Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Ngày thứ sáu của năm mới, Trì Sương cũng chuẩn bị trở về Bắc Kinh.

Vì chuyện đón cô ở nơi nào, Mạnh Hoài Khiêm cùng cô battle mấy hiệp, cô không nhìn nhầm, anh đúng là cùng người đàn ông khác không có gì bất đồng cả, vượt qua kiểm tra thăng chức thành bạn trai một cái liền bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể gần hơn một bước.

Anh muốn từ Bắc Kinh bay tới, đón cô rồi cùng nhau trở về, cô không muốn thế.

“Nơi nào anh cũng không đi, sẽ ở sân bay chờ em.”

Anh đáng thương nói.

Nhưng mà cô có hỏa nhãn kim tinh, liếc một cái liền thấy trăm phương ngàn kế của anh.

“Đừng tưởng em không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.” Trì Sương hừ nhẹ một cái, “Lần này là đến sân bay đón em, lần sau sẽ là ở chỗ gần nhà em, lần tiếp nữa chính là đón ngay tại nhà em đi?”

Ranh giới cuối cùng là từng bước từng bước nới lỏng điểm mấu chốt và nguyên tắc, hiển nhiên Mạnh Hoài Khiêm am hiểu tường tận điều này.

“Lần này coi như thôi đi.”

Trì Sương vẫn giữ vững ý tưởng của mình, nói lời yêu thương thì sao có thể bị người nắm mũi dẫn đi, sao có thể kiêu ngạo vì được bạn trai cưng chiều chứ, nếu cô là người không có định lực như vậy, cha mẹ cô cũng không biết đã gặp mấy người bạn trai của cô rồi.

Bọn họ đang tính toán cướp đoạt lãnh thổ của mình, làm không biết mệt, dẫu sao chiến đấu với người khác cũng là niềm vui bất tận.

Đầu dây bên kia điện thoại anh không có lên tiếng, cô chậm rãi nói, bắt đầu vẽ bánh, “Người muốn một bước lên trời nửa đường cũng bị sét đánh, ngoan ngoãn nha, vẫn là lần sau đi!”

“Lần trước em cũng nói vậy.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Em cũng đã nói để lần sau.”

“Lúc nào?”

“Lần đó anh đưa em trở về.” trí nhớ của Mạnh Hoài Khiêm rất tốt, một chữ không lọt thuật lại nguyên câu nói lúc ấy của cô, “Mạnh Hoài Khiêm, em biết anh rất bận rộn, vốn nên mời anh đến nhà em ăn bữa cơm, nhưng gần đây tâm tình em không tốt lắm, lần này cũng trở về quá đột ngột, cho nên để lần sau đi, lần sau có cơ hội để cho anh thử món sở trường của ba em.”

Đầu óc Trì Sương mơ hồ, “Cái gì cơ?”

Giọng của Mạnh Hoài Khiêm mang nụ cười, “Không có quan hệ, một ngày nào đó anh sẽ biết cách giải đề này, lần sau đến tột cùng là bao lâu.”

“...Vậy anh cố gắng lên nha!”

Trong vấn đề này, hai người đều thối lui một bước, Mạnh Hoài Khiêm ở sân bai thủ đô đón cô.

cashc một năm, địa điểm không thay đổi, nhận vật cũng không đổi, chẳng qua là quan hệ thay đổi.

Trì Sương cười khanh khách hướng về phía anh, cách anh còn mấy bước không xa, cô ra hiệu cũng ngăn anh tiến lên, “Quy củ cũ, mang quà cho anh nha, tùy thời đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp lấy nè”

Mạnh Hoài Khiêm đã đoán được, là kẹo mơ.

Anh đã đưa tay ra tiếp nhận lễ vật cô ném tới.

Kết quả Trì Sương chạy chậm tới, hai tay ôm lấy eo anh, ôm đầy cõi lòng, ngẩng mặt, trán đụng phải cằm anh, cô cười tủm tỉm nói,”Đừng tự coi nhẹ mình, anh là bạn trai của em, lễ vật tất nhiên phải thăng cấp là ôm nha.”

Mạnh Hoài Khiêm không khỏi buồn cười, ôm eo cô.


anh đã làm một việc mà cả đời anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm, ôm lấy cô lên xoay vài vòng, mái tóc dài của cô cũng tung bay trong không trung.

Trì Sương kêu lên một tiếng, sau khi phản ứng lại ôm chặc cổ anh, vừa mắng anh lại không nhịn được cười.

Trước kia Mạnh Hoài Khiêm cũng không hiểu lắm tại sao ở sân bay lại thấy một màn này.

Bây giờ minh bạch, nguyên lai những cái kêu là không kiềm chế được mà làm

-

Bắc Kinh tiến vào tháng tư vẫn mang khí lạnh.

Sau đó Mạnh Hoài Khiêm cùng cha mẹ trịnh trọng nói qua một lần, cũng không phải là điều kiện trao đổi, mà là anh cũng phải hướng cha mẹ ngày càng lớn tuổi chứng minh, anh đã trở thành cây đại thụ trước cửa viện, anh có thể vì bản thân mà lựa chọn sống ở đâu, càng có thể vì người nhà mà che chở một mảnh trời.

Có thành tâm hay không, có phải nhất thời xúc động không, một người tới là có thể nhìn thấy.

Anh luôn luôn thông minh, cũng từ từ ở cuộc sống bận rộn này tìm được tiết tấu thích hợp, hôm nay cũng được coi là thành thạo, cũng không trễ nãi yêu đương, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc.

Trì Sương cũng không có thanh nhàn so bao nhiêu so với anh, cô vừa muốn nhìn chằm chằm xem tiến độ sửa sang của Đường Uyển quán , cũng muốn chuẩn bị đem việc mở thêm chi nhánh nữa.

Trì Trung Tiểu Uyển làm ăn cùng tiếng vang ngày càng tốt, nhất là trong những ngày nghỉ lễ, hàng ngày đều không còn chỗ ngồi.

Sau khi mời nhân viên chuyên nghiệp tiến hành đánh giá, Trì Sương cùng chị họ thượng lượng hồi lâu, rốt cuộc cũng ra quyết định.

Giai đoạn trước lượng công việc cũng không coi là nhỏ, cho dù xác định muốn mở chi nhanh, hết thảy mọi chuyện đều phải thuận lợi là điều kiện tiên quyết, chỉ sợ phải chờ sang giữa cuối năm sau mới có thể mở được.

Ngày này, Mạnh Hoài Khiêm tên cuồng ma đi công tác ở bên ngoài còn chưa có trở về.

Trì Sương thừa dịp trong nhà hàng không có chuyện gì, lái xe ở Bắc Kinh lắc lư, chủ yếu là muốn sàng lọc trước mấy khu vực, từ lớn đến nhỏ, loại bỏ từng cái.

Bất tri bất giác, lái xe đến khu gần Đường Uyển quán, cô quẹo cua, chạy đi vào.

Cô tự giễu cười một tiếng, bây giờ có thể trong mắt nhân viên sửa chữa, cô là khách hàng khó dây dưa nhất.

Những gì hoàn hảo đối với cô dưới anh mắt của bọn họ lại không khác gì là soi mói.

Có thể do tính tình của cô như vậy, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm cho tốt.

Ai muốn lừa bịp mình, vậy đừng trách cô quá nghiêm túc.

Vào phòng, vốn là tâm trạng đang bình tĩnh của Trì Sương nhất thời giận không có chỗ phát tiết, Vưu Tịnh Thư cho phương án cùng với bản thiết kế làm cô vô cùng hài lòng kết quả đội trang trí mỗi người lại quật cường có ý tưởng riêng của mình.

Vốn là cô có thể một thân một mình bình phục tâm tình, kết quả túi trút giận của cô đã gọi điện thoại đến.

“Thật...”

“Bây giờ coi như em đã biết, ban đầu em nói muốn nhìn chằm chằm vào việc sửa sang căn nhà, tại sao chị em lại gọi mười cuộc điện thoại khuyên can em rồi!”

“Đây là lần đầu tiên trong đời, cũng nhất định là lần cuối cùng, em thề!”


Mạnh Hoài Khiêm nhẹ nhàng an ủi cô,”Đừng tức giận, nếu không được thì anh sẽ liên lạc với bọn họ.

HIện tại em đang ở Đường Uyển quán à? Anh sẽ đến đó đón em.”

Quả nhiên, sự chú ý của Trì Sương trong nháy mắt bị dời đi, cô cũng không đoái hoài tới tức giận, kinh ngạc hỏi, “Anh trở về rồi à?”

“Đã trở về, chuẩn bị trở về nhà thay bộ quần áo, sau đó anh tới đón em.”

“Vậy cũng được.”

Vốn là còn đang giận đùng đùng, bị anh ngắt lời, cô cũng nhục chí.

Trì Sương rất biết cách điều chỉnh tâm trạng, chờ lúc Mạnh Hoài Khiêm tới, cô nhìn cái nhà của mình lòng như Chỉ Thủy, ổn định như phật.

Bởi vì cô mới vừa lên internet thử tìm kiếm xem người khác phàn nàn, những bài đăng hiện lên nhiều đến mức ngón tay cô lướt cũng không hết, có thể thấy trong chuyện này, cũng chưa có thập toàn thập mỹ, hài lòng thuận ý.

“Không sao chứ?” Mạnh Hoài Khiêm ôm lấy cô, khí tức ấm áp phả vào tai cô, anh ôn hòa nói, “Trước để chuyện này sang một bên đi, anh mang em đi ăn một bữa cơm, đi dạo phố, ngày mai anh đến nhà hàng tìm em, chúng ta thảo luận xem nên làm sao cùng bên kia nói chuyện, có được không?”

“Không tốt!”

Trì Sương véo eo của anh, cố ý dùng sức ngửi một cái, “Anh về nhà tắm rồi thay quần áo rồi, tại sao em cảm giác trên người anh vẫn còn mùi vị chứ?”

Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, cô cũng cảm thấy lồng ngực anh chấn động.

Không khỏi, rất có thể trấn an lòng người.

Mạnh Hoài Khiêm nắm tay Trì Sương đi ra ngoài, phòng còn chưa sửa chữa xong, khắp nơi đều là đồ lặt vặt, anh cẩn thận né tránh, giày da cao cấp vẫn dính bụi bặm.

Bùm____

Cho đến khi được Mạnh Hoài Khiêm ôm chặt chẽ bảo vệ ở trong ngực, Trì Sương mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Vật liệu sửa sang để ở một bên, căn bản không an toàn, lúc này rơi xuống, đè lên cánh tay Mạnh Hoài Khiêm, cô nghe được tiếng kêu rên thống khổ, kinh hãi nói, “ Anh sao rồi!”

“...Không có sao.”

Cổ họng anh đè nén tiếng đau, âm thanh rất là trầm thấp.

Nếu như vừa rồi anh không phải ứng nhanh bảo vệ cô, chỉ sợ hai người đã gặp nạn rồi.

Trì Sương hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định lại, vội vàng chống lên khối ván khi, nhưng phát hiện bên góc nhọn bản gỗ có chút ướt át, cô nhìn chăm chăm, là máu.

Mạnh Hoài Khiêm theo bản năng đưa tay giấu về phía sau, trán anh toát mồ hôi lạnh, cánh tay đau đến mức không thể khống chế được khẽ run.

Trì Sương muốn nhìn cẩn thận, lại không dám dắt anh, hốc mắt ửng đỏ, “Để cho em nhìn một chút!”

“...!chỉ là vết thương ngoài da, chính là trầy xước da thôi.”


“Mạnh Hoài Khiêm!”

Anh cũng cực kỳ sợ mỗi khi cô kêu anh như vậy, không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận đưa tay ra, Trì Sương thấy anh một tay đầy máu, cô gấp đến độ cuống tay cuống chân lật đật tìm điện thoại trong túi.

“Em luôn nói máu của anh đen.” Mạnh Hoài Khiêm nhịn đau đừa giỡn với cô, “Không phải đen!”

“Mạnh Hoài Khiêm!” Trì Sương rưng rưng, giọng hung ác, “Đã là lúc nào rồi!”

Coi như cô trấn định, hít thở hơi sâu mấy cái, từ trong túi xách lấy ra khăn giấy, luống cuống tay chân quấn một vòng trên tay anh.

Xử lý đơn giản xong, cô đỡ anh đi thang máy xuống dưới lầu, cô biết trạng thái của mình như vậy không thích hợp để lái xe, trước đó đã gọi xe, xe đang chờ ở cửa.

Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh nhìn cô an bài những điều này, trong lòng không thể nói là tư vị gì.

Quá khứ ở trong vòng giải trí mười năm, hai năm gây dựng sự nghiệp, cô cũng ăn khổ rồi.

Cô nhìn như mềm mại, nhưng thực chất tâm tính bền bỉ, anh biết rõ, con đường đi tới ngày hôm nay, ban đầu anh lấy lý do “chiếu cố”, nương nhờ bên người cô không chịu đi, nhưng thực chất anh so với ai khác đều biết, cô không cần bất kỳ người nào chiếu co, không phải là cô không thể rời bỏ anh, mà là anh không thể rời bỏ cô.

không có anh, cô vẫn vui vẻ như vậy.

Cũng không có cô, anh vẫn là cỗ máy tê liệt đau đớn.

Khu vực này vô cùng thuận tiện, rất nhanh đã đến bệnh viện, Mạnh Hoài Khiêm đoán được vết thương không tính là nông, sợ cô sợ, lúc bác sĩ muốn gắp những mảnh vụn ra, anh xoay mặt về phía cô, cười nói, “Sương Sương, có thể chảy máy, anh có chút đói, em đi mua chút đồ ăn có được hay không?”

Trì Sương lo âu, nghe lời này cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, siết chạt túi đi ra ngoài.

Đi ra mấy bước, cô phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được anh chỉ là muốn cô rời đi.

Cô muốn quay trở lại nhưng lại cúi đấu, nhìn thấy trên ngón tay mình dính máu đã khô lại, bất đắc dĩ mím môi một cái.

Đứng tại chỗ mười mấy giây, cô đi tới trước cửa thang máy.

Chờ khi cô mua thức ăn trở về, bác sĩ đã băng bó vết thương lại cho Mạnh Hoài Khiêm, bên cạnh là khay đựng bông thấm máu, cô nhìn một lúc, lại miễn cường dời tầm mắt đi.

“Bác sĩ, anh ấy bị thương không có sao chứ?”

“Mỗi ngày phải thay băng, phòng ngừa vết thương nhiễm trùng.” bác sĩ ngừng một lát, “Khả năng cậu ấy sẽ để lại sẹo.”

Trì Sương “a” một tiếng, cau mày, theo bản năng siết chặt bánh mì trong tay, vốn là bánh phồng lên, giờ phút này bị cô bóp xẹp lại.

Mạnh Hoài Khiêm dùng tay kia không bị thương giải cứu bánh mì trong tay cô, nhẹ nhàng nói, “Không có sao, sau lưng anh cũng có vết sẹo mà, em xem, không nói cũng không dọa người như vậy.”

Trì Sương trợn mắt nhìn anh một cái.

Anh không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im miệng.

Bác sĩ rất có tâm, dặn dò cô chú ý vài điều, cô cũng nghiêm túc nghe, dứt khoát cầm lấy điện thoại mở ghi chú ra, thành khẩn nói, “Bác sĩ, nếu không bác sĩ lặp lại lần nữa, tôi sợ tôi nhớ không đủ.”

Bác sĩ bật cười, lại kiên nhẫn giải thích.

...

Chờ bác sĩ rời đi, Trì Sương kéo ghế ngồi ra ngồi cạnh anh, vẻ mặt ngưng trọng.

Mạnh Hoài Khiêm cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô không nói lời nào.

“Anh không tiện.” anh đem bánh mì đưa cho cô,”Giúp anh mở ra có được không?”


Trì Sương một bên cúi đầu mở túi đựng ra, một bên buồn buồn nói, “Anh không thuận tay trái, bị thương là tay trái, cũng không phải tay phải, làm sao ngay cả cái này cũng không mở được....”

Chớp nhoáng, cô dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Không có biện pháp, tay phải cùng tay trái có cảm ứng tâm linh, tay phải cũng đau.

Không giơ nổi, chuyện gì cũng không làm được.” Anh rất ít khi cười đùa cợt nhả như vậy, chỉ vì để cho cô buông lỏng, dù là mắng anh anh cũng chỉ cúi đầu, chẳng qua là, sau khi anh nói những lời này xong, không nghênh đoán được, “Mạnh Hoài Khiêm anh phiền muốn chết” như dự đoán, cô vẫn nhìn anh.

Mạnh Hoài Khiêm thu liễm nụ cười trên mặt, nhẹ giọng hỏi, “thế nào?”

Trì Sương trong mắt ngấn lệ.

Cô quay đầu, mở túi đựng ra, mùi hương của bánh mì cũng quanh quẩn ở đầu ngón tay giữa của cô.

Anh ngồi dậy, một tay quàng qua bả vai cô, trên bàn tay di chuyển, ôn nhu dùng ngón tay lau đi giọt lệ kia, “Thật không sao đâu.” anh nói với tâm lý “chết cùng đạo hữu, không chết với bần đạo” anh nhỏ giọng, “Chúng ta nhắc nhở đội sửa sang một chút, tránh cho những công nhân khác bị thương.”

không nghi ngờ chút nào, tự nhiên anh hy vọng mỗi ngày cô đều vui vẻ, lúc nào cũng vui vẻ.

Có thể nếu như phải đem hỉ lộ ái ố xếp thành bảng hạng, thì thà rằng để cô tức giận còn hơn khó chịu.

Trì Sương dĩ nhiên là biết dụng tâm của anh.

Cô nín khóc mỉm cười, dùng bánh mì chặn miệng anh lại, “Mạnh Hoài Khiêm, anh phiền chết mà!”

Có còn quan trọng không? Cô hỏi bản thân.

không trọng yếu, đã sớm buông cuống tất cả rồi.

So với quá khứ thì bây giờ quan trọng hơn.

So với tương lai thì lòng của cô trọng yếu hơn.

...

Màn đêm bao phủ.

Trong phòng bệnh, hai người cùng chia nhau ổ bánh mì, mép miệng Trì Sương còn dính chút vụn bánh mì, Mạnh Hoài Khiêm mỉm cười, nhớ lại một màn trước đây, anh giơ tay lên lau nhẹ ở mép miệng cô một cái, rốt cuộc không khắc chế nữa, nghiêng người hôn lên, miệng lưỡi đều mang vẻ trân trọng cùng đam mê đắm chìm.

“Khi đó đã muốn làm như vậy.”

“Cái gì?”

“Sương Sương, anh yêu em.”

Khóe miệng Trì Sương nhếch lên, không có câu trả lời.

Nhưng mà Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cô quá gần, gần đến mức nghe được lòng cô nói chuyện.

Anh thành kính lắng nghe.

Những lời cô muốn nói, chỉ có giờ phút này người được cô để trong lòng mới nghe thấy được.

------

Tác giả có lời muốn nói: chính văn tới này là xong rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận