Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Dạ tiệc còn chưa kết thúc, Trì Sương đã đi chào hỏi tiền bối rồi liền theo Mạnh Hoài Khiêm trở về Ngọc Tinh thành.

Đã một đoạn thời gian dài cô không tham gia yến hội như vậy, giờ phút này cả người đã vô cùng mệt mỏi, mới vừa vào phòng, trực tiếp đem giày cao gót cởi vứt sang một bên, chân trần đi trên sàn nhà rót nước uống.

Mạnh Hoài Khiêm đi theo sau lưng cô, làm hết bổn phận khom người nhạt giày cao gót của cô lên, túi xách còn trên tay ai, kiên nhẫn để lại vị trí cũ.

“Thoái mái~~~~”

Trì Sương cảm thán một tiếng, “Vào giờ phút này em chỉ có một ý tưởng, rất cảm tạ lúc trước em quyết định lui vòng chính là một quyết định sáng suốt mà!”

Đừng nói là cô.

Chính là người như Mạnh Hoài Khiêm, mỗi lần thoát thân được khỏi buổi tiệc xã giao, cũng là hình dáng lười biếng không muốn nói thêm một câu.

Mạnh Hoài Khiêm đem dép đặt ở bên chân cô, không hề thúc giục cô đi dép vào.

“Em đi tẩy trang tiện thể tắm luôn.”

Trì Sương cũng không nhìn đôi dép một cái, vẫn là đi chân trần vào phòng ngủ chính, vừa đi vừa tháo đồ trang sức xuống.

Nhà ở Ngọc Tinh Thành mặc dù lớn, nhưng hiển nhiên Trì Sương không thể nào cố ý dánh ra một căn phòng cho anh làm thư phòng, vì vậy, bàn ăn ở phòng ăn rộng rãi này thỉnh thoảng cũng sẽ trở thành chi nhánh của Áo Lãng.

Anh mở máy tính ra, bắt đầu tăng ca.

Phải để cho cha mẹ anh tiếp nhận việc anh yêu Trì Sương, anh đã sớm có kế hoạch.

Anh không muốn làm trái nhưng cũng không muốn buông tha cho tình cảm của mình, đồng thời anh cũng không muốn làm tổn thương cha mẹ, đây cũng không phải là đánh cờ, nhất định phải có một người thắng người thua, một khi bắt đầu đánh cờ, vậy thì không có người thắng.

Cho nên, anh cũng hướng cha mẹ mình chứng minh, anh đã có đầy đủ năng lực để chống đỡ cho ngôi nhà, tập đoàn, hy vọng bọn họ không cần lo lắng, anh vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho gia đình.

Đêm này.

Trì Sương thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

Toàn thân Mạnh Hoài Khiêm thả lỏng bắt đầu tập chung vào công việc.

Thỉnh thoảng anh cũng ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ chính, lúc rời mắt khỏi màn hình máy tính thì chú ý tới ly nước trên bàn cơm.

Cái ly này là cô mua đưa cho anh dừng.

Trên đó viết khẩu hiệu mà mỗi lần nhìn vào đều bật cười ----


“Khi nhìn thấy em anh hãy uống nước!”

Anh đưa tay với tới mép cốc, bưng lên uống một hớp nước làm ấm cổ họng.

Trên ghế có đệm dựa, vững vàng chống đỡ eo của anh.

Trừ những thứ này ra, trên bàn ăn còn có chậu cây xanh nho nhỏ, đây cũng là cô mới đặt thêm vào.

Trong cuộc sống, khắp nơi đều là dấu vết cô quan tâm anh.

Anh nhìn chằm chằm cây xanh, để cho ánh mắt nghỉ ngơi một lúc, tiếp theo hoàn thành nốt công việc còn đang dang dở ngày hôm nay.



Trì Sương tắm xong gò má đỏ ửng, mặc quần áo ngủ vào, đi ra ngoài.

Nghe được trong bếp truyền tới động tĩnh, cô men theo âm thanh đi đến, chăm chú nhìn Mạnh Hoài Khiêm mặc áo sơ mi quần tây đang cắt trái cây, ánh đèn trên đỉnh đầu của anh hợp thành vòng ánh sáng, đột nhiên cô nghĩ đến bốn chữ, năm tháng bình yên.

Quyết định muốn ở bên cạnh với Mạnh Hoài Khiêm, vừa có thể nói là nhất thời xung động, cũng có thể nói đã suy nghĩ cặn kẽ.

Ban đầu căn bản cô không cân nhắc qua anh.

Làm người kiêng kỵ nhất chính là tìm phiền toái, lấy quan hệ của Mạnh Hoài Khiêm cùng Lương Tiềm, tự nhiên sẽ không tránh khỏi có nói lúc bóng nói gió.

Cô cần gì phải như vậy, trên đời này cũng không phải chỉ có hai người đàn ông này, cho nên có một đoạn thời gian rất dài, cho dù cô rung động nhưng cũng chỉ muốn dừng lại ở đó

Rung động, động tâm, không có nghĩa là người đó cũng chuyển động.

Nhưng mà chuyện xảy ra sau đó không nằm trong dự liệu của cô.

Dứt khoát nghe theo tiếng lòng của mình, dẫu sau bây giờ trong máy tính so sánh việc Mạnh Hoài Khiêm mang tới phiền toái nhiều hơn hay là niềm vui, hạnh phúc nhiều hơn, tạm thời vẫn là vui mừng hơn.

Mà cho tới bây giờ, cô cũng không bở vì quyết định này mà hối hận.

Phiền toái ngày càng ít.

Niềm vui ngày càng nhiều.

Cô đi tới, từ phía sau ôm lấy lưng anh, tay ôm eo của anh.

Mặc dù hằng năm anh đều ở trong phòng làm việc, nhưng trên người vẫn không có chút thịt dư thừa, eo hẹp chân dài, bắp thịt săn chắc, cảm giác có thể nói là rất tuyệt.

Rõ ràng mùi nước ép lê thoang thoảng ở quanh mũi, nhưng cô vẫn hỏi, “Là cái gì vậy?”


“Lê mùa thu.”

Mùa đông ở Bắc Kinh quá khô ráo, Trì Sương cũng có khuynh hướng thích quả lê mọng nước trong veo.



Hai người làm ổ trên ghế salon, Trì Sương bưng cái đĩa, cắn từng miếng từng miếng lê, tiện đút cho anh nhân viên luôn chăm chỉ đấm bóp một miếng.

Cô đã lâu không đi giày cao gót, giày lại không thoải mái nữa, mới một buổi tối mà bắp chân đã có chút ê ẩm đau nhức, cô để trên lên đùi anh mặc cho anh đấm bóp.

Trên ti vi là một bộ phim khoa học viễn tưởng mới.

“Tuần sau, có thể anh phải rời khỏi Bắc Kinh mấy ngày.” Mạnh Hoài Khiêm được cô đút một miếng lê, nhỏ giọng nói.

Ánh mắt của Trì Sương không rời khỏi màn hình lớn, thuận miệng hỏi, “Đi công tác à?”

“Không phải.” anh nói, “Đi thăm một vị trưởng bối.

“Ồ”

Trì Sương cũng không hỏi nhiều nữa.

Tính cách của cô không cho phép cô dò hỏi chuyện nhà người khác, từ trước đến giờ cô cũng không có hứng thú gì, cho dù người này là bạn trai mình.

Mạnh Hoài Khiêm chờ giây lát, không đợi được ô hỏi anh đi đâu, cũng không được đợi đút miếng lê, thần giác lộ vẻ cười, tay từ từ đi lên trên.

Rất nhanh Trì Sương cũng phát giác không đúng.

Hai người đối mặt, Trì Sương cúi đầu nhìn cái túi phồng lên trên thắt lưng của cô --- tay anh bất tri bất giác cậy thế chui vào trong quần áo,thậm chí có còn khuynh hướng tiến lên trên.

Ngón tay anh co lại, cố ý gãi gãi trên người cô.

Tự học đã sớm biết chỗ kia là công tắc trên người cô.

Cô quả thực không nhịn được cảm giác nhột này, vùng vẫy lại mắng anh rồi nhấc chân đá anh, cô bị anh chọc cho cười to, “Mạnh Hoài Khiêm anh to gan!”

Cái tay không đứng đắn lên chặt đi!

Hai người ở trên ghế salon nháo thành một đoàn, đã sớm không chú ý đến bộ phim.


Lần sau lại phải xem lại từ đầu.

Cha Mạnh mặc dù đã lui về phía sau, nhưng ngày thương giao thiệp xã giao không tính là ít.

Ngày này hai vợ chồng họ thoát thân từ bữa tiệc trở về, ở trên xe Thân Ngọc Quân cúi đầu, thấy chồng ngồi bên cạnh hai chân bắt chéo, một tay để trên đầu gối gõ nhẹ có tiết tấu, đã chung chăn chung gối hơn ba mươi năm, bà sao lại không nhìn già giờ phút này chồng mình đang rất đắc ý chứ.

Nếu như không phải để ý tài xế còn ở trên xe, chỉ sợ sẽ ngâm nga ở trong xe luôn rồi.

Bữa cơm vừa rồi, những người khác đều tâng bốc bọn họ, lời trong lời ngoài đều nói bọn họ nuôi được một đứa con trai ngoan, nhà ai cũng có sản nghiệp nhỏ, nhưng hôm nay đều tình nguyện mời giám đốc chuyên nghiệp cũng không muốn tùy tiện giao cho con cháu, đầu năm nay có thể phòng thủ gia sản cũng có là hiếu tử hiếu nữ.

Mạnh Hoài Khiêm lại không giống, anh không chỉ có thể kế thừa tài sản, anh còn làm tốt hơn nữa.

Điều nó làm bất kỳ cha mẹ nào cũng hâm mộ mù quáng.

Cha Mạnh chính là trưởng tộc truyền thống, nghe lời này, tất nhiên muốn khiêm tốn chê bai con trai một phen, tỏ vè “Ai nha, nó đề là đứa mù lừa bịp thôi, cũng là đứa vô dụng luôn làm người khác lo lắng mà thôi”, trên thực tế trong lòng so với người khác còn vui mừng hơn, nếu như có người phụ họa theo ông ta, vậy cho dù ông ta không trở mặt ngay tại chỗ, ngày sau cũng sẽ giảm bớt lui tới với người này.

Trở về nhà cũ, Thân Ngọc Quân rửa mặt xong ngồi trên giường xem ti vi.

Sau khi cha Mạnh đi vào, tùy ý nhìn lướt qua trên màn hình, đây là bộ cổ trang hai năm trước Trì Sương nhận vai chính.

Ông ấy chỉ nhìn một cái, lại thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra đi ra ghế salon đeo kính lên lật xem báo.

-

Mạnh Hoài Khiêm đến Thanh Dương với lý do đi công tác.

Đây là một thành phố cấp huyện, vốn là kinh tế không phát đạt lắm, huống chi là các huyện, trấn phía dưới.

Nơi này bốn phía bao bọc, lắc lư cả một đường, rôt cuộc tới mục tiêu, đã là chạng vạng, xẫ thấy được một ngôi trường với cơ sở vật chất tương đối mới.

Từ hai mươi tuổi, Mạnh Hoài Khiêm hàng năm đều ẩn danh quyên tặng một khoản tiền, bất tri bất giác trên bia quyên tặng anh lại đứng vị trí đầu tiên.

Anh không có để lại tên mình, nhưng người cố ý tra hỏi cũng có thể tra được người gửi tiền, anh cũng không xác định được vị kia anh gọi là trưởng bối có biết là anh hay không.

Mạnh Hoài Khiêm nói rõ lý do, trên mặt bảo vệ đầy dấu vết năm tháng khách khí rót cho anh một ly nước nói, cười nói, “Chú Mạnh có chuyện, phỏng đoán nhanh nhất ngày mai mới trở về được.”

Đói với lần này anh cũng không bất ngời gì.

Tới chuyến này không dễ dàng, đường núi nguy hiểm, anh cũng không có phương tiện để cho tài xế chở anh đến thành phố, nghĩ tới nghĩ luo, anh quyết định ở chỗ này một buổi tối.

Nơi này hẻo lánh tín hiệu cũng rât kem, trời vẫn còn sớm anh hỏi bảo vệ, dứt khoát đi thêm một đoạn đường, giơ điện thoại di động lên, rốt cuộc tìm được sóng điện thoại, lúc này mới bấm video gọi điện thoại.

“Alo, Mạnh Hoài Khiêm anh ở đâu vậy?”

Trì Sương khoa trương để điện thoại gần mặt, chế nhạo anh, “Anh rơi vào trong hố đen sao, làm sao lại đen thui thế?”

“Anh ở bên Thanh Dương.” Mạnh Hoài Khiêm không biết lên làm sao, “Chỗ trưởng bối ở tương đối vắng vẻ, chỉ có bên này mới có tín hiệu, em tan làm rồi sao?”

“Còn không có đâu.” âm thanh của Trì Sương ở ban đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, “Chị em cùng anh rể ra ngoài tổ chức lễ kỷ niệm rồi, dù sao hôm nay cũng vô cùng bận rộn.”


Đang lúc ấy, có người gõ cửa phòng cô.

Một giọng nữ truyền tới, “Sếp Trì, điểm tâm sau khi ăn xong của cô là trái cây có cần cắt không ?”

“Không cần đâu, cứ để đấy đi.”

“Được rồi.”

Rất nhanh Trì Sương lại trở lại ống kính, “Đừng hỏi em đã ăn cơm chưa, bây giờ em chuẩn bị ăn rồi, cúp điện thoại chứ?”

“Đừng.”

“Sao vậy, muốn xem em biểu diễn ăn mukbang sao?” Trì Sương làm trò đùa với anh, “Khi ăn mukbang em không có kiên thức gì đâu, ngay cả lphần thưởng em cũng không làm được.”

Mạnh Hoài Khiêm không hiểu lắm, “phần thưởng” (ý là lúc mukbang livetream fan sẽ tặng quà cho thì phải) là ý gì, nhưng anh cũng đoán được là loại khen thưởng.

Mạnh Hoài Khiêm tiện tay thao tác trên điện thoại làm việc.

Trì Sương nghe bên kia không có tiếng nói, miễn cưỡng nói, “Em thấy tín hiệu bên anh rất kém, thôi đi, nếu không thì tắt nha.”

Trong chuyện tình yêu anh quả thực quá dính người.

Hôm qua anh mới đi, tính cả ngày hôm nay cô đã nhận được ít nhất muồi cuộc gọi, ba cuộc call video, một số tin nhắn.

Cô thậm chí đều không cảm thụ được tư vị nhớ nhung có mùi vị gì.

Đang lúc muốn tắt điện thoại, điện thoại của cô liền reo lên thông báo nhắc nhở ----

Tất cả đều là lì xì( mình đang bận lên dịch tạm nha)

Một cái lại một cái.

Mặt Trì Sương đầy vẻ không tưởng tượng nổi, “ Mạnh Hoài Khiêm anh điên rồi?”

Mặt anh rốt cuộc cũng xuất hiện lại màn hình, dịu dàng nói, “Tạm thời còn không có điên.”

“Chính là anh nhớ em.” anh nói,

Trì Sương:”...”

Người đàn ông trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt làm sợ choáng váng.

Trì Sương lại có ảo giác đang ngồi đối diện nhìn cô ăn cơm.

Video nói chuyện cũng có lúc phải kết thúc, Mạnh Hoài Khiêm chờ cô tắt máy mới cất điện thoại di động, đang lúc muốn trở về chỉ thấy cách đó không xa có một vị lớn tưởi đang lẳng lặng đứng đó.

Anh thu liễm nụ cười trên mặt, thẳng người, hướng bên kia đi đến, đi tới trước mặt lão nhân kia, anh cung kính gọi một tiếng:” bác trai.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận