Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 26: Rắn đang giữa kỳ ngủ đông mà bị đánh thức thì liệu có bị đần đi không

 
Đội đi săn trên đường trở về, Uy Sơn không ngừng nhìn vào chiếc vòng cổ răng hổ.

 
Đây là chiếc vòng cổ của Hắc Sâm, có tổng cộng 4 chiếc răng hổ ở trên đó, đều là răng của Hắc Sâm, còn mang theo khí tức của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cái này được lấy từ trong bụng của con thú nguyên thủy, họ đoán có thể Hắc Sâm đã bị những con thú nguyên thủy ăn thịt rồi, chỉ để lại chiếc vòng cổ trong bụng. 

 
Chiếc vòng cổ răng hổ cầm trong tay dường như trở nên nóng hơn.

 
Uy Sơn nghĩ tới Ô Mộc, nếu như Hắc Sâm thực sự đã chết rồi, vậy thứ duy nhất mà nàng để lại nên được giao cho Ô Mộc.

 
Sau khi Hắc Sâm mất, mấy năm nay, Uy Sơn cũng từng muốn đến thăm Ô Mộc. Nhưng lo lắng rằng khí tức của mãnh thú sẽ khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, kích thích ham muốn chiến đấu của hắn và khiến cho những con bán thú nhân vốn không ổn định càng nhanh mất đi lí trí, vì vậy hắn ta chỉ có thể từ bỏ ý định này.

 
Lần này, Uy Sơn nhớ tới thú nhân hình sóc kia nên lặng lẽ tới thăm, hoặc là hắn ta có thể mang chiếc vòng cổ này trả lại cho bạn đời của Ô Mộc.

 
Hắn ta đã quyết, nên thông báo sẽ đi một con đường khác để trở về, con đường này ngắn hơn, cũng sẽ tiếp cận gần hơn với nơi ở của Ô Mộc. Như vậy hắn ta có thể tạm thời rời đội đi đưa đồ.

 
Đối với việc hắn ta đột ngột thay đổi đường đi, mọi người đều không phản đối. Sau nửa ngày gấp rút lên đường, Uy Sơn tuyên bố nghỉ ngơi. Một đám thú nhân bỏ vũ khí và những mẩu thịt mà chúng mang theo và lần lượt ngồi xuống.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiều người trong số họ bị thương, họ phải mang theo những miếng thịt thú nguyên thủy và còn có một con thú nguyên thủy còn sống bị trói, nên đi chậm hơn nhiều so với lúc đến, Sư Vưu cảm thấy bất mãn trong lòng.

 
“Đã nghỉ hai lần rồi, chúng ta không phải nên nhanh chóng lên đường trở về bộ lạc sao?” Sau khi Sư Vưu bị Uy Sơn dạy dỗ một trận thì hắn đã ôm hận trong lòng, hễ hắn ta làm gì hắn nhất định phải phàn nàn một hai câu.

 
Đám đồng bạn biết tính sĩ diện của hắn, nên không để tâm đến những lời phàn nàn, bất mãn của hắn, mà thúc giục hắn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.

 
Sư Vưu vẫn đang chú ý tới Uy Sơn, khi nhìn thấy Uy Sơn dặn dò điều gì đó với hai con thú nhân, rồi một mình đi vào rừng. Hắn nghi ngờ Uy Sơn định làm điều gì đó nên cũng đứng dậy đi theo.

 
Lần theo mùi đến gần hang đá, Uy Sơn đang lang thang xung quanh, nếu như không phải biết Ô Mộc đang ngủ đông thì hắn ta cũng không dám lại gần như thế, chỉ cần tiến lại gần, mùi hương của hắn ta sẽ thu hút sự chú ý của Ô Mộc. 


 
Bây giờ hắn ta nên làm gì để gọi con thú nhân Sóc ra đây.

 
Cũng thật tình cờ, vừa mới có tuyết rơi dày đặc nên Tống Hứa đang ngồi bên cửa ngắm tuyết, cô còn đang nghĩ về việc trên thế giới này lại có khủng long nên lấy cành cây nhỏ vẽ hình khủng long trên mặt đất.

 
Đột nhiên gió thổi, ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh, mùi trên cơ thể của Uy Sơn quá ám người, đã trực tiếp dụ Tống Hứa đi ra ngoài.

 
Cô cầm theo vũ khí ở trong hang cảnh giác ló đầu ra ngoài nhìn, cô thấy có một bóng người đằng xa đang vẫy tay gọi cô.

 
Tống Hứa nhận ra đây là thủ lĩnh đội săn bắn. Khi cô nhận ra danh tính của đối phương bèn nhìn xung quanh ngay lập tức xem có con thú nhân nào đang mai phục không, nhìn đi nhìn lại chỉ có mình hắn ta.

 
“Bạn đời của Ô Mộc, ta là Uy Sơn, tới đây vì có thứ muốn đưa cho ngươi." Uy Sơn ném thẳng chiếc vòng cổ răng hổ vào cửa hang đá. 

 
“Đây là chiếc vòng cổ của mẹ Hắc Sâm của Ô Mộc, được tìm thấy ở trong bụng của con thú nguyên thủy."

 
Tống Hứa không nhúc nhích, nhìn hắn ta: “Ngươi và Ô Mộc có quan hệ gì?” Một người qua đây đưa đồ, việc này không liên quan gì đến cô và cô cũng không tin.

 
“Ta là em của Hắc Sâm."


Giờ Tống Hứa đã hiểu, lòng nghĩ thì ra là ông cậu, nhưng trong các mối quan hệ xã hội của thú nhân, không có cách xưng hô như "cậu" thế này, quan hệ thân thích gì thì mọi người đều gọi thẳng tên.

 
Cô bước về phía trước hai bước nhặt sợi dây chuyền, để lộ ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu: “Ta sẽ giao cho Ô Mộc, còn chuyện gì nữa không?”

 
Uy Sơn đến đây ngoại trừ việc đưa sợi dây chuyền, cũng là muốn hỏi tình hình hiện giờ của Ô Mộc.

 
Tống Hứa: “Cuộc sống Ô Mộc rất tốt, sức khỏe cũng tốt, tâm tình cũng tốt luôn.”

 
Hầu hết các thú nhân đều thẳng thắn, không biết nói chuyện khách sáo, khi nghe được câu trả lời Uy Sơn liền hài lòng, dứt khoát vẫy tay muốn đi.

 
Thấy hắn ta muốn đi, Tống Hứa lại bước về phía trước hỏi thêm mấy câu: “Uy Sơn, ngươi vừa nói đây là dây chuyền của mẹ Ô Mộc, vậy thế nào lại tìm được từ trong bụng của thú nguyên thuỷ?”


 
Uy Sơn dừng lại: “Hắc Sâm rời khỏi bộ lạc là vì nàng muốn tìm thứ giúp Ô Mộc trở thành thú nhân, trước khi đi nàng nói với ta, nàng muốn đi tới phía Tây tìm nơi ánh trăng rơi xuống, ta không biết nàng đi đến nơi nào, nhưng phía Tây xa xôi có rất nhiều thú nguyên thuỷ lớn mạnh… Đã lâu vậy rồi mà nàng chưa quay về, có thể là gặp phải điều bất trắc gì rồi.”

 
“Dây chuyền răng hổ đó là đồ vật nàng thích nhất, ngươi giao lại cho Ô Mộc, nói với hắn, có thể Hắc Sâm sẽ không quay về nữa.”

 
Trong rừng cây xa xăm ấy, Sư Vưu nhìn Uy Sơn và Tống Hứa nói chuyện, hắn vẫn nhớ thú nhân sóc này, một thú nhân giống cái nhỏ bé, yếu ớt dám lừa gạt hắn, không ngờ rằng cô vẫn còn sống, còn sống tốt trên địa bàn của tên bán thú nhân Ô Mộc kia.

 
Khi đó hắn vẫn chưa bắt kịp giống cái xảo quyệt này, cũng bị Ô Mộc uy hiếp rời khỏi, chuyện này đến bây giờ hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

 
Sơn Vưu nhỏ hơn Ô Mộc vài tuổi, khi nhỏ còn tấn công Ô Mộc, nhưng hắn suýt chết ngạt bởi cái đuôi của rắn, vì vậy mà sợ hãn không dám tiếp cận gây hấn nữa, đây cũng là nguyên nhân sau khi lớn lên hắn luôn trốn tránh và xa lánh Ô Mộc.

 
Con mắt màu vàng nâu của sư tử liếc về phía Uy Sơn và Tống Hứa, rồi chuyển hướng sang hang đá phủ đầy tuyết, đột nhiên lộ ra vẻ săn mồi tàn ác. Bây giờ là mùa đông, thú nhân rắn phải ngủ đông, bây giờ là thời kỳ yếu ớt nhất của Ô Mộc.

 
Sư Vưu quay trở lại nơi trú tạm thời nơi các đồng bọn nghỉ ngơi, đi đến bên cạnh con thú nguyên thuỷ vẫn còn sống.

 
Những vết thương loang lổ trên người nó đã không còn chảy máu, nhưng đôi cánh bị buộc chặt, chỉ có thể kéo lê lết trên mặt đất, thấy hắn lại gần, con vật to lớn này lúc lắc đầu với hắn, ra vẻ hung tợn.

 
“Trông ngươi vẫn còn khỏe nhỉ.” Ngay lập tức Sư Vưu cắt đứt dây thừng buộc vào cánh của nó.

 
"Oét oét!” Đột nhiên cánh giương ra đánh thức các thú nhân đang nghỉ ngơi, có người kinh ngạc la to.

 
“Nhanh bắt lấy nó!”

 
"Để ta đi thu hút sự chú ý của nó!" Sư Vưu anh dũng lao ra từ trong góc, tay cầm giáo dài, đâm về phía thú nguyên thủy bị thương, chọc giận nó lần nữa rồi đuổi nó vào trong rừng rậm.

 
Thú nguyên thủy tức giận điên cuồng bay vào trong rừng, một đám thú nhân chưa kịp bện xong dây thừng và lưỡi câu, đã thấy nó bây lên tà tà, phóng về một hướng nào đó.

 
Tống Hứa đang đừng bên ngoài hang đá hỏi rõ ràng về chuyện của Hắc Sâm, hiếm khi nàng tìm được một thú nhân bản địa có thể giao lưu trôi chảy, khó tránh khỏi hỏi nhiều vài câu. Trò chuyện cũng hòm hòm rồi, Uy Sơn bỗng ngẩng đầu hỏi: "Động tĩnh gì đây?"


 
Gió trong rừng rậm đang gào thét, đầu và răng nanh của con thú nguyên thúy dữ tợn xuất hiện trước mắt.

 
"Sao nó thoát khỏi dây thừng mà bay tới đây?"

 
Trong nháy mắt, con thú nguyên thủy phát điên đã vọt tới mảnh đất trống này, rơi vào đống đá lớn xếp chồng thành hang đá. Trong tiếng gào thét, một góc của tảng đá bị nó đè sập.

 
Tống Hứa thấy tủ chứ quả hạch mà mình góp nhặt bao lâu nay bị thú nguyên thủy đè nát, da đầu tê tê: "Rắn yêu!" Rắn yêu nằm ngủ ở trong góc bên cạnh, nhất định đã bị đánh thức!

 
Uy Sơn không mang theo vũ khí đặc chế, cạnh người cũng không có thú nhân khác giúp đỡ, chỉ đành biến thành thú hình trước đi tấn công vào bụng thú nguyên thủy, muốn dụ nó ra.

 
Hắn ta mới biến thành thú hình hổ, ý đồ cắn vào vùng bụng yếu nhất của thú nguyên thủy, một đuôi rắn đã quấn lên con thú nguyên thủy kia từ lỗ hổng của hang đá bị đánh sập.

 
Tống Hứa cũng nhìn thấy, cô mới đi về trước hai bước, đã nhìn thấy thú hình rắn yêu trườn ra khỏi hang, cũng chui vào vết rách trên bụng thú nguyên thủy... Chui vào?

 
Uy Sơn lùi lại, đáp xuống bên cạnh Tống Hứa, quan sát động tĩnh bên đó.

 
Chỉ nghe thấy tiếng thú nguyên thủy gào thét đau đớn không ngừng, muốn giãy dụa bay lên không trung nhưng không bay nổi. Bụng nó phập phồng, có thể nhìn thấy hình đuôi rắn.

 
Con thú nguyên thủy nhanh chóng không động đậy nữa, đôi cánh rủ xuống trên những tảng đá lộn xộn. Lúc này một đám thú nhân mới vội vàng đi đến.

 
“Đây… xảy ra chuyện gì?”

 
“Con thú nguyên thủy này chết rồi sao? Kéo đi đi.”

 
Uy Sơn lên tiếng: “Đừng có đi qua đó, Ô Mộc đang ở trong bụng của nó.”

 
Không ai chuyển động, Tống Hứa là người đầu tiên chạy về phía con thú nguyên thủy to lớn dữ tợn đó. Cô không nói một lời nào mà dẫm lên những hòn đá vỡ bị đổ và nhảy lên, tìm ra được chỗ bị rách trên bụng của con thú nguyên thủy, thò tay vào liền lần mò.

 
Mùi tanh nồng nàn, cô tìm kiếm một hồi từ chỗ bị rách kéo ra chiếc đuôi rắn dính đầy máu.

 
Tất cả thú nhân đều nhìn chằm chằm vào hành động của cô, cho đến khi rắn lớn bị kéo ra đột nhiên ngóc đầu dậy, đối mặt với hành động hung hăng mà Tống Hứa làm ra.

 
“Tránh xa hắn!” Một con hổ lớn lao tới vồ lấy Tống Hứa, tha cô sang một bên.


 
Rắn lớn cố thủ trên xác con thú nguyên thủy với đôi mắt đỏ rực, đối với bầu không khí lộn xộn xung quanh phát ra âm khí công kích.

 
“Hắn bị kích thích thú tính rồi!” Giọng điệu của Uy Sơn trở nên nặng nề.

 
Tống Hứa: “Hắn chỉ là bị đánh thức khi đang ngủ đông thôi, phản ứng có hơi căng.”

 
Lúc này Sư Vưu đứng ra, lớn tiếng nói: “Ta nhớ Ô Mộc là bán thú nhân đúng không, hắn như thế này có phải là đã mất đi lí trí rồi không?”

 
Bán thú nhân mất đi lí trí phải bị giết chết, nhưng không ai tiếp lời hắn. 

 
Uy Sơn tránh được đá và xác con thú nguyên thủy Ô Mộc cố thủ, đi về phía Sư Vưu: “Sao con thú nguyên thủy này thoát khỏi dây thừng chạy đến đây, không phải ngươi chông chừng nó sao?”

 
Sau lưng Sư Vưu cũng cứng đờ bởi vẻ ngoài hung dữ của hắn ta, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Ta ngủ say rồi, không rõ làm sao mà nó thoát ra được. Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta nên xử lý bán thú nhân này.”

 
Uy Sơn tung một cú đấm hắn bay vào trong đám người, nhào qua đó còn muốn đánh tiếp thì bị vài con thú nhân khác ngăn lại. Sư Vưu đứng dậy lau vết máu bên khóe miệng, càng không kiêng nể gì khiêu khích: “Ngươi muốn làm trái quy tắc của bộ lạc sao?”

 
Họ ồn ào nên không ai để ý đến Tống Hứa, cô đã cẩn thận lại gần con rắn lớn với đôi mắt đỏ máu. 

 
“Ô Mộc…”

 
Rắn lớn phát ra tiếng xì xì đáng sợ, cô bèn ngồi xổm xuống đợi hắn quen với khoảng cách này. 

 
“Tình huống Ô Mộc đặc biệt, đợi qua mùa đông này, nếu như mùa xuân hắn hoàn toàn mất đi ý thức, ta sẽ xử trí, bây giờ đây không phải là chuyện mà ngươi nên quản.”

 
Uy Sơn dùng nắm đấm ngăn lại sự kháng nghị của Sư Vưu. Dù có Sư Vưu bất mãn thì cũng không cách nào có thể khiêu chiến quyền uy của Uy Sơn.

 
Một đám người muốn quay về, đến cả con thú nguyên thủy không có bao nhiêu thịt này cũng không tính mang theo.

 
Uy Sơn do dự nhìn Tống Hứa, mặc dù trong miệng hắn ta nói Ô Mộc vẫn chưa mất đi lí trí, nhưng đáy lòng lại lo lắng dưới loại tình huống này Ô Mộc sẽ ăn mất đi bạn đời của chính mình. Trước đây không phải là chưa từng xảy ra sự việc như vậy. 

 
“Ngươi muốn đi cùng với chúng ta không? Tới  bộ lạc mãnh thú, đợi mùa xuân rồi hãng quay lại tìm Ô Mộc.” Uy Sơn hỏi.

 
Tống Hứa vẫy tay chào hắn ta, mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào rắn lớn đang ngẩng đầu "xi xi". 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận