Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Mạnh Hoài Khiêm vô cùng bận rộn, Trì Sương cũng biết điều đó, bạn của anh lại càng rõ.

Tuy nói người này trọng sắc khinh bạn là sự thật, nhưng một tháng rồi, ngay cả bữa ăn cơm chung cũng không nặn ra nổi, cái này thật sự quá đáng.Bọn họ tứ gia vốn là có hạng mục hợp tác, ngày này ngoài ba người đều tới Áo Lãng họp, ở trong mắt người ngoài, quan hệ của bọn họ vẫn như trước ---- sau khi hội nghị kết thúc, Lương Tiềm luôn trầm mặc ít nói đang chuẩn bị đi, thì bị Dung Khôn lôi vào trong phòng làm việc của Mạnh Hoài Khiêm.

Thật ra hắn cũng không cần cho Dung Khôn thể diện, hắn căn bản cũng không muốn ồn ào công khai với Mạnh Hoài Khiêm, ồn ào với hắn thì có lợi ích gì chứ? Ai con có thể đi khiển trách Mạnh Hoài Khiêm sao? Bất quá chỉ xem là trò vui mà thôi, vở kịch của Lương Tiềm, hắn cũng không muốn hướng về một đống người ngoại cuộc diễn cho họ xem.

Hơn nữa huyên náo nhiều người biết thì cuối cùng cũng chỉ là một trận cười nhạo thôi.

Người khác nếu như cười Mạnh Hoài Khiêm vậy hắn cũng sẽ vỗ tay khen hay, nhưng hắn không hy vọng đem hắn cùng Sương Sương kéo vào.

Vì vậy, trong ánh mắt người ngoài, quan hệ của Lương Tiềm cùng Mạnh Hoài Khiêm căn bản không bị ảnh hưởng.

Người trong cuộc cầm nhẹ xử lý nhẹ nhàng, như vậy dù có người nào muốn lấy chuyện này làm văn chương cũng không biết nên hạ thủ từ đâu, đây chính là nguyên nhân người trưởng thành luôn duy trì thể diện.

Trong phòng làm việc của Mạnh Hoài Khiêm cũng có nhiều thêm đồ trang trí, Lương Tiềm mắt nhìn thẳng ở trên ghế salon ngồi xuống, liền cúi đầu nhìn điện thoại di dộng.

Dung Khôn cùng Trình Việt cũng không cưỡng ép kéo hắn vào đề tài trò chuyện, bọn họ rất hài lòng với trạng thái trước mắt này.

“Mình nói cậu tiểu tử này gần đây thật khó hẹn nha.” Trình Việt cầm trái táo từ phòng họp đến, tay trái ném tay phải tiếp, thuận tiện nhạo báng Mạnh Hoài Khiêm, “Còn tưởng rằng cậu chỉ lo hẹn hò với Trì Sương nha.”

Mạnh Hoài Khiêm lật xem văn kiện, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, “Cậu nên tỉnh táo một chút, sắp cuối năm rồi, đến tột cùng là do mình khó hẹn hay là do cậu quá rảnh rỗi.”

Trình Việt a một tiếng, “Học ai âm dương quái khí vậy?”

Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

Dung Khôn không dấu vết liếc nhìn Lương Tiềm một cái, âm thầm yên tâm, từ sau dự kiện kia, A Tiềm dường như đã khôi phục được sự chững chạc trước đây.

“Nghe nói gần đây cậu bận rộn chuyện lớn” Dung Khôn lơ đãng nhắc tới, “Hình như có động thái lớn, nếu không cậu cũng không bận rộn như thế này.”

Mạnh Hoài Khiêm từ chối cho ý kiến, cười một tiếng.

“Nói thật, bây giờ mình rất ghen tỵ với chú Mạnh có người con trai như vậy,” Dung Khôn từ trong thâm tâm cảm khái, “Chú Mạnh gần đây tâm tình rất tốt đi? Lão già nhà mình không thoải mái chút là lại chỉ cây dâu mắng cây hòe, mình nói cậu chứ, gần đây cậu làm cho người anh em này áp lực thật lớn nha, cậu có biết không?”

Thật ra mấy người bọn họ đều đoán được Mạnh Hoài Khiêm liều mạng như vậy vì cái gì.

Dẫu sao nhà bọn họ cũng có hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ cũng chỉ có quy củ quy tắc ---- muốn quyền lợi cũng được, chỉ cần lấy ra được thành tích.


Tại sao tuổi tác ngày hôm nay của Mạnh Hoài Khiêm có thể ngồi lên vị trí này, còn làm cho người khác tâm phục khẩu phục.

không chỉ bới vì anh họ Mạnh, anh còn có đầy đủ thực lực để cho người khác không có cách nào nghi ngờ dkd.

“Có áp lực cậu mới có động lực.” Mạnh Hoài Khiêm hời hợt nói.

Hoàn toàn đều không ngoảnh lại xem bộ dáng tuyệt tình , sống chết của người anh em.

“Chính là cậu không phải là người.” Trình Việt cắn một miếng táo như để trút giận, “Để cho cậu mệt chết đi.”

Tiếp theo, căn bản đều để cho Dung Khôn và Trình Việt nói tình trạng gần đây, Mạnh Hoài Khiêm thỉnh thoảng đáp đôi lời, Lương Tiềm thì toàn bộ đều không nói một lời.

Chẳng qua là lúc gần đi, ánh mắt nhìn vào bàn làm việc thấy con heo đốm bông nhỏ, hắn mới ngây ngẩn.

Ăn trộm,

Hắn chỉ có thể định nghĩa Mạnh Hoài Khiêm như vậy.

Dung Khôn cùng Trình Việt nhìn nhau một cái, da đầu tê dại, cho là chuẩn bị diễn ra long hổ trang đấu, thì tầm mắt của Lương Tiềm an tĩnh rời đi, không nhanh không chậm đi tới cửa, tay hắn đã vô thức nắm thành quả đấm, nhưng một giây trước khi tâm trạng bùng nổ, hắn đã kiềm chế được.

Mạnh Hoài Khiêm đứng dậy tiễn bọn họ, Lương Tiềm đã sớm đi ra ngoài, Trình Việt đi sau, cuối cùng là Dung Khôn.

“Cậu vừa phải thôi.” Dung Khôn ân cần dặn dò.

Làm việc vất vả, lại tăng ca, thân thể còn không biết có thể trụ được đến đâu.

Mạnh Hoài Khiêm gật đầu hưởng thụ, giơ tay vỗ vai anh ta một cái, “Cảm ơn.”

“Cậu rất có thể phải đi ra khỏi tiền đồ rộng mở của mình.”

‘”Nếu không thì” Mạnh Hoài Khiêm lạnh lùng nói, “Cậu có chủ ý gì hay?”

“Vậy thì không có “ Dung Khôn vội vàng khoát tay, nhớ lại một cọc chuyện, lại lấy giọng đùa giỡn nói, “Chẳng qua cho là cậu ở nhà náo thật lâu nha.”

Trong vòng của bọn họ cũng có chuyện như vậy, có thể nói là oanh oanh liệt liệt.

Vừa một khóc hai nháo ba treo cổ, trưởng bối trong nhà tự nhiên khinh thường.

“Nháo?”


Mạnh Hoài Khiêm thưởng thức từ này, không nhịn được cười một cái, “Mình đã ba mươi tuổi rồi.”

Nhắc tới tuổi tác, anh nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ngưng trệ một giây, từ đầu đến cuối đây không phải đề tài vui vẻ gì.

“Miệng cậu thật độc.” Dung Khôn bật cười, “Được rồi, mình cũng không nói lời khách sáo khác, có việc gì mình có thể giúp được một tay thì cậu cứ nói.”

Tóm lại, Hoài Khiêm đã hạ quyết tâm.

Nhìn dự tính trong lòng của anh, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm”

Tiễn bạn tốt đo, Mạnh Hoài Khiêm lại vùi đầu xử lý công việc bận rộn.

Ba người kia ở bãi đậu xe liền chia ra.

Như Mạnh Hoài Khiêm nói, đã sắp cuối năm rồi, làm gì có ai nhàn rỗi chứ, tài xế của Lương Tiềm lái xe đến dưới lầu công ty, lúc đang lái xe vào hầm đậu xe, Lương Tiềm một mực nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau mở mắt, trầm giọng nói, “Thả tôi xuống nơi này.”

Thời khắc này trong lòng hắn cũng không có tâm trạng xử lý công việc, sau khi xuống xe đi không mục đích.

Mắt thấy cách Trì Trung Tiểu Uyển ngày càng gần, anh ta kiềm chế không có tiếp tục đi về hường đó.

Trì Trung Tiểu Uyển cách công ty hắn quá gần, giống như bất luận hắn đi từ bất kỳ chỗ nào trước công ty, chung quy vẫn không tự chủ được nghĩ đến nó, nghĩ đến cô ấy.

Sau khi chia tay, tất cả kí ức bên nhau đều hiện lại rõ ràng trong đầu hắn.

Khi đó cô cũng yêu hắn phải không....

Chẳng qua là lúc ấy nhà hàng còn chưa khai trương, đời người liền xảy ra sai lệch lớn như vậy.

Bất tri bất giác hắn đi tới chỗ ở bây giờ của cô, đang muốn gọi điện thoại kêu tài xế đến đón, hắn ngẩng đầu lên liếc thấy con đường phía đối diện có một cửa tiệm.

Giờ phút này, gió lạnh rét thấu xương gào thét thổi qua, thời gian dường như cũng đọng lại.

Hắn đờ đẫ, nhấc chân đi đến phía đối diện, như cái xác biết đi vậy, xếp hàng theo đội ngũ, động tác trên tay của ông chủ vẫn nhanh nhẹn như thường lệ, rất nhanh đến lượt của anh ta, ông chủ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn còn ngạc nhiên mừng rỡ, “A, thật lâu không gặp nha.”


Thời điểm tiện của chú ấy còn ở phố cổ, Lương Tiềm cũng thường xuyên chiếu cô, ông chủ đối với vị khách nổi bật này có gần tượng rất sâu, mặc dù đã một năm không gặp rồi, nhưng vẫn nhớ,

Lương Tiềm chậm rãi nhìn về phía ông chủ.

Hắn buồn cười, muốn như dĩ vãng đến chào hỏi một chút, nhưng làm thế nào cũng không cười nổi,

Thì ra là như vậy.

Dường như trong nháy mắt, hắn liền hiểu đây là kiệt tác của ai.

Ông chủ sửng sốt, đầu óc mơ hồ nhìn Lương Tiềm, vị tiên sinh này sao vậy, sao lại có bộ dáng thất hồn lạc phách thế?

-

Cuối năm các loại lời mời đều không ngừng, cho dù Trì Sương đã lui vòng hai năm rồi, đến thời điểm này cô vẫ nhận được không ít thư mời.

Cái khác đều có thể đẩy xuống, duy chỉ có buổi dạ tiệc từ thiện cô vẫn do dự một hổi, vẫn quyết định là đi cổ vũ.

Người chủ trì dạ tiệc là một vị tiền bối cô vô cùng kính nẻ.

Năm nay cùng quá khứ không giống nhau, quá khứ cô cũng coi như là nửa phật, đó cũng là diễn viên, là nhân vật của công chúng, mặc dù là bạn trai chính quy của cô, cô cũng không dám dưới ánh mắt chết chóc của chị Chung dẫn theo bạn trai ra sân.

Tình huống bây giờ ngược lại rồi, nếu cô đã lui vòng rồi thì cần gì phải quản những chuyện kia.

“Em muốn thăm gia một buổi dạ tiệc, anh có muốn làm người đi cùng em không?”

Trì Sương thối ra những lời này, biểu tình trên mặt Mạnh Hoài Khiêm có thể nói là xuất sắc vô cùng.

Trừ ngày hôm đó đáp ứng để anh làm bạn trai ra, cô còn chưa thấy qua biểu tình phong phú như vậy của anh.

Nói tóm lại, ngu ngốc.

Nếu như ngày nào đó cô mua vé số trúng trăm triệu, có thể cũng không khoa trương như anh bây giờ.

“Anh thật sự hẳn cảm thấy vinh hạnh nha!” Trì Sương nhéo mặt anh một cái, “Bởi vì anh là người bạn trai đầu tiên được em đưa tới trường hợp này nha, có phải là duy nhất hay không thì phải xem biểu hiện của anh nữa!”

Hai người làm ổ trên ghế salon, Mạnh Hoài Khiêm rất dính cô, ôm cô không chịu buông.

Mặc dù Mạnh Hoài Khiêm chính thức nhận việc là đạt được chức vị bạn trai này sau này đều rất khiêm tốn, ước chừng phải nói trong lòng anh không chút để ý ý tưởng ân ái này không phù hợp với lẽ thường.

Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, lại vô cùng thích bạn gái của mình, dĩ nhiên anh cũng hy vọng người trên thế giới đều biết, chẳng qua là, suy nghĩ của cô đối với anh mà nói quan trọng hơn.

Cho nên anh chỉ khắc chế lại, uyển chuyển tiết lộ mình đã không còn đọc thân, diệt sạch tất cả các tình huống không cần thiết phát sinh.


Hôm nay có thể đi dự tiệc chung với nhau, tự nhiên cũng đồng nghĩa với anh có giấy thông hành với cuộc sống của cô trên thế giới này.

Trì Sương tự nhiên cũng không phải là tiêu điểm của dạ tiệc này.

Thời gian dài không có tác phẩm mới, tự nhiên cũng dần bị quần chúng quên lãng.

Ngược lại cô rất thích như vậy, rất có cảm giác sung sướng tự đắc.

Trì Sương vốn được người trong giới công nhận là mỹ nhân, vẻ bề ngoài , phong thái của Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên không cần phải nói, cô kéo khuỷu tay anh vào sân, hấp dẫn không ít sự chú ý của người quen.

Mặc dù bây giờ Mạnh Hoài Khiêm chưa từng lộ mặt trong vòng bạn bè của Trì Sương, anh chỉ xuất hiện ở Trì Trung Tiểu Uyển, cũng không ít người biết chuyện bạn trai mới của cô là người thuộc ban giám đốc của tập đoàn Áo Lãng.

Lục tục cũng có người tới hàn huyên với Trì Sương.

Trì Sương cũng rất rộng rãi tự nhiên giới thiệu Mạnh Hoài Khiêm, “Ừm, là bạn trai, chị, chị thấy biết cách nói chuyện, anh ấy không phải là người trong vòng này.”

“Ánh mắt của Trì Sương không thể chê nha, cậu nhóc này thật sự rất tuấn tú lịch sự.”

Chung quanh có người biết rõ tình hình, nghe được một người tán dương Mạnh Hoài Khiêm, cũng không nhịn được bật cười, đây cũng là sự ngầm hiểu ăn ý, ở song phương không có tận lực giới thiệu là ai, như vậy bọn họ những người ngoài tự nhiên cũng làm như không biết.

Mạnh Hoài Khiêm khách khí nói cảm ơn.

Bên trong bữa tiệc linh đình, cô dắt anh, thông thạo tới nơi có vẻ yên tĩnh hóng mát.

Thân hình anh cao lớn, hôm nay cô lại mang giày cao gót, dường như không cần phải phí sức nhón chân lên là có thể ghé vào tai anh lặng lẽ nói.

“Có phải cảm thấy nhàm chán đúng không?”

“Không có.” Mạnh Hoài Khiêm đem ly rượu cầm trong tay để sang một bên, giơ tay lên sửa lại mái tóc rũ sang một bên của cô, “Bọn họ nói chuyện cũng thật có ý tứ.”

Trì Sương uống một ít rượu vang, gò mắt hơi ửng đỏ, cô đưa tay vào âu phục của anh, không mò thấy danh thiếp, cười tủm tỉm nói, “Khó trách mặc cho tiền bối nhạo báng, anh không có mang danh thiếp nha.”

Mạnh Hoài Khiêm thấy xung quanh không có người, lúc này mới tự tại cùng cô diễn trò”Có mang theo, nhưng mà anh cũng không phải đại diện Áo Lãng đên, không cần người khác biết anh tên họ là gì.”

Là bạn trai của Trì Sương.

Năm chữ này làm thân phận tối nay của anh, cũng là danh thiếp.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Chuẩn bị kết thúc nha~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận