Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Hôn lễ sóng gió đã qua nửa tháng mới dần dần lắng xuống.

Lương Tiềm cũng không ung dung giống như biểu hiện của hắn, nửa tháng này hắn cũng cần ra ngoài đi xã giao, mặc dù những người khác ở trước mặt hắn che giấu chuyện này, nhưng sự kinh ngạc, nghi ngờ trong mắt họ hắn đều thấy.

Ngay cả gì giúp việc trong nhà và tài xế thấy Hứa Thư Ninh cũng hơi ngạc nhiên ___ trong tưởng tượng của bọn họ, người có thể để cho anh ta ở hôn lễ vứt bỏ cô dâu, thì”tiểu tam” nhất định phải xinh đẹp tựa như thiên tiên, ít nhất ở phương diện nhan sắc phải thắng được Trì Sương mới được.

Nhưng là, không có.

Tướng mạo của Hứa Thư Ninh nhiều nhất chỉ có thể nói là thanh tú, khí chất bình thường, cô ta cũng coi là uyển lệ, nhưng mà đối mặt với mỹ nhân Trì Sương đã trải qua khảo nghiệm của ống kính điện ảnh mà nói thì cô ta cũng chỉ bình thường thôi.

Trong mắt người ngoài, cũng chỉ nhìn được vẻ bề ngoài, tiền bạc, điều kiện kinh tế địa vị, điều này làm người ta vô cùng khó hiểu.

Lương Tiềm không muốn đón nhận thêm nheieuf ánh mắt nghi ngờ, cho nên, hắn tận lực không mang theo Hứa Thư Ninh ra vào những trường hợp chính thức khác.

Đối với điều này, anh ta giải thích cũng uyển chuyển, không muốn để cô ta nghe được âm thanh không tốt nào.

Hứa Thư Ninh thở phảo nhẹ nhõm, những trường hợp kia cô ta ứng phó không được.

không đi càng tốt, cô ta chỉ muốn cùng hắn trải qua cuộc sống đơn giản.

Chẳng qua là, những điều này ở trong mắt người khác mà nói, cô ta chỉ có mỗi danh hiệu “tình nhân” “tiểu tam” mà thôi.

Cuộc sống của Hứa Thư Ninh bị bao phủ bởi cái lồng thủy tinh.

Chỉ cần cô ta tắt điện thoại, cô ta cái gì cũng không nghe được, bạn thân Phùng Gian lúc đầu còn tận tình khuyên bảo cô ta, nhưng mà dần dần, cô ta tận lực tránh đề tài này hoặc dứt khoát không trả lời, tin tức từ Phùng Giai ngày càng ít.

Ngày nào đó, Hứa Thư Ninh lục xoát tin nhắn, mới phát hiện ra lần gần đây nhất nói chuyện phiếm với Phùng Giai đã là một tuần lễ trước.

Sau này cô ta muốn cùng Phùng Giai tâm sự, Phùng Giai luôn có lý do vội vàng kết thúc đề tài.

Các cô cuối cùng vẫn là càng lúc càng xa.

Ba người Mạnh, Dung Trình rõ ràng đều hời hợt Lương Tiềm.

Lương Tiềm hẹn gặp một lần lại một lần, rốt cuộc là Mạnh Hoài Khiêm ở trong nhóm đáp ứng cuộc hẹn.

Mạnh Hoài Khiêm phải đi, Dung Khôn và Trình Việt tất nhiên cũng đi theo.


Trong phòng bao, Lương Tiềm trịnh trọng nói xin lỗi, “Là mình gây thêm phiền toái cho các cậu.”

Thần sắc Dung Khôn lạnh lẽo nói, “Mình chỉ hỏi cậu một chuyện, cậu nói thật cho anh em biết, đây là hế hoạch ban đầu của cậu, hay chỉ là ý muốn nhất thời?”

Lương Tiềm yên lặng.

Trình Việt là người thẳng tính, châm chọc nói, “Cậu đúng là đàn ông.”

“Không phải chứ, Trì Sương người ta nơi nào có lỗi với cậu?” Trình Việt hỏi, “Lui mười ngàn bước mà nói, coi như có lỗi với cậu, cậu cũng làm đến mức như vậy sao?”

“Đây là chuyện của mình và cô ấy.”

Lương Tiềm vẫn không muốn từ trong miệng người khác nghe được tên của cô.

Hắn vốn kiêng kỵ bạn gái và bạn thân của mình quá thân cận.

Bây giờ nghe Trình Việt nhắc đến, vẫn cảm thấy vô cùng chói tai, không thoải mái.

Mặt Dung Khôn không thay đổi nói, “Chuyện giữa cậu và cô ấy....!vậy cậu đem những người này kéo vào để làm gì, để cho chúng mình xem kịch của ai? Chờ người ở dưới đài xem xong vở kịch hay này, sau đó cậu lại nói đó là chuyện của cậu và cô ấy, lúc nào thì cậu trở nên hài hước như vậy?”

“A Tiềm” Dung Khôn nói, “ Chuyện này chẳng qua là tình cảm cá nhân của cậu, chúng mình là người ngoài nói gì cũng không tốt, nhưng cậu lại ở trường hợp đó là loại chuyện chó má này, trong lòng cậu cũng hiểu rõ đi.

Một năm kia cậu mất tích, Trì Sương cũng là là bạn bè của mình.

Cho nên, sau này cậu muốn cảnh hòa bình giả tạo này thì đừng kéo theo mình.”

Lương Tiềm trầm giọng nói, “Rất nhiều chuyện mà các cậu không biết.”

Mạnh Hoài Khiêm một mực không lên tiếng đứng lên.

Anh đi tới bên người Lương Tiềm, bình thản nói, “Đã quyết định chưa?”

Lương Tiềm sửng sốt một chút, sắc mặt âm trầm gật đầu một cái.

Anh ta dĩ nhiên biết bản thân đang làm gì, nếu như nhất định phải đưa ra lựa chọn, tại sao hắn không để mình chọn chứ?

Tất cả mọi người đều cho rằng giữa Sương Sương và Hứa Thư Ninh hắn đã chọn Hứa Thư Ninh.


Thức ra thì không phải, hắn lựa chọn chính mình.

“Được.” Mạnh Hoài Khiêm ung dung thong thả giơ tay lên, cởi bỏ cúc áo, dưới thời điểm ba người không kịp phản ứng, anh hung ác đánh Lương Tiềm một quyền, anh ra quyền hung ác, lại không lưu một đường dống, kính mắt của Lương Tiềm cũng bị đánh rơi, anh không khách khí chút nào đi đến, đem kính mắt giẫm nát, “Chuyện giữa cậu và cô ấy? Thời điểm cậu ở Ngọc Châu sung sướng với bạn gái hiện tại, cô ấy hầu như phải cắm kim truyền dinh dưỡng, cô ấy vì cậu mà khóc bao nhiêu lần, cậu chưa từng nghe bọn tôi nói sao?”

Dung Khôn và Trình Việt ngời trên ghế, động cũng không động.

“Lương Tiềm, cậu cũng chỉ đang sống một cuộc sống bị người ta kêu gọi đánh đập.” Mạnh Hoài Khiêm lạnh giọng, “Cậu cho rằng chuyện này sẽ trôi qua rất nhanh, sẽ không bị người khác nhắc đến? Nó không phải là sỉ nhục Trì Sương mà là đang sỉ nhục cậu.”

Mạnh Hoài Khiêm buông lỏng tay.

Chuyện xảy ra đột ngột, Lương Tiềm cũng chưa phục hồi tinh thần lại, trên mặt truyền tới cơn đau nhức, hắn khó tin mà nhìn Mạnh Hoài Khiêm, nội tâm có suy đoán, chẳng qua là không nguyện ý tin suy nghĩ kia.

Mạnh Hoài Khiêm bình phục hơi thở, nhìn Dung Khôn một cái, lãnh đạm nói, “Trì Sương bây giờ cùng cậu ta không có quan hệ.”

Dung Khôn sửng sốt, rất nhanh hiểu được Mạnh Hoài Khiêm nói là có ý gì.

Lương Tiềm chợt nhìn về phía Dung Khôn.

Chuyện này vừa hỗn loạn lại hoang đường.

Bước chân Mạnh Hoài Khiêm trầm ổn đi ra khỏi phòng bao, không quay đầu lại cũng không dừng lại.

Dường như hôm nay anh đến đây cũng chỉ vì nói câu nói kia.

Thật lâu, trong mắt Lương Tiềm hội tụ gió bão, hắn đè nén hỏi Dung Khôn, “Có ý gì? Cậu ấy nói thế là có ý gì?”

“Mình thật hối hận.” Dung Khôn thở dài một hơi, thương hại nói, “Sớm biết như vậy, ban đầu mình cũng không nên ngăn cậu ấy, là mình xen vào chuyện của người khác.”

Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy dời đi.

Sớm biết Lương Tiềm còn sống, sớm biết sẽ có ngày náo nhiệt như hôm nay, hắn cần gì phải đi ngăn cản Hoài Khiêm?

“Làm sao vậy?” mới vừa rồi còn xem trò, Trình Việt cầm chìa khóa xe, giương mắt hỏi, “Quản ngày quản đất, còn phải quản hôn nhân của bạn gái trước sao? Cậu thật được nha, đem người anh em làm con khỉ mà đùa giỡn đúng không, tính toán muốn chạy đúng không?”

Nhắc tới chuyện này anh ta cũng nổi nóng không thôi, “Hoài Khiêm nói không sai, cậu cũng chỉ đang phối hợp sống cuộc sống bị người ta kêu gọi đánh đập mà thôi.”

Anh ta chửi rủi một câu, “Cậu nói xem cậu trở về để làm gì chứ, nếu thích như vậy, làm sao không cùng người bạn gái kia ở thôn Ngọc Chau trải qua một đời đi? Hôm nay mình cùng đem lời này để xuống, sau này không cần biết cậu sẽ kết hôn với ai, người anh em này cũng sẽ không đến, mình nói được là làm được, cậu cũng nên có chút thể diện đi!”


Trong phòng bao, chỉ còn lại mỗi Lương Tiềm.

Đầu óc anh ta căng lên, nói cái gì cũng không nghe vào, lặp đi lặp lại câu nói kia của Mạnh Hoài Khiêm.

Đột nhiên, hắn như than lửa nóng cháy sạch làm hắn khó chịu.

Khi anh ta vô tri vô giác trở về nhà, vết thương trên mặt hù dọa Hứa Thư Ninh, Hứa Thư Ninh muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cô ta đoán được, người đánh hắn phân nửa là...!cùng cô Trì kia có liên quan, là bạn thân hoặc họ hàng.

Cô ta có thể nói gì sao, ngược lại nghĩ dến cô Trì, cô ta chỉ thấy bồn chồn không yên.

Cô ta chỉ có thể đem chột dạ, áy náy nuốt xuống, làm như không có chuyện gì giúp Lương Tiềm xử lý vết thường.

Cô ta không nhịn được cảm giác đau lòng chua xót, trong mắt rưng rưng.

Đầu óc Lương Tiềm đều bị câu nói kia của Mạnh Hoài Khiêm chiếm hết, căn bản không phát hiện ra nước mắt của Hứa Thư Ninh.

Khi bị người ngoài làm khó dễ, hai người chỉ biết ôm chặt hơn, dường như để chứng minh lựa chọn của mình không sai, Lương Tiềm cũng sắp xếp công việc cho Hứa Thư Ninh, Hứa Thư Ninh lại đối với hắn cô cùng tỉ mỉ chu đáo chiếu cố.

Bọn họ giống như đôi tình nhân ân ái trong bộ phim truyền hình vậy, không có cãi vã, không có mâu thuẫn, đều muốn diễn tốt vai diễn của mình.

Hứa Thư Ninh cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Chẳng qua là thỉnh thoảng đứng trên ban công nhìn về nắng chiếu, sẽ nhớ lại nắng chiều ở Ngọc Châu.

Cô ta từ bỏ hết các suy nghĩ đen tối, ngay cả chính cô ta cũng không ý thức được, phạm vi hoạt động của cô ta dần dần chỉ ở trong ngôi biệt thự này.

Ngày dì giúp việc tan làm, Hứa Thư Ninh nhớ lại Lương Tiềm mang về rất nhiều đồ bổ, cô ta cũng không ăn hét, suy nghĩ để dì giúp việc mang về một ít, dì đã ra tới cửa, cô ta vội vàng xách tổ yến muốn đuổi theo, mới đến khúc quanh nghe được dì nói chuyện với con gái.

Ở góc mù không ai thấy được, hai mẹ con họ cũng không nhìn thấy Hứa Thư Ninh.

“Mẹ, con mới thấy cô Hứa.” con gái dì nhỏ giọng, “Cô ta thật may mắn, tuổi trẻ như vậy đã được ở trong ngôi nhà vừa lớn vừa tốt như vậy, cũng không cần phải đi làm cũng có tiền xài không hết.!”

“Con cho rằng cuộc sống ngửa bàn tay ra tốt hơn sao?” dì giúp việc vốn không muốn đàm luận chuyện của ông chủ, nhưng ý tứ trong lời nói của con gái làm bà lo âu, lúc này bà mới hạ thấp giọng nghiêm nghị nói, “Ba và mẹ cũng không nguyện ý nuôi con cả đời, những người khác nuôi con chẳng lẽ không có điều kiện gì sao? Tóm lại, con đừng nghĩ đến những thứ kia, học tập tốt cho mẹ, sau khi tốt nghiệp đi làm cho tốt! Con xem, trước đó cậu Lương có vị hôn thê, người ta tự có tiền lại có sự nghiệp, chuyện này đối với cô ấy mà nói không coi vào đâu, thương tâm một trận rồi thôi....!còn bây giờ, ngày nào đó cậu Lương tìm người khác, vậy cô ta sống thế nào?”

Dần dần những âm thanh kia ngày càng xa.

Hứa Thư Ninh đứng yên tại chỗ, không nghe được gì.

Hộp quà tổ yến trong tay giống như nặng ngàn cân vậy, siết chặt bàn tay cô ta đến phát đau, đồng thời có ảo giác cả người đang bị kéo xuống.

-

Cuộc sống của Trì Sương vẫn bình tĩnh bận rộn.


Trì Trung Tiểu Uyển làm ăn rất tốt, thỉnh thoảng cũng có mấy khách quen uyển chuyển an ủi cô mấy câu, lấy câu “ đàn ông có hai chân tùy ý thấy trên phố” làm đề tài, cô cũng cười gật đầu phụ họa, đồng thời cũng từ chối người khác giới thiệu đối tượng cho cô.

Cô cần thời gian nhất định để điều chỉnh tâm trạng.

Cô không muốn mang oán hận, nghi kỵ, chán ghét vào đoạn tình cảm mới, như vậy đối với người kia cũng không công bằng.

Dựa vào cái gì mà cô bị người kia làm ảnh hưởng? Cô cái gì cũng không sai, không nên để cô gánh vác những hậu quả này.

Mạnh Hoài Khiêm cũng thỉnh thoảng tới dùng cơm ủng hộ.

So với Dung Khôn và Trình Việt, anh không tính là tới thường xuyên, chẳng qua mỗi lần anh đến cũng sẽ ngồi đến đêm khuya, mấy lần dường như đang đợi cô tan làm.

Đưa tay ra tránh đánh người đang cười, ban đầu chị họ đối với ba người này đều không có sắc mặt tốt, thời gian dài cũng khôi phục như thường, dẫu sao chuyện này cũng không liên quan đến ba người bọn họ, giận cá chém thớt thời gian dài quả thức không giống với cách người kinh doanh.

Phản ứng của Trì Sương lại bình thường.

Ai tới cô cũng mặt mày vui vẻ chào đón, thỉnh thoảng cùng Trình Việt và Dung Khôn đùa giỡn một chút, giống như quá khứ vậy.

Cẩn thận quan sát sẽ nhận thấy cô đối với Mạnh Hoài Khiêm sẽ lạnh đạm một ít.

Ngày này, chi nhánh sửa sang có chút chuyện rắc rối, chị họ vừa hay phải ra ngoài không có ở đây, Trì Sương chuẩn bị đi giải quyết, ai biết xe của cô tạm thời lại có vấn đề chứ, vì cân nhắc an toàn cô cũng không để cho tài xế lái chiếc xe này, đang chuẩn bị gọi xe thì Mạnh Hoài Khiêm tới, thấp giọng nói, “Tôi đưa cô đi, có được hay không?”

Trì Sương liếc nhìn phần mềm gọi xe, xe dành riêng đều phải chờ gần mười phút.

Cô cũng không do dự nhiều, đồng ý.

Mạnh Hoài Khiêm lái xe chở cô qua, chi nhánh cách đây không tính là gần, ở một khu sầm uất khác, đến giờ tan làm, thời tiết cũng không tốt lắm, so với bình thường kẹt xe lâu hơn, đến lúc đến nhà hàng thì người của công ty sửa chữa đã tan làm rồi.

Trì Sương nói chuyện với họ qua điện thoại.

Mưa đúng hẹn tới, trên mặt đấy còn có vũng nước, Mạnh Hoài Khiêm chăm chú nhìn, còn có thể ngửi được mùi vật liệu trang trí nồng nặc trong phòng.

Điều này làm cho anh nhớ lại hai năm trước.

Khi đó nhà hàng của cô cũng đang sửa chữa, anh thường xuyên lấy cớ qua giúp một tay, trong không khí cũng có mùi này, nếu như có thể trở lại lúc đó thì tốt rồi.

Mạnh Hoài Khiêm phán đoán cô nói chuyện điện thoại cần một lúc nữa, từ trong âu phục anh lấy ra bút mực, tìm một vòng, cũng không tìm thấy tờ giấy, dứt khoát ở lòng bàn tay viết ra một hàng chữ cho cô xem: Tôi đi mua một chút đồ ăn, chờ tôi.

Trì Sương đang nói chuyện điện thoại, bất thình lình thấy bàn tay anh duỗi tới, thấy rõ ràng hàng chữ xong, cô qua loa lấy lệ gật đầu.

Mạnh Hoài Khiêm che dù tiến vào màn mưa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận