Nuông chiều thái tử phi

Sau khi thử đồ uống cùng chơi cờ một lát, cũng gần tới thời gian Thái hậu nương nương thức dậy, Kiều Uyển và công chúa Gia Ninh trở lại trong điện.
 
Trong điện tình lặng, long não được đốt ở trong bát hương, đúng là đàn hương mờ mịt.
 
Thái hậu nương nương nhắm mắt dựa người ngồi trên trường kỷ, Bát Bảo cô cô đang chậm rãi bóp đầu cho bà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Công chúa Gia Ninh nắm tay Kiều Uyển cùng chậm rãi tiến tới gần, thấy Bát Bảo cô cô gật đầu với các nàng lúc này mới nhẹ nhàng tinh tế mà lên tiếng thỉnh an.
 
Thái hậu nương nương mở mắt ra, cười nói với các nàng: “Ta già rồi, gần đây giấc ngủ ban đêm không được tốt lắm, sau giờ ngọ liền không dám nghỉ ngơi nhiều.”
 
Công chúa Gia Ninh nhìn về phía Bát Bảo cô cô hỏi: “Từ trước tới nay không phải vẫn luôn sử dụng An Thần thương sao, bây giờ còn có tác dụng không?”
 
Bát Bảo cô cô nói: “Trong cung chúng ta loại hương gì cũng không thiếu dược cũng không ít, lần trước bệ hạ đưa An Thần hương tới vấn còn thường xuyên sử dụng. Có điều thái y cũng nói rồi, giấc ngủ không nên quá dựa vào dược vật, còn cần phải đi lại hoạt động nhiều vào ban ngày mới được.”
 
Thái hậu nương nương cũng nói: “Lão thân cũng biết được cái đạo lý này nhưng chỉ là bây giờ tinh thần ngày càng mệt mỏi, thời tiết lại nóng, không hề có chút hứng thú nào. Sau giờ ngọ liền không dám nghỉ ngơi nữa, không thì nói chuyện cùng các ngươi sớm một chút.”
 
Kiều Uyển thấy cung nhân bê trà bánh tiến vài liền nói: “Thế buổi chiều chúng ta liền uống chút nước hoa, không nên uống trà.”
 
“Đó là đương nhiên.” Bát Bảo cô cô cười nói: “Đã chuẩn bị chút nước cam thảo, huyện chủ uống một chút đi, thời tiết quá nóng bức, chờ một lát nữa khi thời tiết mát mẻ thoải mái rồi ra khỏi cung.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Tiêu thị cũng đã tới, Kiều Uyển vội vàng đưa mẫu thân ngồi xuống.
 
Sau đó liền ghe thấy Thái hậu nương nương nói: “Ngươi tới vừa lúc, chuyện buổi sáng ta đã để Thường Hỉ đi điều tra rồi.”
 
Chuyện buổi sáng là chuyện gì? Kiều Uyển nghe thế nhìn về phái mẫu thân liền nhận thấy được mẫu thân đang nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay mình.
 
Thường Hỉ công công ở bên cạnh đứng ra đáp lời, cúi đầu nói: “Bẩm nương nương, lão nô đã tra xét lý lịch của bà ta, ở trong đó có phát hiện ra Lý thị này hóa ra là cung nhân của cung Lan Tuyền, sau ba năm liền điều tới trong cung cấm. Đầu tiên là làm việc tại cung Huệ Ninh, đến năm thứ tư Thái Hòa được điều tới cung Trường Xuân.”
 
Lý thị…. Kiều Uyển rũ mắt, mẫu thân thế mà vẫn bẩm báo chuyện Lý ma ma cho Thái hậu nương nương.
 
Thái hậu nương nương vốn đang nhắm mắt dưỡng thẫn nghe thế bỗng ngồi thẳng người: “Nàng ta từ cung Lan Tuyền tới sao?”
 
Thường Hỉ công công cúi đầu càng thấp hơn, sau đó dứt khoát trực tiếp quỳ xuống đất nói: “Là Thường Hỉ sơ suốt, mong nương nương thứ tội.”
 

Thái hậu nương nương nhíu mày nói: “Đứng lên đi, đừng làm tổn thọ của ta. Việc này cũng không thể trách ngươi, trong năm Nguyên Khánh trong cung đúng là giấy tờ có chút hỗn loạn.”
 
Thường Hỉ công công đáp lại, vội vàng đứng dậy, lại cúi đầu lui sang một bên.
 
“Tổ mẫu, cung Lan Tuyền là ở đâu thế? Sao con chưa từng nghe nói qua?” công chúa Gia Ninh thấy Thường Hỉ công công không bị trách phạt mới tò mò hỏi.
 
Thái hậu nương nương không muốn nhiều lời nhưng lại cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm, liền nói: “Các ngươi cũng biết Ngọc Kinh vốn không phải đô thành trước đây, cung uyển hiện tại này là được dựng lại từ đại hoàng cung. Lan Tuyền cung kia chính là hành cung trước đây, là nơi Cao Tổ từng ở. Sau khi xây thành Tử Vi xong Cao Tổ khai ân truyền cung Lan Tuyền cho những người nhà nội thị đã mất được sung làm cung nhân.”
 
Mọi người đều cúi đầu nói: “Cao Tổ nhân từ.”
 
“Sau đó cung Lan Tuyền nhiều năm không được sửa chữa, tới năm Thừa Khang liền được sửa thành du uyển, chỗ đó có suối nước nóng, thu đông đúng là có thể tới đó ở.”
 
“Ồ, con biết rồi, đó là Cẩm Xuân Uyển đúng không?” công chúa Gia Ninh nói.
 
“Đúng thế.” Thái hậu cười nói, “Nói đến chỗ đi chơi là ngươi liền hiểu ngay.”
 
Công chúa Gia Ninh nghĩ một chút, lại cẩn thận hỏi: “Tổ mẫu, người không vui vì là cung nhân trước đây sao?”
 
Thái hậu nương nương thở dài: “Cũng không phải không vui, chỉ là có chút đề phòng. Nếu dưỡng già ở trong thâm cung thì lão nhân cũng không còn gì để nói. Chỉ là bây giờ ta đã sai khi thả ra ngoài cung, là lão nhân lựa chọn sai người rồi.”
 
Nghe thế Thường Hỉ công công và Bát Bảo cô cô lại quỳ xuống tạ tội.
 
Công chúa Gia Ninh cùng Kiều Uyển liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên là nhớ ra trong năm Thừa khang đó hoàng tộc nghịch loạn cho nên cũng không dám nhắc tới nữa.
 
Tiêu thị lại mở miệng: “Thái hậu nương nương, người thả Lý ma ma tới hầu phủ để vinh dưỡng vốn chính là thương tình bà ta một đời vất vả trong cung, đây là một việc làm tích đức. Bây giờ ma ma ở trong phủ cũng đã có người chăm sóc, nương nương không cần phải lo lắng.”
 
Kiều Uyển cũng nói: “Bây giờ cũng có tới ba vị dạy lễ nghi mà, Ba người bọn họ quản một mình còn cũng đều rất thoải mái. Con thấy Lý ma ma thường xuyên ở trong hiên cho chim ăn, đoán chừng cũng là một lão ma ma thiện tâm, đúng là nên được hưởng phúc.”
 
Thái hậu nương nương được nàng nói hai câu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cười rộ lên nói: “Loan Loan nhà chúng ta đức dung nhiều mặt, nào cần tới người dạy lễ nghi làm gì, chẳng qua chỉ để ngang qua sân khấu mà thôi. Vân là Kham Nhi suy nghĩ chu toàn, nếu Lý thị và Vương Tư tán kia không thể dùng thì Thanh Bội đúng là  một người rất được.”
 
Thanh Bội cô cô hành lễ nói: “Thái hậu nương nương tán thưởng rồi.”
 
Mọi người tán gẫu vài câu xong nói tới chuyện Thanh Hòa Yến hôm đó.
 
Thái hậu nương nương nói: “Bây giờ các nơi đều truyền ra rồi, cũng không sợ nói với các ngươi. Huệ phi đúng là đã tới cầu qua lão thân ta tứ hôn cho lão nhị, nhưng là thủ hạ đắc lực của Lưu Đoan Minh, hết thảy còn phải xem thánh tâm của bệ hạ.”

 
Tiêu thị cùng Kiều Uyển khó mà nói được điều gì, công chúa Gia Ninh cười nói: “Trong lúc nhất thời Đức Khang đã xuất cung nhục nhã tiểu thư nhà họ Lưu một trận, cũng không biết có phải muốn đối nghịch với Huệ phi hay không?”
 
Thái hậu nương nương lắc đầu nói: “Tuy tính tình Đức Khang đơn thuần ấu trĩ nhưng đúng là có chút lỗ mãng, cũng không biết Huệ phi dạy dỗ nàng thế nào. Cũng không thể vì bệ hạ khen nàng một câu thẳng thắn liền cứ thế chiều chuộng nàng như vậy được.”
 
Lời này mọi người đều không dám tiếp lời, nhưng cũng biết Thái hậu nương nương do thân cận với hầu phủ nên mới nói như thế, chỉ ngồi ngay ngắn mà cười.
 
Mặt trời dần ngả về phía tay, ánh chiều tà qua tấm bình phong tiến vào, mang theo hình ảnh trên tấm bình phong chiếu xuống mặt đất.
 
Tiêu thị liền mang theo Kiều Uyển đứng dậy cáo lui.
 
Giải được phiền muộn nửa ngày, Thái hậu nương nương cũng không giữ các nàng lại: “Bây giờ trên mặt đất còn nóng, đi ra ngoài không nên đi nhanh, sau khi về phủ nhớ phải để nhiệt độ nóng tản đi hết. Làm khó các ngươi cùng ta một ngày, qua chút thời gian nữa là tới rằm rồi, không cần phải lại tới đây chịu tội.”
 
Lời này sao dám đáp ứng, Tiêu thị vội nói: “Thỉnh an nương nương là bổn phận, cũng không có cái kiều quý như thế.”
 
Thái hậu nương nương nói: “Thỉnh an là hiếu tâm của các ngươi, không cho các ngươi tới là từ tâm của ta. Nếu các ngươi vì tới thăm ta mà ngã bệnh thì ta đến đêm cũng không thể yên giấc, ngược lại không hay.”
 
Kiều Uyển nhỏ giọng nói: “Nương nương sao có thể nói như thế, yêu quý chúng ta là một mảnh từ tâm, Nhu An và mẫu thân chỉ có thể mau chóng khiến sức khỏe tốt lên để tiến cung thỉnh an cũng không thể sinh bệnh báo đáp hậu ái của nương nương.”
 
Mọi người nghe thế đều cười, Thái hậu nương nương chỉ vào nàng nói: “Bây giờ con càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng đó, học từ ai đây?”
 
Cả mặt Kiều Uyển đầy vẻ vô tội: “Nhu An chẳng qua chỉ là biết nói chút lời nói thật mà thôi.”
 
**
 
“Bệ hạ, hôm nay tan có chút muộn, đã đến giờ dùng thiện rồi.” Cốc Đình Nhân khom người nói, “Truyền thiện tới đây hay là vẫn quay lại cung Phúc Ninh?”
 
Thiên tử buông bút xuống nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ ban ngày ngày càng dài hơn, trẫm đúng là không có phát hiện ra.”
 
Bùi Tri thấy thiên tử đã đứng lên liền đêm bút lông cùng tấu chương dẹp xong xuôi, chốc lát sẽ có nội thị sửa sang lại.
 
“Bãi giá hồi cung đi.” Thiên tử nói.
 

Mặt trời đã lặn về phía tây, ánh sáng nhu hòa chiếu vào từng ngóc ngách trong cung khiến con đường trong cung kéo dài thật dài. Ánh đèn trong cung vừa mới được thắp sáng, so với cung buổi đêm muộn thì đúng là như ánh sáng đom đóm.
 
Thiên tử có chút lười biếng mà dựa vào kiệu, đột nhiên hỏi: “Hôm nay sau giờ ngọ Thái tử đi đâu thế, sao lại truyền lâu như vậy mới tới?”
 
Cốc Đình Nhân sửng sốt, mắt khẽ nhìn về phía Bùi Tri.
 
Bùi công công là một người trầm mặc ít lời nhưng lại cực kỳ được đắc dụng. Hắn ta cúi đầu đáp: “Thái tử điện hạ sau giờ ngọ tới cung Trường Xuân thỉnh an, hôm nay phu nhân phủ Tuyên Ninh Hầu cùng với huyện chủ Nhu An vào cung.”
 
Thiên tử nghe thế liền cười: “Thái tử bình thường khắc kỷ phục lễ, nhưng đối với nữ lang mà mình ái mộ cuối cùng cũng có vài phần lỗ mãng của thiếu niên. Lần trước Nhu An tiến cung hắn cũng tới bảo muội muội hắn hẹn người ta gặp mặt đúng không?”
 
Cốc Đình Nhân cười nói: “Thái tử điện hạ đúng là thiếu đi tính cách của tuổi tác nhưng hắn và huyện chủ Nhu An cũng đã quen biết rất lâu rồi, thật đúng là  thanh mai trúc mã.”
 
Lời này đúng là đã nói được tiếng lòng của thiên tử, ông mỉm cười thở dài một tiếng: “Trẫm và Tử Đồng cũng đã quen biết rất lâu, khuynh tâm nhiều năm, sau đó xin cầu thú. Nghĩ tới như thế, Thái tử lại có vẻ giống trẫm.
 
Hai vị thái giám đi theo cũng không lên tiếng, chỉ im lặng đi theo bên kiệu.
 
Thiên tử lại nói: “Lần trước Thiên Khâm Giám tính ngày thành hôn là bao giờ, tháng hai năm sau sao?”
 
Cốc Đình Nhân đáp: “Khâm Thiên Giám có tính ra mấy ngày, Thái tử điện hạ chọn ngày vào mùa xuân, đúng là mùng tám tháng hai.”
 
Thiên tử gật đầu: “Thế thì vẫn còn chút thời gian, phân phó Lễ Bộ nhất định phải xử lý cho tốt, ngày mai người để Thái tử vào nội khố để chọn mấy bộ trang sức thêm vào lễ đi, cũng coi như là tâm ý của mẫu thân hắn.”
 
Cốc Đình Nhân sớm đã nhìn quen chuyện thiên tử lúc nào cũng quan tâm yêu thương Thái tử, chỉ cúi đầu đáp lời.
 
**
 
Kiều Uyển nghĩ thôi cũng thấy hơi sợ, cung Lan Tuyền trước đây là hành cung, cung nhân ở cung Lan Tuyền hầu như là trước đây có quan hệ với nghịch đảng, đây chính là thứ nhất định không thể dính vào. Nàng biết có lẽ cái này chỉ là do tự mình dọa mình nhưng bây giờ mọi chuyện yêu cầu phải cẩn thận, chỉ vì nàng biết cái đau đớn của việc bị hãm lại hết đường chối cãi là như thế nào.
 
Tiêu thị cũng cho người canh gác viện càng thêm nghiêm ngặt, bà lệnh cho vú già quản gia cầm danh sách trong phủ tới, cẩn thận tra xát một hồi, Lúc trước bởi vì việc tứ hôn mà trong phủ vốn đã đuổi đi một đám nha hoàn bà tử khua môi múa mép. Bây giờ tra ra được rất nhiều người lười nhác trong đêm trực, có ý nghĩ không đứng đắn, còn có một số người thân phận không rõ từ chỗ mẹ mìn, đều tống cổ hết lên thôn trang.
 
Tức phụ của quản gia cũng tới nói, trong phủ nhất thời mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, không biết trận này là có lý do gì, vậy mà lại không hề có cái cớ gì
 
Tiêu thị chỉ nói: “Mong muốn của ta đơn giản người trong phủ chúng ta vui vẻ thiện lương. Năm nay cô nương liền sẽ cập lê, sau đó chính là đại hôn. Bây giờ chúng ta không nghiêm túc mà chỉnh đốn, thì chẳng lẽ muốn để cho người trong cả Ngọc Kinh này chế giễu hay sao?”
 
Như vậy mới khiến cho những lời đồn đại trong phủ bình ổn xuống, mọi người cũng chỉ nghĩ đây là ý tứ của Thái hậu nương nương.
 
Kiều Uyển cùng mẫu thân học trị gia, Tiêu thị diễn vai phản diện còn nàng chính là vai mặt đỏ. Nhóm bà vú quản sự cũng không dám sử dụng mánh khóe linh hoạt với Thái tử Phi nương nương đợi gả, đương nhiên ôn tồn, khuôn mặt tươi cười mà chào đón.
 
Tiêu thị dạy nàng: “Những người này đều sẽ không để sự giảo hoạt gian dối lên trên mặt, cười càng hiền lành, khom người càng thấy thì càng không biết được suy nghĩ thực sự trong lòng bọn họ, con chỉ nên tin một nửa thôi. Khi nào con vào trong cung, ở đó đâu đâu cũng đều là nhân tinh, chỉ sợ càng hơn như thế.”
 
Kiều Uyển cẩn thận nghe xong ngoan ngoãn hẳn lên, còn không quên an ủi mẫu thân: “Mẫu thân yên tâm, con ở trong cung nhất định là càng thêm cẩn thận hơn.”

 
Tiêu thị không muốn than ngắn thở dài trước mặt nữ nhi, chỉ sửa lại tóc mai cho nàng. Càng tới gần ngày cập kê cùng ngày thành hôn, trong lòng bà càng thêm Loan Loan lắng. Nhưng nhiều chuyện trên thế gian này đều là thân bất do kỷ, Tiêu thị chỉ có thể mong muốn những ngày  nữ nhi còn ở nhà có thể vui vẻ hòa thuận.
 
Gần đây có một chuyện, Kiều Uyển có cảm giác tam ca đang sử dụng ánh mắt ai oán để nhìn mình, nhưng cô tình hắn lại không nói ra cái gì.
 
Kiều Uyển bị hắn nhìn đến trong lòng ngứa ngày, cuối cùng cũng không nhịn không được mà hỏi: “Huynh làm sao thế, mấy ngày nay cứ nhìn muội như thế làm gì?”
 
Lúc này Kiều Diễm nào còn bộ dáng thiếu niên phong lưu, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: “Sao muội lại nói với Thái tử điện hạ là tới tới Thiên Hương Lâu? Chúng ta cũng chỉ tới đó uống một chén rượu, xem đại ca Kỳ gia gây phiền phức cho cái vị quận vương thế tử kia, chuyện gì cũng chưa làm. Bây giờ ta và Thất hoàng tử đều bị Thái tử hung hăng phạt, Thất điện nói đều là do ta lộ ra tiếng gió…”
 
“Muội…..” Kiều Uyển vừa định cãu lại liền nhớ tới ngày ấy tìm cớ nói tới chuyện Thiên Hương dẫn, đành phải ngượng ngùng tạ lỗi, Chắp tay xin khoan dung nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là muội để lộ tiếng gió, huynh bảo Thất điện hạ trách ta đi.”
 
“Hắn nào dám trách muội?” Kiều Diễm nói, hắn ta nghĩ một chút: “Thôi vậy, lỗi này để cho Tam ca tới nhận đi.”
 
Kiều Uyển vội vàng bưng một ly trà tự mình rót tới nhận lỗi nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ, Thái tử quả thực rất cẩn thận, sau này nếu còn có thể nhớ được chuyện liên quan tới kiếp trước thì nhất định phải tìm một lý do tốt, không thể liên lụy tới người khác.
 
Trong lúc Kiều Uyển cho là Đông Cung đã lệnh người tra xét hương có độc thì hầu gia đã gọi mấy huynh muội tới Thanh Thái Đường. Hóa ra là toàn bộ Ngọc Kinh đã truyền ra, quan phủ bốn phía đang bắt giữ Phiên tăng. Bất luận kẻ nào cũng không được phép giấu Phiên tăng, nếu không lấy tội phản quốc để trị.
 
Đây là chuyện chưa từng xảy ra!
 
Kiều Uyển có chút kinh hãi, độc hương của Tây Vực là có liên quan tới Phiên tăng sao? Sao thế nào lại có liền quan tới Phiên tăng?
 
Hầu gia phân phó cho quản gia trong phủ ước thúc hạ nhân trong phủ không được phép bàn tán chuyện này. Kiều Anh còn đang làm trong cung vẫn chưa về, Kiều Uyển nhìn nhị ca cũng chỉ thấy nhị ca ngưng mi không nói gì, nàng lại nhìn tam ca, tam ca cũng cúi đầu ngồi im.
 
Kiều Uyển bụng đầy tâm sự mà trở lại viện mình liền thấy Thanh Bội cô cô đã chờ từ lâu.
 
Thanh Bội cô cô thấy Kiều Uyển liền mời nàng đi vào trong phòng cho mọi người lui ra, lúc này mới khom lưng nói: “Điện hạ lệnh nô tỳ tới truyền lời, lần này đa tạ huyện chủ, còn nói huyện chủ không cần quá kinh sợ, bây giờ mọi chuyện đều là vì….  Hương an thần của cung Trường Xuân có độc!”
 
Tác giả:
 
Hoàng đế: Thái tử giống trẫm!
 
Những người khác: Nghe nhiều đến mức lỗ tai đóng kén.
 
----
 
Truyện sẽ theo tuyến tự sự, manh mối cốt truyện đều sẽ được xâu chuỗi ở phía sau.
 
Các bạn đọc thân yêu, ta sẽ đẩy nhanh tiết tấu, trước đại hôn Loan Loan cùng Thái tử cũng sẽ có một chút xíu tình cảm

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận