Nuông chiều thái tử phi

Qua giờ ăn sáng, Điển Thiện Cục Đông Cung thật ra cũng không hề bận rộn như thế. Cơm trưa không tính là bữa chính, huống chi từ khi đại hôn tới nay Thái tử cũng không thường dùng bữa trưa ở Đông Cung, Thái tử Phi nương nương dùng cơm trưa rất thanh đạm đơn giản, thế nhưng so với trước thì bớt việc rất nhiều.
 
Lần trước nghe nói được tiếng gió bên gối Thái tử Phi nương nương, Điển Thiện cục lại thay đổi những người này, nhưng ý tứ của chủ tử ai dám xen vào. Hơn nữa người bị đuổi đi nhiều là do ngày trước uống trộm rượu, tay chân không cần mẫn, nếu nói thì chỉ có thể là do vận khí không tốt, cũng không có gì để trách cứ người khác.
 
Nào biết ngày này, Thái tử Phi lại muốn đích thân tới Điển Thiện cục, chỉ nói là muốn mượn phòng bếp để tự mình làm điểm tâm cho Thái tử điện hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cục thừa, cục lang của Điển Thiện cục không dám ở trước mặt Thanh Bội cô cô mà mặt ủ mày ê, trên mặt còn phải treo lên ý cười nhưng trong lại âm thầm kêu khổ không thôi.
 
Bọn họ đối với Thanh Bội cô cô chắp tay hành lễ nói: “Chưởng quản đại nhân, nơi này của chúng ta ngày mùa hè quả thật rất nóng, Thái tử Phi nương nương nếu có chút không khỏe thì chúng ta cũng không thể nào đảm đương nổi đâu.”
 
Thanh Bội cô cô chỉ nói: “Nương nương muốn tơis mượn cũng không tới phiên người khác có thể xen vào.”
 
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, chỉ là nơi đó của chưởng thực đại nhân cũng có bếp nhỏ, có thể dùng một chút.” Cục lang cười làm lành nói, “Càng tiện hơn một chút.”
 
Thanh Bội cô cô nghĩ ngợi, lại thật sự gật đầu, “Có chút đạo lý.”
 
Cục thừa lập tức thuận thế mà leo lên, cười càng thêm nhiệt tình thật thà: “Chúng ta tiễn cô cô, lão nhân người đi thong thả, nơi này còn có điểm tâm hôm nay mới làm, người mang về một chút.”
 
Lúc Thanh Bội cô cô trở về Hội Ninh Điện phục mệnh: “Nương nương, ở bên Điện Thiện cục kia nói nhà bếp của bọn họ rất kín, ngày hè cực kỳ nóng, Nô tỳ nghe xong cảm thấy có lý, nhưng thật ra không bằng dùng phòng bếp nhỏ của chưởng thực bên kia, thanh tịnh lại tiện lợi hơn một chút. Vừa rồi nô tỳ vừa mới bảo tư soạn dọn dẹp lại một chút rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển cũng không kén chọn, chỉ nói: “Là ý tưởng đột phát của ta thôi, đúng là có chút đường đột, có thể có phòng bếp dùng là tốt rồi.”
 
Thanh Bội cô cô có chút kỳ lạ nói: “Nương nương, bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, sao người lại nghĩ tới việc muốn đích thân xuống bếp.”
 
Nhất thời Kiều Uyển có chút ngại ngùng, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô cô, ta chọc điện hạ tức giận, không biết nên làm thế nào cho phải. Ngày trước lúc ta còn ở trong phủ, lúc chọc mẫu thân cùng ca ca tức giận chỉ biết làm theo chiêu này thôi.”
 
Thanh Bội cô cô trên mặt vẫn mang ý cười nhợt nhạt như cũ, cũng không có vì nghe thấy những lời này mà sinh ra biểu cảm gì, bà lập tức hiểu ra nói: “Nương nương yên tâm, mùa hè lúc điện hạ giảm cân còn có thể dùng chút bánh sơn tra để khai vị, đã sắp xếp cho nhà bếp, cũng hữu dụng với điện hạ, người cảm thấy thế nào?”
 
Kiều Uyển cười nói: “Chủ ý này của cô cô rất tốt, ta thực sự định làm bánh sơn tra.”
 

“Người chờ một chút, nô tỳ phân phó các nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
 
Trong lòng Kiều Uyển còn có chút khẩn trương, trên mặt cố gắng như không có chuyện gì mà nói: “Vậy đa tạ cô cô.”
 
Kiều Uyển lại không biết, trong lòng Thanh Bội cô cô thật ra đang có một laoij cảm giác có chút trẻ con của người trưởng thành. Hóa ra Thái tử còn sẽ tức giận với Thái tử Phi sao? Từ trước tới nay chàng đối xử với người khác luôn khoan dung độ lượng, bây giờ sau khi thành hôn xong thế mà thật sự có thể giận dỗi với nữ lang đáng yêu như thế.
 
Thanh Bội cô cô chỉ là nghĩ tới, nếu Hoàng Hậu nương nương cũng có thể nhìn thấy một ngày này thì tốt rồi.
 
Hôm nay Thái tử trở về từ sớm, buổi chiều chỉ ở thư phòng đọc sách. Mấy tháng nay, Thái tử có bao giờ về sớm, ngày nào không phải tới Hội Ninh Điện ngồi đến nửa ngày? Thanh Bội cô cô thật ra lại tin theo lời của Kiều Uyển nói, Thái tử đang tức giận với Thái tử Phi.
 
Tới đến giờ thân, Thái tử ở thư phòng truyền điểm tâm và đồ uống lạnh, Thanh Bội cô cô khuyên Kiều Uyển tự mình đi đưa: “Bây giờ người chỉ cần đưa tới cửa thư phòng, cũng không cần vội. Phu thê trong thời kỳ tân hôn nào có cái gì mà tức giận đâu? Nô tỳ biết điện hạ là một người dễ mềm lòng, nương nương không cần lo lắng đâu.”
 
Kiều Uyển do dự mà đồng ý xuống, cứ thế nàng đầu tiên đi tới gần thư phòng của Thái tử. Vì khúc mắc kiếp trước nàng lại không muốn tới gần thư phòng của người khác, chỉ sợ bên trong có rất nhiều bí mật mà nàng không thể nào thừa nhận.
 
Thư phòng của Thái tử gọi là Bảo Văn các, Kiều Uyển đi tới trước sân, chỉ thấy bốn chữ đen lớn “Thương thiện nhược thủy.”
 
Bên ngoài có mấy tiểu thái giám canh giữ đều nhận ra đây là Thái tử Phi. Vội vàng thỉnh an đi vào bẩm báo. Không bao lâu sau, Bạch công công liền vội vàng đi ra đón.
 
“Sao lại phiền nương nương tự mình đưa tới, thật sự là sai sót của nô tài.” Trong lòng hai người biết  rõ chuyện thế nào, Bạch công công lại còn chắp tay hành lễ.
 
Kiều Uyển vội nói: “Công công không cần đa lễ, chỉ là một phen tâm ý của ta mà thôi.”
 
Hộp đồ ăn kia dùng lụa hoàng vân bao lại, không đến trước mắt điện hạ cũng không mở ra. Bạch Thược chỉ lo đem nó cho tiểu thái giám phía sau Bạch công công, Bạch công công lại nói: “Nương nương cũng đã đến trước cửa rồi, hay là cùng Thái tử vào thôi, điện hạ đã nghe được lời truyền, đang chờ người đó.”
 
Kiều Uyển tuy có chút do dự, nhưng lời đã nói đến nước này, vẫn nên theo Bạch công công vào Bảo Văn Các.
 
Bảo Văn Cac này cùng với Văn Khỉ Các của nàng bài trí cũng gần như nhau, chỉ là do thói quen cá nhân nên bày biện có chút khác nhau.
 
Thái tử bên này tuyền điểm tâm đều có nội thị thu dọn gian dùng để nghỉ ngơi, lúc này Thái tử đang ngồi trước cửa sổ nhìn cây chuối bên trong viện, hình như có chút mệt mỏi mà xoa mày.
 
Thấy Kiều Uyển đi vào, Vinh Kham cười nói: “Hôm nay thế lại vất vả cho nàng tự mình tới.”

 
Kiều Uyển sau khi hành lễ xong nói: “Nhu An thấy điện hạ đã nhiều ngày bị giảm cân do mùa hè, hỏi qua Thanh Bội cô cô, làm chút bánh sơn tra.”
 
“Nàng làm?” Vinh Kham lập tức nghe ra ý trong lời nói.
 
Kiều Uyển nhanh chóng khoe khoang, ôn nhu nói: “Đúng là thiếp thân tự mình làm.”
 
Nội thị hầu hạ trong thư phòng đã đưa điểm tâm, nước dọn xong xuôi, Bạch Anh thấy Thái tử Phi tiến đến thức thời mà cho mọi người lui xuống, chỉ canh giữ ở ngoài cửa.
 
Vinh Kham đi tới trước bàn, lại hỏi: “Sao lại là nước trà, truyền tới là đồ uống lạnh.”
 
Kiều Uyển vội vàng bồi tội nói: “Hôm qua điện hạ nói dùng đồ uống lạnh nên đến ban đêm tay mới bị lạnh. Là Nhu An tự mình chủ trương đổi lại thành nước trà, xin điện hạ thứ tội.”
 
Mùa hè nàng cũng thích uống đồ lạnh, cho dù là nước trà cũng muốn dùng lạnh. Nhưng hôm qua từ lúc nàng ở cung Trường Xuân trở về. Thái tử lại chuẩn bị xong cho nàng là trà ấm, nàng cũng hiểu đây là Thái tử nghĩ nàng đi ra thời tiết nóng bức không thể lập tức uống đồ lạnh.
 
Thái tử có tâm tư thế này, sao nàng có thể qua loa cho được đây?
 
Lúc này Tư Soạn và nội thị đã không còn ở trước mặt, Vinh Kham dùng bánh sơn tra, chỉ nói: “Tuy có hơi khác biệt với ngày trước lúc ta dùng nhưng đúng là một phương pháp không tồi, lúc dùng có vị thanh tân tươi mới. Trước kia lúc nàng ở nhà cũng từng làm qua sao?”
 
Kiều Uyển lại kinh ngạc mà vội hô lên: “Điện hạ! Người nên để ta thử trước rồi mới có thể ăn chứ!”
 
“Đây không phải do tự tay nàng làm sao?” Vinh Kham uống một ngụm trà, lại là nóng, “Vừa rồi nàng cũng đã thử qua rồi đi?”
 
Kiều Uyển đến bên cạnh người chàng ngồi xuống, lại rót cho chàng ly nước mới nói: “Thế cũng không giống, đây là quy củ.”
 
“Thi thoảng mới thế.” Vinh Kham hiển nhiên không muốn cố giảng đạo lý.
 
Trong lòng Kiều Uyển còn có tâm sự,cũng không cãi cọ với chàng.
 
Nàng nhớ tới trước kia làm nũng chơi xấu với phụ mẫu huynh trường, bây giờ cũng không dám làm. Âm thầm cắn chặt răng, Kiều Uyển rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Nhu An bồi tội với người, chỉ mong người đừng tức giận với Nhu An.”

 
“Hóa ra hôm nay nương nương tự mình tới đây để bồi tội sao?” Vinh Kham ra vẻ kinh ngạc mà nói, “Ta còn tưởng rằng nàng đau lòng cho ta mùa hè bị giảm cân nên muốn làm điểm tâm cho ta, hóa ra lại là ta vui vẻ không đâu một hồi.”
 
“Không phải…” Kiều Uyển vội vàng bắt lấy ống tay áo của Thái tử, “Nếu điện hạ thích thì Nhu An sẽ làm điểm tâm nữa, chỉ là hôm nay xin điện hạ không cần lại tức giận với ta.”
 
Vinh Kham nghĩ ngơi nói nói: “Khó mà làm được, ta còn muốn phạt nàng một trận,”
 
“Phạt?” Kiều Uyển ngẩng đầu kinh ngạc nói.
 
Lúc này Vinh Kham mới nhìn thấy sắc mặt nàng, gò má như ngọc bởi vì thẹn thùng mà hơi đỏ lên, đúng là như hoa đào.
 
“Bây giờ ta chiều nàng đến mức nàng dám quang minh chính đại mà cất chứa bí mật trước mặt ta, có nên phạt nàng một trận hay không?” Vinh Kham hỏi nàng.
 
Kiều Uyển còn có thể nói cái gì, nàng biết biết đuối lý, đành phải hỏi: “Điện hạ muốn phạt như thế nào?”
 
Ánh mắt Vinh Kham vừa chuyển, không biết nhớ tới cái gì, ebene môi thế mà thật sự có một chút ý cười: “Trong tối ta gọi nàng là Loan Loan, bình thường nàng lại gọi ta là điện hạ, quả thật có vẻ khách khí, phải đổi cái xưng hô mới được.”
 
“Thế cũng không thể được, quá mức thất lễ.” Kiều Uyển không cần suy nghĩ mà vội vàng từ chối.
 
“Ta còn chưa nói là cái gì mà.” Vinh Kham không cho phép nàng từ chối nói: “Nàng và ta cẩn thận mà bàn ra cũng coi như là biểu huynh muội, sau này nàng chỉ cần gọi ta là biểu ca, đúng thật còn có chút thân thiết.”
 
Từ trước tới nay Kiều Uyển và Kỳ Hoàn đã xem qua rất nhiều thoại bản hoang đường, sao không biết những biểu ca biểu muội trong thoại bản là chuyện thế nào. Bây giờ nàng thật sự cảm thấy ngữ khí của điện hạ mang theo sự hài hước, cái biểu ca này có gì mà hay cơ chứ, lại muốn không khác với tình lang chít nào. Chính là cố tình lại không tìm ra lỗi nào, đúng là điện hạ thật sự là biểu ca nàng, chỉ là nàng tự mình hiểu sau thôi.
 
“Làm sao thế Loan Loan, có cái gì khó mở miệng sao?” Vinh Kham nghiêm chỉnh hỏi, chỉ là ngữ khí của chàng lại mang theo ý cười.
 
Kiều Uyển càng có chút túng quẫn, liền càng chứng tỏ nàng xem qua rất nhiều thoại bản, không biết là nghĩ tới cái gì. Thật sự khiến người ta tiến thoái lưỡng nan!
 
Kiều Uyển đánh phải chuyển tầm mắt, chịu đựng sự ngại ngùng khẽ gọi một tiếng: “Biểu ca.”
 
Nào biết Thái tử điện hạ cũng không vừa lòng: “Sao nàng lại nhìn về phía đĩa bánh sơn tra mà gọi biểu ca làm gì, không phải ta đang ở trước mặt nàng sao?”
 
Kiều Uyển lấy khăn gấm che mặt nói: “Điện hạ, tha cho Nhu An đi.”
 
Vinh Kham nhịn không được cười ra tiếng nói: “Được rồi Loan Loan, bình thường nàng đều xem mấy cái gì, cái đầu nhỏ này của nàng đã nghĩ tới đâu rồi?”
 
Khuôn mặt Kiều Uyển ửng đỏ, chỉ dỗi nói: “Chỗ nào cũng không nghĩ tới, Nhu An cũng không biết điện hạ đang suy nghĩ cái gì!”

 
**
 
Từ lúc từ Văn Bảo Các về, Kiều Uyển trực tiếp tới Văn Khỉ Các. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng không bình tĩnh được, cần phải chuyện chữ để tĩnh tâm.
 
Hôm nay đúng lúc Xuân Thủy đang ở đó, Kiều Uyển cũng có thói quen nàng ở trong thư phòng liền để Thanh Trú và Bạch Thược không cần ở đây trực.
 
“Xuân Thủy cũng không cần mài mực cho ta, chỉ cần tự lo luyện chữ của mình là được, để một mình ta yên tĩnh một chút.”
 
Thanh Trú nói: “Bây giờ nương nương đi một chuyến này mà khuôn mặt cũng đã đỏ lên, hay là nô tỳ truyền nước hương nhu tới, xua tan đi khí nóng.”
 
Kiều Uyển bị nàng ấy nói thế trên mặt càng đỏ hơn, nàng cầm lấy cung phiến nói: “Ngươi lo ngươi đi, đừng làm phiền ta.”
 
Thanh Trú và Bạch Thược nhìn nhau, chỉ là không biết nương nương vừa mới cùng Thái tử ở trong Văn Bảo các nói cái chuyện gì mà lại có chút tính tình.
 
Xuân Thủy chỉ khẽ nói: “Các tỷ tỷ đi nhanh đi, ta ở chỗ này cùng nương nương luyện chữ.” Nàng ấy lặng lẽ liếc một ánh mắt để Thanh Trú đi truyền trà bánh tới.
 
Ve sầu bên ngoài từng trận kêu vang, Xuân Thủy lấy đồ đựng đá, khép hờ cửa sổ.
 
Lúc Kiều Uyển luyện chữ cũng cảm thấy tâm khó tĩnh nổi, nàng buộc bản thân nhớ tớ kỳ ức kiếp trước, bây giờ là lúc bản thân đi tham luyến sự ôn nhu của Thái tử sao? Chỉ là đáy lòng tựa hồ lại có âm thanh phát ra, mọi chuyện hết thảy đều không liên quan tới tình ý nảy mầm.
 
Đợi Kiều Uyển lấy lại tinh thần thì đã phát hiện Xuân Thủy đã đóng các cửa sổ của Văn Khỉ Các lại, trong phòng lạnh lẽo lại có một tia mùi hương không rõ.
 
“Ngươi đang làm ….” Âm thanh Kiều Uyển chợt dừng lại, “Trên tay ngươi là cái gì?”
 
“Là dầu thắp, nương nương.” Xuân Thủy đáp.
 
Kiều Uyển chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc này giống với ngày chịu chết ở trong kiếp  trước! Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy việc mà Xuân Thủy đang làm, mà Xuân Thủy đương nhiên cũng hiểu rõ.
 
“Nương nương, người còn động nô tỳ liền thiêu đi màn trúc này.” Xuân Thủy nói.
 
Tại sao lại như thế! Kiều Uyển khó tin, chẳng lẽ Xuân Thủy kiếp trước cùng nàng tuẫn táng trong biển lửa đã trở lại rồi sao?
 
Cuối cùng đáy lòng cũng vẫn hận nàng hay sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận