Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trong chốc lát, phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy.

Mặc dù Trì Sương luôn cảm thấy mình dùng kỹ thuật diễn có thừa để đối phó với Mạnh Hoài Khiêm trong cuộc sống.

Nhưng lúc này cũng không muốn coi thường, vộ vàng thu liễm biểu tình dư thừa trên mặt, cầm điện thoại ra giả bộ bận rộng trả lời tin nhắn.

Mấy giấy sau, vị trí bên cạnh cô hơi lún xuống, anh ngồi xuống.

“Rửa tay xong rồi à?”

“Ừm”

Mạnh Hoài Khiêm nhìn hai tờ giấy trên mặt bàn uống trà.

Trì Sương hết sức vui vẻ, “Làm sao vậy, bây giờ có phải anh sẽ nói cho em biết, thật ra thì anh có đôi mắt có khả năng nhìn thấu mọi thứ?”

“Đây là quyết định trọng đại.” anh trịnh trọng nói, “Anh cần chuẩn bị một lúc.”

“Chờ anh chuẩn bị đến thiên hoang địa lão sao?” Trì Sương đẩy anh, “Em phải tính giờ mới được, năm phút.”

“Lời khen, chuyện tốt, ý tốt anh đều không chiếm được.”

Trì Sương kìm nén nụ cười, “Vậy xem ra anh nhận biết chính xác bản thân mình rồi nha.”

“Đều cho bạn gái của anh hết rồi.” bất ngờ không kịp đề phòng, Mạnh Hoài Khiêm nghiêng người sang, dưới phản ứng chậm chạp của cô, nhẹ nhàng hôn môi cô một cái, “Hướng em mượn chút vận khí cùng nhân phẩm.”

Trì Sương:”...”

Người nào a!!!!

Cô giơ tay lên lau miệng, nhưng lại không kiềm chế được nở nụ cười, “Đi ra đi, anh phiền muốn chết!”

Trước khi yêu, anh là người luôn khắc chế bản thân, vừa không nói lời kì quái, cũng sẽ không làm chuyện kỳ quái nào.

Thủ đoạn theo đuổi của anh cũng rất bình thường, thậm chí là đứng đắn.

Sau khi yêu, cô coi như là đào ra một bộ mặt khác của anh, thật ra thì anh chỉ là một người đàn ông bình thường, thi thoảng cũng nói vài câu tỏ tình làm tay chân người ta cuộn tròn, cô ra lệnh cưỡng chế không cho phép anh nói lần nữa, anh vẫn sẽ lơ lãng nói ra.

Nhưng mà cũng chính là nó làm cho bọn họ yêu nhau có cảm giác chân thực.

Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, đưa tay chuẩn bị rút thăm.

Tay anh ở trên không trung dừng lại chốc lát, lại cầm một tờ giấy lên.

“Đáp án sắp công bố~~~~`”

Trì Sương bu lại, đầu dựa vào bả vai anh, thúc giục anh, “Còn ngây ra đó làm gì, mở ra nhìn xem, Mạnh Hoài Khiêm, em thật là phiền chết bộ dáng uất ức này của anh!”

Tờ giấy ở trong tay anh.

Đôi mắt anh nhìn cô một cái, cô nhanh chóng né tránh,”Đã rút là tốt rồi, còn mượn vận khí của em nữa, mau lên!”


Vì vậy anh mở tờ giấy ra.

Trên tờ giấy viết ba chữ ___ Đường Uyển.

Mi vũ của Mạnh Hoài Khiêm thoáng qua vẻ vui mừng, anh nhìn tờ giấy một chút, lại nhìn Trì Sương, là người dù gặp chuyện gì cũng luôn trầm ổn, lại cũng có vẻ mặt tức giận như một đứa trẻ.

Trì Sương “Ai nha” một cái, “Không tệ nha Mạnh Hoài Khiêm, vận khí hôm nay vô cùng tốt nha.”

“Kia?” anh nhìn về phía cô.

“Phải làm gì đây.

Em là người lật lọng sao?” Trì Sương kéo dài âm điệu, “Vậy thì theo mệnh trời đi, quyết định sửa sang lại Đường Uyển, tranh thủ sang năm hoặc cuối năm nay có thể thuận lợi vào ở.”

Nụ cười của Mạnh Hoài Khiêm từ lúc mở tờ giấy ra đến giờ đều không thu lại.

Nhìn anh hưng phấn như vậy, không biết còn tưởng rằng lợi nhuận năm nay của Áo Lãng lại đạt đến đỉnh cao mới.

“Được rồi.” cô đứng dậy, dùng mũi chân đá giày da của anh.

“Đừng kích động nữa, đi thôi, nếu trễ thêm chút nữa lại kẹt xe đấy.”

Mạnh Hoài Khiêm đứng dậy, không có đem tờ giấy trong tay vứt bỏ , ngược lại lại cẩn thân bỏ vào trong túi áo âu phục, bộ dáng như kiểu nó là tấm bùa may mắn vậy.

Hai người đi ra cửa, Trì Sương quay đầu nhìn về phía bàn uống trà tờ giấy kia không còn dấu vết gì, giảo hoạt cười một cái.

Cuộc sống ở thành phố, hoạt động hẹn hò cũng chỉ là ra ngoài ăn cơm, xem phim, cho dù là Mạnh Hoài Khiêm và Trì Sương cũng không ngoại lệ.

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi bộ qua cầu vượt, đến trúng tâm thương mại đối diện vào rạp chiếu phim chọn một bộ phim tuy đã cũ nhưng là một bộ hài lãng mạn vô cùng đắt khách.

Từ lúc lui vào, Trì Sương nói chuyện yêu đương cũng không thèm che dấu.

không có thân phận là nhân vật của công chúng nữa, trừ bệnh viện ra, đi đâu cũng không cần võ trang đầy đủ, quang minh chính đại cùng Mạnh Hoài Khiêm dắt tay đi tản bộ.

“Cho nên nói, thời cơ rất trọng yếu.”

Trì Sương nói, “Nếu là ở thời điểm em còn chưa lui vòng, hai ta ở chung một chỗ như này không biết có bao nhiêu phiền toái nữa.”

“Vậy thật là tốt,” Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng nói.

T ngẩn ra.

Anh đây là ý gì?

Mạnh Hoài Khiêm nhìn biểu tình của cô liền suy đoán, cô đang hiểu lầm, nắm chặt tay cô, cười nhạt giải thích, “Ý của anh là, cùng em ở một chỗ, bất luận như thế nào đều không phiền toái.”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

cũng không biết từ lúc nào, Trì Sương không nghe thấy từ miệng của anh chuyện có liên quan đến Lương Tiềm.


Cô suy nghĩ một chút, thật ra Lương Tiềm đã có triệu chứng trước khi Lương Tiềm trở về.

Bây giờ bọn họ đã không gặp nhau trong một tháng rồi, theo dự đoán nói một câu bóng gió cũng không có.

Anh cùng Lương Tiềm có quan hệ như thế nào, cô cũng không có hứng thú hỏi thăm, nếu như đây là một vở tường, như vậy ba người họ đều có phần tham dự, bất kể là anh hay Lương Tiềm đều sắp bước vào tuổi ba mươi rồi đều là đàn ông trưởng thành hết rồi, dĩ nhiều đều phải phụ trách vì quyết định của mình, cũng không còn là con nít nữa, phải cần có người khác hỗ trợ giữ lại cảnh hòa bình giả tạo này.

Tới trung tâm thương mại, rạp phim ở lầu bảy.

Bọn họ phải đi thang máy, nhưng chậm một bước, mắt thấy thang máy đang muốn đi lên đang khép lại, người bên trong đại khái nghe được bước chân vội vàng, nhấn mở cửa.

Lưu Hoành Khang hẹn người khác ăn cơm xong, mới vào thang máy đóng cửa, dư quang liếc thấy có đôi trai gái đi tới, hắn vội vàng nhấn nút mở cửa.

Mới ngẩng đầu một cái, nhưng khi đối mặt với Mạnh Hoài Khiêm mặc áo sơ mi trắng quần tây, anh ta đột nhiên sửng sờ.

Mặc dù chỉ là mới thấy sếp Mạnh mấy lần, nhưng cả đời này anh ta sẽ không quên, thậm chí, lúc gặp lại lòng còn sợ hãi.

Vẻ mặt Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh, lễ phép khách sáo nói cảm ơn, “Cảm ơn”

Lưu Hoành Khang theo bản năng lui về phía sau, dời vào trong góc.

Anh ta nghĩ, có thể sếp Mạnh này đã không nhớ hắn là ai rồi, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, nhưng anh ta không thể quên giây phút anh ta quỳ xuống chân Mạnh Hoài Khiêm khóc lóc cầu khẩn, cùng với tôn nghiêm bị người ta lạnh lùng giẫm dưới lòng bàn chân.

Một giọng nữ dễ nghe cắt đứt kí ức của anh ta.

“Chút nữa đừng đi nhà hàng ở chỗ đó, mặn muốn em chết á.” Trì Sương kéo khuỷu tay Mạnh Hoài Khiêm, nhỏ giọng than phiền, “Vô cùng mặn nha!”

Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành, “Vậy chờ lúc nữa mua coca cola và bỏng ngô được không?”

“Lúc nào anh thấy em uống coca cola chứ?”

“Cách thời gian phim bắt đầu còn một lúc nữa mà, nếu không, “Mạnh Hoài Khiêm đưa tay nhấn một tầng khác, “Chúng ta trước mắt đi dạo một chút, em muốn mua gì để anh mua, có được hay không?”

“Vậy cũng tốt.” Trì Sương cau mày, “Anh nhớ đi, nhà hàng này phải kéo vào danh sách đen, mấy nhà bán muối cho nhà hàng này cũng thất đáng ghét mà.”

“Được.”

Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng nói, “Sau này sẽ không đi đến đấy nữa.”

Lưu Hoành Khang nhìn mặt kính trong thang máy, kinh ngạc không dứt ----- chuyện gì xảy ra? Nếu như hắn không lầm thì, người kéo khuỷu tay sếp Mạnh hình như là bạn gái sếp Lương?

Hắn khẳng định không nhận dai.

Bạn gái của sếp Lương là một minh tinh, hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc, đã thấy hình thì không thể quên được, huống chi quá khứ hắn còn ở khoảng cách gần chính mắt nhìn thấy người thật.

Chờ một chút.

Sếp Lương cùng sếp Mạnh không phải là bạn thân sinh tử có nhau sao?

Vậy sao bạn gái của sếp Lương, bây giờ lại kéo tay sếp Mạnh, hơn nữa nhìn hai người bọn họ còn có dáng vẻ đặc biệt thân mật?


Lưu Hoành Khang đầy vẻ mờ mịt mê muội.

“Còn điểm này nữa, khảng định không được uống cà phê nha, nếu không em nhất định sẽ mất ngủ.” Trì Sương than thở, “Hơn nữa, ăn mặn như vậy, khẳng định ngày mai mặt em sẽ sưng lên, thật là tức giận mà!”

Mạnh Hoài Khiêm thấy bộ dáng đáng yêu của cô, ôm cô, dùng cằm xoa xoa đỉnh tóc của ô, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ “Đừng tức giận, ngày mai anh để cho dì làm cho em cháo có thể giúp giảm sưng, có được hay không?”

“Được rồi...”

Cô mới phát hiện anh cọ vào tóc cô, hạ thấp giọng mắng, “Đừng làm phiền em, tóc rối loạn bây giờ.”

Cửa thang máy mở ra.

Mạnh Hoài Khiêm mang cô đi ra ngoài.

ánh mắt Lưu Hoành Khang kinh ngạc đuổi theo bóng dáng của họ, đột nhiên Mạnh Hoài Khiêm đang an ủi bạn gái liền thờ ơ quay đầu, lãnh đạm liếc anh ta một cái.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Lưu Hoành Khang kịp thời phản ứng, vị sếp Mạnh này còn nhớ hắn!

Hắn không kiềm chế được rùng mình một cái.

Như vậy trong nháy mắt, tất cả tâm tư của hắn đều bị Mạnh Hoài Khiêm xem thấy, cửa thang máy lại mở ra rồi đóng lại, hắn một mực rúc lại xó xỉnh, điện thoại di động reo lên, mới kéo hắn về thực tế.

Hôm nay hắn cùng bạn học thời đại học trước kia của anh trai hẹn ăn cơm.

Bở vì Lương Tiềm đã trở về, vụ án của anh trai bị phán là cố ý giết người nhưng không thành công, lần nữa phán án so với lúc trước nhẹ hơn một ít.

Kết quả như bây giờ cả nhà hắn đã rất hài lòng, chẳng qua vẫn lo lắng tiền phẫu thuật của cháu mình.

không nghĩ tới người bạn của anh trai còn nguyện ý hỗ trợ, cũng coi như là có một tia sáng trong cuộc sống chết lặng.

“Thế nào đây là? Bạn tốt của anh trai thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ân cần hỏi, “Là do công việc gần đây quá mệt mỏi sao?”

“Không phải.”

Lưu Hoành Khang uống vài ngụm nước, vẫn khó lén khỏi sự tò mò, nhỏ giọng hỏi, “Sếp Lương cùng sếp Mạnh kia....!bây giờ vẫn là bạn sao?”

Bạn tốt của anh trai hoài nghi, “Hỏi điều này làm gì?” dừng một chút rồi nói, “Những cái này đều là chuyện của các ông chủ, chúng ta là những người bình thường làm sao có thể biết được chứ, bất quá tôi ngược lại nghe nói sếp Lương cùng sếp Mạnh từ nhỏ đã quen nhau, làm bạn biết bao năm rồi, sao vậy?”

Lưu Hoành Khang chậm rãi lắc đầu một cái, không biết là vui hay buồn, lại mắng nhiếc cười một cái, “Những người có tiền thật đúng là nghiêm trang đạo mạn nha.”

Đều là đàn ông, mặc dù thời gian ở trong thang máy rất ngắn, nhưng hắn liếc mắt là nhìn ra, vị sếp Mạnh kia đối với cô Trì không phải quý trọng để ý như vậy.

“Nghiêm trang đạo mạn mà.”



Mạnh Hoài Khiêm lần nữa đặt một bộ phim điện ảnh khác, Trì Sương ở trung tâm thương mại đi lang thang, trong chốc lát, tay anh đều là túi đồ, điện thoại di động trong túi rung lên.

“Sương Sương”

Anh đột nhiên kêu cô một tiếng.

Cô đang hăng hái chọn nước hoa cho đàn ông, cũng không có ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”

“Giúp anh nhận điện thoại.”

Nghe lời này, Trì Sương đem chai nước hoa dùng thử trong tay đưa trả lại cho nhân viên, “Em nghe điện thoại cho anh?”


Mạnh Hoài Khiêm nhấc bao lớn bao bé trong tay lên, “Tay anh không tiện trả lời.”

“Anh thật sự là cụt tay mà.” cô đi hai bước về phía anh, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi của anh ra, cúi đầu bấm mở màn hình điện thoại ra, “Được rồi, mật mã của anh là gì?”

Lời này cô vừa nói ra, cô ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn anh.

Không phải đâu?

Anh đây là chủ động để cho cô kiểm tra điện thoại di động của anh sao?

Mạnh Hoài Khiêm mặt không đổi sắc đọc một dãy số, đại khái cũng có ngượng ngùng đi, giọng nói có chút lơ lửng.

Động tác nhập mật mã của Trì Sương dừng lại, khóe môi nâng lên, tiếng đó lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Cái này không biết xấu hổ!!

Ai cho phép anh dùng sinh nhật của cô làm mật mã vậy!!!

Mở khóa ------

Cô lật một cái, đừng xem người này bình thường nhàm chán, điện thoại di động đều có các app nên có.

“Giúp anh trả lời tin nhắn trên wechat sao?” cô hỏi.

“Ừm.”

Cô mở wechat ra, thiếu chút nữa không nhịn được nụ cười.

Anh còn biết ghim nó ở wechat sao?

“Anh muốn em trả lời tin của ai?” cô nhìn từng tin nhắn, chỉ có vài cái tin nhắn chưa đọc, “Có Tiết Hoành, có thầy Lộ...”

“Vậy thì Tiết Hoành trước đi.” anh dừng lại mấy giây, lại hướng cô giới thiệu, “Tiết Hoành là bạn thời đại học của anh.”

“Em biết, nghe nói qua, hình như Triển Nghiệp là do nhà hắn mở đúng không?”

“Ừm”

Trì Sương chuyên chú nhìn màn hình, ánh sáng chiếu lên mặt cô, “Tiết Hoành hỏi anh ngày mốt có muốn đi đánh golf không, thuận tiện muốn nói với anh chuyện về hạng mực sức khỏe.”

“Em giúp anh trả lời, ngày mốt không rảnh, thứ sáu có thể/”

“OK.”

“Tiếp theo là, “ cô lại hỏi, “Thầy Lộ?”

“Là thầy dạy kiếm đạo của anh, kiếm pháp là anh cùng ông ấy học.”

“Ông ấy gửi thiệp mời cho anh, hình như là mừng thọ mẹ của ông ấy, hỏi anh mùng mười tháng sau có rảnh hay không?”

“Em giúp anh trả lời, có rảnh.”

Cô gõ chữ, móng tay trên màn hình phát ra tiếng tách tạch tạch, rất có tiết tấu.

Tiếp theo, điện thoại của anh vẫn ở trên tay của cô.

Cô cũng không muốn kiểm tra điện thoại của anh, là anh xin cô xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận