Nuông chiều thái tử phi

Hiện tại Vinh Kham thật ra không vội, chỉ cười nói: “Nàng vẫn nên ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi, giọng nói tốt ta mới nghe.”
 
Từ lúc Kiều Uyển tỉnh lại bụng đầy tâm sự đều bị Thái tử làm nghẹn trở về, nàng không cam lòng, nhưng đúng là cổ họng đang rất đau, đành phải ngượng ngùng thu hồi tay, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
 
Vinh Kham xoay người, hôn nhẹ lên trán thê tử một cái: “Ngủ đi, mọi chuyện đã có ta rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
**
 
Giờ Hợi qua đi, Đông Cung cũng bắt đầu đóng cửa nhưng đèn đuốc Bảo Văn Các lại sáng trưng.
 
Trong thư phòng Thái tử, tổng quản Đông Cung Bạch công công, Thanh Bội cô cô còn có nữ quan ba tư, cục thừa sáu cục đều đang chờ tại đây.
 
Mọi người đều cúi đầu nín thở, hôm nay đều đã chứng kiến qua Thái tử nổi trận lôi đình nên lúc này chỉ im như ve sầu mùa đông.
 
Thái tử ngồi xuống sau bàn, Tề Thụ đang hầu hạ trong thư phòng bưng trà thơm lên.
 
“Cô cho các ngươi hai canh giờ rồi, đã tra được cái gì?” Thái tử hỏi.
 
Các vị trong thư phòng bất kể là bằng phương pháp gì được điều tới đây hay là hầu như đều là lão nhân ở Đông Cung. Ngần ấy năm trời, bọn họ làm gì đã từng thấy Thái tử điện hạ mưa thuận gió hòa phát ra hỏa khí lớn như thế? Lúc này tuy trên mặt Thái tử không hiện ra nhưng việc này sợ là không thể nào chìm xuống một cách tốt đẹp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người vội vàng quỳ xuống.
 
Bạch Anh dẫn đầu cục thừa sáu cục cùng điển tỉ cục Tề Thụ cúi đầu nói: “Khởi bẩm điện hạ, cũng không hề tra được nội thị có lui tới với Xuân Thủy ở Đông Cung. Lửa dẫn châm từ Văn Khỉ Các chính là từ tấm mành trúc, rèm lụa cùng với thư tịch bức họa cuộn tròn, không có thứ gì bí mật được mang vào.”
 
Âm thanh Bạch Anh vừa nói xong, Tề Thụ Lập tức tiếp mời: “Khởi bẩm điện hạ, hôm qua sau khi xuất cung, nô tài vẫn luôn đi cùng với Xuân Thủy. Chỉ là lúc tới phủ Tuyên Ninh Hầu thì nô tài vẫn chưa hoàn toàn nghe hết tất cả lời nói mà nàng nói với thị nữ trong phủ. Mong điện hạ thứ tội.”
 
“Kéo ra ngoài, hai mươi trượng.” Tề Thụ nói.
 
Tề Thụ cắn chặt răng, vẫn nhanh chóng mà nói: “Đa tạ điện hạ.”
 
Ba nội thị kéo Tề Thụ đưa ra gian ngoài, lại trực tiếp dùng trượng hình.
 
Tề Thụ không phát ra âm thanh, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng vang nặng nề của gậy gộc đánh lên trên người hắn ta.
 
Thái tử nhìn đôi mắt nơm nớp lo sợ của cục thừa và đám nữ quan: “Thái tử Phi bị khó dày đặc gây thương tích, Điển Thiện, Điển dược và tư soạn, nhiều ngày tới phải để bụng chú ý nhiều hơn. Nếu Thái tử Phi có gì không khỏe cũng không phải đơn giản là tự lãnh mười trượng nữa.”
 
“Vâng.” Đám cục thừa cùng nữ quan vội vàng đáp.
 
Thái tử lại hỏi: “Cô cô, người có chuyện gì muốn nói sao?”

 
Thanh Bội cô cô cúi đầu nói: “Nô tỳ đã thẩm vấn rõ ràng, hôm nay bên người Thái tử Phi nương nương lúc đó là Thanh Trú, bị Xuân Thủy bảo dời đi, đi truyền nước hương nhu. Còn Bạch Thược canh giữ ở ngoài cửa, thấy Xuân Thủy đóng cửa sổ…. Xuân Thủy chỉ nói là bên ngoài trời nóng, nương nương lấy băng để khử đi, tạm thời đóng cửa sổ lại.”
 
“Ngu xuẩn.”
 
Thanh Bội cô cô nhắm mắt, đương nhiên Bạch Thược khóc lóc cùng kể lể rằng nàng ấy cứ tưởng rằng đây là thói quen lúc còn ở nhà của Thái tử Phi nương nương, hôm nay trực cùng nàng đều là thị nữ được mang tiến cung, nàng ấy liền thoái nhượng một bước. Nhưng cố tính chính là lùi một bước này chỉ sợ đã khiến cho nàng ấy vạn kiếp bất phục.
 
“Điện hạ bớt giận.”
 
“Đông Cung cũng không lưu lại được những thứ ngu xuẩn như thế.” Thái tử lạnh lùng nói, “Ngày mai vừa hay đưa qua bên Kim Lân Vệ đi, ta thật muốn nhìn xem nàng ta còn có cách nói nào linh hoạt hơn chút nữa không.”
 
Thanh Bội cô cô cúi đầu càng thêm thấp, giao cho Kim Lâm Vệ, chỉ sợ là lúc đấy so với việc đánh chết còn khó trôi qua hơn.
 
“Thời gian Xuân Thủy vào cung ngắn ngủi, cung nhân trong trị xá không hề thấy nàng ta cùng với người khác lui tới, chỉ cùng với vài người hầu hạ Thái tử Phi nương nương cùng ra vào.” Thanh Bội cô cô lại nói.
 
Thanh Hao, Tử Uyển đều là do trước một năm khi Thái tử Phi vào cung mà bắt đầu lựa chọn, đều là cung nhân đã tra xét bất kể trong cung hay ngoài cung đều cực kỳ sạch sẽ.
 
“Bắt đầu từ ngày mai, bên cạnh Thái tử Phi sẽ là Võ tỳ của Kim Lân Vệ hầu hạ.” mắt phương của Thái tử uy nghiêm, “Những người trước kia thường hầu hạ một người còn chưa điều tra rõ ràng thì giữ lại một ngày, chỉ nói cho các nàng biết rõ Thái tử Phi tỉnh lại liền cầu tình cho các nàng.”
 
“Vâng, đa tạ Thái tử Phi nương nương nhân từ.”
 
Ánh mắt Thái tử chuyển hướng về nữ quan ba tư: “Ba tư chín chưởng, việc của Thái tử Phi nhiều ngày nay, phàm chỉ cần để lộ ra một tiếng gió thì mọi người đều cùng chịu phạt.”
 
Nữ quan ba tư cúi đầu nói: “Nô tỳ nhất định càng nghiêm túc mà giám thị hơn.”
 
“Lui xuống đi, mấy ngày tới ai còn nghĩ muốn đục nước béo cò thì chỉ có một chữ. Chết.” Thái tử cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói, “Các ngươi tự mình ước lượng lấy.”
 
“Vâng.” Mọi người đều nối đuôi nhau mà đi ra ngoài.
 
Tề Thụ mới vừa chịu hình phạt ở gian ngoài sớm đã không thấy đâu, nội đường vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, chỉ có một cỗ mùi máu tươi ẩn hiện nhàn nhạt khiến người khác bất an.
 
Bạch công công và Thanh Bội cô cô vẫn chưa lui ra, Thái tử uống một ngụm trà lạnh mới nói: “Hữu Kim Lân Vệ mang người đi chưa?”
 
Bạch công công nhẹ nhàng nói: “Nàng ta bị thương quá nặng, lại quyết tâm muốn chết. Thái y nói không thể di chuyển, nô tỳ liền kéo dài tới thời gian đóng cửa, cũng không để cho bọn họ mang người rời đi., Bây giờ đã phái chưởng y cùng thủ hạ đắc dụng ở điển dược cục, chỉ mong nhân lúc thần chí nàng ta còn chưa tỉnh táo có thể hỏi ra được cái gì đó.”
 
“Quyết tâm muốn chết…” Thái tử chậm rãi phun ra bốn chữ này, “Thế mà không nghĩ tới cẩn thận mấy cũng có sai sót, người chỉ mới ra cung một chuyến mà đã rút dây động rừng.”
 
Thanh Bội cô cô cúi đầu nói: “Cũng vừa hay bắt được con xà bên người Thái tử Phi nương nương này.”
 
“Cung nhân của cung Lan Tuyền…. thế mà ta chưa bao giờ nghĩ tới.” Thái tử đứng dậy nhìn bóng đêm trong đình viện, “Các ngươi cũng biết thế này có ý nghĩa gì đúng không?”
 

Bạch công công thấp giọng nói: “Điện hạ, nô tỳ không dám nghĩ.”
 
“Hừ, ngươi không dám nghĩ chứng tỏ ngươi đã nghĩ tới.” Thái tử cười lạnh một tiếng.
 
Chàng nhẹ nhàng gõ lên trán: “Bạch công công, Thanh Bội cô cô, hôm nay đầu cô đau đến không thể chịu nổi, đau đến mức chỉ hận không thể nhổ từng sợi từng sợi tóc xuống mới được….”
 
“Điện hạ!”
 
“Điện hạ, vì sao lại không truyền thái y?”
 
Thái tử nghe thế lại cười, cười đến mức có vài phần vui vẻ.
 
Từ nhỏ đến lớn đây là hai người thân thiết luôn đứng phía sau chàng, bọn họ lại thấy không rõ vẻ mặt của chàng, chỉ cảm thấy trên người rét lạnh, trong lòng càng thêm lo lắng buồn rầu. Điện hạ đến cùng là bị làm sao thế này?
 
Thái tử chỉ tự mình cười nói: “Đau thế cũng tốt, đâu đến mức khiến cô cảm thấy…. hết thảy mọi thứ chân thật đến thế. Các ngươi nói xem, người ở trong tối đó thấy một kích không thành với Đông Cung như vậy thì sẽ còn xuống tay từ chỗ nào đây?”
 
“Nô tỳ không dám đoán bừa.”
 
Thái tử nói: “Thế để cô đoán một chút…”
 
Chàng cầm một chiếc quạt cán gỗ lim có treo miếng ngọc bội nhẹ nhàng gõ: “Cô đoán, chỗ khác chính là hoàng tử.”
 
**
 
Thái tử tới thư phòng, Kiều Uyển một mình nằm trong màn, khó có thể đi vào giấc ngủ. Trước khi Thái tử đi có giao cho Sương Thanh ở nội thất trực đêm, chuyện này khiến Kiều Uyển có chút không quen lắm.
 
Nàng lại nhớ tới nỗi tuyệt vọng thấu xương mấy canh giờ trước.
 
Kiếp trước lúc Kiều Uyển biết chuyện bị phủ Khang Bình Bá phản bội trong lòng nàng chỉ có nỗi khiếp sợ cùng mối hận vì đã dẫn sói vào nhà. Nhưng mà Xuân Thủy thì khác, Xuân Thủy là phụ tá đắc lực kiếp trước vẫn luôn cùng nàng đi tới cùng, nàng cùng nàng ta táng thân vào biển lửa, là người nàng chưa bao giờ nghi ngờ mà giao phó!
 
Kiều Uyển tin tưởng lúc Xuân Thủy được đưa tới bên người mình đã được mẫu thân tra qua thân thể, sợ là đến cả nhà vốn nàng lớn nên đều có thể tra được nên lúc trước tiến cung Kiều Uyển mới hỏi nàng ta có đồng ý trở về nhà hay không. Hơn nữa bản thân mình vào cung, trong cung đương nhiên cũng tra qua thị nữ mà nàng mang vào, vẫn như cũ không hề tra ra chút manh mối.
 
Kiều Uyển cẩn thận nhớ lại những chuyện liên quan tới Xuân Thủy kiếp trước, còn có mọi việc trong kiếp này, chỉ sợ mẹ mìn kia vốn là muốn giăng lưới rộng mà thôi.
 
Trong lòng Kiều Uyển lại cực kỳ căng thẳng, nghĩ đến như vậy thì cái người môi giới kia đã quăng lưới hết tất cả những gia đình huân quý trong Ngọc Kinh sao?
 
Tác dụng của canh an thần dần dần hiện rõ, Kiều Uyển còn muốn chờ Thái tử về nhưng trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm, Thái tử sẽ tin lời nàng nói sao? Cũng không biết Xuân Thủy cùng với những cung nhân khác thế nào rồi…
 

Trong lúc đang mơ màng, nàng nhớ tới cơn ác mộng khiến mình tỉnh giấc. Trong lòng nàng có chút chua xót dâng lên, hóa ra từ trước tới nay, người nàng luôn nhớ thương đêm ngày vẫn luôn chưa từng thay đổi.
 
Lúc lu tỉnh lại thì ánh mắt trời đã lên cao, nàng hô một tiếng: “Thanh Trú…”
 
Mùa lụa được mở ra, một cung nhân xa lạ hành lễ nói: “Nương nương, nô tỳ là Ngọc Minh, hầu hạ nương nương đứng dậy.”
 
Kiều Uyển thấy nàng ta có hơi quen mặt, nhớ ra nàng ta là võ tỳ của Tả Kim Lân Vệ.
 
“Giờ nào rồi?”
 
“Khởi bẩm nương nương, đã là canh ba giờ Mẹo rồi ạ.”
 
Kiều Uyển chậm rãi ngồi dậy, dựa vào trên gối: “Điện hạ đâu?”
 
“Khởi bẩm nương nương, sáng sớm hôm nay Cốc công công liền tự mình tới, bệ hạ ở Phúc Ninh Cung triệu kiến điện hạ.” Sương Thanh từ cửa điện mang nước ấm đi vào, bây giờ hầu hạ trước mặt Thái tử Phi đều là võ tỳ.
 
Kiều Uyển xuống giường rửa mặt chải đầu, bây giờ lại đến cả cung nhân chải đầu cũng đổi thành võ tỳ. Nàng cũng không muốn nói nhiều trước mặt Tả Kim Lân Vệ, chỉ phân phó Sương thanh: “Ngươi đã canh gác cho ta một đêm rồi, sớm lui xuống nghỉ ngơi chút đi.”
 
Sương Thanh cũng không cãi lại, chỉ cười đáp lời.
 
Thái tử Phi truyền thiện, hôm nay tư soạn, chưởng thực và chưởng y tự mình tới trước mặt nàng cẩn thận hầy hạ. Chưởng y còn chuẩn bị riêng canh nhuận họng cho nàng, uống lên cảm thấy thoải mái mát mẻ hơn nhiều.
 
Kiều Uyển ngạc nhiên nói: “Hôm nay có chuyện gì thế? Cũng không cần thêm những người này nữa.”
 
Vài vị nữ quan chỉ cười nói: “Nương nương hôm qua bị sợ hãi, đương nhiên nô tỳ phải cẩn thận hầu hạ rồi.”
 
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Kiều Uyển chỉ tản bộ ở hành lang. Hôm nay thế mà cũng không mưa, mây trời giăng kín khiến người ta khó chịu.
 
Không bao lâu sau, thuốc bệ hạ và quý phi ban đều đã tới, trừ dược liệu dưỡng sinh an thần còn thêm cả băng dùng mùa hè, thuốc viên cùng với vải đay, sa lăng.
 
Cung quần Ngọc do Văn Linh cô cô tự mình đưa tới một chuyến, chỉ nói Quý phi nương nương quan tâm, bảo Thái tử Phi tĩnh dưỡng thật tốt, Còn vì sao Văn Khỉ các lại bị hỏa hoạn thì cung Quần Ngọc một câu cũng không hỏi nhiều.
 
Bên này vừa mới tiễn người cung Quần Ngọc đi, cung nhân cung Trường Xuân được phái tới cũng đã đến, thỉnh an Thái tử Phi nương nương xong lại nhắc tới Thái hậu và Công chúa Gia Ninh quan tâm đến Thái tử Phi.
 
Kiều Uyển nói: “Hôm nay cổ họng đã thoải mái hơn rất nhiều, đa tạ nương nương và công chúa nhớ tới.”
 
Cung nhân kia là thủ hạ đắc lực của Bát Bảo cô cô, ngày thường cũng hay thấy mặt. Bà ta cười nói: “Công chúa Gia Ninh vốn định muốn tự mình tới thăm nương nương chỉ là giữa hạ trời nóng, lo lắng ảnh hưởng tới người tĩnh dưỡng, Thái hậu nương nương có ý chỉ không để cho công chúa ra khỏi cung.
 
Kiều Uyển vội nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, bây giờ mọi thứ cũng đã tốt, mấy ngày nữ là có thể tới cung Trường Xuân thỉnh an.”
 
Hôm nay cổ họng Kiều Uyển thoải mái hơn rất nhiều, nàng cẩn thận trấn an vài câu, chỉ để cung nhân cung Trường Xuân tiện thể nhắn gửi trở về.
 
Gần đến trưa, Thái tử đã trở lại. Bởi vì không mưa nên thời tiết ngược lại càng thêm oi bức hơn, chuồn chuồn bên ngoài đều không muốn động, chỉ nhàn nhàn mà ngừng trên lá sen.
 
Thái tử đi thay y phục trước, Kiều Uyển lại phân phó bỏ thêm chút băng vào đồ đựng đá trong điện.
 
“Buổi sáng hôm nay nàng có tốt không?” Vinh Kham thay đổi y phục xong nhẹ nhàng tiến vào, trên người còn mang theo túi hương treo ngọc bội, ở trong màu hè trông thoải mái mát mẻ vài phần.

 
“Sáng nay dùng dược xong cổ họng thoải mái hơn không ít.” Kiều Uyển cười khanh khách nói, “Bệ hạ với Quý phi nương nương đều có ban cho, Thái hậu và Gia Ninh cũng phái cung nhân đưa tới. ta và các nàng nói chuyện đều cực kỳ thông thuận.”
 
“Thế thì tốt rồi.”
 
 Vinh Kham nhận lấy nói hương nhu nàng đưa tới, một hơi cạn sạch.
 
Cơm trưa vẫn như cũ là các loại cháo, còn nhiều thêm một loại cháo đậu xanh thanh mát giải nhiệt. Món ăn kèm cũng phần lớn là rau trộn, lại thêm có chút điểm tâm cùng các loại hoa quả.
 
Tư soạn còn mang theo chưởng thực và chưởng y, chưởng y kia cẩn thận nói: “Hôm nay trời nắng nóng, nương nương lại bị thương ở cổ họng, nên dùng một chút nguyên liệu mát mẻ, mềm mại chút, tạm thời không nên sử dụng đồ uống nóng.”
 
Kiều Uyển hỏi Thái tử: “Điện hạ có muốn dùng món khác không, không cần cứ cùng ta uống cháo đâu.”
 
Thái tử nghĩ ngợi: “Mùa hè bị giảm cân dùng chút cháo còn tốt hơn một chút, đưa lên chút bánh sơn tra lên đây đi.” Chàng còn không quên nịnh nọt thê tử: “Có điều nghĩ đến là khó có thể bằng được tay nghề của Thái tử Phi, miễn cưỡng dùng một chút vậy.”
 
Kiều Uyển mím môi cười, cũng không để ý tới chàng.
 
Sau khi dùng bữa trưa xong, lại ngồi thêm một lát, Thái tử nhắc nhớ Kiều Uyển nên đi nghỉ trưa.
 
“Hôm qua bị kinh sợ, hôm nay đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều thêm một phen.”
 
Đông Cung cũng không giống cung Trường Xuân, cũng không có thói quen nghỉ trưa,
 
Kiều Uyển nhớ tới không biết đêm qua Thái tử về từ bao giờ, hôm nay sáng sớm đã tới cung Phúc Ninh, chớp mắt nói: “Biểu ca cùng ta.”
 
Vinh Kham nghe thế liền cười nói: “Thái tử Phi thật ra lại tìm ra cách để khiến ta do dự.”
 
Kiều Uyển tự mình vén màn lụa lên: “Điện hạ, mời.”
 
“Thái tử Phi nương nương tự mình vén chăn, ta nào dám từ chối.”
 
Đôi mắt đẹp của Kiều Uyển giận dỗi liếc, tự mình vào trước tháo trâm uống. Vì Thái tử không thích cung nhân ở gần nên bây giờ võ tỳ chăm sóc đều lui ra bên ngoài mành, nàng lại cảm thấy có chút tự tại hơn.
 
Vinh Kham đi tới nhận lấy trâm cài, thay nàng bỏ vào trong hộp trâm: “Nàng không hỏi hôm nay phụ thân nói gì với ta sao?”
 
Kiều Uyển nói: “Điện hạ tự nhiên sẽ nói với ta, có gấp cũng vô dụng.”
 
“Nàng đấy nàng.” Hôm nay tâm tình Vinh Kham không tồi, cũng có chút tâm tư trêu ghẹo nàng, “Có việc thì gọi biểu ca, không việc gì thì là điện hạ, đúng thật là thu phóng tự nhiên.”
 
Kiều Uyển lập tức khoe mẽ “Biểu ca mời nói.”
 
Vinh Kham chạm chạm vào chóp mũi nàng, chỉ nói: “Đêm qua Kim lân Vệ liền tìm tung tích của người môi giới kia, cung nhân cũng đưa Lý thị vào ngục. Tuy mẹ mìn đã chạy thoát nhưng lại bị Lý thị chỉ ra và xác định. Các nàng ta đều là người trước kia của cung Lan Tuyền.”
 
“Trong cung này, sợ là sẽ nháo lớn lên rồi.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận