Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Chính xác là Trì Sương cần một con đường phát tiết.

Chẳng qua là, bên cạnh cô thiếu người có thể khơi mào lửa giận.

Người thân, bạn bè đều coi trái tim cô mong manh dễ vỡ, ngay cả nói cũng không dám nói, soi với lúc Lương Tiềm xảy ra chuyện còn thận trọng hơn, rất sợ chọc trúng nỗi đu của cô.

Nhưng mà trên thực tế, cho tới bây giờ cô cũng không phải là người yếu ớt như vậy, người khác né tránh, cô cũng không nguyện ý để cho bọn họ lo lắng, vì vậy đã tạo thành tình huống như trước mắt này.

cũng chỉ có Mạnh Hoài Khiêm mới dám làm như vậy.

Trì Sương ngủ đến mười hai giờ mới tỉnh, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng chưa từng có.

Làm một diễn viên, cô nhất định phải nhập vai diễn, lúc mới bắt đầu sự nghiệp, cô suýt nữa không thể phân biệt được hiện thực mà phim, mỗi mỗi lần thoát vai diễn đều là một trận hành hạ.

Cô sẽ quên tên của mình, người khác gọi cô cô sẽ hoảng hốt, tiếp đó nỗi đau thầm kính ở đáy lòng cô tràn ngập ra.

Trong sự nghiệp của mình, đương nhiên cô cũng có may mắn tham dự qua các bộ phim điện ảnh và truyền hình chất lượng cao.

Tác phẩm càng ưu tú càng để cho diễn viên đắm chìm, mê mệt.

Mà giờ khắc này, ánh mặt trời sáng sớm nghiêng mình chiếu lên sàn nha, cảnh quay của cô đã hoàn thành.

Trì Sương vé chăn thức dậy, chân trần đi tới sân thượng, gió nhẹ thổi vào mặt, ánh mặt trời nhảy múa trên ngón tay của cô, rốt cuộc cô cũng lộ ra nụ cười thật tâm lần đầu tiên trong mấy ngày qua.

Dì Lưu đã tới từ sớm, đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Trì Sương bước chân nhẹ nhàng tới, kéo ghế ra, hít một hơi sâu, “Thật là thơm nha!”

Dì Lưu cười nói, “Mì canh cá chép, mẹ cô nói cô thích ăn cái này, vừa hay buổi sáng tôi đi chợ thấy người ta có bán, vô cùng tươi ngon!”

“Tôi khẳng định sẽ ăn hết.” Trì Sương cầm muỗng lên, nhấp một ngụm canh, quả nhiên tươi sống.

Dì Lưu đi thu dọn phòng bếp, thuận tiện cắt hoa quả bỏ vào trong hộp giữ tươi để cho cô mang đến nhà hàng ăn.

Vừa ra ngoài đã thấy Trì Sương ăn hết chén canh cá chép, nhất thời vui vẻ, yên tâm không dứt, trên mặt cũng đầy nụ cười, “Ăn ngon thì mai tôi lại làm cho cô?”

Trì Sương vội vàng xua tay, “Không, không không, một tuần lễ ăn một lần thôi, ngày mai tôi vẫn là uống sữa bò ăn bánh mì là được rồi.”

Dì Lưu cười đồng ý.

Người này a, chỉ cần có thể mở rộng bụng ăn cái gì đó chính là tốt lắm rồi.

Trì Sương tới nhà hàng, giống như thường ngày mở máy tính lên, nhớ đến vết thương trên mu bàn tay của Mạnh Hoài Khiêm, cũng không nhăn nhó gửi cho anh một tin nhắn: [Tay đã tốt chưa?”

Một giây sau Mạnh Hoài Khiêm trả lời: [vừa mới thay thuốc, không có chuyện gì?]

Mạnh Hoài Khiêm: [cô ở nhà hàng hay ở nha?]


Trì Sương không nguyện ý cùng anh tán gẫu, trả lời một câu “đi làm” , sau đó gạt bỏ những suy nghĩ phân tán, vùi đầu vào công việc.

Tâm tư của Mạnh Hoài Khiêm là gì, cô cũng không quan tâm cũng không tò mò, là cô sai cô sẽ thừa nhận, sau này sẽ chuyển khoản cho anh tiền thuốc thang, phí tổn thất, bất cả anh có cân hay không, đây chính là phương thức xử lý của cô.

Trừ cái này ra, cũng không còn khác.

Nhưng mà một lần nữa Mạnh Hoài Khiêm lại biểu hiện sự kiên trì lay cũng không chuyển của mình.

Trì Sương đã thành thói quen, không giông như trước đây xua đuổi anh --- cô từng nghe một câu này, đối với rất nhiều người mà nói, càng thi đấu thì càng làm cho họ thỏa mãn.

Mạnh Hoài Khiêm có thể nói là trời sinh chỉ thích đóng vai như vậy.

Chờ lúc nào anh cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, tự nhiên cũng lặng im không tiếng động rời đi, giống như buổi tối hai năm trước kia.

Cho nên, thời điểm Mạnh Hoài Khiêm một lần nữa hỏi cô có cần anh giúp gì không, cuối cùng cô cũng xoay người nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười nói, “Có thì có, nhưng mà chỉ sợ anh cảm thấy không tiện.”

“Không có bất tiện gì cả”

“Anh phái mấy người đi một chuyến đến bán đảo Tinh Ngữ đi.” trên mặt Trì Sương khôi phục thần thái, nhưng mà trong ánh mắt có thêm nhiều sắc bén cùng đoạn tuyệt, “Nơi đó có không ít đồ của tôi, tôi muốn không lưu lại bất kỳ món nào ở đó, lấy ra hết.

Một sợi tóc trên thảm cũng không được sót lại.”

Cô không muốn đồ của cô để ở trong ngôi nhà đó nữa.

Mạnh Hoài Khiêm yên lặng trong chốc lát, “được.”

Tháy độ của anh không nhất định kéo dài, nhưng hiệu suất làm việc luôn luôn cao, anh tìm công ty chuyển đồ tốt nhất tới dọn dẹp đồ của cô.

Thảm, góc bên kẽ hỡ đều không bỏ qua.

Tới khi đạt đến yêu cầu hoàn mỹ của Trì Sương, Mạnh Hoài Khiêm đứng ở trước cửa bán đảo Tinh Ngữ bấm dãy số của cô, anh hỏi, “Là đưa đến chỗ của cô sao?”

Trì Sương giễu cợt, :”Ai còn muốn những thứ đó nữa chưa, tất cả đem đi ném đi đi.”

Trong tay Mạnh Hoài Khiêm còn cầm bức họa, anh chần chừ hỏi, “Còn có một bức họa?”

“À ----” Trì Sương như là nghĩ tới, kéo dài âm điệu, “Bức họa kia anh đem đến cho tôi đi, tôi ở nhà hàng.”

Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu, nhìn người trong bức họa.

Ngay cả anh đều cảm thấy xa lạ.

“Được.” cô nói gì anh cũng đồng ý.

Trì Sương lại không có tự mình xử lý bức họa này, mà giao cho một dì ở nhà hàng bên cạnh, người luôn dắt chó đi dạo.

Mạnh Hoài Khiêm trơ mắt nhìn dì kia hiểu ý, đem bức họa kia bọc phân của bé Kojira, rồi ném vào trong thùng rác.


Ban đầu Trì Sương còn nhịn được, đại khái coi vẻ mặt của anh mờ mịt giống như là gia vị đồ ăn vậy, cô đi vào nhà hàng bật cười.

Như thế nào, cô biết mình ngây thơi, hết lần này đến lần khác phải ngay thơ một lần.

Mạnh Hoài Khiêm nghe tiếng cười của cô, không thể làm gì khác hơn, lộ ra vẻ mặt, “Liều mình bồi quân tử.”

Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh, cau mày hỏi, “Chắc chắn đã mang hết tất cả mọi thứ của tôi rồi chứ? Tôi nói qua với anh nha, tóc trên thảm, chén đũa tôi đã dùng, ly nước tôi uống, cho dù là khăn giấy tôi rút ra, toàn bộ đều không được lưu lại.”

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Tôi chắc chắn.”

“Vậy thì tốt.” rốt cộc Trì Sương cũng hài lòng,”cảm ơn.”

“Nên làm “

Chớp mắt, Mạnh Hoài Khiêm có cảm giác nhìn thấy Trì Sương của hai năm trước.

Đây không phải ảo giác, anh biết, trên thế giới này ai cũng thay đổi, chỉ có cô là không thay đổi.

-

Chuyện của hôn lễ mang đến ảnh hưởng lớn cho Lương Tiềm.

Trì Sương đã lui vòng hai năm, cô mở nhà hàng này đã gây ra tiếng đồn vang dội, thực khách cũng không để ý đến cuộc sống riêng của bà chủ.

Hứa Thư Ninh cũng đã sớm từ chức ở nhà, chỉ cần cô ta nguyện ý, cô thể không cần phải tiếp xúc với người ngoài, Lương Tiềm lại không giống như vậy, chỉ cần hắn còn dã tâm với sự nghiệp, hắn phải không ngừng đi xã giao ---- đến cuối cùng, người chân chính vị chuyện này quấn thân chính là hắn.

không có ai sẽ nhắc chuyện này trước mặt hắn.

Nhưng sau ba vòng rượu, một vài câu nói lơ lãng phát ra.

Có người nhạo báng, “Sếp Lương, gần đây làm sao lại không mang bạn gái đến?”

Sắc mặt Lương Tiềm lạnh nhạt trả lời, “Làm sao lại không mang.”

“Đó không phải là thư kí của anh soa?” người nọ cười, “Người chúng tôi nói là bạn gái của anh mà.”

Thật ra thì phản ứng đầu tiên của mọi người là Trì Sương.

Số lần Trì Sương bồi Lương Tiềm đến buổi tiệc xã giao không nhiều, phải nhìn xem tâm tình của cô tốt thì Lương Tiềm mới dám cầu cô đi cùng, tâm tình không tốt anh ta cũng không dám trêu chọc cô.

Nhưng mà mặc dù số lần không nhiều cũng đủ để người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.


Lương Tiềm không để ý những lời này, uống một ngụm rượu.

Ở cái trường hợp xã giao này, điều này có nghĩa là bạn không muốn nói về chủ đề này nữa.

Mấy người trao đổi ánh mắt, cũng không nghĩ ra anh ta đang nghĩ cái gì, nếu nói hắn không để ý người bạn gái này, hắn lại làm ra chuyện vô liên sỉ thoái hôn trong hôn lễ, nói hắn để ý thì đến bây giờ cũng không thấy hắn mang bạn gái đến tham ra yến hội ___ vòng tròn ở Bắc Kinh là như vậy, mặc kệ là kim tàng kiều ốc đi chăng nữa, nhưng nếu đổi xử nghiêm túc với bạn gái, tuyệt đối sẽ không làm chuyện giấu giếm.

Lương Tiềm mang theo men say về nhà, nhưng trong nhà một mảnh đen mịt, không có một ngọn đèn vì hắn mà thắp sáng.

Anh ta ngồi trên ghế salon lẳng lặng chờ.

không bao lâu sau, Hứa Thư Ninh xách túi trở lại, thấy anh ta ở nhà thì kinh ngạc, “Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”

Cô ta biết hắn xã giao nhiều, không đến mười giờ tối thì không trở về.

Cô ta nghĩ mình cũng không có chuyện gì, dứt khoát ở tiệm cà phê phụ cận tìm một công việc, đúng hạn trả lương, mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng làm cho cuộc sống của cô ta phong phú hơn.

“Đi đâu?” Lương Tiềm hỏi.

Cô ta cũng không cần đến quá gần liền đánh hơi được mùi rượi, hỗn tạp với mùi thuốc lá, có chút khó ngửi.

“Không đi đâu.” anh ta nhất định không thích cô ta làm công việc này, cô ta cũng không có ý định làm lâu dài, chỉ là chuyển cảnh thôi.

Bây giờ anh ta mệt mỏi như vậy, cô ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà chọc anh ta mất hứng, không thể làm gì khác hơn là theo bản năng dấu giếm.

“Em ra ngoài đi tản bộ một chút.”

Lương Tiềm lười biếng mở mắt ra, nhìn về phía cô ta, nhỏ giọng nói, “Anh muốn khi trở về sẽ thấy em ở nhà đợi anh, lúc đi làm đưa anh ra cửa, tan làm nghênh anh về” (khác éo gì bảo mẫu.”

Hứa Thư Ninh đi tới, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu hắn, cô ta cười nói, “Nhưng mà em cũng không thể cả ngày đều ở nhà nha.”

“Tại sao không thể?” hắn hỏi.

Giống như một đứa trẻ cố chấp muốn đáp án, Hứa Thư Ninh nghĩ như vậy, môi khẽ cong, nhẹ giọng nói, “Vậy không phải chết ngạt sao? Hơn nữa mỗi ngày anh đều bận rộn công việc nha, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, em ở nhà một mình cũng không có chuyện gì làm.”

Lời đến chỗ này, cô ta cũng chỉ thuận miệng đem ý tưởng của mình nói ra, “Cho nên, em muốn tìm một công việc nhàn hạ một chút, như thế nào?”

Lương Tiềm cứng đờ.

Hắn gạt tay cô ta ra né người đứng lên, “Tại soa phải ra ngoài làm việc?” hắn uống rượu, vốn là cảm xúc không yên, hắn ở trước mặt cô ta từ trước đến nay cũng quen bộc lộ vẻ mặt chân thật nhất, không cần đi lấy lòng, không cần nghênh hợp, lại càng không nhân nhượng, giờ phút này phát cáu, từ trong túi móc ra ví da, rút ra mọt tấm thẻ đưa cho cô ta.

“Em muốn mua gì, dùng cái gì, trực tiếp cà thẻ này là được.

Anh đã nói qua, en cũng không cần phải ra ngoài làm việc, chỉ cần ở nhà chờ anh là được.”

Hứa Thư Ninh sửng sốt một lúc lâu, cô ta lật đật lui về phía sau, “Em không phải cái này....”

Cô ta không phải vì tiền mới ở bên cạnh hắn.

“Anh nghe em nói, “ cô ta nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, “Em nói, chỉ cần một công việc thanh nhàn, đảm bảo mỗi ngày đều tan làm trước khi anh về.”

Nhưng Lương Tiềm không nghe lọt, hắn trầm giọng nói, “Em đi làm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tính cách Hứa Thư Ninh mềm mỏng, vẫn hòa nhã cùng hắn thương lượng, nhưng mà Lương Tiềm căn bản không nghe được những lời này.

Vốn là cuộc trò chuyện hòa nhã, dần dần đều có cảm xúc riềng, Hứa Thư Ninh vốn có chuyện cất giấu trong lòng, tại sao nhất định phải đi ra ngoài làm việc chưa? Cô ta không muốn bị người khác xem là bình hoa phụ thuộc vào hắn để sinh tồn, cô ta không muốn bị coi thường.


“Nhưng cô Trì cũng có công việc riêng của mình mà !”

Cô ta bật thốt lên.

Thật ra giữa bọn họ, Trì Sương là đề tài cấm kỵ.

Hình như bọn hò không đề đề cập đến cô ấy, Hứa Thư Ninh một mực tránh né, nhưng lần này...

Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.

Hứa Thư Ninh biết mình nói sai, xuống quít nói xin lỗi.

Nhưng Lương Tiềm vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt hắn có tia máu, giờ phút này vô cùng kinh người, so với bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm hơn, phảng phất như là có ai chạm tới vảy ngược của hắn vậy.

Cái gì hắn cũng không nói, như là vô cùng mệt mỏi vậy, nhấc chân muốn lên lầu.

Hứa Thư Ninh càng áy náy, ai cũng có thể nói Trì Sương với hắn, tại sao cô ta lại nói, cô ta biết rõ ràng hắn là người khổ sở nhất, tại sao phải như vậy.

Cô ta tự trách không dứt, đuổi theo, ở trên bậc thang gọi hắn, nghẹn ngào nói, “Em không phải cố ý, thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này em sẽ không đi nữa, không đi nữa.”

Lương Tiềm không quay đầu, chẳng qua là khàn khàn nói, “Em là em, cô ấy là cô ấy, hai người không giống nhau.”

Hứa Thư Ninh đang tự trách nên không suy nghĩ cẩn thận những lời này.

Thật lâu sau này, cô ta mới ngộ ra.

Lương Tiềm muốn nói thật ra là, “Cô cũng xứng mà đòi so sánh với cô ấy sao?”

-

Trình Việt là người thẳng tính.

Anh ta không có cách nà chấp nhận mình bị người bạn lôi ra làm con khỉ đùa giỡn, ban đầu đa số vì Lương Tiềm cùng người yêu bước vào hôn nhân mà cao hứng, nhưng bây giờ chỉ còn tức giận.

Thậm chí hắn còn nghĩ, có thể bọn họ đều nằm trong kế hoạch hèn hạ của Lương Tiềm, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ cũng không phát hiện ra.

Ai thích mình bị lừa dối chứ, giống như những thiên chi kiêu tử như bọn họ vậy, càng chán ghét lừa dối.

Dung Khôn thuần túy bị người nhà gõ một phen.

Gần đâu Dung gia cũng tiếp xúc với một gia tộc khác, vừa hay thiên kim nhà đó cùng tuổi với Dung Khôn, vô cùng xứng đôi, hai nhà cũng chuẩn bị năm sau hợp tác, cha mẹ song phương động tâm tư, thuận tiện lấy chuyện công làm lý do để cho hai người bắt đầu tiếp xúc.

Nếu như phù hợp vậy thì càng tốt, nếu như tính cách không hợp thì mọi chuyện tùy duyên.

Dung Khôn cùng Lương Tiềm giao tình không cạn, đây là chuyện mọi người đều biết.

Cha mẹ của Dung Khôn tự nhiên cũng lo lắng chuyện của Lương Tiềm sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân cưới gả của con trai, vì vậy cũng ra mặt nhắc nhở hắn, trừ chuyện công trở ra, ngày bình thường tận lực giảm bớt cùng Lương Tiềm lui tới, để tránh bị người khác soi mói, làm rối mối lương duyên không tệ này.

Mạnh Hoài Khiêm lại càng không phải nói, ngày đó ở phòng bao cho hắn quả đấm, đã đại biểu sau này tình hữu nghị anh em bạn bè của anh với Lương Tiềm đã không thể quay lại như lúc trước.

Chờ lúc Lương Tiềm nhận ra, hắn cùng ba người bạn đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi.

Dung Khôn đến Trì Trung Tiểu Uyển, Trì Sương gần đầy yêu thích ở ban công nấu trà hóng gió, hắn cũng bu lại, hưởng thụ ly trà cô pha, nếm một ngụm, khổ não than thở, “Bảo đao già rồi a, cũng không biết phải sông chung với người khác phái như thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận