Nuông chiều thái tử phi

Xuân Thủy trước mặt vừa chậm rãi quỳ xuống, vừa châm lửa trong tay xuống mành cửa trúc tương phi, trên mành trúc và màn lụa bị dầu hỏa tưới lên gặp lửa lập tức bốc cháy.
 
“Nương nương, nô tỳ đúng là do mẹ mìn nuôi lớn là sự thật.” Xuân Thủy nhìn Kiều Uyển, lúc này ánh sáng của ngọn lửa lướt qua đôi mắt cũng vẫn như làn nước mùa xuân, “Bà bà đối với nô tỳ ân trọng như núi, không có gì báo đáp.”
 
Kiều Uyển cảm thấy cả người rét run, từ trong xương cốt sinh ra một cỗ tuyệt vọng, đến cả Xuân Thủy cũng sẽ phản bội nàng, thì trên thế gian này còn ai có thể tin tưởng đây!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không được, nàng còn quá nhiều chuyện còn chưa nói cho điện hạ, nàng không thể chết vào lúc này được!
 
Kiều Uyển muốn tự cứu mình, nàng vụng trộm dùng ống tay áo nhúng vào nước rửa bút để làm ướt, che lại mũi miệng chạy đến cửa sổ gần nhất.
 
Xuân Thủy cũng không cho nàng cơ hội như thế, nàng ta xông tới một tay ôm lấy Kiều Uyển, trơ mắt nhìn mành cửa cùng những bức họa cuộn tròn toán loạn đều bị bén lửa.
 
Khí lực của Kiều Uyển thật sự so ra kém với một nha đầu làm việc từ nhỏ, nàng không nhịn được quát lên: “Ngươi hại chết ta thì có tác dụng gì?”
 
Xuân Thủy dù sao vẫn là một nha đầu chưa trải qua nhiều sự đời, ngữ khí nàng ta mang theo sự nức nở: “Bệnh đau đầu của Thái tử đã không thể chịu thêm một chút kích thích nào, nếu nương nương chết thì ngôi vị trữ quân này….. Chỉ sợ lẽ bị phế đi.”
 
Kiều Uyển ra sức tránh đi dự kìm kẹp của Xuân Thủy, nhưng bởi vì nàng ta kéo dài thời gian nên cửa sổ đã bị đốt thành biển lửa, trong phóng khói dày đặc cuồn cuộn, bên ngoài cung nhân nội thị kinh hoảng hô lớn.
 
Kiều Uyển mắt thấy cửa sổ sợ là đã không thể phá ra, chỉ có thể chờ người bên ngoài đánh vỡ cửa, nhưng làn khói dày đặc bên trong càng ngày càng khiến người ta mê man. Nàng lùi bước lui tới bên đồ đựng đó, dứt khoát hỏi: “Ngươi có nhiều cơ hội để ra tay với ta như thế vì sao lại phải phóng hỏa đốt Văn Khỉ Các?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng còn lưu lại chút áy náy trước kia, nàng thậm chí còn nghĩ rằng phải chăng Xuân Thủy chính là lệ quỷ kiếp trước tới đòi mạng?
 
Xuân Thủy cũng không tránh làn khói dày đặc kia, nàng ta vừa ho khan vừa nói: “Là bà bà dạy ta, chỉ có như thế mức khiến điện hạ phát điên.”
 
Trong lòng Kiều Uyển sáng tỏ, trạng thái khi chết của nàng càng thảm thì khả năng điện hạ bị ép điên càng lớn.
 
Kiếp trước Kiều Uyển quyết tâm muốn chết, cũng không sợ hãi chút khổ sở khi bị lửa thiêu chết. Nhưng hôm nay nàng còn có người nhà, trong lòng nàng vẫn còn có việc chưa làm xong, nàng không thể nào chết ở chỗ này được!
 
Kiều Uyển gian nan mà mở nắp đồ đựng đá, vốc đá sớm đã hòa tan thành nước lên người. Cũng may Xuân Thủy quá mức non nớt, cũng không dám trực tiếp giết nàng, chỉ cần người bên ngoài cứu hỏa kịp thời thì nàng còn cơ hội có thể đi ra ngoài!
 
Kiều Uyển ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo ướt đẫm che lại mũi miệng: “Xuân Thủy, ngày thường ta đối xử với ngươi cũng đâu có tệ, ngươi hãy để cho ta được chết minh bạch đi. Người liên hệ với ngươi chính là ai? Đông Cung còn có mấy nội ứng nữa?”
 

Xuân Thủy quỳ trên mặt đất, chỉ đập đầu từ xa: “Nương nương, Xuân Thủy nguyện đời sau lại làm trâu làm ngựa hầu hạ người.”
 
“Không cần kiếp sau, không cần lại kiếp sau…” Kiều Uyển đau lòng không thể tả, ngươi và ta chỉ sợ lúc tương ngộ là ở địa  ngục.
 
Bên trong rèm màn Văn Khỉ Các, sách bị đốt cháy rất nhanh, bên ngoài đã xô cửa sổ ra, Kiều Uyển dường như nghe thấy được âm thanh của Thái tử. Nàng muốn đứng lên nhưng cảm thấy hô hấp khó khăn, choáng váng đau đầu.
 
Trong phòng khói quá mức dày đặc, Kiều Uyển bị hun đến không mở được mắt, nước mắt trong mắt cũng cuộn trào.
 
Kiếp trước, trước khi chết, nàng chỉ cảm thấy mối hận như từng lưỡi dao sắc bén, khiến nàng không sợ cũng không hề cảm thấy đau. Nhưng lúc này trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ hoang đường bị ai, kiếp này và kiếp trước là cứu rỗi hay vẫn là luân hồi?
 
Lúc này nếu nàng thực sự chết đi, mọi thứ hết thảy còn có thể làm lại được sao, hay là chỉ sợ trước mắt sẽ là địa ngục?
 
Muốn sống sót, phải sống sót!
 
**
 
Kiều Uyển đã rất lâu, rất lâu không nằm mơ giấc mơ kia.
 
Trong làn mưa bụi của năm đầu tiên Diên Hòa lại lần nữa thổi quét trên người nàng. Nàng từ dạ yến của cung Trường Nhạc đi ra để giải bớt rượu, nhìn Dục Viên đã từng là rừng trước, trong nhất thời dường như nhìn thấy một bóng dáng âm u bồi hồi đứng đó.
 
Tiểu nội thị thủ vệ cầm theo đèn lưu ly cung đình cúi thấp đầu, ánh đàn đung đưa trong gió.
 
“Phu nhân, chúng ta quay về thôi.” là âm thanh của Xuân Thủy.
 
Kiều Uyển còn có chút hồ đồ, nàng không biết bản thân mình lúc này vì sao lại ở đây, chỉ là sau khi nghe thấy âm thanh của Xuân Thủy thì trong lòng hơi run rẩy.
 
Nàng theo lời thị nữ quay đầu đi về phía hành lang, lại nhịn không được liên tục nhìn lại, cứ có cảm giác như rừng trúc trong cơn mưa đêm đó có cái gì đó hấp dẫn nàng.
 
“Phu nhân, làm sao vậy?”
 
Dường như Kiều Uyển đã chìm vào sâu trong giấc mộng, phân không rõ được là thật hay giả, nàng có chút hốt hoảng: “Trong rừng trúc hình như có một bóng người.”
 
“Phu nhân, người say rồi sao?” Thu Sơn cẩm thận hỏi.
 

Kiều Uyển cảm thấy trong lòng nàng lên một cô xbi thương bình thản đến lạ, lại có nhiều thứ không thể buông bỏ, nàng khẽ nói: “Ta nhớ tới Thái tử điện hạ.”
 
Xuân Thủy và Thu Sơn lập tức rùng mình, các nàng không dám đáp lời, tân hoàng đế vừa mới đăng cơ, chỗ nào có cái gì mà Thái tử điện hạ? Cũng chỉ có tiên đến đã từng bồi hồi tại Dục Viên hoài niệm phế Thái tử chết trẻ mà thôi.
 
Lại đi thêm vài bước, Kiều Uyển xoay người nhìn lại.
 
Mưa gió nổi lên, rừng trúc vang lên tiếng rít, nhất thời khí lạnh tụ lại.
 
Thu Sơn thấp giọng nói lại lần nữa: “Phu nhân, người sau rồi, không thể nhắc lại lười này.”
 
**
 
Lần nữa Kiều Uyển tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nàng cảm thấy tinh thần mệt mỏi, cả người không thể cử động, nàng mở to mắt nhìn màn lụa, trong nhất thời không biết lúc này là lúc nào.
 
“Nàng tỉnh rồi, có cảm thấy ổn không?” một âm thanh quen thuộc hỏi, một bàn tay hơi lạnh nắm chặt lấy tay nàng.
 
Kiều Uyển chớp mắt, nàng muốn nghiêng đầu qua lại chỉ thấy choáng váng mệt mỏi: “Điện hạ….”
 
“Không sao, Loan Loan, nàng tỉnh là tốt rồi.” Vinh Kham khẽ nói, ngược lại âm thanh lúc chàng nói chuyện với người khác lại đầy sự hỗn loạn cùng giận dữ: “Thái y đâu?”
 
Bên kia Bạch công công đáp lời Kiều Uyển cũng không nghe rõ, lúc này thần trí của nàng mới thu lại, nàng nhớ tới, là Xuân Thủy nhốt nàng lại trong Văn Khỉ Các!
 
“Điện hạ, Xuân Thủy đâu? Nàng còn sống không?” Kiều Uyển nắm chặt lấy tay Thái tử, cố hết sức hỏi. Âm thanh nàng khàn khàn, trong cổ họng một trận ngứa rát đau đớn.
 
Vinh Kham tự mình lót gối lên trên cho nàng, Sương Thanh một bên đỡ nàng ngồi dậy, cũng không nhìn thấy đám người Bạch Thược Thanh Trú.
 
“Uống chút nước trước đi, nàng vừa rồi mới bị sặc khói.” Vinh Kham cực kỳ đáng tin cậy nói. Chàng lấy chén lưu ly cùng với thìa bạc tự mình đút nước cho Kiều Uyển.
 
Kiều Uyển chậm rãi mà uống, chỉ cảm thấy nước kia ấm áp trộn lẫn chút vị ngọt nhà nhạt, uống xong thấy rất ngòn ngọt.
 
Đợi lúc uống xong nước, nàng mới lần nữa hỏi: “Xuân Thủy thế nào rồi, ta sợ trong cung nàng còn có nội ứng.” lúc này nàng đã nói chuyện thông thuận hơn nhiều.
 

“Nàng còn nhớ tới cung nhân kia sao, sao lại không hỏi xem bản thân mình thế nào, hỏi một chút xem ta thế nào?” Vinh Kham giả vờ tức giận.
 
Kiều Uyển thấy chàng không muốn nói liền tự động cố nhích lại gần: “Nàng là từ phủ ta mua trong tay mẹ mìn, nàng nói chủ ý này cũng là do mẹ mìn dạy, chỉ sợ sớm đã không thể bắt được người nữa.”
 
Tâm tư nàng bay nhảy, chỉ sợ Tề Thụ cùng Xuân Thủy xuất cung cùng những cung nhân canh trực hôm nay đều sẽ bị liên lụy, nàng cầu tình nói: “Tiểu Tề công công cùng mấy cung nhân kia, mong rằng điện hạ sẽ khai ân.”
 
“Còn có nữa?” Vinh Kham hỏi nàng, âm thanh lại lạnh xuống.
 
Kiều Uyển cố chịu đựng sự nhức mỏi nghiêng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra Thái tử bây giờ vẫn chưa thay y phục, trên người còn dính vệt tro đen. Chàng nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt chăm chú. Từ trước tới nay Thái tử điện hạ vẫn luôn trời quang trăng sáng, đây là dáng vẻ mà nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng không dám nghĩ sẽ chật vật như thế….
 
“Điện hạ.” Kiều Uyển thấy chàng như thế lúc này mới hậu tri hậu giác thoát ra từ trong đám suy nghĩ, “Sao người vẫn chưa thay quần áo? Đã dùng bữa chưa?”
 
Vừa mới vội vàng nói hai câu, Kiều Uyển lại cảm thấy yết hầu đau đớn, không nhịn được muốn ho khan.
 
Vinh Kham thấy nàng như thế nào có tâm tình đấu trí đấu khí với nàng, vội duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về: “Lại dùng thêm chút cháo nhé? Như thế mới có thể dùng dược.”
 
Lúc này Kiều Uyển mới nhớ tới hỏi: “Ta có bị thương ở đâu à?”
 
“Bị thương ở cổ họng, nàng trước hết đừng nói chuyện.” Vinh Kham nói, “Cũng không biết Thái Y Viện trị có trị ra hồn hay không.”
 
Kiều Uyển ngoan ngoãn dựa vào gối, chỉ khẽ nói: “Nhưng mà Nhu An có rất nhiều lời muốn nói với điện hạ.”
 
“Nàng nghỉ ngơi trước đi đã, để ta bảo tư soạn đưa cháo tới.”
 
“Muốn nói.” Kiều Uyển chậm rãi phát ra sự vui vẻ do sống sót sau tai nạn, nàng híu nửa mắt, chỉ chơi xấu nói.
 
Vinh Kham lại vẫn có biện pháp trị nàng, chàng hỏi: “Hôm nay mới nói, lén gọi ta làm gì?”
 
Nhất thời Kiều Uyển lại thanh tỉnh, nàng ngước mắt giận dỗi mà nhìn, lại thấy trên áo ngoài của Thái tử còn dính vệt nước cùng khói đen, ngữ khí không nhịn được mềm đi: “Biểu ca, trước hết người cứ chải đầu rửa mặt đi, Nhu An chờ người cùng dùng bữa.”
 
**
 
Đợi Thái tử rửa mặt chải đầu xong tiến vào cùng Kiều Uyển. Bây giờ thật sự cũng không đi tới thiên điện dùng bữa, chỉ sai người bưng thực án đến Hội Ninh Điện.
 
Không bao lâu sau Tư Soạn ôm hộp đồ ăn có cuốn lụa Hoàng vân tiến vào, bảy một bán cháo cũng thức ăn kèm. Thái tử Phi bị làm khói dày đặc làm tổn thương giọng nói, bất luận là cháo gạo tẻ nay là cháo gạo nếp đều hầm cực kỳ mềm mại. Món ăn kèm cũng đều chọn dễ ăn, sợ Thái tử Phi lại có cái gì đó không khỏe.
 
Đáng lẽ Điển thiện cục còn định chuẩn bị cho Thái tử đồ ăn khác, nhưng Bạch công công lại phái người tới truyền lời rằng Thái tử muốn cùng dùng bữa, chỉ cần những món đó thêm đĩa thủy tinh rau trộn.
 
Thanh Bội cô cô và Sương Thanh đỡ Kiều Uyển ngồi xuống, nàng cảm thấy bản thân đã đỡ hơn rất nhiều.

 
“Còn choáng váng không?” Vinh Kham ôm lấy nàng ngồi thẳng người.
 
Kiều Uyển hiểu bản thân đã đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, hôm nay có lẽ là do không có không khí không thở được nên mới ngất xỉu.
 
Thái tử lấy bát nhỏ tới, Kiều Uyển vội nói: “Điện hạ, tự Nhu An có thể dùng cơm.” Thái tử đúng thật là đút đến nghiện rồi.
 
“Ừm?” Vinh Kham khẽ hừ một tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái.
 
Kiều Uyển nhắm mắt, chỉ nhỏ như muỗi kêu mà nói: “Biểu ca.”
 
Vinh Kham đặt bát ngọc cùng thìa bạc tới tay nàng”Dùng chậm một chút.”
 
Nói là Thái tử Phi tự mình dùng, hai vị tư soạn lại thật sự nín thở ngưng thần mà chia thức ăn, sợ chọc Thái tử điện hạ không vi. Hôm nay hỏa hoạn ở Văn Khỉ Các, Thái tử nổi trận lôi đình, cơn giận này chỉ sợ khiến cho trên dưới Đông Cung kinh hồn đáng tảm mấy ngày. May mắn Thái tử Phi không sao, trong lòng hai vị tư soạn khẽ niệm Phật.
 
Dùng xong bữa tối, thái y lại tới nhìn, chỉ nói là cổ họng Thái tử Phi nương nương chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì không có vấn đề gì nữa, khai thuốc nhuận giọng cùng với thuốc an thần.
 
Xung Trường Xuân còn cho riêng Bát Bảo cô cô tự mình tới một chuyến, đưa tới rất nhiều dược liệu an thần ôn dưỡng.
 
“Lúc tin tức vừa truyền đến, Thái hậu nương nương và công chúa Gia Ninh liền không yên ổn, bữa tối cũng không dùng được mấy miếng, Chỉ là lúc đóĐông Cung đang rối ren, bệ hạ còn phái riêng người tới khuyên nhủ nương nương, không cần tự mình tới đây.” Bát Bảo cô cô nói, “Trước sau nương nương vẫn không yên tâm, nhất định phải bắt nô tỳ tự mình đến nhìn Thái tử Phi nương nương.”
 
“Khiến Thái hậu nương nương và Gia Ninh lo lắng rồi.” âm thanh Kiều Uyển có chút khàn khàn, “Nhu An không sao, thái y nói cổ họng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, cô cô chuyển lời đều nương nương và công chúa an tâm.”
 
Bát Bảo cô cô cẩn thận nhìn nàng, cũng không bị bỏng, Kiều Uyển lại nói tới chuyện nàng trốn tới bên cạnh hộp đựng đá để lấy nước.
 
Bát bảo cô cô nghe âm thanh nàng có vài phần kìm nén liền nói “Nương nương nhạy bén, chỉ là không dám để người sử dụng giọng nói nữa.”
 
Kiều Uyển chỉ cười, tự mình tiễn Bát Bảo cô cô ra ngoài điện.
 
Thanh Bội cô cô tự mình nhìn chằm chằm chiếc lò nhỏ đun thuốc rồi tự mình đưa vào, Kiều Uyển ngoan ngoãn dùng dược liền bị Thái tử mời đi nghỉ ngơi.
 
Mắt thấy đã tới giờ hợi, Kiều Uyển thấy Thái tử sắp xếp xong cho nàng liền ra ngoài nhịn không được nắm lấy tay áo chàng: “Điện hạ?”
 
“Ngủ đi, ta chỉ tới thư phòng thôi.” Vinh Kham khẽ nói.
 
Trong lòng Kiều Uyển thở dài, chỉ nói: “Biểu ca, người còn muốn biết bí mật của Nhu An không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận