Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Lời nói của Trình Việt làm Hứa Thư Ninh phục hồi tinh thần lại.
Anh ta nhìn khác hòan toàn, nếu như không phải gương mặt đó thì cô ta sắp không nhận ra người trước mặt này là hắn.
Phòng ăn có ba người đàn ông, trừ Lương Tiềm ra ai cũng đang nghi ngờ đánh giá cô ta.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của hai người xa lạ, Hứa Thư Ninh ngơ ngẩn, tay run rẩy như rơi vào trong hầm băng vậy, cơn rùng mình từ lòng bàn chân truyền tới toàn thân, lạnh cóng làm cô ta mất hết hồn vía.
Là cô ta nhận nhầm người, hay nói đúng hơn… một năm này hết thảy đều là một trò lừa bịp.
Người giống như anh ta, làm sao có thể là bạn của anh trai cô ta chứ.
Cho nên co như anh ta nhận ra cô, hắn cũng hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta, chỉ coi cô ta là người xa lạ chưa từng gặp.
Dường như trong nháy mắt, cô ta đột nhiên hiểu được, có chuyện không cần phải phải hỏi rõ ràng.

Thời điểm anh ta lựa chọn không từ mà biệt, cô ta phải hiểu, hắn đã không muốn còn liên hệ gì với cô ta rồi.

Vì thế cô ta cx phải nên thức thời một chút, cần gì phải tới Bắc Kinh tìm hắn chứ?
Bây giờ thì hay rồi, niệm tưởng duy nhất trong lòng cũng bị một tay cô ta phá hủy.
Trình Việt cảm thấy không khi này có chút quái dị, đứng dậy, đi tới bên người Hứa Thư Ninh, đi quanh hai vòng, đánh giá cô ta, hỏi, “Hai người có quen biết?”
“Không phải, không phải….” Hứa Thư Ninh lật đật chối, cô ta lui về phía sau một bước, không biết làm sao lại cúi đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi, tôi, tôi nhận nhầm người…”
Cằm Lương Tiềm căng thẳng, chẳng qua anh ta cô tỏ ra bình tĩnh.
Trong lòng hắn cũng nhấc lên ngọn sóng lớn, vào buổi sáng anh ta rời khỏi Ngọc Châu một khắc kia, anh ta chưa từng nghĩ tới muốn cùng người ở đó còn dính dấp gì.

Cho dù ngày nào đó tìm được Hứa Lực Minh, anh ta cũng không tự mình đi xem kẻ rác rưởi đó.
Cho nên, khi Hứa Thư Ninh xuất hiện trước mặt hắn, anh ta khiếp sợ, phản ứng đầu tiên chính là ---- sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
Đây vốn không phải chuyện có thể phát sinh được.

Cô ta đến Bắc Kinh đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, hết lần này đến lần khác lại đi làm ở nhà hàng của Trì Sương, cô ta có mục đích gì….
Tay Lương Tiềm đặt trên đầu gối nắm chặt lại, quanh người cũng tản ra khí thế lạnh lẽo.
Trình Việt bị Hứa Thư Ninh khóc sùi sụt làm sợ hết hồn, né tránh rất nhanh, đầu óc mơ hồ, “Không phải chứ, cô khóc cái gì nha?”
Trong lòng Hứa Thư Ninh rất loạn, cô ta muốn ngẩng đầu lên nhìn một chút, nhưng trên cố giống như đeo cân nặng ngàn ký vậy, cô ta cũng không muốn khóc nhưng làm sao cũng không thể để cho nước mắt ngừng rơi.
Đang lúc ấy, quản lý đi lấy đồng hồ trong két sắt đẩy cửa ra, thấy một màn này cô ta cũng sửng sốt, nhìn Hứa Thư Ninh đang run lẩy bẩy, cúi thấp đầu bả vai co rút, còn tưởng rằng cô ta đã gây ra chuyện gì, trong lòng quay cuồng một trăm lần, nhưng mà coi như quản lý cũng xử lý chuyện này thành tạo.

Cô ta tỉnh bơ đem Hứa Thư Ninh bảo hộ sau lưng, đối với ba người đàn ông kia nói, “Sếp Lương, sếp Dung, sếp Trình, thật xin lỗi, là tôi cân nhắc không chu toàn, đây là nhân viên mới của chúng tôi, tay chân có thể không nhanh nhẹn, mong ba vị bỏ qua cho, tôi thay cô ta nói xin lỗi với các vị.”
Trình Việt đang muốn mở miệng kêu oan --- trời ạ! Hắn cái gì cũng không có làm, cũng chỉ hỏi có hai câu mà thôi!
Dung Khôn đem chuyện vừa rồi đều để trong mắn, hắng giòn một cái, kịp thời ngăn cản anh ta, nhẹ giọng cười nói, “Quản lý Vu,cô khách khí quá rồi, một chút chuyện nhỏ mà thôi, đều là hiểu lầm.”
Lúc này quản lý Vu mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt sâu hơn,”Quay đầu tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt, các cô đều còn nhỏ, chưa trải qua chuyện lớn gì, đoán chừng nghe tôi và sếp hàn nói đến giá tiền của chiếc đồng hồ này thì khẩn trương, khẩn trương đến mức ngay cả lời nói cũng không nói rõ ràng.”
Dung Khôn mỉm cười gật đầu, không dấu vết nhìn Hứa Thư Ninh một cái.
Quản lý Vu nghiêng đầu, bàn tay đẩy nhẹ Hứa Thư Ninh một cái, nhỏ giọng nói, “Nơi này để tôi xử lý, cô đi thông báo phòng bếp đem điểm tâm tới đi.”
Hứa Thư Ninh hồi hồn ngạc nhiên ngẩn đầu mở mịt, lơ lãng liếc Lương Tiềm đang đưa lưng về phía cô ta, anh mặt vội vàng né tránh, “…Vâng”
Phòng bao ba người trở về lúc chưa có chuyện gì phát sinh, đã diễn xong vở kịch, Lương Tiềm đứng dậy, Trình Việt đang suy nghĩ chuyện này, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, tiến tới bên người Lương Tiềm nhỏ giọng hỏi, “Không đúng, cậu cũng biết cô gái kia là ai đúng không? Cô ta là ai thế, sao trước đây mình chưa gặp qua?”
“Là nhân viên trong nhà hàng của Trì Sương….” Trình Việt nói ra điểm mấu chốt, “Chuyện này có gì đó không đúng nha!”
Sắc mặt Lương Tiềm âm trầm, thần sắc nghiêm nghị cài cúc áo, tùy ý nhận lấy khăn ướt mà nhân viên phục vụ mới mang lên, ưng dung thong thả lau chùi sạch sẽ từng ngón tay, vẫn không nói một lời.
“A Việt, đừng nói ở chỗ này, đi ra ngoài rồi nói.”
Dung Khôn một bên đã sớm nhìn ra điểm mấu chốt, mặc dù trong lòng anh ta cũng có nhiều nghi ngờ nhưng cũng biết bây giờ là thời điểm không đúng.
Trình Việt:”…”
Tình huống gì thế?

Từ nhà hàng đi ra, Dung Khôn cùng Trình Việt còn chưa nói lên sự nghi ngờ của mình, Lương Tiềm đã vội vàng bước nhanh, sắc mặt tái nhợt vịn vào cửa xe, trước mắt thấy choáng váng.


Trình Việt bị sợ hết hồn, vội vàng tiến lên đỡ hắn, “Đây là thế nào, có phải khó chịu ở chỗ nào không?”
Lương Tiềm vẫy tay một cái, thấp giọng nói, “Mình không sao.”
Ở phòng bao lúc thấy Hứa Thư Ninh, sau khi kinh ngạc qua đi, tất cả những gì có thể nghĩ đến anh ta cũng đều nghĩ.
Anh ta nhìn ra được, Hứa Thư Ninh thấy hắn cũng kinh ngạc, bất ngờ, ánh mắt kinh ngạc đó không thể giả bộ được.

Điều này nói lên cô ta căn bản không biết hắn là ai, cũng không biết quan hệ giữa hắn và Sương Sương.
Nhưng là, tại sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
Lương Tiềm không kiềm chế được ngừng thở, mặt mũi lạnh lùng.
Dung Khôn cùng Trình Việt thấy hắn như vậy, không chú ý chuyện khác nữa, cưỡng chế hắn lên xe, đi đến bệnh viện.
Lương Tiềm đúng là mạng lớn, rơi vào biển sâu còn nhặt được cái mạng trở về, đây gọi là kỳ tích trong kỳ tích.
Nhưng mà bởi vì điều kiện chữa trị không thích hợp, đại khái là chữa trị qua loa đi, lúc ấy đầu hắn đụng phải đá ngầm, mặc dù anh ta mạng lớn tự mình vượt qua nguy hiểm, nhưng cũng để lại di chứng đau đầu.
Bác dĩ đề nghị anh ta tu dưỡng thật tốt,, thường xuyên đến kiểm tra lại.
ở bệnh viện ngây ngô đến trưa, ba người mới rời đi, đi tới quán rượu bọn họ thường đến.
Trình Việt đối với chuyện ban ngày tò mò không dứt, đang lúc anh ta muốn hỏi rõ, Dung Khôn đã nhanh chân giành trước, giọng điệu bình tĩnh nói, “A Tiềm, nếu như mình đoán không lầm, người hôm nay ở nhà hàng của Trì Sương, hẳn là em gái của người đã cứu cậu ở Ngọc Châu đúng không?”
Trình Việt” a” một tiếng: “?”
Lương Tiềm ngồi trên ghế salon mềm nhắm mắt dưỡng thần, không nói là đúng, cũng không nói là sai, vì thế bọn họ cũng biết, lúc này anh ta yên lặng chính là ngầm thừa nhận.
“Mình đoán được.” Dung Khôn cau mày, “Cô gái kia chính là nhận biết cậu, có thể cô ta thật giống như không biết cậu là ai, mà mình cho tới bây giờ đều chưa thấy bệnh cạnh cậu có người như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng như vậy.”
“Không phải đâu…” Trình Việt lẩm bẩm, “Sao mình lại cảm giác chuyện này quỷ dị như vậy chứ?”
“Tất nhiên.”
Trình Việt:”Nói nhảm, nếu cô ta không biết thì sao cô ta lại đến nhà hàng của Trì Sương..


Không đúng nha, cô ta tới nhà hàng của Trì Sương làm gì?”
Sắc mặt Dung Khôn cũng ngưng trọng.

Giống như trong gia đình bọn họ vậy, bị không biết bao nhiêu người mang lòng dạ xấu xa nhìn chằm chằm, sự kiện bắt cóc hàng năm cũng không tính là ít.

Ngày nhỏ hắn ham chơi, cố ý trốn làm cha mẹ sợ đến mức ngất xỉu.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đối với người xa lạ luôn mang lòng phòng bị cùng cảnh giác, căn bản không dễ dàng cùng đồng nghiệp quen biết sâu.
Tình huống của A Tiềm quá đặc thù.
Lúc hắn được người khác cứu thì đã mất trí nhớ, nếu như người có lòng muốn thừa dịp này mà tiến vào, cũng không phải là một chuyện khó.
“Ban đầu mình cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.” Dung Khôn nói, “Cậu không muốn nói thì thôi, mình thấy cậu tốt là được rồi, cũng lười hỏi thêm, dù sao trong lòng cậu cũng hiểu rõ.

Cậu muốn xử lý như thế nào cũng là chuyện của cậu, nhưng bây giờ, người kia đang ở trong nhà hàng của Trì Sương…”
“Không được.”
Dung Khôn đứng dậy, từ trong túi móc điện thoại di động ra, “Chuyện này phải nói với Hoài Khiêm một tiếng.”
Lương Tiềm chậm rãi mở mắt, âm thanh có chút khàn khàn, “Có quan hệ gì với hắn?”
Trong lòng Dung Khôn tức giận.
Đây là đem nghi ngờ đổ hết lên đầu Hoài Khiêm sao?
“Cậu sẽ không cho là Hoài Khiêm an bài cô ta đến Tiểu Uyển chứ?” Dung Khôn lạnh lùng nói,”Lương Tiềm, đầu óc cậu có tật xấu phải không! Nhất định phải để mình nói rõ ràng sao? Cậu chính là bị người khác lừa bịp, cậu không đi hoài nghi những người từ trên trời rơi xuống đi mà lại đi hoài nghi bạn tốt hơn hai mươi năm của mình!”
Trình Việt cau mày, giọng khó chịu, “A Tiềm, cậu thay đổi rồi.”
Lương Tiềm cũng mệt mỏi nhéo sống mũi một cái.
Căn bản hắn cũng không có ý này.
Đối tượng hoài nghi đầu tiên đương nhiên là Mạnh Hoài Khiêm, nhưng mà ý niệm này vừa lóe lên đầu chưa được 2 giây, liền bị hắn bắc bỏ.
Mặc dù hai người đã nháo đến mức này, nhưng anh ta vẫn tin tưởng, Mạnh Hoài Khiêm không phải là người sẽ lôi kéo người khác, anh ta khinh thường những thủ đoạn như vậy, lại càng không muốn tốn chút tâm tư nào trên người không quan tọng.

Một lát sau, sắc mặt Dung Khôn hòa hoãn, “Có liên quan đến Trì Sương thì cũng có quan hệ với cậu ấy.”
Anh ta có thể dự liệu được Mạnh Hoài Khiêm sẽ tức giận thế nào khi nghe xong cuộc gọi này.
Nhưng là không thể gạt được.
“Không có đạo lý ba người chúng ta đều biết nhưng lại gạt cậu ấy.” Trình Việt nói lời công đạo, “A Tiềm, cô gái kia nếu không ở trong nhà hàng của Trì Sương, cho dù cô ta làm việc ở công ty mình, mình và Dung Khôn cũng không buông tha một người, bây giờ lại làm việc ở chỗ Trì Sương, cậu thích Trì Sương, Hoài Khiêm cũng thích cô ấy nha, ngày nào đó cậu ấy phát hiện, ai nha, lại có một kẻ lừa gạt ở trong nhà hàng của Trì Sương, lại có thể đang âm mưu cái gì đó, chúng ta lại không nói cho cậu ấy biết, cậu có tin cậu ấy đem ba người chúng ta đánh gãy xương không?”
“Cậu bị đánh thì thôi đi, tại sao lại liên lụy chúng mình?” Trình Việt hất cằm một cái, thúc giục, “A Không, gọi đi, nhanh gọi cho Hoài Khiêm.”
“Mặc kệ mấy người.”
Lương Tiềm không lên tiếng nữa.
Nếu như đây là hành động cố ý của Hứa Thư Ninh, vậy hắn trước đây nhìn nhầm cô ta, xem cô thường cô, anh ta cũng không muốn lừa dối bản thân --- dẫu sao xử lý hai kẻ không biết sợ hãi là gì so với đối mặt với một kẻ có bối cảnh cường đại không biết kẻ địch là ai thì dễ dàng, đơn giản hơn rất nhiều.
Nhuế Hứa Thư Ninh căn bản không biết hắn là ai, nếu như cô ta đến Trì Trung Tiểu Uyển chỉ là trùng hợp thì sao?
Lương Tiềm nhắm mắt một cái, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt.

Anh ta không muốn thừa nhận anh ta khủng hoảng, hắn gặp những chuyện này, quỷ dị đến mức là anh ta bó tay.
Tại sao anh ta bị rơi đến bãi biển Ngọc Châu chứ? Tại sao Hứa Minh Lực lại phát hiện ra hắn, tại sao Hứa Minh Lực biết hắn chứ?
Và tại sao, Hứa Thư Ninh lại tới nhà hàng của Trì Sương?
Anh ta không tin trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy, trùng hợp quá nhiều sẽ biến thành một âm mưu, mà điều anh ta lưu tâm nhất chính là điều này.
Anh ta luôn cảm thấy có một bàn tay trong bóng tối đang thao thúng tất cả những điều này.
-
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Mạnh Hoài Khiêm đi tới trước cửa phòng bao, anh ấy giơ tay lên giơ dấu một cái, phục vụ hiểu ý, yên lặng không một tiếng động rời đi.
Sau lưng anh là ánh sáng u ám của hành lang, cả người như nửa ẩn trong bóng tối, làm người khác không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, quanh thân mang lại khí thế bức người làm người khác rùng mình.
Dung Khôn là người đầu tiên thấy anh, còn chưa kịp kêu anh một tiếng.
Anh bước chân trầm ổn đi vào, tiện tay đóng cửa lại, làm cho Dung Khôn và Trình Việt chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy cổ áo Lương Tiềm, kéo đi, gần như là xuống tay độc ác, giờ phút này Lương Tiềm giống như đưa thân bị nhốt vào trong lồng thú, đầu óc sắp nổ tung, đang muốn mở miệng bộc lộ cảm xúc, hai người họ đều đang mang bộ dáng liều mạng ----
Trình Việt sợ hãi hô một tiếng, “Hoài Khiêm!”
Mạnh Hoài Khiêm mặc áo sơ mi trắng, vết thương lần nữa bị xé rách, một mảng áo bị thấm máu dán vào sau lưng làm người khác kinh sợ không thôi, nhưng anh hồn nhiên không hay, bị chảy máu như thế mà chân mày cũng không nhíu một cái.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui