Kiều Uyển nghe thế choáng váng một trận, nàng duỗi tay chống lên bàn, suy nghĩ rối loạn.
Trong hương An thần có độc? Hương An thần ở cung Trường Xuân chính là do sau khi Phiên tăng rời đi thì Cốc công công mới dâng lên! Thái tử còn vì nghi ngờ loại hương này mà chọc cho thiên tử không vui.
Kiều Uyển ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được đang tra chuyện độc hương của Tây Vực trà trộn vào Thiên Hương lâu sao lại vòng đi vòng lại tới hương An thần trong cung thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ lại, kiếp trước lúc quan phủ vẫn chưa vay bắt Phiên tăng bốn phía, chỉ điều tra xem hương liệu của Tây Vực có phải lúc đó Thuận Thiên phủ cũng không biết tới chuyện hương An thần ở trong cung hay không?
Dường như Kiều Uyển không thể đứng vững được, nếu thật sự hương An Thần kia có độc thì chuyện kiếp trước Thái hậu qua đời…. nàng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.
Thái hậu nương nương sinh vào thời loạn thế, khi còn nhỏ có cùng phụ thân tập võ, từ trước tới nay thân thể đều khỏe mạnh quắc thước. Kiếp trước Kiều Uyển cứ cho là nương nương do việc Đông Cung bị phế, Thái tử bất chợt rời xa nhân thế mà thương tâm quá độ, chỉ là bây giờ cẩn thận mà nghĩ lại, Thái hậu nương nương đúng là từng nói qua ban đêm khó có thể yên giấc. Cũng giống như hôm trước, ban đêm Thái hậu nương nương khó có thể nghỉ ngơi nên ban ngày không dám ngủ nhiều….
Ngày đó sau khi công chúa Gia Ninh nói ra chủ mưu phía sau màn, còn cực kỳ lo lắng cho Đông Cung, Kiều Uyển còn tưởng có lẽ chỉ là thương nhân Tây Vực muốn trục lợi, trộn lẫn hương liệu. Hóa ra cuối cùng là do bản thân mình quá ngây thơ!
Kiều Uyển lại không nhịn được mà sợ hãi, nếu ngày hôm đó Thái tử không tới cung Trường Xuân, bản thân mình không nhất thời xúc động mà bẩm báo việc độc hương của Tây Vực, những quý nhân sử dụng hương An Thần trong cung đều có lẽ sẽ bị đe dọa tới tính mạng!
“Huyện chủ?” Thanh Bội cô cô thấy sắc mặt nàng trắng bệch không nhịn được khẽ nói: “Tiểu thư Loan Loan không cần lo lắng, việc này đã giao cho Kim Lân Vệ cùng Thuận Thiên Phủ, Hồng Lư Tự điều tra, ít ngày nữa sẽ có kết quả thôi.”
Kiều Uyển lại nghĩ tới Cốc công công quyền khuynh bên cạnh thiên tử, con nuôi kiếp trước của ông ta đã bị Thái tử đánh chết, dâng lên hương An Thần lại bị Thái tử tra ra vấn đề. Thiên tử cực kỳ hiếu thuận, đương nhiên sẽ cực kỳ tức giận. Bây giờ Cốc công công bản thân tự mình khó bảo toàn nhưng Kiều Uyển chỉ sợ một hơi này của ông ta nuốt xuống là sự căm hận với Thái tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhìn Thanh Bội cô cô, thật sự muốn góp lời với Thái tử, lúc này nhất định phải diệt trừ được Cốc công công!
Bản thân Kiều Uyển nghĩ lại, Cốc công công và thiên tử đã bên nhau được mấy chục năm có thừa, có thể nói là người cực kỳ thân cận với Thái tử. Thái tử tùy ý mà hành động chỉ sợ rước lấy kiêng kỵ của thiên tử….
Kiều Uyển âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy thế sự không thể tính toán kỹ lưỡng. bây giờ đây cứu Thái hậu nương nương nhưng lại khiến Thái tử nhiều thêm một kẻ địch mạnh ở trong cung. Trong lòng nàng nhất thời phức tạp khôn kể, chỉ e tối nay cũng khó có thể nghỉ ngơi.
Suy nghĩ đó cứ thể quẩn quanh, chỉ trong nháy mắt.
Thanh Bội cô cô thấy sắc mặt Kiều Uyển càng trắng hơn liền đỡ nàng ngồi xuống: “Không cần quá hoảng sợ, để ta bảo Sương Thanh hầm một chút canh an thần trong cung thường dùng tới nhé?”
Kiều Uyển xua xua tay, đè thấp âm thanh nói: “Cô cô, ta không hoảng sợ, chỉ là nghĩ tới như thế sẽ khiến Thái tử đắc tội Cốc công công, trong lòng khó an ổn.”
Thanh Bội cô cô kinh ngạc, bà nhẹ giọng nói: “Sao con lại biết….”
“Cô cô không cần kinh ngạc, việc ngày hôm ngày hội Hoa ở cung Trường Xuân con đã biết. Bây giờ nhớ tới, cực kỳ khó an ổn.” Kiều Uyển nhìn Thanh Bội cô cô, hy vọng lấy hiểu biết của bà nhiều năm ở trong cung có thể có cách phá giải.
Thanh Bội cô cô chỉ trầm mặc một lát, nói: “Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm. Hành động của Đông Cung tuyệt sẽ không vì sợ đụng chạm tới quyền lực của hoạn quan mà lùi bước, Huyện chủ có lo lắng cũng vô ích, chuyện này chỉ có thể xem ý trời.”
Kiều Uyển hiểu được ý của Thanh Bội cô cô, việc này một khi đã bị Đông Cung phát giác thì chỉ có một con đường có thể đi, Nhưng nàng cũng nghe được ý khác trong lời nói này.
Kiếp trước Kiều Uyển đến chết cũng không hề nghi ngờ thịnh sủng của Thái tử, bên người nàng bất luận là Thái tử nương nương hay công chúa Gia Ninh cũng chưa bao giờ phản bác qua việc này. Không nhắc tới biến cố của Đông Cung vào năm thứ 23 Thái Hòa thì thiên tử chưa từng nói một câu Thái tử không được, sau khi Thái tử hoăng thệ xong, thiên tử càng bồi hồi Dục Viên, hối hận không thôi.
Nhưng nay ở trong lời nói của Thanh Bội cô cô, Kiều Uyển lại nghe ra ý tứ thiên tử sủng ái tin tưởng giao quyền cho hoạn quan. Nếu thiên tử thực sự sủng ái Thái tử, người Đông Cung đều sẽ có sự tự tin, Thanh Bội cô cô sao phải để ý tới cái tên Cốc Đình Nhân này? Tới khi Kiều Uyển trọng sinh mới phát hiện ra công chúa Gia Ninh lúc nào cũng lo lắng cho Đông Cung.
E là tình cảnh của Đông Cung cũng không giống như suy đoán kiếp trước của nàng, nhưng nghĩ tới chuyện này rồi lại cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn.
Thanh Bội cô cô thấy Kiều Uyển còn đang nhíu mày, chỉ nói: “Huyện chủ không cần phải lo lắng bất an, việc này có Đông Cung xử lý, Thái tử vốn muốn để ta cùng con giải buồn, không khiến con vì chuyện này mà bị dọa. nào biết con lại thông tuệ như thế, chỉ e sao này không thể thiếu được phải phí công ưu ta, thế này lại không tốt.”
Kiều Uyển biết ý tứ của bà, chỉ cười nói: “Báo quân hoàng kim đài thượng ý.*”
*Báo quân hoàng kim đài thương ý: Ý chỉ Kiều Uyển muốn báo đáp đưa Thái tử lên ngôi.
Thanh Bội cô cô không đồng ý mà nói “Con là một tiểu nữ hài, sao lại có suy nghĩ như thế? Thái tử cực khổ tới cầu xin tứ hôn cũng không phải để con như thế.”
Kiều Uyển không muốn cãi cọ với Thanh Bội cô cô. Nàng chỉ nghĩ, Thái tử có tâm nguyện của mình, nàng cũng có tâm nguyện của mình.
**
Hoàng hôn hôm nay cực kỳ nặng nề, ban đêm liền đổ cơn mưa.
Kiều Uyển năm trên giường chỉ nghe được âm thanh tí tách của mưa rơi xuống hành lang phía trước. Lại có âm thanh nước mưa đập xuống lá chuối, từng hồi lộp độp, mỗi một tiếng mưa rơi xuống lá chuối lại thêm một chút buồn.
Xuân Thủy gác đêm nằm giường ngoài lặng lẽ đứng dậy đóng cửa lại, tiếng mưa rơi mới nhỏ hơn một chút.
Kiều Uyển một lần lại một lần nghĩ, mùa hè năm thứ 25 Thái Hòa, hẳn là không còn chuyện gì khác thường. Bây giờ chỉ còn mong thiên tử tàn nhẫn mà trách phạt cái Cốc công công kia, khiến không ta không thể vươn lên được mới tốt. Nghĩ như thế, trong lòng nàng lại niệm phật.
Trận mưa này kéo dài đến lúc bình minh, nhưng sau khi mưa tạnh thì ngày hôm sau lại là một ngày trong trở. Có chuyện Kiều Uyển không biết chính là Cốc công công ở Tư Lễ Giám đúng là thiếu chút nữa không thể nhìn được ánh bình minh lần nữa
“Đa tạ điện hạ đi một chuyến này.” Bùi Tri cúi đầu tiễn Thái tử đi ra tới phòng trực phía ngoài cửa.
Đêm qua nước mưa rơi từ trên mái xuống, từng chút từng chút lưu lại ở phía trên, một trận tiếng động rào rạt.
Thái tử nói: “Đúng là cô tra án lỗ mãng mới làm hại Cốc công công bị tai vạ gió bay. Bây giờ mắt thấy phiên tăng sắp bị sa lưới, nhớ rõ phải chữa trị thỏa đáng vết đánh này cho Cốc công công, phụ thân còn muốn hỏi tới đó.”
Thái tử vừa rồi có nhìn qua Cốc công công ở đình trượng*, lúc này mới đi ra khỏi phòng trực chật chội của Tư Lễ Giám. Không nghĩ tới Cốc công công tráng niên khỏe mạnh kia lúc này còn chưa ngất đi, cũng có thể là nội thị trong Tư Lễ Giám đối mặt với chủ quản quá khứ không dám ra tay tàn nhẫn.
Đình trượng: Đình hành hình phạt gậy
Tóm lại Cốc công công đáng lẽ đang khép mắt không thở ra hơi còn cố gắng mà hô: “Đa tạ ân điển của Thái tử.”
Bùi Tri giương mắt chỉ thấy sườn mặt của Thái tử trong nắng sớm, gương mặt ấm áp như gió xuân ngày xưa bây giờ không có biểu cảm nào.
Cốc Đình Nhân sợ Bùi Tri không cho ông ta bôi thuốc lại cố gắng tồn chút khí lực hô lên: "Đa tạ ân điển Thái tử điện hạ!"
Lúc này Thái tử mới đi tới cạnh cửa: "Công công nghỉ ngơi cho tốt, cô nhất định sẽ tra rõ ràng vụ việc này lấy lại trong sạch cho công công."
"Lãi nô không dám." Cốc Đình Nhân khóc ròng nói, "Chỉ cầu Thái tử điện hạ tra xét rõ ràng việc này cho lão nô được chết một cách minh bạch."
Thái tử đáp: "Công công yên tâm, phụ thân tự có phán đoán sáng suốt."
Bùi Tri không muốn nghe vị này khóc tang, hắn ta lần nữa tiễn chân khách quý: "Nô tài chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Cốc công công, điện hạ yên tâm."
Thái tử thấy hắn ta hiểu ý của mình liền không cần nhiều lời thêm nữa.
Bạch công công cầm ô đang cẩn thận đưa Thái tử tới kiệu. Lúc quay đầu liền thấy Bùi Tri còn đang đứng ở hành lang hành lễ, trong lòng không nhịn được có chút nuối tiếc.
"Ngươi nhìn hắn ta làm cái gì?" Thái tử hỏi
Bạch công công theo sát kiệu nhỏ giọng nói: "Nô tài cảm thấy thật đáng tiếc, nếu điện hạ không đi một chuyến này thì Cốc Đình Nhân hôm nay có lẽ một chổi quét khỏi cung rồi."
"Còn chưa tới lúc, hắn ta còn chỗ hữu dụng." Thái tử đón ánh sáng mặt trời buổi sớm, hơi nheo mắt lại, "Hơn nữa đặt người hiểu biết ở lại nơi đó không phải càng tốt hơn một chút hay sao?"
Bạch công công gật đầu đúng thế, lại nói: "Sau ngày hôm nay Cốc Đình Nhân muốn trái ý điện hạ một câu thì chư thiên thần phật đều không tha cho ông ta."
**
Đương kim thiên tử cũng đã từng nói, tín đồ súng Phật giáo trong dân gian cũng rất nhiều, Ngọc Kinh có tới một vài ngôi chùa Phật quốc, Phiên tăng lui tới là chuyện hết sức bình thường, triều đình cũng không hề ngăn cấm. Bây giờ bánh tánh chỉ cho là Phiên tăng đã nói ra lời nào bất kính hoặc là thật sự có thông đồng với kẻ địch.
Có điều hai ba ngày sau lại có nhiều người phát hiện ra có rất nhiều mùi hương Tây Vực bị lấy đi, lúc này mới trở nên lương cuống. Quan phủ chỉ nói là tra một chút các loại hương Tây Vực bị trộn vào, đến lúc này có bẻ giống với kiếp trước, từng nhà từng nhà đều chỉ dùng hương nhà mình hoặc những hương phẩm năm xưa.
Lại qua một thời gian nữa, nghe nói Kim Lân Vệ đưa Phiên tăng cùng thương nhân Tây Vực đều bắt lên hỏi chuyện, so với suy nghĩ thì còn tính là thuận lợi.
Thời tiết dần dần vào hạ, cung Trường Xuân từ chối sổ con thỉnh an của hầu phủ, cũng dựa theo lời na trước kia mà ban cho vải tới.
Từ lúc chớm hè đến giữa hè trong thành Ngọc Kinh cũng mua được vài, nhưng nhìn qua cũng không thể được bằng hàng thượng phẩm do trong cung ban tới. Chủng loại trong cung ban cho rất nhiều, trước kia đã từng ăn qua loại Lan Trúc, bây giờ lại ban cho loại nguyên hồng, thoa đầu, giang lục,
Các viện Kiều Uyển thường xuyên lui tới đều tặng một chút Trầm Tử khó tìm được nên chỉ tặng cho Thanh Thái Đường, nàng còn chưa quên lúc trước hứa với tẩu tẩu Lâm thị nhà nhị thúc, có điều vì thời tiết quá nóng nên cuối cùng cũng không mời người tới đây tiếp, chỉ để bà vú mỗi loại đều đưa tới tặng một ít.
Trong nhà đều ăn vải, lại nghĩ tới bây giờ không thể ra bên ngoài để mua hương, không thì vừa lúc làm mùi hương quả vải.
Tuy Xuân Thủy học được rất nhiều thứ nhưng dù sao cũng không phải là từ một gia đình phú quý nên làm hương cũng không tinh thông. Nàng ấy tò mò hỏi: "Tiểu thư, vải còn có thể là hương sao? Chỉ là đều đã ăn hết rồi mà."
Vải trong cung ban cho sau khi đưa tới các viện cũng lo còn dư lại gì, nha hoàn bà tử trong viện ăn đều là từ trong phủ chọn qua.
Ky chỉ phân phó nàng ấy: "Ngươi đi tới các viện bảo các nàng ấy rửa sạch vỏ vạ phơi khô xong rồi đưa tới cho ta."
Đây là một chuyện hết sức đơn giản, Xuân Thủy kéo Thu Sơn tới các viện thu vỏ vài, một lòng muốn mùi hương quả vải là mùi gì.
Mấy ngày sau, vải đã được thu lại rửa sạch cũng không thể nhanh làm thành hương như thế, còn phải dùng xạ hương và rượu ngâm hai nước, lại phải chưng cất rồi lại phơi khô. Sau khi lăn lộn mấy ngày trời thì mới dùng xạ hương cùng mật hoa tới nặn thành các viên hương. Sau đó lại phải phơi nâng một thời gian mới thu được hương chế.
Hôm đó Tiêu thị tới Súc Ngọc Hiên, Kiều Uyển tự mình mang theo nha hoàn thử hương. Lúc tới gần nhìn, được chọn chính là một lò đốt ba chân bằng men gốm, phiến ngọc cách hỏa.
Tiêu thị chủ cảm thấy mùi hương này thanh thanh nhẹ nhàng, như mùi lan nhưng lại có một mùi thơm rất lạ
"Mẫu thân." "Phu nhân" đám người đang thử hương lúc này mới thấy bà tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Để ta đoán một chút xem, là hương quả vải sao?"
Kiều Uyển cười nói: "Ngầu nhiên làm theo cách điều chế hương, còn rất tốt."
Bây giờ nàng đúng là rất vừa lòng, chỉ tiếc nếu không có chuyện hương An Thần thì còn có thể mang tới trước mặt Thái hậu nương nương làm một thú vui vẻ.
Tiêu thị cũng thấy thích, nói: "Con chia cho ta một chút, mùi hương này thế mà rất thích hợp dùng trong mùa hè nóng nực."
"Nếu mẫu thân thích thì cầm cả đi."
Tiêu thị xua tay , rất thật thà nói: "Không bằng con thu vỏ vải ở đâu liền đưa tới đó một ít, đúng là cùng vui."
Kiều Uyển đáp ứng, lại nói: "Hôm nay mẫu thân có việc gì à, sao ngày nóng như thế này lại tới đây?"
Tiêu thị nói: “Tạ gia đã hồi kinh, sau này ta muốn qua phủ bái kiến, nói chuyện hôn sự của đại ca con, hơn nữa nữ lang Tạ gia làm người làm Lễ Tán cho con. Bây giờ con được trong cung tứ hôn, cũng không thể nào cùng tới, sợ rằng nương tử Tạ gia cho rằng nhà chúng ta ỷ thế hiếp người. ta nghĩ không bằng để con chín thức gửi thiệp, tự mình mời nữ lang Tạ gia, biểu thị sự thành tâm của chúng ta?”
Kiếp trước gia đình Kiều Uyển hòa thuận, tuy có em chống trong phủ Khang Bình Bá là một người giảo hoạt nhưng các tẩu tẩu trong Kiều phủ đều là các tẩu tẩu tốt. Bây giờ có thể có cơ hội kết thân với đại tẩu lúc còn đang khuê trung thì đương nhiên nàng sẽ đồng ý rồi.
Huống chi từ trước tới nay Kiều Uyển lui tới cùng với các nữ lang Võ Huân của Ngọc Kinh, tin tức Sĩ Lâm đều là tử phủ tẩu tẩu Lâm thị kia mà tới. Bây giờ lại có nhiều thêm một nữ nhi Sĩ Lâm có thể nói chuyện trời đất thì sao Kiều Uyển lại không vui?
Chưa từng nghĩ tới lần gặp mặt này lại chọc phải một đoạn nghiệt duyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...