Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 3: Môi hơi hé, lưỡi rắn phun ra

 
Tống Hứa nghĩ bản thân cần phải tìm một chỗ ở. Nguyên thân trước giờ vẫn luôn ở trong hốc cây, cô cũng có thể duy trì thói quen này, trước tiên tìm một hốc cây ở tạm đã.

 
Chung quanh đây nhiều cây thế này, Tống Hứa tự nhủ trong lòng rằng tìm một hốc cây ở tạm hẳn sẽ dễ thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô đi tìm từng cái cây chung quanh tảng đá lớn, phát hiện có một cái hố ở dưới rễ cây, cửa hố cỡ nửa người cô, miễn cưỡng cũng có thể chui vào.

 
Chui đầu vào, phát hiện bên dưới hốc cây còn có một cái hang đất, trong hang truyền tới những tiếng chít chít đầy hoảng hốt, hiển nhiên trong hang này đã có khách ở rồi.

 
Cô cũng không thích hốc cây dưới đất lắm, tìm nơi cao sẽ an toàn hơn. Ai bảo giờ cô có kỹ năng leo trèo chứ, đương nhiên phải chọn đặt trụ sở ở nơi cao có điều kiện tốt.

 
Tống Hứa tìm trên cây, những cây gần to thì có to, nhưng chất gỗ hình như cực kỳ cứng, cho nên có rất ít hốc cây, cô cũng không thể tự đào. Không giống như rừng tùng mà nguyên thân sống lúc trước, thân cây ở nơi đó rất dễ đào ra hốc cây.

 
Khó khăn lắm mới tìm được một hốc cây trên cành, đầu của Tống Hứa còn chưa ngó vào coi, đã thấy bên trong có ba con chim non với cặp mắt to, đầu tròn lông thưa thớt, nhìn thấy vị khách không mời mà đến là cô thì hoảng sợ, nháo nhác hét chói tai trong hốc cây.

 
"Quấy rầy rồi, quầy rầy rồi. Không phải mình tới bắt trẻ nhỏ đâu, các bé cứ ngủ tiếp đi nhé!"

 
Cho dù chỉ là vài con chim nhỏ bình thường, Tống Hứa cũng không làm được chuyện cướp tổ chim của người ta, đành phải từ bỏ chỗ phong thủy đẹp này.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hốc cây gần thì không nhiều, có vài cái không hợp vì quá nhỏ, cái hợp thì đều bị chiếm. Tống Hứa đứng ở cửa nhà người ta dòm ngó, còn bị nhận lời cảnh cáo của chim lớn.

 
Những loài động vật nhỏ bình thường này còn hung dữ hơn cả con rắn lớn nguy hiểm trong động đá. Tống Hứa bận rộn một chuyến tới tận khi trời tối, vẫn không tìm được hốc cây phù hợp nào. Thấy ánh sáng sắp tắt, đành phải ngắt vài cái lá cây to rồi chạy tới phía sau hang đá, tạm thời nghỉ chân.

 
Ngồi xổm ở trên vách đá, Tống Hứa nhìn tia sáng trong khu rừng rậm từ từ tắt, sự kích động và mới mẻ khi gặp và chơi đùa với rắn lớn ban nãy dần lạnh đi.

 
Cô vừa mới nhập vào trong cơ thể này đúng lúc bị vây trong đám thú nhân tù binh, xung quanh lúc nhúc cả trăm người chen chung một chỗ.


 
Vào ban đêm lại có nhiều người có vẻ không đáng sợ lắm, lúc chạy trối chết, vì khi ấy có việc phải làm nên không nhớ đến nỗi sợ. Nhưng khi cô rảnh rỗi ngồi một mình ở đây, màn đêm bao trùm lập tức trở nên nguy hiểm và đáng sợ.

 
Xen vào đó là cảm giác đói nhưng không phải là đói cồn cào ruột gan, mệt nhưng không phải loại mệt rã rời, lúc này Tống Hứa giống như đứa trẻ nhỏ chơi ở công viên trò chơi một ngày, cuối cùng phát hiện mình bị lạc, không thể về nhà, cả người lâm vào trạng thái hoang mang, bất an.

 
Đã lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa rời khỏi thế giới này, không thể mở mắt ra là nhìn thấy bảng đen và phòng học quen thuộc, có lẽ cô sẽ phải ở lại nơi này mãi.

 
Tống Hứa đột nhiên thấy buồn, trong bầu không khí trời chiều phủ lên vẻ rầu rĩ, trong mắt rỉ ra mấy giọt nước mắt.

 
Chỉ là... khi nhớ tới mối quan hệ chẳng ra sao của gia đình, thành tích thảm hại của bản thân khi sắp tới gần kỳ thi đại học, nhiệm vụ học tập ngày càng nặng nề... thì dường như không còn quá đau lòng.

 
Ít nhất bây giờ cô không cần phải làm đề tới nửa đêm nữa.

 
Nhắc tới đề thi, Tống Hứa chơi một ngày không học bỗng vô thức sinh ra một loại cảm xúc chột dạ và lo âu.

 
"Không không không, bây giờ mình không cần học, chỗ này còn chả có cả sách giáo khoa." Tống Hứa ôm cánh tay mình, thì thầm.

 
"Cúc cù.... cu..." Trong rừng cây hình như truyền tới tiếng chim kêu, tuyên bố đêm tối chính thức giáng xuống.

 
Tống Hứa đắp vài cái lá to mà ban ngày cô hái được lên người, để lộ đôi mắt to tròn nhìn lom dom bốn phía.

 
Tối qua, không có cả một tia sáng nào.

 
Từ trí nhớ của nguyên thân "Tùng", Tống Hứa có thể nhìn thấy đám thú nhân ở đây đều quen với bóng tối thế này, trừ vài thú nhân có tập tính ngày ngủ đêm ra, thì đa số thú nhân đều quay về tổ nghỉ ngơi khi trời vừa tối.

 
Nhưng mà Tống Hứa thì không ổn, bây giờ cô thật sự mong muốn có một đống lửa, dùng để sưởi ấm và cũng để tăng thêm lòng dũng cảm.

 

Cô tìm kiếm trong ký ức của "Tùng", phát hiện lửa cũng là một thứ hiếm trong bộ lạc. Trong bộ lạc nhỏ của "Tùng", chỉ có vào ngày đặc biệt thì mới có thể được tộc trưởng dùng đá lửa nhóm lên một đống lửa.

 
Còn lại, đám người trong bộ lạc nhỏ đều không biết nhóm lửa, tộc nhân ăn chủ yếu là thực vật và trái cây. Lửa thì khá phổ biến ở những bộ lạc lớn, ví dụ như bộ lạc Mãnh Thú, bọn họ quen dùng lửa để nướng thịt.

 
Tống Hứa đang suy nghĩ lung tung, tựa đầu vào tảng đá lạnh băng ngủ gật một lúc, bỗng nhiên lại bị đánh thức.

 
Buổi tối, trong rừng rậm có rất nhiều động vật hoạt động về đêm, Tống Hứa lập tức cảm giác trong rừng cây trước mặt có một bóng đen đang lắc lư, chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng dã thú kêu.

 
Lá gan của người trẻ tuổi lúc lớn lúc nhỏ, khi thì biến thành gan báo, khi thì biến thành gan chuột nhắt.

 
Tống Hứa rên rỉ một lúc, hai tay ôm lấy đống lá của cây đại thụ mà mình hái lần mò đi vào trong hang rắn mà ban sáng thấy.

 
Tốt xấu gì bên trong cũng có chỗ che mưa che gió, tính tình của chủ nhân rắn sống ở đó cũng khá tốt, ban ngày bị cô sờ đuôi mà không có nổi cáu chửi người. Cho nên bây giờ cô đến ngủ nhờ ở địa bàn của hắn một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

 
Hình như hắn cũng là thú nhân, mặc dù chưa từng thấy dáng vẻ khi biến thành người của hắn, nhưng cùng là thú nhân thì có lẽ vẫn còn có cơ hội trao đổi làm quen chút.

 
Tóm lại, cho dù thế nào thì cô cũng không muốn ở bên ngoài một mình!

 
Không đi vào sâu trong hang, Tống Hứa chỉ dừng ở vị trí mà ban ngày mình tiến vào. Thả "giường chiếu" của mình vào một góc, thử ngồi thăm dò một lúc, không thấy chủ nhà tức giận, mới yên tâm hóa thành hình thú.

 
Một con sóc lông tóc bù xù cuộn tròn trên đống lá cây.

 
Cô nằm vuốt lông trên người mình một lát, rồi ôm cái đuôi của mình, xúc cảm khá tuyệt, tiện tay vuốt lông tóc, trong tâm thức có một loại ảo giác ấm áp.

 
Chủ của hang này không nhiệt tình hiếu khách, không lên tiếng hay có ý chiêu đãi cô, ngay cả lúc sáng cũng thu cái đuôi lớn lại, Tống Hứa cố gắng nhìn mà không thể nhìn ra cái gì trong góc tối tăm, đành phải mang theo tiếc nuối đi ngủ.


 
Đồng hồ sinh học của học sinh lớp 12 làm cô đột nhiên bừng tỉnh vào sáng sớm. Không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, phản ứng đầu tiên là "trễ học rồi", nhưng nhìn thấy đá nham lấp lánh trên đỉnh đầu, cô mới nhớ ra bây giờ bản thân không còn là người nữa.

 
Nỗi buồn vô cớ chiếm lấy đại não, cơn ngái ngủ lập tức làm cô ngã xuống ngủ tiếp, khi tỉnh lại lần nữa là vì bên tai vang lên tiếng ma sát xột xoạt.

 
Lúc này cô mở to mắt, nhìn thấy một cái đuôi rắn gần trong gang tấc đang uốn lượn chuyển động về phía trước.

 
Đoạn đuôi rắn đi ngang qua trước mặt cô hẳn là phần giữa, có phần eo thô mà cô đã từng thấy. Tổng thể đuôi rắn màu đỏ sậm, phần bụng có hoa văn đối xứng màu đen, tinh xảo, đẹp đẽ.

 
Tống Hứa hôm qua mới thấy được chóp đuôi bỗng tỉnh ngủ hẳn, thân hình sóc ngồi phắt dậy, nhìn cái đuôi nghênh ngang đang lướt qua cô không rời mắt.


 
Rắn lớn rời hang rồi! Tống Hứa dính người vào vách đá, liếc mắt nhìn con rắn khổng lồ hoàn toàn rời khỏi cửa hang, cẩn thận theo ra ngoài.

 
Đi ra khỏi cửa động, cô không thấy được bóng dáng của rắn lớn trong rừng cây phía trước, vừa cảm thấy thất vọng, vừa ý thức được điều gì mà bỗng quay đầu nhìn lại.

 
Buổi sáng rực rỡ và ánh nắng với độ ấm vừa đủ chiếu xuống con rắn lớn nằm cuộn trên tảng đá làm nó càng thêm rõ ràng.

 
Đuôi rắn to dài, xinh đẹp rủ xuống tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh. Ánh mắt xuôi theo phần đuôi đỏ sậm vằn đen nhìn lên, Tống Hứa không trông thấy đầu rắn dữ tợn, mà nhìn thấy một phần eo của con người.

 
Phần thân rắn phía trên lại là cơ thể của một người đàn ông.

 
Chỗ eo dẻo dai của hắn nối với đuôi rắn, tựa vào một tảng đá nhô ra. Đầu gối lên cánh tay thon dài, mái tóc đen dài xõa tung trên phần lưng có hoa văn màu đen và cánh tay.

 
Khuôn mặt trẻ trung nam tính trắng tới phát sáng đang nhắm mắt trong mái tóc rối. 
 
Nếu so sánh với đám đàn ông cao to vạm vỡ người đầy lông mà Tống Hứa nhìn thấy sau khi xuyên vào thế giới này, thì vẻ đẹp chàng trai nửa người nửa rắn trước mặt cũng nguy hiểm chết người giống như hình rắn của hắn vậy. Cứ như vừa dùng thuốc nhỏ mắt, làm cho hai mắt người ta được gột rửa hoàn toàn.

 
Tống Hứa ngu ngơ đứng nhìn tên rắn lớn duỗi mình phơi nắng một hồi, được vẻ đẹp tràn đầy thú tính và tà tính cọ rửa thẩm mỹ.

 
Ký ức bị vụn vỡ trong đầu hiện lên kiến thức cơ bản của con sóc nơi này, cho cô hiểu rõ vị trước mặt này là bán thú nhân, cũng chính là một thú nhân không hoàn chỉnh.

 
Tống Hứa: Tượng Venus có cánh tay bị vỡ nói cho chúng ta biết vẻ đẹp của nghệ thuật là ở sự không trọn vẹn!


 
Giống như ở nước của cô, xà yêu trong truyền thuyết cổ xưa hóa hình xong đều là đại mỹ nhân, chữ "Hứa" trong tên có lẽ cũng là bản năng khống chế trời sinh của rắn.

 
Tống Hứa cứ ngửa đầu nhìn hồi lâu như vậy, cổ cũng bị ngửa tới tê.

 
Cô sắp xếp ngôn ngữ thông dụng được kế thừa từ thú nhân của nguyên thân này, lên tiếng với bán thú nhân phía trên: "Chào, ngươi tên là gì?"

 
Bán thú nhân loài rắn nằm trên tảng đá không có phản ứng gì, Tống Hứa vẫn cực kỳ hào hứng đứng phía dưới bắt chuyện. Khi cô cứ chào hỏi không ngừng, cuối cùng thì vị bán thú nhân loài rắn "cao không thể chạm tới" này cũng mở mắt, lộ ra con mắt màu đỏ sậm.

 
Hắn chống nửa người trên dậy, hai tay chống trước người, nhìn Tống Hứa phía dưới, môi hơi hé, lưỡi rắn phun ra.

 
Tống Hứa: "..."  Woa a a a!

 
Tống Hứa: "... Hôm qua ta đã ở trong nhà của ngươi, ngươi biết chứ? Ta không có nơi nào để đi cả, ta có thể ở tạm trong nhà của ngươi một thời gian ngắn không?"

 
Ô Mộc nhìn cô, như đang suy tư gì đó, nhưng thực tế là hắn chỉ đang quan sát thú nhân giống cái này thôi. Nghe cô nói lắp ba lắp bắp thứ ngôn ngữ thông dụng của thú nhân, hắn bỗng ngẩn người.

 
Đã rất lâu rồi hắn chưa nghe thấy tiếng đồng loại nói chuyện, sắp không hiểu nổi thứ ngôn ngữ đó nữa rồi.

 
Khi loài rắn không cảm thấy bị uy hiếp, ăn no căng bụng, nhiệt độ thích hợp thì thường rất lười biếng và vô hại.

 
Ô Mộc không có phân tích lời Tống Hứa nói, chỉ hơi giãn cái đuôi dưới ánh nắng, lại nằm xuống, đồng thời dùng tư thế này nhìn Tống Hứa.

 
Lòng can đảm của Tống Hứa bị phơi dưới ánh mặt trời bắt đầu căng tràn. Cô thấy Ô Mộc đang nhìn mình, bèn nhấc chân bò về phía tảng đá. Tảng đá này nằm nghiêng, không có chỗ nào đứng thẳng được, Tống Hứa bèn nằm nhoài trên đó nói chuyện với người kia.

 
"Ngươi tên gì thế? Sao ngươi không nói gì? Ngươi không biết nói chuyện hả, hay là không thể nói? Ta tên Tống Hứa, hình thú gốc là con sóc. Mặc dù hình như rắn có ăn sóc, nhưng chúng ta đều là thú nhân, không nên ăn thịt đồng loại đúng không?"

 
Ô Mộc không thể theo kịp tốc độ nói của cô, nhìn cô đang nằm gần mình, cái miệng hoạt động không ngừng, hắn bắt được một vài từ ngữ quen, há miệng thuật lại: "Con sóc... ăn..."

 
Tống Hứa: "... Không, ngươi đừng ăn!"


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận