Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Nhà ở Đường Uyển quán là căn nhà đắt nhất thuộc sở hữu của Trì Sương.

Căn hộ vô cùng đẹp, hướng về phía cũng tốt, phòng lại rộng rãi, đẹp là chưa đủ, nhưng có điều cô không thích là khi trang trí xong nhà bàn giao cho cô, cô không thể thưởng thức nổi phong cách như đường nước chảy này, vì vậy, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cha mẹ, cô để cho trợ lý mình tìm môi giới đem nhà cho thuê.

Người thuê nhà cũng là người thích sạch sẽ, lúc ký hợp đồng đóng tiền cũng rất sảng khoái, hai năm qua cũng chưa phát sinh mâu thuẫn gì.

Đầu nă nay, cô có thông qua môi giới liên lạc với người thuê, song phương cũng đạt được nhận thức chung, hai tháng trước khi hết hợp đồng liền không ký hợp đồng nữa, bây giờ người thuê đã chuyển ra khỏi Đường Uyển quán.

Trì Sương nhất thời nổi hứng, đột nhiên đưa Mạnh Hoài Khiêm tới bên này sau giờ làm việc ngày hôm đó.

“Qủa nhiên” cô từ sảnh ra vào, thở dài nói, “Em vẫn không thể thưởng thức nổi kiểu trang trí này mà, nhất định phải sửa lại toàn bộ.”

Dẫu sao cô cũng ở luôn chỗ này, dĩ nhiên phải lấy niềm yêu thích của mình làm chủ.

“Cũng được.”

Mạnh Hoài Khiêm nhìn quanh phòng khách, “Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, cũng là hai cầu thang và một căn hộ.”

“Đúng không, đúng không!” Trì Sương kéo anh vào trong phòng vòng tới vòng lui, hứng thú bừng bừng giới thiệu với anh, “Em cảm thấy phòng thay đồ ở trong phòng ngủ chính quá nhỏ, cho nên chuẩn bị đem phòng ngủ chính và phòng khách đả thông...”

Cô miêu tả sinh động, trong mắt tất cả đều hướng tới tương lai.

“Đúng rồi, nơi này nha,” Trì Sương cười thần bí, “Gian phòng này phải nhường cho người thiết kế tốt nhất, đặc biệt dành cho anh ở.”

“Còn có phòng cho anh?”

Mạnh Hoài Khiêm kinh ngạc nhìn cô, theo hướng cô chỉ nhìn vào trong, là một gian phòng nhỏ hơn một chút, trước đây bị người thuê coi thành phòng để đồ.

Anh ở chỗ này..

cũng sẽ có phòng sao?

Dĩ nhiên, anh cũng không phải ngày thứ nhất biết Trì Sương, nhìn dáng vẻ này tuyệt đối không phải là cái loại suy nghĩ của anh.


“Đúng vậy, phòng ở của anh, chỉ có một mình anh được dùng.” Trì Sương đưa hai tay ra, ở trước mặt anh dùng sức cào nhẹ, cô cũng từng luyện qua lời kịch, giờ phút này cố ý đè thấp giọng nói, thổi phồng không khí âm u, “Đây là căn phòng tối, sau này anh làm chuyện gì chọc em không vui, thì tự vào trong này suy nghĩ về lỗi lầm của mình.”

Cô cảm thấy đây là một phương pháp rất tốt.

“Để em suy nghĩ xem có nên đặt thêm gì vào trong này nữa không? Ghế hùm có được không?”

Trì Sương càng nói càng vui vẻ, “Còn phải thêm cái roi da nữa!”

‘nhưng mà, lời kia vừa thốt ra, cô cảm giác đề tài này có chút kỳ quái.

Roi da...

Thật giống như có thể không dùng như vậy.

Mạnh Hoài Khiêm vẫn nở nụ cười nhìn cô nháo loạn, cô bất vi sở động vội vàng đem “soi da” gạch ra khỏi, hắng giọng một cái, ra lệnh cho anh, “Mau, đưa tay anh ra.”

Anh làm theo, cô nhét ngón tay mình vào các kẽ ngón tay của anh, dùng sức kẹp một cái, “Còn phải có cái này nữa, kẹp ngón tay anh.”

“Cho nên anh đừng tưởng sau này anh chọc em không vui, còn có thể giống như trước đây vậy, mặt dày mặt dạn đuổi theo em đến Hồng Kông thì em cũng sẽ xóa bỏ cho anh, khi đó chúng ta còn trong mối quan hệ trong sáng hữu nghĩ, anh cũng biết, em đối với bạn bè sẽ rộng lượng tha thứ.”

Bạn trai sẽ được hưởng thú những phúc lợi mà bạn bè không có: nắm tay, ôm, hôn môi.

Vậy thì phải phục tùng một ít yêu cầu đặc thù.

Dùng hai lời tổng kết chính là muốn đội được vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nói.

“Được.”

Mạnh Hoài Khiêm đáp ứng một tiếng.

Đừng nói là kẹp ngón tay hay ghế hùm, bây giờ cô bảo anh làm gì, anh cũng sẽ không có phân nửa do dự.


Anh thuận thế nắm chặt lấy tay cô, cùng mười ngón tay của cô đan chặt vào nhau, cúi đầu hôn lên , hơi thở quấn quýt, đầu ngón tay giao nhau dường như cũng nóng lên.

Trong lúc đang hôn, Mạnh Hoài Khiêm cũng không vội vàng hay hung hăng, anh có phương thức của mình.

Anh luôn chậm chạp như thưởng thức món ăn ngon vậy, từng điểm từng điểm tấn công, như vậy thời khắc thân mật như được kéo dài hơn, Trì Sương cũng tự hỏi cũng không phải là thanh tâm quả dục Bồ tát gì, dĩ nhiên cô cũng sẽ có cảm giác, cũng có phản ứng.

Cái này làm cô tức giận, cũng không phục khí.

Tại sao có thể bị một tay mơ gây khó dễ chứ.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng là kẻ thù, ví dụ như thời khắc này.

-

Dấu hiện của tình yêu chính là mong muốn chia sẻ vô cùng mạnh mẽ.

Nói đơn giản chính là rất muốn thể hiển ân ái.

Trì Sương cũng không ngoại lệ, nhưng mà tâm tư cô kín đáo, có lúc cô sẽ chụp lại hai vé xem phim, tất nhiên bàn tay cầm vé sẽ lọt vào trong bức hình.

Còn lúc hẹn hò ở những nơi có phong cảnh đẹp, cô cũng sẽ chụp lại những bức ảnh.

Trên con đường đầy lá vàng rơi, có những người đi bộ lẻ tẻ cũng xuất hiện thường xuyên trong bức ảnh và có hình bóng nổi bật trong bức ảnh.

Người đàn ông thân hình thon dài khôi ngô mặc áo choàng dài, quanh thân được ánh mặt trời độ lên một tầng kim quang.

Phía dưới bình luận cũng rất xuất sắc-----

Giang Thi Vũ: [dự đoán có thể nhìn thấy gương mặt của chú họ trong bòng bạn bè của Sương Sương khoảng năm tháng nữa! Chú họ cố lên!]

Tiếu Manh: [Hahahahahahh, cậu thực sự hiểu Sương bảo nha, sau khi nhậm chức được 6 tháng mới ló mặt, bất quá tính toán thời gian, sếp Mạnh kiên trì hai tháng nữa liền đạt được bước “Mời bạn thân của bạn gái ăn cơm”!]


Dung Khôn: [bây giờ tôi còn được tính là nhà mẹ đẻ của cô không? Đây cũng là một vấn đề]

Trình Việt: [Làm sao không có ảnh ở trường đua ngựa của tô? Trường đua ngựa kia của tôi có chỗ nào không tốt? Cảnh sắc so với chỗ này còn đẹp hơn đúng không?”

Vòng bạn bè của cô chỉ có hai người bạn liên quan đến Mạnh Hoài Khiêm, nhưng mà bạn tốt khứu giác cũng nhạy bén dị thường, rất nhanh liền biết cô đã có bạn trai mới.

Từ Đường Uyển quán trở lại, Mạnh Hoài Khiêm đi công ty tăng ca, một khi vào thu sau đó sang đông, thì cũng đồng nghĩa với việc cuối năm đã không còn xa nữa, anh so với một năm trong quá khứ kia còn bận bịu hơn, nhưng mà dù như vậy, mỗi ngày anh đều giành thời gian ra tới gặp cô một lần.

Mỗi lần chỉ có năm phút ngắn ngủi, ngay cả nhà cô anh cũng không vào, chỉ ở cửa ôm cô nói chuyện một lúc rồi vội vàng rời đi.

Có một trực giác kỳ lạ, nếu như chuyện này là người khác làm, Trì Sương sẽ đổ cho là thời kỳ yêu đương xao động, nhưng là Mạnh Hoài Khiêm làm chuyện này, cô thỉnh thoảng lại có ảo giác “anh có thể làm như vậy cả đời.”

Trì Sương nhận được điện thoại của cha mẹ là lúc đang lật tài liệu xem sách.

Cô gần đây cũng không nhàn rỗi, cô chỉ học qua diễn xuất cũng không học quản lý, hoàn toàn là tự học, nhà hàng cũng khai trương được một năm rồi, cô từ tân binh biến thành tay mơ, trong đó cũng tích lũy không ít kinh nghiệm dạy dỗ.

Chẳng qua là muốn đi sâu vào một ngành nào đó, luôn phải bỏ ra nhiều tâm huyết cùng thời gian.

“Alo”

Bên kia điện thoại đồng thời truyền tới hai giọng nói.----

“Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay Bắc Kinh chất lượng không khí đặc biệt kém, coi chừng một chút.!”

“Tốt nhất đừng có ra cửa!”

Trì Sương buông tay cứng nhắc xuống, cha mẹ mỗi ngày đều chú ý tới thời tiết và khí hậu ở Bắc Kinh, trời mưa cũng sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở cô mang dù.

“Biết rồi! Lãnh đạo còn có dặn dò gì nữa không ạ?” cô cười hì hì hỏi.

“Chỉ thị còn chưa tới.” Thành Đan Phượng chần chờ mở miệng, “Mẹ cùng cha của con cũng mới biết điều kiện của tiểu Mạnh tốt như vậy.”

Mạnh gia ở Bắc Kinh làm việc tương đối khiêm tốn, chớ nói là bên ngoài tỉnh.

Ban đầu vợ chồng họ cũng biết bạn trai mới của con gái là lãnh đạo cấp cao của công ty, cái này cũng không hiếm lạ, bọn họ đã sớm thành thói quen, khoảng thời gian này lục tục nghe nói Mạnh gia cùng công ty Áo Lãng có sức ảnh hưởng lớn như nào, ngay cả Lương Tiềm cũng kém chút.

Huống chi tình huống đều không giống nhau, trên Lương Tiềm không có trưởng bối , trong phương diện hôn nhẫn cưới gả hắn là tự do.


Tuy nói bọn họ cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào tình cảm của con gái, nhưng bất thình lình nghe những lời đồn này, khó tránh khỏi trong lòng có chút lẩm bẩm.

Ngược lại vẫn tốt, thật không hy vọng bảo bối của mình chịu chút tổn thương nào.

“Mẹ” Trì Sương nghe xong ấp úng một phen, thuận miệng hỏi, “Mùng bốn tháng sau mọi người định ăn gì?”

Đầu bên kia điện thoại cha Trì nghe máy, “Còn nửa tháng nữa, làm sao biết được !”

Thành Đan Phượng lập tức xua tay hung hăng véo đùi chồng của mình một cái,

Cái đồ không có ánh mắt, ngay cả ý tứ trong lời nói của con gái cũng nghe không hiểu, còn ngu ngốc phụ họa theo!

Trì Sương làm bộ như không nghe thấy tiếng cha mình thống khổ kêu rên, tự nhiên nói, “Vậy thôi để đến lúc đó hãng nói, bây giờ còn sớm lo lắng có ý nghĩa gì chứ, con cùng anh ấy mới yêu đương được bao lâu chứ, mới một tháng thôi nha!”

Mới một tháng liền phải cân nhắc nhiều chuyện như này sao?

Có mệt hay không nha?

Thành Đan Phượng thở dài nói, “Mẹ chỉ sợ người khác chê con.”

Nhìn con gái của mình bưng trong bàn tay nuôi lớn lên làm sao để người khác chê bai chứ, bà đều khó chịu ngủ không thể yên giấc.

“Vậy con là người chết sao.///”

“Phi! Chú ý lời nói, không nên nói mấy chuyện chết chóc này treo ở mép miệng!” Thành Đan Phượng nghiêm nghị uốn nắn, “Một chút cũng xui xẻo!”

“Được, được, được rồi, con sợ mẹ rồi được không?” Trì Sương bất đắc dĩ nói,”Ý của con là, con cũng không phải là người gỗ, mặc cho người ta đâm mình còn thờ ơ sao? Tính khí của con làm sao tốt như vậy, sao con lại không biết? Con không nói con chết, con nói anh ấy có được không? Anh ấy là người chết sao?”

“Một người đàn ông ngay cả loại chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết tốt, con mới không cần anh ấy nữa nha.”

Cô chậm chậm nói, lại khuyên nhủ, “Một nhà ba miệng chúng ta ở tỏng điện thoại nghi kỵ người nhà của anh ấy, hành động này chẳng lẽ tốt sao, cũng không phải là đang nói xấu sao? Cha mẹ anh ấy cũng oan nha, chưa từng cùng con nói chuyện, chuyện gì đều chưa từng làm, chúng ta ở đây dán nhãn cho người ta, thích hợp sao?”

“Con ngược lại lại tin tưởng cậu ấy nha.” Cha Trì thấy kẽ hở liền châm chọc, chua xót nói.

“Con không tin tưởng anh ấy” Trì Sương nhấn mạnh, “Con chính là tin tưởng ánh mắt của con, dù sao cũng không có gì để lo lắng, đầu năm nay tỉ lệ ly dị cao thế nào, kết hôn rồi không thoải mái còn có thể lý hôn được mà, nói yêu đương mà thôi, buông lỏng, thả lỏng đi, cùng con cùng nhau hít thở sâu, đây là chuyện gì chứ?”

Cô khuyên can mãi, trò chuyện nửa giờ, rốt cuộc mới dụ dỗ cha mẹ vì cô lo âu mà bạo gầy sút nửa cân mặt mày hớn hở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận