Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 2: Những người yêu thích bò sát lại khủng bố đến vậy!

 
Mùi hôi có tính xâm lược của sư tử làm kinh động tới chủ nhân của mảnh đất này.
Mặc kệ lí do sư tử tới là gì, một khi bước chân vào khu rừng rậm này có nghĩa là khai súng cho một trận xâm lược và phản kích, nhưng nếu một bên biết sợ, thì trận đấu này sẽ tự biến mất.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đuôi rắn tráng kiện vắt trên tàng cây vừa bị Tống Hứa chạy trối chết tưởng lầm ra rễ cây mây đang chậm chạp chuyển động.

 
Tống Hứa núp sau một thân cây phía xa thò đầu ra xem, thấy sư tử cúp đuôi bỏ trốn, còn nhìn thấy cả nửa cái đuôi rắn đang xoay tròn trên cây đại thụ.

 
Ánh sáng ảm đạm trong rừng cây chỉ có thể miêu tả hình dáng cái đuôi dài của hắn, Tống Hứa không thể nhìn rõ rốt cuộc dáng dấp của con rắn đó ra sao, chỉ cảm thấy nó rất dài.

 
Tống Hứa cào thây cây: Rắn! Rắn hoang! Rắn lớn quá!

 
Đuổi được kẻ xâm lập, Ô Mộc rời khỏi đây, chuẩn bị đi kiếm ăn. Rất ít khi hắn rời khỏi hang động của mình, khi nào ra thì hầu như đều vì kiếm ăn, lần này cũng không ngoại lệ.

 
Thú nhân giống đực hùng mạnh tới gần có thể hấp dẫn sự chú ý và cảnh giác của hắn, nhưng có một vị "khách" cũng chạy vào lãnh địa của hắn, Ô Mộc lại không đuổi đi.

 
Hắn đã đánh hơi thấy mùi của một thú nhân giống cái trong không khí từ lâu, nhưng thú nhân có thú hình là con sóc nhỏ yếu thì vô hại với hắn, cho nên hắn không để ý.

 
Sau khi nhanh chóng tìm được con mồi phù hợp, nuốt xong, Ô Mộc kéo cái đuôi đang cuộn tròn của mình quay về hang động nghỉ ngơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Hai năm trước, sau khi ăn uống xong hắn sẽ đi tuần tra lãnh địa của mình một chút, tự giải trí giết thời gian. Nhưng hai năm này, sự hóa thú của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, đã tới gần mốc hoàn toàn hóa thú, cuộc sống cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác.

 
Hắn gần như sắp quên mình cũng từng là một thành viên trong bộ lạc thú nhân.
Thế giới này, tồn tại thú nhân có thể biến hóa giữa thú hình và hình người, cũng tồn tại muông thú bình thường. Còn bán thú nhân là loại "tàn tật" trong thú nhân.


 
Các thú nhân còn tấm bé thì không khống chế được sự biến hóa của mình, thường xuyên xuất hiện trong dáng vẻ nửa người nửa thú. Nhưng khi bọn chúng lớn lên, sức mạnh trong cơ thể dần mạnh hơn, bọn chúng sẽ có thể tự do khống chế hình thái biến hóa của bản thân.

 
Vào kỳ thành niên, có thú nhân vì đủ loại nguyên nhân mà không thể hoàn toàn biến thành hình người, vẫn còn một vài bộ phận trong trạng thái thú, sẽ được gọi là bán thú nhân, bọn chúng sẽ bị coi là thứ hàng dỏm, bị đuổi khỏi bộ lạc.

 
Bán thú nhân sau khi bị đuổi đi, rời khỏi người thân, đồng bạn sẽ lang thang một mình trong rừng rậm. Sức mạnh sẽ dần bị ăn mòn rồi biến mất, càng ngày càng gần với dã thú, cuối cùng hoàn toàn mất đi lý tính biến thành dã thú chân chính.

 
Ô Mộc đang ở thời kỳ cực nguy hiểm đó.

 
Tống Hứa vô tình được chủ nhân nơi đây che chở nên tạm thời dừng chân trong khu rừng rậm này.

 
Tống Hứa: Dù sao mình cũng không biết có thể đi đâu, rắn cũng không đuổi mình.
Lá non hoa tươi, nấm hay quả dại, Tống Hứa tìm được gì thì ăn nấy, cuối cùng nhanh chóng lấp đầy cái bụng đã xẹp lép của mình, tránh khỏi cơn chết đói.
May mà nguyên thân là thú nhân sóc, thực đơn rất tạp, gần như cái gì cũng ăn được. Nếu như cô bất cẩn trở thành một mãnh thú chỉ có thể ăn thịt, bây giờ còn phải suy nghĩ đi săn kiểu gì, vậy thì làm khó một đứa học sinh lớp mười hai bình thường không có gì nổi bật như cô rồi.

 
Giải quyết vấn đề mạnh sống bị uy hiếp, Tống Hứa cảm thấy tò mò với hoàn cảnh chung quanh. Đây là rừng rậm nguyên thủy, cô từng tới công viên nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy khu rừng rậm thế này.

 
Phóng mắt ra xa, chỉ thấy từng cây đại thụ cao vút, bị cỏ rêu xanh biếc bao phủ, cành cây gần như đều ở độ cao mười mấy mét, ánh nắng bên trên bị tán cây dày chặn lại hết, cho dù đang là ban ngày cũng chẳng sáng bao nhiêu.

 
Càng vào sâu, tia sáng càng âm u, thân cây biến thành bóng mờ lay động trong sương xám.

 
Xung quanh trừ cô ra thì không thấy một bóng người, nhưng có đủ thứ tiếng vọng quỷ dị. Tiếng côn trùng và chim chóc ríu rít, thì thầm truyền tời từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, từ đủ nơi cô nhìn không thấy tìm không thấy đến, càng tô đậm thêm sự u ám ở nơi này.

 
Môi trường có thể râm mát, nhưng không thể âm u. Cô có hơi sợ.

 
Tống Hứa: "... Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản..." Giọng của cô run rẩy trong rừng rậm thăm thẳm.


 
Tống Hứa im lặng, không được, cô phải hứng nắng mặt trời để xua đi khí lạnh.
Biến thành nguyên hình sóc, Tống Hứa leo lên tán cây cao phơi nắng, tiện tìm đường.

 
Tán cây trên tầng cao và dưới gốc cây như hai thế giới. Bên trên ánh nắng dồi dào, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ. Sắc xanh mênh mông vô bờ, sau khi leo tới nhánh cây cao, mới phát hiện có rất nhiều cây đang nở hoa, bóng chim chóc cũng nhiều.

 
Tống Hứa dùng móng vuốt bám chặt vào thân cây phòng cho mình khỏi té, nhìn cái mỏ dài đang hút mật hoa của con chim bên cạnh, cảm thấy nó ăn ngon lắm, thế là cũng bắt đầu ăn theo.

 
Hương vị chua chua ngọt ngọt, cũng không tệ lắm.

 
Người trẻ tuổi hay bị phân tâm, thế là cô lập tức quên đi nỗi sợ khi nãy ở dưới gốc cây của mình, thử thăm dò mà xê dịch trên tán cây.

 
Móng vuốt của sóc dùng rất được. Cơ thể này nhẹ nhàng linh hoạt, đến nỗi cho dù làm động tác gì cũng không cần vặn eo.

 
Cô không biết mình còn có thể trở về hay không, nghĩ hẳn phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi, tốt nhất là phải có ánh mặt trời chiếu đến.

 
Trong rừng rậm thế này, nơi có thể được ánh mặt trời chiếu tới có thể nói là ít ỏi, Tống Hứa thử thăm dò, may mắn thay phát hiện được một vùng có tán cây thưa thớt.

 
Tống Hứa: Không hổ là truyền kỳ mở năm ô trúng bốn ô!

 
Cô hào hứng chạy tới nơi đã chọn, phát hiện nguyên nhân chỗ đó thưa thớt cây cối là vì dưới đất có mấy khối đá lớn nhô lên, dẫn tới cây đại thụ không mọc được, mới lọt ra một mảnh "đất" như vậy trong khu rừng rậm.

 
Được lắm, nơi này quá tốt. Nếu như trong khối đá lớn đó có nơi che mưa che gió thì càng tuyệt.


 
Tống Hứa xuống dưới, chuẩn bị tiến vào nơi đã chọn ở tạm để thăm dò một chút. Bước chân cô nhẹ nhàng, đột nhiên có một loại cảm giác đang chơi trò chơi sinh tồn.

 
Đi nửa vòng quanh mấy khối đá khổng lồ, Tống Hứa phát hiện một cửa hang, do mấy khối đá lớn xếp giao nhau tạo thành khe hở, hiện lên hình tam giác, còn là một hình tam giác tù, nơi cao nhất ước chừng hơn hai mét.

 
Tống Hứa đứng ở cửa hang nhìn quanh, mới nhìn mà cô đã ngây cả người.

 
Cách cửa hang một mét, có một cái đuôi rắn nhọn, ánh nắng vừa hay chiếu vào phần chóp đuôi, thuận theo chóp đuôi màu đỏ sậm nhìn về phía trước, có thể thấy được đuôi rắn kéo dài tới sâu trong hang.

 
Thì ra nơi này là nhà của con rắn không lồ kia. Quả nhiên nơi ngon đều bị chiếm cả!

 
Tống Hứa đứng ở cửa hang, nhìn chóp đuôi cách gần mình, không hề động đậy.
Bình thường, ai nhìn thấy chóp đuôi đại biểu cho rắn sẽ bị dọa cho quay đầu chạy mất. Nhưng mà... Tống Hứa cô đây là kẻ thích bò sát, đặc biệt là rắn.

 
Cô dựa vào sở thích đặc biệt của mình trổ hết tài năng với các bạn cùng trang lứa, khi bàn trước bàn sau đang bàn tán sôi nổi về tiểu thuyết hay idol, cô cũng cho mọi người xem vô số video về rắn, cố gắng thuyết phục đám bạn, nhưng chỉ nhận về hàng loạt tiếng thét và lời ghét bỏ.

 
Cô cũng từng có ý muốn nuôi rắn trong nhà, nhưng bị dì Tiền, đối tượng được ba cô cưới về làm vợ hai phản đối kịch liệt. Ba cô thì nổi giận đùng đùng biểu thị không cho phép cô làm chuyện khác người, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Khi còn đi học, học sinh không thể nào thoát khỏi gia đình để tự chủ, độc lập, chỉ có thể trở thành một fan hâm mộ nuôi rắn trên internet.

 
Không phải lần đầu tiên Tống Hứa nhìn thấy rắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con rắn lớn đến vậy.

 
Fan hâm mộ thường xuyên thèm thuồng tới chảy nước miếng khi xem video về rắn nhà người ta, bây giờ trước mặt có một cái đuôi rắn có thể chạm tay vào, đương nhiên ngứa ngáy muốn động.

 
Tống Hứa: Ui chà cái đuôi này thật là xinh đẹp mà.

 
Cái màu này, độ bóng loáng này, chắc chắn sờ vào sẽ rất tuyệt.

 
Cô chầm chậm ngồi xổm xuống, tới gần cái đuôi nhọn kia. Rắn hẳn là loại sinh vật dùng thứ "nguy hiểm" này để phô bày ra nét đẹp. Càng nguy hiểm thì càng đẹp, càng đẹp thì càng nguy hiểm. Trong lòng Tống Hứa biết đây là mối nguy nhưng vẫn không khống chế nổi mà vươn tay.

 
Tại sao lại có cụm từ "Nghé con mới sinh không sợ cọp", mạo hiểm (đâm đầu vào chỗ chết) chính là tính bẩm sinh của người trẻ tuổi.


 
Tay Tống Hứa sờ tới cái đuôi nhọn kia, nhẹ nhàng chạm vào một cái.

 
Xúc cảm rất kỳ lạ, trơn tuột, mềm mại, còn mềm hơn cả tơ lụa, mềm hơn cả da non.

 
Rắn là động vật máu lạnh, thân nhiệt sẽ thay đổi theo hoàn cảnh. Đoạn đuôi này bị phơi nắng, xúc cảm tạo ra không lạnh buốt. Lúc này Tống Hứa có thể hiểu tâm tình của các nhà thơ nhà văn khi miêu ta da thịt của mỹ nhân "băng cơ ngọc cốt", "da trắng nõn nà" rồi. Bây giờ cô cũng rất muốn ca ngợi xúc cảm trong tay mình.

 
Tay đặt vào thật không muốn nhấc lên nữa. Cô quên mình mà sờ rồi lại vuốt, phần đuôi dưới tay đột nhiên giật giật. Không động nhiều, chỉ hơi co lại mà thôi, giống như sau khi bị quấy rầy thì rời đi theo bản năng.

 
Tống Hứa đang thích mê, không hề nghĩ ngợi gì mà chạy về trước hai bước, tiếp tục vươn tay sờ. Chưa sờ được hai cái, cái đuôi kia lại co vào.

 
Cứ đuổi theo vào bên trong thêm vài chục bước, bị luồng gió lạnh phía đối diện phả tới, Tống Hứa mới đột nhiên phát hiện, bản thân bất giác đã đi vào trong động.
Nhớ tới hành động vừa rồi của mình, Tống Hứa cảm thấy mình như kẻ biến thái nhân lúc người ta ngủ đi sờ trộm chân người ta, còn phát ra tiếng suýt xoa tán thưởng.

 
Không, làm chuyện yêu thích sao có thể gọi là biến thái được! Người nuôi mèo còn bóp "cà" của mèo, chẳng lẽ cũng là biến thái ư? Đó là yêu đấy!

 
Trong động cũng không quá tối tăm, khô ráo mà râm mát, hang động thông gió, đứng ở đây có thể nhìn thấy một cửa động khác, còn có vài khe đá thông sáng.
Bên trong cả hang động như cũng là hình tam giác, phần lớn cơ thể rắn không lồ nằm ở trong góc tối tăm nhất, nhìn không rõ được, chỉ có cái đuôi ở bên chân cô.
Tống Hứa như kẻ trộm, nhẹ nhàng nâng phần đuôi lên, bóp nhẹ một cái. Động tác này cuối cùng làm cho con rắn lớn cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, phần đuôi trượt khỏi tay cô, lập tức lùi về chỗ tối.

 
Không ổn rồi, có phải hắn thấy phiền nên muốn cắn người không? Tống Hứa nhanh nhẹn thu vuốt, ôm lấy trái tim đang đập thình thịch rời khỏi hang động.
Tống Hứa dựa vào vách đá: Kích thích quá!

 
Lúc phát hiện ra có thú nhân tiến vào hang động của mình, Ô Mộc nằm trong góc tối, nâng nửa người trên lên phun ra lưỡi rắn, bắt được mùi của Tống Hứa.

 
Mùi của thú nhân giống cái này làm cho hắn nhớ tới một vài việc hồi còn bé sống trong bộ lạc. Cuối cùng hắn không nhúc nhích, lại nằm về chỗ cũ.

 
Chủ yếu là đối phương quá yếu, hoàn toàn không thể làm dậy lên lòng cảnh giác của loài rắn bán thú nhân đang tiêu hóa thức ăn được.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận