Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trì Sương không đem chuyện Mạnh Hoài Khiêm theo đuổi mình để trong lòng.
Nếu như cô muốn cùng với ai đó yêu đương, dĩ nhiên cô không muốn tìm bạn trai có quan hệ với Lương Tiềm.

Từ trên xe bước xuống, cô không hề uyển chuyển nói với Mạnh Hoài Khiêm, " Tôi và anh là chuyện không thể nào, làm bạn bè còn miễn cưỡng được, đừng nói chi là...." cô dừng lại mấy giây, "Tôi sẽ không vì Lương Tiềm mà giận cá chém thớt ai cả, anh cũng được, Trình Việt và Dung Khôn cũng được, mấy người nguyện ý đến nhà hàng của tôi ủng hộ, tôi hoan nghênh, nhưng cũng chỉ có vậy thôi."
Cô đứng ở trong màn đêm, gió thổi làm rối loạn toác cô.
Mạnh Hoài Khiêm nói, "Tôi cũng không phải muốn đáp án vào lúc này.

Đây cũng không phải là lợi dụng lúc cô yếu đuối mà tấn công."
Trì Sương không hài lòng lời giải thích này của anh, nhấn mạnh, "Tôi không hề yếu đuối.

Sửa cái thái độ tự tin của anh,, không, thái độ cao ngạo đấy đi."
Lợi dụng lúc yếu đuối mà tấn công, như ý nghĩ của nó vậy, thừa dịp lúc đối phương yếu ớt nhất để tấn công.
Có lẽ tâm lý của cô không cường đại, nhưng trái tim của cô chưa từng bền bỉ như bây giờ.
"Uừm...." Mạnh Hoài Khiêm cũng thưởng thức từ này, bật cười, "Là tôi sai, từ nhỏ ngữ văn của tôi đã không tốt lắm.

Trì Sương, cô đã từng nói, mỗi một người đều ưu tiên cảm xúc của mình lên hàng đầu, phải không?"
Trì Sương không trả lời.
"Tôi cũng vậy."
Nói đến chỗ này, Trì Sương biết vài ba câu của mình không thể nào khuyên anh lùi bước được.

Hơn nữa, cô cũng không muốn nói, chỉ lãng phí miệng lưỡi thôi,
"Mặc kệ anh." cô nhún vai, "Chẳng qua là..." Mắt cô nhìn về cánh tay trái của anh, "Chỉ là một lời khuyên nhỏ thôi."
Nhìn vết thương mà cô gây ra ở cánh tay anh, cô cho anh một lời khuyên nhỏ.
Có nghe hay không đó là chuyện của anh.
"Cảm ơn." anh nói, "Không cần suy nghĩ về vết thương kia của tôi, nếu như có thể, tôi muốn dùng vết sẹo này lấy thứ khác, có được không?"

"Được voi đòi tiên." cô lãnh đạm liếc anh một cái.
"Có được không?"
"Nói thử xem, có đáp ứng hay không là chuyện của tôi."
"Hãy coi tôi như một người đồng nghiệp," anh nói, "Đừng coi thôi thành bạn của cậu ta, tôi cùng cậu ta cũng không còn khả năng trở thành bạn bè nữa."
Mạnh Hoài Khiêm chỉ cầu đơn giản như vậy.
Anh biết cô chán ghét điều gì.
Anh không khao khát quá nhiều, chỉ hy vọng cô coi anh là người theo đuổi bình thường để đối đãi, mà không phải là bạn của bạn trai cũ.
Trì Sương như có điều suy nghĩ, quan sát Mạnh Hoài Khiêm.

Dường như anh không quá giống người của hai năm trước ở trong trí nhớ của cô, trước đây anh không nói nhiều như vậy, ở bên cạnh cô cũng không mang bất kỳ công kích nào, giống như bù nhìn vậy, mặc cho cô tức giận đánh mắng.

Nhưng bây giờ, anh không giống như thế, hóa ra anh cũng có một mặt cố chấp.
Trong hai năm này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh?
Chẳng qua suy nghĩ này chỉ thoáng qua, cô cũng không đi sâu hơn nữa.
"Có thể không?" anh hỏi lại một lần nữa.
Trì Sương phục hồi tinh thần, "Phải không?"
"Ừm."
Mặc dù thời gian chung đụng không thể coi là dài, nhưng bọn họ lại vô cùng ăn ý, anh biết cô muốn hỏi cái gì, cô cũng biết đáp án của anh là gì.
Nếu như Mạnh Hoài Khiêm cùng Lương Tiềm vẫn là bạn bè, Trì Sương tuyệt đối sẽ không có khả năng nhìn thẳng vào mắt anh, điểm này trong lòng họ biết rõ.
Cô chán ghét cái loại người "Vừa muốn, lại phải", vừa phải thích cô, lại không muốn buông tha cho tình bạn bè, thứ người như vậy ngay cả khi làm người theo đuổi cô cũng không xứng.
Bởi vì Lương Tiềm không chỉ là bạn trai cũ của cô, hắn còn là kẻ thù của cô, cô tuyệt đối không thể cùng bạn của kẻ thù dây dưa rễ má tình cảm được.
"Thời điểm anh có thể làm được, tôi cũng có thể." cô cho câu trả lời đúng trọng tâm nhất.
Anh cùng Lương Tiềm không có quan hệ gì, vậy tự nhiên cô coi anh là người theo đuổi thông thường mà đối đãi.
"Cảm ơn" Mạnh Hoài Khiêm thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn ở trước mặt cô nhắc quá nhiều về Lương Tiềm , anh hận người này ____ anh hận Lương Tiềm dùng phương thức như vậy tổn thương cô, khi dễ cô, thật ra anh rất muốn nói với cô, cho dù Lương Tiềm theo kế hoạch kết hôn với cô, anh cũng không thể làm bạn với Lương Tiềm được nữa.

Anh không có cách nào tiếp nhận được mình trở thành một người mơ ước vợ của bạn, chỉ có thể chặt đứt quan hệ, cho nên anh chưa bao giờ muốn tham dự hôn lễ kia.

"Nếu như anh dùng cái này trao đổi, " Trì Sương thờ ơ nhìn lướt qua tay trái của anh, "Vậy tôi cũng sẽ không bận tâm chuyện vết sẹo kia của anh nữa.

Bắt đầu từ bây giờ, cái này không liên quan gì đến tôi, biết chưa?"
Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, đưa tay giấu sau lưng, "Vốn đây cũng không phải là chuyện gì."...
Ai cũng biết Mạnh Hoài Khiêm đang theo đuổi Trì Sương.
Dung Khôn cùng Trình Việt đều không nghi ngờ cái gì, càng không nói qua một chữ "nhưng", dẫu sao Mạnh Hoài Khiêm nói cũng là nói thật, Trì Sương cùng Lương Tiềm đã không còn đảm nhiệm quan hệ như cũ nữa, hơn nữa Lương Tiềm cũng có bạn gái mới rồi, tầng quan hệ này đã không tồn tại nữa.

Nam chưa cưới, nữ chưa gả, lại cùng độc thân, người ngoài lại có lý do gì mà đưa miệng vào bình luận chứ?
Bắc Kinh lớn như vậy, mọi người đều nhìn thấy sợ mờ ám trong chiến trận theo đuổi của Mạnh Hoài Khiêm.
Ít nhất, Áo Lãng cùng Lương thị sau này có còn tiếp tục hợp tác nữa không, không ai đoán được, nhưng đối với tình bạn mà nói, phân nửa là bất hòa rồi.
Vậy đại khái cũng là Lương Tiềm nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này.

Kinh doanh như chiến trường vậy, một động tác mà ảnh hưởng đến toàn thân, Mạnh Hoài Khiêm theo đuổi chính là tỏ thái độ, mà ba người Mạnh, Trình, Dung quan hệ cũng không bị ảnh hưởng, nếu có người để ý thì sẽ rõ, bốn người bọn họ mấy tháng này dường như không có xuất hiện cùng một chỗ.
Lương Tiềm cũng không phải là của một mình Lương Tiềm.
Tự nhiên hắn cũng phải đối mặt với sự chất vấn của hội đồng quản trị.

Những lão già ở hội đồng quản trị cũng không để ý cuộc sống riêng tư của hắn ra sao, đừng nói là thoái hôn, sau này Lương Tiềm kết hôn cờ đỏ còn không ngã, bên ngoài màu cờ có sặc sỡ như thế nào đi chẳng nữa bọn họ cũng không quan hệ, nhưng nếu như vì vậy đối với lợi ích của công ty tổn thương, bọn họ chính là những người đầu tiên phát động chỉ trích.
Hội đồng quản trị cùng Lương Tiềm chính là cân bằng lẫn nhau.
Mấy năm trước Lương Tiềm giành được quyền phát biểu từ những chó sói, hổ báo, cũng không thể tách rời khỏi số phiếu hội đồng quản trị hơn nửa là ủng hộ, nhưng mà đầu năm nay hội đồng quản trị cũng có đầy đủ quyền phát ngôn.
Một người trong số nguyên lão thầm phê bình Lương Tiềm, " Mạnh, Lương, Dung, Trình đã là đồng minh bao nhiêu năm, chuyện riêng của cậu thì cậu hồ đồ cũng được đi, nhưng mà chuyện công cũng không thể không có đầu óc được."
Lương Tiềm không đổi sắc mặt lắng nghe.
Khoảng thời gian này, anh ta dường như đem tâm tư nhào vào công tác, một là muốn chặn lại miệng của hội đồng quản trị, hai là không muốn suy nghĩ sâu xa quá nhiều.
Làm ra quyết định này, liền không có con đường hối hận nữa, cũng không cần phải hối hận.
Chẳng qua là hắn là chuẩn bị hết thảy xong, cũng nghĩ đến mọi điều có thể phát sinh, duy chỉ có bỏ sót sự ngấp nghé của Mạnh Hoài Khiêm đối với Sương Sương.
Hứa Thư Ninh mỗi ngày đều ở ngôi biệt thự kia, buổi sáng đưa mắt nhìn Lương Tiềm đi làm, đêm khuya trông nom ngọn đèn chờ hắn tan làm, thỉnh thoảng cô ta cũng suy nghĩ, giống như trong đời cô bây giờ chỉ còn lại chuyện này ___ chờ hắn.

Không có phân chia thứ hai hay chủ nhật, không có phân biệt giữa ngày nghỉ lễ cùng ngày làm việc.
Chỉ có buổi sáng cùng buổi tới.
Chỉ..
Có chờ đợi.
Thời gian lặng yên không muốn tiếng động trôi qua.
Lúc dì giúp việc cùng tài xế thảo luận có nên đi du lịch vào ngày nghỉ lễ không, cô ta mới giật mình nhận ra, một tháng, lại hai tháng đi qua.

Mỗi một lần cô ta muốn đi ra ngoài tìm việc làm, lại nghĩ tới vẻ mặt u tối tĩnh mịch của hắn vào đêm hôm đó.
Cô ta biết, hắn quá cô đơn, hắn cần một ngôi nhà có thể để hắn toàn thân buông lỏng.
Cô ta nguyện ý cho hắn một ngôi nhà, bởi vì bọn họ đều cô đơn giống nhau, là bọn họ sưởi ấm lẫn nhau.
Lương Tiềm tựa hồ cũng chú ý tới Hứa Thư Ninh, ngày này, khó có lúc hắn được nghỉ, nghĩ tới nghĩ lui, hỏi cô ta, "Buổi chiều anh chuẩn bị đi tới trường đua ngựa ở ngoại ô, em có muốn đi không?"
Hứa Thư Ninh vốn là đặc biệt cao hứng anh ta ở nhà, vừa nghe hắn muốn đi ra ngoài, vẫn là đi cưỡi ngựa, ngạc nhiên một lúc, "Em...!không biết."
Lương Tiềm không biết là nhớ r cái gì, hoảng hốt mất giây, sau đó lại cười nói, "Không sao, em muốn đi liền cùng đi, không muốn đi thì có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Hứa Thư Ninh không muốn đi, những vẫn là chọn đi theo cùng.
Nhìn bọn họ ở dưới cùng một mái hiên, nhưng mà mỗi ngày thời gian chung đụng thật ra rất ít, bọn họ đã lâu không nói chuyện thật tốt rồi.
Trường đua ngựa ở ngoại ô.
Lương Tiềm đổi trang phục cưỡi ngựa, ở chỗ này hắn có ngựa của mình để cho huấn luyện viên dắt đi ra, đang cúi người thể hiện tình cảm với con ngựa đã lâu không gặp, Hứa Thư Ninh từ bên kia đi tới, có người dắt ngựa đến, cô ta không chú ý, nghiêng đầu một cái, đối diện với mặt ngựa, sắc mặt bị dọa sợ trắng nhợt, đi lui về phía sau mấy bước.
Lương Tiềm bị chọc cười, đi tới, trấn an cô ta, "Không có chuyện gì, đi tới đây nhiều lần là thành thói quen ngay."
Hứa Thư Ninh đã sinh lòng muốn rời đi, cô ta căn bản không thích nơi này, nhưng không muốn làm cho anh ta mất hứng, chỉ có thể cười gật đầu nói, "được."
"Anh cưỡi ngựa mấy vòng trước." Lương Tiềm nhìn huấn luyện viên, đối với Hứa Thư Ninh nói, "Để cho cậu ta mang em đi, bọn họ đề là người chuyên nghiệp, đừng sợ."
Hứa Thư Ninh ngạc nhiên, muốn gọi hắn lại, nhưng hắn lại dễ dàng lên ngựa, lôi kéo dây cương, đi đôi với tiếng vó ngựa, hắn ngày càng đi xa, chưa một lần quay đầu lại.
...
Lương Tiềm tùy ý phóng ngựa.
đây cũng là một trong những trò tiêu khiển không nhiều của hắn.

Hắn không đúng lúc nhớ lại trước kia, khi đó hắn mang Sương Sương tới, Sương Sương cũng nói sẽ không, hắn nói không có sao, hắn so với huấn luyện viên còn chuyên nghiệp hơn, cô không lên tiếng chẳng qua là cười, kết quả hắn dè dặt đỡ cô lên ngựa, cô mới vừa ngồi vững vàng, thừa dịp hắn không phản ứng kịp, cô đã cưỡi ngựa rời đi ___ nơi nào còn không có chưa, rõ ràng cưỡi ngựa rất khá.
Hắn cũng không phát hiện ra, trên mặt mình đã có nụ cười.
Đều nói ký ức không có sức mạnh nào.
Nhưng nếu như không có sức mạnh, làm sao có thể xưng là kí ức.
Cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa, hắn không muốn cùng người khác đụng vào, có ý thức kéo dây cương, tốc độ chậm lại.

"Hai đứa con nít vừa rồi thật lợi hại.

Đúng rồi, lúc nào anh học được?"
Lương Tiềm nhất thời sửng sốt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Nếu như không thì làm sao lại nghe được âm thanh của Sương Sương.
"Không nhớ rõ ràng lắm." Mạnh Hoài Khiêm trả lời, "Đại khái là khoảng mười tuổi đi? Tôi chỉ nhớ lúc ấy tôi còn rất nhỏ, ba tôi mang tôi đến phương bắc săn thú."
"Khi đó cho phép săn thú sao?" Trì Sương kinh ngạc.
"Không phải là loại dã ngoại." Mạnh Hoài Khiêm cười, "Yến tâm, khu săn bắn hợp pháp.

Nhưng mà sau đó tôi không đi, cảm thấy không có ý nghĩa gì."
"Là như vậy." Trì Sương lại hừ nhẹ một cái, "Được rồi, ghét người giàu mà, tôi không phải nhà giàu, tôi không phải nhà giàu."
"Muốn đi sao?" Mạnh Hoài Khiêm hỏi, "Nếu muốn đi, tôi có thể an bài."
Trì Sương lắc đầu, "Có ai có thời gian đi Mỹ chưa, bận rộn lại bận rộn muốn chết."
"Hơn nữa." cô nói, "Tôi đối với việc giết động vật không có bất kỳ hứng thú nào, cha tôi toàn gánh vác việc giết cá nha."
Hôm nay vốn cô không muốn tới, lại không nhịn được chị họ mềm mỏng cứng rắn khuyên, không thể làm gì khác hơn là tới trường đua ngựa, Mạnh Hoài Khiêm nghe được tin tức cũng tới, cùng cô vô tình gặp gỡ.
Lương Tiềm dường như là chạy mất dạng.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện mình căn bản không có cách nào đối mặt với một màn này.
Đến tột cùng là hắn không có cách nào đối mặt với Trì Sương, hay là lý do khác, vẫn là không có cách nào đối mặt với Mạnh Hoài Khiêm , hắn cũng không thể nào biết được, chẳng qua là khó khăn mới ra ngoài một chuyến, tâm tình của hắn so với trước kia còn tệ hại hơn trăm ngàn lần, thậm chí còn quên mất Hứa Thư Ninh còn ở trường đua ngựa.

Hắn vội vàng đem ngựa giao cho huấn luyện viên, không tự chủ được đi đến hàng lang ở phòng thay đồ của nữ chờ đợi.
Hôm nay Trì Sương cưỡi ngựa rất vui.
Mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, cô cũng không ở lại, chuẩn bị thay quần áo sớm một chút rồi trở về thành phố.
Cô gỡ mũ xuống, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc, sau lưng truyền tới giọng nói nam, "Sương Sương".
Lương Tiềm ngừng thở nhìn cô đi ngang qua anh ta.
Cô quay đầu lại, cũng không có phát hiện ra anh ta, nhận ra điều này làm cho anh ta vô cùng khó chịu, trong lòng trống rỗng.

Anh ta biết mình không thể gặp cô, không nên gặp cô, đại khái cô cũng không biết, lúc ở hôn lễ, dưới ánh mắt chăm chú của cô hắn cũng có suy nghĩ nói "Tôi đồng ý", anh ta đè chặt bản năng xuống, bởi vì hắn có thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi cưới ____ bất quá là lặp lại cuộc sống mấy năm nay, có vui vẻ không? Dĩ nhiên là vui vẻ, khó chịu sao? Dĩ nhiên càng khó chịu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận