Nuông chiều thái tử phi

Kiều Uyển gửi thiệp cho nữ lang Tạ gia, bởi vì hôn ước của hai phủ nên mời nàng ấy qua phủ cũng không quá thích hợp. Không bằng chọn một cái đình thủy tạ mát mẻ để gặp mặt, đúng lúc đài mát mẻ, có thể ngồi nói chuyện.
 
Kiều Uyển hỏi tam ca có chỗ nào như thế không, Kiều Diễm nghe nói là muốn mở tiệc chiêu đãi đại tẩu tương lai đương nhiên cực kỳ để bụng.
 
“Ngày xưa lúc muội muốn giải sầu đều thích tới kinh uyển, nhưng bây giờ lầm đầu tiên mở tiệc chiêu đãi đại tẩu, vẫn nên chọn một tửu lầu đi.” Kiều Diễm suy ngẫm rồi nói, “Ta biết ở bờ sông có Phong Nhạc Lâu, , là một nơi yên tĩnh giữa phường thị nhộn nhịp, dưới là sông nên xung quanh có những khóm liễu, du thuyền hoa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Uyển biết cái Phong Nhạc Lâu này, nơi này ở thành tây, nhân khẩu cũng không phức tạp, phần lớn đều là các quý nhân, đại quan lui tới.
 
“Đúng là rất tốt, còn mong tam ca có thể định trước một phòng cho ta.”
 
Sau khi định thời gian xong xuôi với nữ lang Tạ gia, Kiều Uyển lại hỏi ý của mẫu thân, bản thân cũng tự chuẩn bị lễ.
 
Ngày đó cũng là một ngày trong trẻo, bên ngoài tiếng ve kêu vang từng đợt, có vài phần nắng nóng.
 
Thanh Trú chọn cho Kiều Uyển một cái kim lũ màu thạch lựu, váy hoa, thân trên là tay áo bó màu vàng nhạt, lại phối với hoa văn tùng xanh cùng hoa sen, nhìn qua cũng khá mát mẻ.
 
“Các ngươi đúng thật là thích cái váy thạch lựu này, lần trước là màu vàng, lần này lại là hoa gấm.” Kiều Uyển buồn cười nói.
 
Thanh Trú và Sơ Ảnh đều cười nói: “Tiểu thư xinh đẹp kiều diễm, ở Ngọc Kinh còn có nữ lang nào mặc váy thạch lựu có thể đẹp hơn tiểu thư?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hơn nữa, chúng ta còn lấy một chiếc áo khoác vải tỉnh cốt, tiểu thư có cần mặc không?”
 
Kiều Uyển nói: “Vải tỉnh cốt sao không cầm đi làm áo khoác ngoài cho ca ca mà lại làm áo khoác cho ta?”
 
Thanh Trú nói: “Là đồ Đông Cung ban tặng thì đương nhiên phải cố gắng cho cô nương dùng rồi.”
 
Nhất thời Kiều Uyển không còn gì để nói đành phải nói: “Ai, ta sợ thích mát mẻ, không mặc chiếc áo khoác lên đâu.”
 
Sơ Ảnh thay nàng mang mũ có rèm che lên, liền đi ra khỏi cửa.
 
**
 
Lần đầu tiên Kiều Uyển tới Phong Nhạc Lâu, giờ chọn là vào ban ngày, bây giờ nắng nóng nên khách nhân trong lâu cũng không nhiều.
 
Ma ma già trong phủ xác nhận lại với chưởng quầy ước định là phòng chữ Tiền, sao đó liền có tiểu nhị tới dẫn đường.
 
Hôm nay phòng đó ở lầu hai, đúng là phòng ngay trên dòng sông Lệ Thủy. Trong phòng có chiếu địa y, băng đá lộ ra sự mát lành, phóng mắt ra nhìn lại có mành trúc cùng rèm lụa, bàn được chạm khắc hoa văn.
 

Kiều Uyển gỡ mũ có rèm xuống, ngồi cạnh cửa sổ nghe âm thanh dòng nước cùng tiếng ve truyền vào cũng coi như có vài phần vui vẻ.
 
Không bao lâu sau, nữ lang Tạ gia cũng tới rồi. Chỉ thấy nàng ấy khuôn mặt thanh lệ, trên đầu là cây trâm ngọc tinh xảo cùng hoa tươi, trên người mặc váy vàng nhạt, vạt ngoài ngắn có hình hoa, còn có váy hoa màu trắng, nhưng đúng là một phen phong tư tố nhã.
 
Vị đại tẩu này của Kiều Uyển chỉ hơn nàng ba tuổi, khuê danh là một chứ Lan, được coi là một cô nương đoan trang ôn nhu. So với thời gian chung sống kiếp trước thì Tạ Lan không chỉ ôn nhu hòa thuận mà còn có một phần thông thuệ thấu hiểu. Kiều Uyển thường xuyên cảm thấy bản thân trước mặt đại tẩu ngu dốt không thôi.
 
Đám người Tạ gia tiến vào trong phòng, Kiều Uyển vội vàng đứng dậy hành lễ.
 
Mấy tháng trước Tạ Lan chưa hồi kinh thì trong nhà liền nhận được một tin tức trong kinh, phủ Tuyên Ninh Hầu gặp vận lớn, tiểu cô tương lai thế mà lại được tứ hôn cho Đông Cung.
 
Tạ Lan chưa từng rời khỏi kinh thành nên cũng từng xa xa mà gặp ua vị nữ hài này, lúc đó Kiều Uyển tuổi còn nhỏ, cảng oanh thẹn yến đố, quỳnh tư hoa mạo.
 
“Tạ tỷ tỷ mời ngồi.” Kiều Uyển cười nói.
 
Hai người ngồi xuống, nhân còn ban ngày cũng không phải bữa chính nên chỉ gọi một chút bánh quả trà thơm, băng tuyết hoa lộ.
 
Sau khi trà bánh được đưa lên, hai người hơi dùng thử một chút. Lúc này Kiều Uyển mới để Thanh Trú dâng lên mấy món lễ vật mà tự mình lựa chọn, đứng dậy hành lễ nói: “Hôm nay tự mình mời tỷ tỷ tới là tự mình dâng lên vài lễ mọn, thành tâm mời tỷ làm người Lễ Tán.”
 
Tạ Lan vội vàng đáp lễ, lại đỡ nàng ngồi xuống: “Muội muội không cần thiết phải như thế. Hôm đó phu nhân tự mình đưa lễ tới trong phủ tự mình tới cửa bái phỏng đã là thành tâm thành ý.”
 
Kiều Uyển lại nói: “Chỉ tiếc hôn kỳ của Tạ tỷ cùng đại ca không thể làm lớn, còn mong tỷ chớ có khó chịu.”
 
Tạ Lan lắc đầu: “Là ta cùng phụ thân về quê nhà nên mới kéo dài hôn kỳ với thế tử. Bây giờ muội muội có thể tứ hôn với Đông Cung thì đúng là một chuyện vui, sao ta lại cảm thấy bực bội dây? Còn mong trong phủ chớ có trách ta mới phải.”
 
Kiều Uyển đương nhiên biết tính cách của Tạ Lan, hôm nay nàng thấy chính là Tạ Lan lúc còn khuê trung, càng cảm thấy thú vị, tán gẫu cũng không nhịn được lộ ra chút thân thiết.
 
Hai người từ cắm hoa tới hợp hương, Kiều Uyển nhịn không được thổi phồng hương vải thiều gần đây một phen, lập tức viết công thức phối hương của chính mình.
 
Trong lòng Tạ Lan cũng lấy làm lạ, chỉ cảm thấy cúng với Kiều Uyển phá lệ thân thiết đáng yêu, hai người cực kỳ hợp nhau.
 
Cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, nắng nóng đã bớt đi. Đám nha hoàn dâng nước cam thảo tới: “Tiểu thư, nên quay về phủ rồi.”
 
Kiều Uyển cứ thế mà trải qua một ngày nắng nóng, còn muốn lại hẹn Tạ tỷ tỷ gặp nhau.
 
“Đợi thời tiết mát mẻ hơn một chút chúng ta lại tới vườn lớn trong kinh thành, có thể du ngoạn, câu cá, còn vui hơn so với ngồi đây nói chuyện một chút.”
 
Tạ Lan cũng cực kỳ thoải mái nhận lời, hôm nay đúng là chủ khách đều tận hứng.
 
Sau khi ra khỏi tửu lầu, Kiều Uyển tự mình đưa Tạ Lan tới tận xe ngựa, luôn đứng sau từ biệt, sau đó mới xoay người cùng đám nha hoàn ma ma lên xe ngựa của mình.

 
Lúc này mặt trời đã lặn có những ánh sáng vàng, ánh chiều tà chiếu rọi, Kiều Uyển bước lên xe ngựa, nhịn không được xốc chiếc mũ có rèm lên nhìn bầu trời ráng đỏ kia, Ánh chiều ta cũng nhiễm lên khuôn mặt của thiếu nữ, tự như hải đường sau nắng.
 
Đúng lúc này, cách đó không xa trên cầu lại có một vị công tử nhìn thấy nàng, vội vàng gọi tôi tớ bên người: “Dụ Xuyên, ngươi xem! Chính là nữ lang mặc váy thạch lựu ngày đó sao?”
 
Tôi tớ tên Dụ Xuyên khom người tới nói: “Đúng thế, chúc mừng điện hạ đã tìm được giai nhân.”
 
“Ngươi mau đi hỏi một chút xem đó là nữ lang nhà ai….” Nhị hoàng tử thúc giục nói, còn không quên dặn dò, “Nhớ lấy, không được khiến người ta cảm thấy đường sột.”
 
Bây giờ bên người cũng không còn các nội thị khác, chỉ có mấy thị vệ ngốc nghếch, Dụ công công đành phải lĩnh mệnh tự mình chạy đi một chuyến.
 
Có điều sau vài bước Dụ công công khi sắp đi tới trước xe ngauwj thì lập tức bị hai vị lang quân cường tráng ngăn cản đường đi.
 
“Dụ công công.” Hai vị lang quân kia nhận ra hắn ta, từ bên hông lấy ra lệnh bài của Kim Lân Vệ, “Thái tử có lệnh, bất kỳ chuyện không quan trọng nào cũng không thể tới gần Thái tử Phi nương nương.”
 
Dụ công công phút chốc kinh sợ, hắn ta dường như muốn ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ các phòng, nhìn xem Thái tử điện hạ có ở chỗ này hay không, nhưng hắn ta chỉ cắn chặt khớp hàm, khom người cười làm lành nói: “Tuân theo khẩu dụ của Thái tử.”
 
Nhị hoàng tử nhìn thấy Dụ công công bị hai đại hán cản lại, lại quay về, liền hỏi: “Đó là nữ lang nhà ai, ngươi có thám thính ra chưa? Sao lại vòng trở lại rồi?”
 
Dụ công công khom người cúi đầu: “Bẩm điện hạ, là Kim Lân Vệ ngăn cản nô tài lại, nói là…. Đó là Thái tử Phi nương nương.” Thái tử cùng huyện chủ Nhu An còn chưa thành hôn, lang quân kia lại nói chuyện như thế, chỉ e đúng là người của Kim Lân Vệ.
 
Nhất thời im lặng, Dụ công công không dám nghĩ tới tâm trạng của Nhị hoàng tử bây giờ.
 
Giây lát, mới nghe được một câu: “Bỏ đi, hồi cung.”
 
Lúc này Dụ công công mới ngồi dậy.
 
Chỉ thấy ráng chiều đã tan đi, ánh sáng phản chiếu xuống sóng nước là ánh đèn rực rỡ của các tửu lâu bên bờ, ánh sáng không rõ ràng chiếu lên khuôn mặt ủ dột của Nhị hoàng tử.
 
**
 
Bạch công công nghe Kim Lân Vệ tới báo xong trở lại bên cửa sổ trước bàn: “Điện hạ, vừa rồi là Nhị điện hạ phái người muốn tới gần huyện chủ Nhu An.”
 
Thái tử buông chén trà trong tay xuống: “Hôm nay hắn ta xuất cung làm gì?”
 
Đông Cung quản lý Tả Kim Lân Vệ, Chư thân vệ, bề ngoài toàn từ trong đó đi ra. Có đôi khi bọn họ đối với mọi việc trong hoàng thành đều có thể khống chế cũng không bại dưới Kim Lân Vệ.
 

Cho nên việc này Bạch công công thật ra hiểu rõ: “Nghe nói là trong kinh hôm nay có Văn Hội ở khúc thủy lưu, hôm nay rời khỏi cung, Nhị điện hạ sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề mà rời đi.”
 
Thái tử cười nhạo một tiếng.
 
Năm đó Vinh Kham cũng từng dùng thân phận tham gia qua mấy hội văn ở Ngọc Kinh, gặp được vài lần đệ đệ mua danh chuộc tiếng. bạch công công chỉ nghĩ Thái tử đang nhớ tới chuyện chú, nói: “Năm nay không có mở khoa cử, nhưng cũng không có các cử tử khắp nơi tới kinh thành, có lẽ nhã tập văn hội này cũng không đủ xuất sắc.”
 
“Ý đồ của nhị ca không nằm ở đó.” Thái tử uống hết chén trà đứng dậy nói: “Hồi cung thôi.”
 
Bạch công công đi theo phía sau, nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Điện hạ, vì sao mỗi lần xuất cung người không chịu xuất hiện gặp mặt huyện chủ?”
 
Thái tử dừng bước, xoay người nhìn về phía hắn ta.
 
Bạch công vông vội nói: “Là nô tài lắm miệng.” hắn ta nhất thời còn chưa quen Thái tử hỉ nộ vô thường mấy tháng qua, vẫn cứ coi điện hạ như thiếu niên lang ôn nhuận như ngọc trước kia.
 
Thái tử không có trách cứ hắn ta, khẽ nói: “Chỉ một mình ta muốn gặp nàng thôi. Nàng thật ra vẫn còn câu thúc, không bằng để làm có những ngày vui vẻ một chút lúc còn ở ngoài cung.”
 
Trong lòng bạch công công thở dài, thấy tâm tình Thái tử hôm nay không tồi, hắn ta lại suy nghĩ một cái lý do nói: “Nếu Thất điện hạ ở đây nhất định sẽ nói điện hạ không hiểu cách thiêu đuổi nữ lang.”
 
Thái tử chỉ cười, giọng nói ôn nhu ít khi xuất hiện: “Bạch công công, là ngươi không hiểu.”
 
Bạch công công cười nhạt, cũng không để ý mà nói: “Nô tài đúng thật không cần hiểu thật.”
 
**
 
Kiều Uyển còn không biết bản thân đã trêu chọc Nhị hoàng tử, nàng gặp lại cố nhân vui vẻ mà trở lại trong phủ.
 
Hôm nay vừa hay ngày Kiều Anh được quay về nghỉ ngơi, huynh muội mấy người liền đồng loạt tới Thanh Thái Đường dùng bữa tối. quy củ của phủ Tuyên Ninh Hầu là sau khi lập tước liền phân gia, bây giờ người trong phủ đơn giản, cũng không có quá nhiều lễ nghĩa, Nhưng Kiều Diễm vẫn luôn cố nén tới sau khi ăn xong mới hỏi: “Loan Loan, hôm nay muội gặp đại tẩu của chúng ta, cảm thấy thế nào?”
 
Hầu gia biết được chuyện người làm lễ Tán, chi nên chỉ tự mình uống trà lạnh, nghe huynh muội bọn hắn nói chuyện.
 
Kiều Uyển lại không biết chuyện, nhìn về phía muội muội “Hôm nay muội đi gặp nữ lang Tạ gia?”
 
Tiêu thị liền nói tới với người làm lễ Tán, thở dài “Bây giờ đã được thiên tử tứ hôn, thân phận của Loan Loan có khác biệt, lần cập kê này tất là muốn làm lớn, Chỉ ủy khuất lễ thành thân của con và nữ lang Tạ gia không thể khiến hấp dẫn chú ý.”
 
“Không có việc gì, vốn ta cũng không định làm lớn.” Kiều Anh có chút chần chờ nói, “Chỉ em là ủy khuất nữ lang Tạ gia.”
 
Kiều Uyển cười nói: “Đại ca không cần lưỡng lự, Tạ tỷ tỷ cực kỳ thông tình đạt lý, vui vẻ biết lý lẽ. Nàng nói với muội hôn lễ của nàng làm lớn hay không thì so ra chẳng qua chỉ là quý nhân trong kinh. Nhưng làm người làm lễ Tán cho muội sẽ là chuyện duy nhất, thành toán cho nàng trở thành đề tài câu chuyện hơn mười năm.”
 
Nguyên lời nói của nữ lang Tạ gia là, làm Tán giả của Thái tử Phi thế có thể khiến cuộc đời này của nàng ấy có thêm nhiều đều tài câu chuyện. Kiều Uyển không dám kiêu ngạo mà tự thuật lại đành phải sửa lại mấy chữ.
 
Kiều Tuần nói: “Nữ lang Tạ gia này đúng thật là một người thấu hiểu.”
 
Kiều Diễm cũng cười nói: “Lời của đại tẩu cũng thật thú vị!”
 
Tiêu thị nghe thế yên lòng: “Ta đã từng gặp qua vài lần, bộ dạng hay nhân phẩm đều cực kỳ tốt. Bây giờ Loan Loan cũng đã nói như thế thì ta liền yên tâm rồi.”

 
“Mẫu thân đã nhìn qua, đương nhiên là rất tốt.” Kiều Uyển nói, “Con cùng với Tạ tỷ tỷ nhất kiến như cố, còn cùng nàng nói xong rồi, đợi khi thời tiết mát mẻ hơn một chút sẽ cùng nhau tới ngoại ô du ngoạn.”
 
Kiều Anh nghe mẫu thân cùng muội muội nói xong chỉ cảm thấy tương lai nhất định gia trạch có thể hòa thuận, cũng yên lòng hơn.
 
Ngày Tạ gia rời kinh ấy, Kiều Anh cũng tới để đưa tiễn, xa xa gặp qua nữ lang Tạ gia. Có điều bóng dáng xinh đẹp kia lại làm trỗi dậy những suy nghĩ không ngừng, như một nét bút màu đen nhẹ nhàng, mấy năm nay chỉ thi thoảng hiện lên. Bây giờ chỉ trong một số câu nói ít ỏi của muội muội, hắn càng thêm sự chờ mong.
 
Phủ Tuyên Ninh Hầu hòa thuận vui vẻ Nhị hoàng tử lại khuôn mặt thâm trầm về cung.
 
Nhân hôm nay được xuất cung nên Nhị hoàng tử trước khi trở về liền tới cùng Quỳnh Hoa để thỉnh an mẫu thi, bị giữ lại dùng bữa tối.
 
Công chúa Đức Khang thấy hắn ta hôm nay trầm mặc ít nói, nhân lúc Huệ phi không ở trong điện, nhịn không được mà nói vài câu khắc nghiệt: “Sao thế, huynh bị mất thể diện tranh trong hội văn sao? Mắt thấy cũng sắp cưới “tập thơ”, đừng có đến lúc đó đến đối câu với tẩu tẩu cũng không nói ra.”
 
Đáng lẽ Nhị hoàng tử không muốn phát tác nhưng nghe thấy Đức khang nói đề tài ngày đó, cuối cùng lại hỏi một câu: “Muội cảm thấy huyện chủ Nhu An thế nào?”
 
Công chúa Đức Khang ra vẻ khoa trương mà thở dài: “Đương nhiên là đẹp hơn mấy lần so với “tập thơ” của huynh rồi.”
 
Nàng ta nghĩ ngợi rồi lại nói: “Tuy ngày đó ban đầu bị muội dọa nhưng sau vẫn cắn răng giãy giụa không chịu cúi đầu thật là khiến người ta muốn bắt nạt nàng.”
 
Nhị hoàng tử Vinh Nặc chỉ trầm mặc, cũng không nói tiếp.
 
“Hôm nay huynh sao thế?” công chúa Đức Khang đi tới nhìn hắn ta, “Huynh như thế muội thực sự không quen đó.”
 
Chỉ thấy đôi mắt Vinh Nặc đỏ ngầu, lại hỏi nàng ta: “Muội nói xem, vì sao ta lại bại trước Thái tử?”
 
Công chúa Đức Khang nhớ tới lời lúc đó mình giận dỗi, nhất thời không dám đáp lại.
 
Vinh Cẩn đứng lên, tay áo phất qua chén trên bàn, chất vấn nói “Trừ cái thân phận đó thì ta có điểm nào không bằng hắn?”
 
Công chúa Đức Khang lui lại một chút, giọng nói the thé: “Huynh điên rồi sao? Thái tử cũng sẽ không thất lễ giống như huynh đâu!”
 
Vinh Cẩn cười lạnh nói: “Hay cho một người khắc kỷ phục lễ! Kết quả còn không phải là….”
 
“Đủ rồi!”
 
Hai huynh muội xoay người chỉ thấy Huệ phi đang trầm mặt không biết đã đứng bên ngoài điện bao nhiêu lâu.
 
Tác giả:
 
Mỹ nhân như hoa cách đám mây~
 
Mọi người không cần lo lắng tới hôn kỳ, thời gian tiếp theo ta sẽ đẩy nhanh tốc độ mạch truyện!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận