Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 1: Tống Hứa và rắn

 
Khi ánh sáng trong rừng rậm hoàn toàn tắt đi, các thú nhân gấp rút tìm một cây đại thụ để dừng chân nghỉ ngơi.

 
Trong đám người này, chiếm vị trí chủ đạo là mười mấy dũng sĩ thú nhân đến từ bộ tộc Mãnh Thú. Bọn hắn đều cao, cường tráng giống như thân bọc thiết giáp. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Gương mặt dữ tợn đầy vẻ cuồng dã, tiếng nói như sấm rền, xét từ thị giác tới thính giác đều tràn đầy nguy hiểm.

 
Uy lực của bọn hắn quá mạnh, dọc đường đi, đám tù binh trong đội đều nơm nớp lo sợ, ngoan ngoãn không dám ho he gì.

 
Trăm tên tù binh này gồm mấy tộc thú nhân nhỏ sống rải rác trong rừng lá kim, về cơ bản đều là giống cái, nguyên hình là sóc, cáo, chồn, thỏ, và các loài khác.

 
Thân hình của các nàng vốn nhỏ nhắn xinh xắn, không so được với nguyên hình của hổ, sư tử, gấu, báo bên tộc thú nhân Mãnh Thú. Bị lôi đi khỏi quê hương, cũng không dám kháng cự muốn trốn, dù sao bộ tộc thú nhân Mãnh Thú không giết bọn họ mà chỉ vì muốn mở rộng tộc mình thôi.

 
"Đi lâu thế, cuối cùng cũng sắp tới rồi. Tới tối mai trở về bộ lạc là có thể sung sướng thoải mái rồi!" Một thú nhân cả người mọc lông đen đang ngồi trên rễ cây chồi lên cất tiếng.

 
Thú nhân có râu quai nón thấp hơn hắn một chút đang xử lý con mồi săn được trên đường, xắt một miếng thịt to đẫm máu ném vào trong đống lửa, vừa nướng vừa toét miệng cười:

 
"Chả thế sao, còn có thể dẫn theo một giống cái về. Giống cái trong tộc mình cũng ít quá, không đủ chia!"

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Một thì đủ thế nào được," Một thú nhân khác mắt như chuông đồng sốt ruột không muốn nướng thịt, trực tiếp xé miếng thịt tươi ăn liên tục, lại nhìn về phía bọn tù binh, lè nhè nói: "Trông yếu thế chơi không nổi đâu, ít nhất phải hai đứa."
Đám thú nhân cường tráng cười vang, càng nói càng rộn ràng.

 
Bọn tù binh không có phản ứng gì với bọn hắn, bộ lạc nhỏ có nguy cơ bị thôn tính bất cứ lúc nào. Nếu như có thể được bộ lạc lớn tiếp nhận, có thể phụ thuộc vào thú nhân cường tráng khác, được ăn sung mặc sướng, có lẽ sẽ dễ chịu hơn là sống ở bộ lạc nhỏ.

 
Mấy ngày nay, mỗi đêm bộ lạc thú nhân Mãnh Thú đều dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống, nhưng không có chia đồ ăn cho tù binh.

 
Bọn tù binh chỉ có thể tìm một vài chồi non, quả rơi xuống đất, côn trùng cỡ nhỏ ở bên đường để ăn, miễn cưỡng duy trì thể lực. Lúc này, cả đám đều mệt bở hơi tai, bụng đói cồn cào.

 

Mắt của rất nhiều tù binh đang mang theo khát vọng, ngửi mùi thịt bên kia mà nuốt nước miếng ừng ực.

 
Tống Hứa ngồi giữa đám thú nhân tù binh đang đói khát, ôm cái bụng xẹp lép của mình, hoang mang nhìn bốn phía.

 
Cô biết mình tên Tống Hứa, nhớ nhà của mình ở Hoa Đình Tây Hải, nhớ mình học ở một trường cấp ba của thành phố Tấn, nhớ rõ buổi sáng có phát bài kiểm tra toán, tóm lại cô nhớ rõ tất cả những chuyện lớn lớn nhỏ trong mười tám năm cuộc đời của mình.

 
Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã trở thành "Tùng", một thú nhân của tộc sóc sống trên đại lục um tùm cây cối này.

 
"Tùng" vừa mới trưởng thành, bị mẹ đuổi ra ngoài tự sống, sau khi lưu lạc tứ xứ, khó khăn lắm mới được gia nhập vào một bộ lạc nhỏ chừng hơn ba chục người. 

 
Kết quả lại bị đám thú nhân của tộc Mãnh Thú từ phương nam đột nhiên xuất hiện bắt được, hiện tại đang trên đường tiến về tộc Mãnh Thú.

 
Ký ức của "Tùng" rất đơn giản, không rõ ràng, hay giống như một bộ phim phóng sự dài tập như của cô.

 
Tống Hứa không vì vậy mà đột nhiên suy nghĩ nghi ngờ bản thân mình rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy suy sụp khi đột nhiên xuyên qua thế này.

 
Cô còn sắp thi đại học rồi đấy!

 
Đám thú nhân tộc Mãnh Thú ăn uống no nê xong thì thấy rảnh rỗi không có việc gì làm, xé một miếng thịt đi tới chỗ đám tù binh tìm trò vui.

 
Thú nhân cường tráng mọc lông bờm như sư tử đang cầm một tảng thịt lắc lư trên đầu đám tù binh: "Hê! Muốn ăn không, tới cướp đi này!"

 
Các thú nhân tù binh đang ngồi phệt trên đất lập tức nhảy lên, hòng cướp đồ ăn, còn tranh đấu với người ta, tạo ra từng đợt hỗn loạn, chọc cho thú nhân sư tử kia cười ha hả.

 
Trung tâm hỗn loạn kia cách Tống Hứa rất gần, cô đang ôm bụng suy sụp, bị các thú nhân tranh cướp đồ ăn đạp cho hai phát.

 
Tống Hứa đột nhiên cảm thấy buồn vui của thú nhân không tương thông, bọn họ ầm ĩ, mà cô chỉ cảm thấy người sôi nổi là bọn họ, chứ cô thì chẳng thấy gì. Đau khổ chen ra khỏi "cái hũ" thú nhân, chuyển ra vị trí khác cho bọn họ có thể tiếp tục hành động.

 
Trong tình cảnh người người chen lên trước muốn cướp đồ ăn, thì kẻ lui về sau cực nổi bật. Thú nhân sư tử kia liếc mắt là thấy được cô.


 
Nguyên hình của cơ thể Tống Hứa là con sóc, lúc biến thành người cũng xinh xắn đáng yêu, con mặt to lấp lánh nước.

 
Thú nhân sư tử đặc biệt thích thưởng thức cái đẹp, hơn nữa có thể thưởng thức bất cứ kiểu sắc đẹp nào.

 
Sư Vưu chưa từng tiếp xúc với chủng thú nhân giống cái này, thú tính bỗng nổi lên, thô lỗ hất những  tên tù binh vẫn đang cướp miếng thịt trong tay hắn ra, đi tới bên cạnh Tống Hứa.

 
Bị một tảng thịt đập vào đầu, mặt Tống Hứa dính đầy máu ngẩng đầu lên: "..."

 
Thú nhân sư tử nhếch miệng: "Mau ăn đi, ăn xong đi qua bên kia với ta."

 
Tống Hứa: Qua c** nhà ngươi.

 
Cô vừa mới trưởng thành, chưa chuẩn bị xong đã tiến vào thế giới của người trưởng thành nhanh như vậy!

 
Trước tiên cô không phải là cục bông, tay của cái tên cao to này đầy dầu đầy máu lại đi xoa đầu cô, làm bết cả lông tóc, còn cả mùi cơ thể còn hăng hơn cả bún ốc, ai mà nhịn nổi?

 
Nhìn Tống Hứa bất động, thú nhân sư tử nghi hoặc hỏi: "Ngươi không muốn ăn à? Vậy giờ đi theo ta."

 
Móng vuốt đen sì dính máu của hắn tóm lấy cánh tay Tống Hứa, muốn xách cô lên. Sắc mặt Tống Hứa lập tức thay đổi.

 
Các thú nhân của tộc Mãnh Thú ở chỗ xa đang xem náo nhiệt, các thú nhân tù binh chung quanh thì nuốt nước miếng, nhìn miếng thịt kia bằng ánh mắt hâm mộ.

 
Còn Tống Hứa, cô đột nhiên nằm trên đất, tay chân run rẩy, miệng phát ra tiếng rên rỉ, giống như đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo.

 
Lần cuối cô diễn chiêu này là năm mười hai tuổi, vì muốn cản ba mình cưới mẹ kế, nên nằm trên đất run rẩy, lăn lộn, dọa ba cô tưởng là cô bị động kinh.

 
Mặc dù lần đó không mang tới tác dụng gì, nhưng lần này thì lại có. Đoán chừng thú nhân sư tử chưa từng gặp tên nào giả bệnh, thực sự bị biểu hiện của cô dọa, thả cánh tay cô ra.


 
"Nàng ta bị mắc bệnh gì à?"

 
"Chắc là ăn phải thứ gì có độc rồi, trước kia ta cũng thấy có đứa bị ngộ độc chết."

 
"Trông như sắp chết rồi ấy."
 
 
Các thú nhân vây chung quanh xì xào bàn tán, cẩn thận quan sát đồng bạn. Thú nhân sư tử cũng nhìn Tống Hứa đang co giật trên đất bằng ánh mắt tiếc nuối, thu lại miếng thịt, phủi mông quay về đám mãnh thú tộc mình, trông không có hứng thú muốn làm trò gì nữa.

 
Bên này dần yên tĩnh lại, Tống Hứa không bị ai chú ý nữa dừng diễn, nằm trong góc vươn tay lau nước miếng của mình, chửi thề.

 
Mẹ kiếp, không thể ở lại nơi này nữa.

 
Sáng sớm, trong rừng rậm le lói vài tia sáng, các thú nhân bèn nhao nhao đứng dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường. Thú nhân sư tử nhớ tới thú nhân giống cái hôm qua, không biết nàng có chết chưa, nghiêng người liếc về phía đám tù binh.

 
Ngó một lúc, hắn bèn phát hiện có gì đó không ổn. Thú nhân giống cái kia chạy mất rồi!

 
Giống như con mèo lớn nổi điên khi nhìn thấy đồ chơi chạy khỏi móng vuốt của mình, tiếng gầm rú đầy bất mãn của sử tử vang vọng khắp khu rừng rậm này.
"Chạy rồi?" Các thú nhân của tộc Mãnh Thú kinh ngạc, bởi vì có nguyên hình của bọn chúng chèn ép, đám thú nhân nhỏ yếu kia không dám phản kháng chứ nói chi tới chạy trốn.

 
Bọn chúng dẫn đường phía trước, những thú nhân tù binh khác đều ngoan ngoãn theo sau, không có một con nào dám tụt lại cả. Giờ có con dám chạy, đúng là thú vị.

 
"Thôi bỏ đi Sư Vưu, một thú nhân tộc sóc thôi mà, ở trong rừng rậm này sễ bị đám thú dữ giết thịt nhanh thôi."

 
"Không được, nàng dám chạy trốn là gây hấn với ta. Ta nhất định phải bắt nàng trở lại." Sư Vưu khó chịu hậm hực một hơi.

 
"Này, Sư Vưu!"

 
Đồng bọn thấy thú nhân sư tử biến thành nguyên hình, ngửi mùi của thú nhân giống cái kia còn sót lại, hít mấy cái liền đuổi theo, có gọi cũng không về, đồng bọn đều lắc đầu thở dài.

 
"Được rồi, cho hắn đuổi theo đi, sắp tới khu rừng gần tộc mình rồi, sẽ không sao đâu."

 
Lúc này Tống Hứa đang nhảy qua từng cành cây. Cô bỏ ra thời gian một đêm để làm quen với cơ thể của thú nhân này, học được cách biến thành hình thú, vận dụng linh hoạt tay chân và đuôi.

 

Trốn thoát quả nhiên có thể kích thích tiềm lực của con người, chỉ nhìn vào động tác nhảy từ cành này sang cành khác cực kỳ thành thạo của cô, ai dám bảo cô là một kẻ từ nơi khác tới chứ không phải con sóc của chốn này.

 
Chạy thục mạng một lúc, Tống Hứa cảm thấy đã thoát khỏi nguy hiểm, đang muốn giảm tốc độ cho đôi móng sắp ma sát ra dòng điện của mình, chợt nghe thấy tiếng sư tử rống.

 
Âm thanh đó bao gồm thông tin mà tộc thú nhân mới có thể hiểu được, ý đại khái là: Đừng hòng chạy! Đợi ta đuổi kịp thì ngươi chết chắc!

 
Tống Hứa: Bà mẹ nó chứ nguyên hình là sư tử mà sao lại giống như chó điên dí theo cắn người thế!

 
Để không bị đuổi kịp, cô chỉ đành liều mạng tăng tốc. Bất giác càng ngày càng chui vào sâu trong rừng rậm.

 
Ở đây, mặt trời dần lên cao không thể nào chiếu sáng được, tỏa ra vẻ âm u, tĩnh mịch.

 
Thân cây cao lớn, gần như phải mấy người ôm mới xuể, trên cây quấn đầy dây leo, rủ xuống mặt đất.

 
Mặt đất gần như không có bụi cây, chỉ có đủ loại rêu và dương xỉ.

 
Tống Hứa không phân được ranh giới giữa các rừng cây, không cảm giác được cái kiểu phân chia ảo diệu này, thậm chí bận rộn với việc chạy trốn mà không chú ý tới xúc cảm kỳ quái dưới chân khi giẫm qua "cây dây leo" mềm, trơn trượt.

 
Sư Vưu đuổi theo cô tới nơi này thì chùn bước.

 
Cánh rừng rậm trước mặt có một loài rắn bán thú nhân Ô Mộc, sau khi hắn thành niên, vì không tiến hóa hoàn toàn nên bị tộc Mãnh Thú đuổi đi. Từ đó về sau chiếm cứ vùng rừng rậm này.

 
Dù Sư Vưu là dũng sĩ nổi tiếng trong tộc Mãnh Thú, thì khi đối đầu với Ô Mộc cũng phải khiếp đảm ba phần. Nhất là khi hắn ta không biết được bây giờ Ô Mộc có còn lý trí hay không.

 
Nếu như hoàn toàn hóa thú, vậy hắn thực sự có khả năng sẽ cắn giết hắn ta vì hành vi xâm lấn địa bàn.

 
Nghĩ tới thú nhân giống cái chạy trốn kia, Sư Vưu bực bội lúc lắc đầu, ra vẻ thăm dò giẫm chân lên nền rêu xanh ẩm ướt.
Một "cây dây leo" vắt trên cây gần đó giật giật.

 
Khi tiếng "xì xì" đầy nguy hiểm vang lên, Sư Vưu ngửi được mùi gió tanh, càng ngày càng gần, hắn ta bỗng nhiên nhảy về sau.

 
Rắn rít là cảnh cáo, cũng là tín hiệu công kích. Sư Vưu chỉ do dự một giây, sau đó nhanh chóng lựa chọn rời khỏi vùng rừng rậm này.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận