Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trận này ỷ vào việc Dung Khôn và Trình Việt căn bản cũng chưa có cơ hội ngăn cản.
Trình Việt nháy mắt với Dung Khôn, để cho cậu ta gọi điện thoại cho Trì Sương.

Nhưng mà Dung Khôn lắc đầu một cái, không ngừng than thở, bây giờ trừ khi Trì Sương tự mình tới, nếu không làm gì cũng vô dụng --- nhưng vấn đề là, anh ta dám gọi Trì Sương tới sao?
Một khi biết nguyên nhân hai người họ động thủ, chỉ sợ chuyện này sẽ bết bát hơn, càng khó giải quyết hơn.
Cũng may trước mắt hai người này bị thương trên người.
Một người bị thương ở sau lưng, một người đầu óc bị thương.
Chẳng qua là lúc hai người này có dấu hiệu tạm dừng, bọn họ lập tức tiến lên mạnh lẽ tách bọn họ ra, bên trong phòng riêng có mùi máu như có như không.

Dung Khôn không dám nhìn áo sơ mi của Mạnh Hoài Khiêm, đỡ anh ấy ngồi lên ghế salon, tình huống của Lương Tiềm cũng không đỡ hơn chút nào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bên khóe miệng cũng đang rỉ máu, đang thở hổn hển chờ bình phục.
Trình Việt định nói sang chuyện khác, kéo cà vạt, chỉ cảm thấy mình ngăn cản thôi mà cũng một thân mồ hôi mỏng, “Thật ra đây cũng không phải chuyện đại sự gì, có cần làm thế không?”
“Làm sao hai người lại đến nông nỗi này chứ?” Trình Việt lại ảo não nói, “Chuyện chị của mình các cậu cũng biết, có người đàn ông tốn rất nhiều tâm tư trên người chị ấy, nếu không phải chị ấy thông minh thì đã sớm bị người đàn ông đó lắc lư rồi, nói trắng ra là, chính là mưu đồ tiền của cậu chứ còn gì nữa?”
Dung Khôn cũng nghĩ như vậy.
Sự thịnh vượng của thế giới tất cả đều vì lợi nhuận.
Nhưng mà cũng chỉ là trò lừa bịp sáo rỗng mà thôi.
Một lát sau, Lương Tiềm mới khàn khàn nói, “Không phải tôi an bài.”
Dung Khôn nói, “Chúng mình đều biết.”
Lại không nói đến Lương Tiềm đối với Trì Sương là tình xưa khó quên, chờ cơ hội có thể đoàn tụ lại, cho dù hai người đã chia tay rồi,A Tiềm cũng sẽ không làm chuyện không có lợi cho bản thân ---- loại chuyện này trừ mang phiền toái cho bản thân thì còn có lợi ích gì khác sao?
“Nhưng mà cũng là do mình tạo ra,” Lương Tiềm trầm giọng nói, “Chuyện này mình sẽ xử lý tốt, coi như bây giờ mình đã chia tay với Sương Sương, nhưng mình cũng chưa từng nói sẽ gây phiền toái gì cho cô ấy.”
Trình Việt nói, “Vậy sao cậu còn làm rơi đồng hồ ở chỗ cô ấy?”
Mặc dù là chuyện nhỉ, nhưng chẳng lẽ không tạo phiền toái cho người khác sao?
Lương Tiềm ngừng một lát, chỉ bịt tai không nghe.
Mạnh Hoài Khiêm một mực không lên tiếng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, giọng tầm thấp mở miệng, “A Việt, ngọn nguồn chuyện hôm nay cậu nói đi.


Dung Khôn cậu đừng nói chuyện.”
Dung Khôn dở khóc dở cười: “…”
Anh ta cũng biết ý của Mạnh Hoài Khiêm.
Đúng là anh ta đứng dưới góc độ đại cục, dĩ nhiên hy vọng bốn người bọn họ cho dù không thể quay về như xưa, nhưng cũng không cần nháo quá căng, cho nên ở phương diện lời nói sẽ uyển chuyển một chút.
Trình Việt thì không, hắn thấy gì liền nói cái đó, tuyệt nhiên không có nửa lời giấu giếm.
“Chính là chuyện đồng hồ kia, sáng nay chúng mình đến Tiểu Uyển, quản lý để cho bọn mình đến phòng bao của Dung Khôn.

Lúc quản lý đi đến két sắt, sau đó để cho A Tiềm ký tên, đây là đều là những việc làm thông thường, “ Trình Việt nhớ lại, “Đột nhiên có một cô gái gõ cửa, hỏi chúng ta ai là sếp Lương, kết quả Dung Khôn chỉ tay cho cô ta xem, cô ta đến bên cạnh A Tiềm…”
Bây giờ Lương Tiềm nghe được những lời này liền cảm thấy khó chịu.
Thậm chí anh ta muốn ngăn cản Trình Việt nhắc lại, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
“Kết quả!” Trình Việt buông một tay, “Cô ấy thấy A Tiềm, bị sợ lui về phía sau một bước, nói hai chứ, là anh.”
“Sau đó mình liền hỏi hai người có quen biết không, mình chỉ tò mò về chuyện này, bởi vì cô gái đó căn bản mình chưa từng nhìn thấy qua, lại còn làm việc ở nhà hàng của Trì Sương nữa, chuyện này không kỳ quái hay sao? Kết quả mình mới hỏi hai câu, cô gái đó liền nói là nhận nhầm người, lại cúi đầu nói xin lỗi, nước mắt lách cách rơi xuống, người khác không biết lại tưởng mình khi dễ cô ấy, cậu nói xem sao tự nhiên cô ta lại ủy khóc lóc chứ, thật là đòi mạng mà.”
Mạnh Hoài Khiêm nhẫn nhịn nghe Trình Việt nói xong, trầm giọng hỏi, “Cho nên, trừ mấy cậu ra thì không có ai khác biết chuyện đã xảy ra trong phòng bao?”
Trình Việt ngẩn người, “Đúng vậy.”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Như vậy, những người khác trong nhà hàng cũng không biết.”Trình Việt: “…Đúng vậy.”
“Được rồi.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Mình đã biết.”
Trình Việt hoảng hốt, hiểu ra, “Ý của cậu là, chuyện này không thích hợp để lộ ra ngoài?”
“Nói nhảm!” Dung Khôn đã sớm không nghe nổi nữa, “Nếu Trì Sương biết chuyện này, cô sẽ đập nát nhà hàng kia.

Người cũng dám ở dưới mí mắt của cô ấy, chuyện này cô ấy có thể nhịn sao? Hơn nữa trong nhà hàng những người khác biết được có thể không sợ sao? Người như vậy không biết là cô ta không biết gì hay là coi rẻ pháp luật!”
Mạnh Hoài Khiêm đứng lên, ung dung thong thả cài cúc áo, hời hợt nhìn Lương Tiềm một cái, “Đừng để cho một phần tử tội phạm xuất hiện trước mặt cô ấy, xử lý chuyện thối nát này, đối với cậu mà nói rất khó sao?”
Lương Tiềm vốn là đang căng thẳng, giờ phút này nghe những lời này, chợt đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mạnh Hoài Khiêm.
Trình Việt vội vàng kéo Lương Tiềm lại, “Này này này! Lời lẽ này, Hoài Khiêm nói… cũng không sai đúng không?”
Bây giờ nhớ lại đều cảm thấy cô gái này làm người ta phát sợ.

Nhìn thì nhu nhu nhược nhược, người khác hỏi thêm đôi câu thì lại rơi nước mắt, trên thực tế không phải cô ta theo anh trai mình làm chuyện thất đức sao?
“Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này mà cậu cũng không có năng lực giải quyết,” Mạnh Hoài Khiêm dừng lại mấy giây, “Vậy thì tôi nghĩ, hai người bọn họ cũng không phải ngạc nhiên về màn lừa đảo vụng về và buồn cười như vậy mà cậu đã trải qua.”
Dung Khôn:”…”
Trình Việt:”…”
Hai người này sao lại nói chuyện độc như vậy?
Học từ ai?
Lương Tiềm không thay đổi sắc mặt nhìn Mạnh Hoài Khiêm, trải qua khoản thời gian hòa hoãn này, anh ta đã không còn căm giận như lúc đầu mặc dù hận ý vẫn như cũ, cũng sẽ không còn tùy tiện vì mấy câu nói của anh mà bị chọc giận.
“Đi thôi, mấy người tự nhiên đi.”
Mạnh Hoài Khiêm cầm chìa khóa để một bên lên, ung dung ra khỏi phòng bao.
Chẳng qua là sau lưng anh là một mảng máu tươi nhuộm đỏ, mà mặt anh vẫn không đổi, làm người khác khó hiểu mà sinh sợ.
-
Mạnh Hoài Khiêm đi đến Ngọc tinh Thành, mặt không đổi cởi nút áo sơ mi, đem áo sơ mi nhuộm máu cởi xuống ném qua một bên, dường như đã không còn cảm giác đau đơn, dùng khăn ướt lau chùi vết máu, chân mày cũng không nhíu một cái.

Bây giờ anh cũng có thói quen thay một bộ quần áo khác ở trên xe, vào lúc này thay xong áo sơ mi sạch sẽ khác, mùi máu tanh như có như không kia cũng biến mất.
Bên xe, tài xế còn chờ đợi ở một bên.
anh xuống xe, bước chân vững vàng đi tới cửa thang máy.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên Trì Sương đang ngồi trên ghé salon đắp mặt nạ và xem điện thoại.

Cô nhìn thời gian, đã sắp mười giờ rồi, thời điểm này còn ai đến chư?
Cô đi dép xong đến chỗ cửa.
Trong màn hình nhìn thấy Mạnh Hoài Khiêm, trong đầu hiện lên bốn chữ “quả nhiên là hắn.”
Cả ngày hôm nay cô đều không đi đến nhà hàng, nhưng cô đoán được, chuyện này chắc do kế hoạch của cô tạo thành.
Vốn là cô còn đang suy nghĩ chuyện này, Mạnh Hoài Khiêm đã tới rồi, coi như cũng mang đến cho cô một đáp án, thời điểm cô không có yêu cầu gì, anh sẽ không đột nhiên đến thăm vào lúc đêm khuya như vậy.


Tất nhiên phải có nguyên nhân gì đó, cô đoán, cũng có thể do chuyện của Hứa Thư Ninh truyền tới tai anh.
Cảm giác được người khác quan tâm cho dù nếm qua quá nhiều lần, vẫn là hưởng thụ.
Cô vui vẻ mở cửa.
Mạnh Hoài Khiêm thấy cô thì sửng sốt một chút.
Trên mặt của Trì Sương còn đắp mặt nạ chỉ lộ ra làn da trắng nõn.
“Làm gì vậy?” cô cũng không sợ bộ dáng này sẽ tạo thành vết thương tâm hồn gì cho anh, còn nhàn nhã dùng ngón tay vuốt nhẹ ở trên mặt nạ, liếc anh một cái, “Đã trễ thế này anh còn đến làm gì?”
“Đi ngang qua, muốn nhìn cô một chút.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng không phải tay không tới, đưa cho cô ột phần sủi cảo chiên, “Thuận tiện đem bữa khuya cho cô.”
“Đi ngang qua? Thuận tiện?”
Trì Sương mặt đầy nghi ngờ nhìn anh, lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô đột nhiên nhón chân tiến lên phía trước, nhích tới gần anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, tựa như muốn nhìn vào trong lòng anh.
Tiến gần tới một chút, nhau người thiếu chút nữa là chóp mũi chạm nhau.
Mạnh Hoài Khiêm thậm chí còn có cảm giác chóp mũi của mình chạm vào mặt nạ của cô, cũng có ảo giác ướt nhẹp.
Yếu hầu của anh khẽ động một cái, đều quên ngôn ngữ, càng quên lui về phía sau --- ý thức cùng thân thể lúc này trở nên đồng bộ, thành thực giống nhau, không nghĩ tới lui ra.
“Mạnh Hoài Khiêm, hình như anh cũng không biết, thời điểm anh nói láo, “, đuôi mắt Trì Sương nhướng lên, chỉ vào lông mày anh, “Lông mày của anh sẽ nhíu một cái nha.”
--- hahahahhahahahahha!
Đương nhiên là cô nói dối rồi.
Cô đoán, hẳn không nên nói lời như vậy với Mạnh Hoài Khiêm, cho nên bây giờ đại khái là cô bịa chuyện.
Cô đã thu liễm rất nhiều, ít nhất không có nói, Mạnh Hoài Khiêm, thời điểm anh nói láo sẽ chảy nước miếng.
Mạnh Hoài Khiêm rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Phải không.”
“Cho nên, anh không phải là đi ngang qua, cũng không phải là thuận tiện đi.”
Đôi mắt Trì Sương cong cong nhìn anh, “Anh là cố ý.”
Cô đại phát từ bi lui ra một bước, không đem khuôn mặt đen này tiến tới hù dọa anh nữa.
Tất cả ảo giác đều biến mất.

Mạnh Hoài Khiêm muốn giơ tay sờ mũi một cái, anh luôn cảm thấy đây không phải ảo giác.
Cô đưa tay nhận lấy sủi cảo chiên trong tay anh, cười tủm tỉm nói, “Nhưng mà, vẫn nên cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh.

Lúc nào gọi thì đến Mạnh Siri.

Thật ra Mạnh Hoài Khiêm đối với Lương Tiềm gặp trò lửa đào này không có chút hứng thú nào, nghe thêm một chữ cũng cảm thấy lỗ tai dơ bẩn, lại lãng phí thời gian, nhưng anh rất để ý và tức giận, có người đem chủ ý đánh tới trên người cô, đêm cô vô tội kéo vào để cho cô đưa thân vào trong nguy hiểm.
“Làm sao vậy?”
Trì Sương đưa tay quơ quơ ở trước mặt anh, “Có phải là có chuyện gì không?”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm ngừng một lát, lắc đầu một cái, “Không có sao.”
“Anh nói không có sao thì không có sao.” Trì Sương không chấp nhất, “Thật ra thì, trừ sinh lão bệnh tử ra, những thứ khác đều là chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng.”
Đúng là, Hứa Thư Ninh xuất hiện ở trong nhà hàng của cô, tự nhiên cô sẽ không vui, cũng sẽ chán ghét.
Nhưng mà chuyện này căn bản không đáng giá để cô lãng phí quá nhiều tâm tư.
Từ đầu tới lui cô đều không ngại Hứa Thư Ninh, cho dù là trong nguyên tác, cô cũng không thừa nhận mình bị tổn thương do một người phụ nữ khác mang đến.
Oan có đầu nợ có chủ, ân oán giữa cô và Lương Tiềm, ở cái đêm khuya kia, ở trong phòng ăn đó, cô đã xóa bỏ v hắn, bây giờ cô giận chính là tình tiết vở kịch kia, làm cô cảm thấy sự tồn tại của mình là một trò đùa, tuyệt đối cô không nhận, chẳng qua cô chỉ là một nhân vật nền mà thôi.
Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói, “Cô nói đúng.”
Những thứ kia đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ cần cô vui vẻ vậy là đủ rồi.
“Vậy cũng không phải.” Trì Sương suy nghĩ một chút, còn nói, “Anh chờ tôi một chút.”
Nói xong cô xoay người vào trong.
Không có cô mời, Mạnh Hoài Khiêm sẽ không tự tiện chủ trương tiến vào nhà cô, anh vẫn kiên nhẫn đợi ở cửa.
Rất nhanh Trì Sương trở lại, đưa cho anh một chai sữa tươi, chế nhạo nói, “Lần trước tôi mời anh uống nước sôi, hôn nay mời anh uống sữa tươi giúp buổi tối ngủ ngon giấc.”
Mạnh Hoài Khiêm tiếp lấy, dễ dàng cầm lấy thân bình, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh buốt.”Cảm ơn.”
Thời điểm này thật không còn sớm nữa, cho dù trong lòng anh muốn cùng cô trò chuyện mấy câu, nhưng cũng không thể không nói tiếng ngủ ngon.
Cô luôn nhạy bén, nếu như ngày hôm nay anh quá mức khác thường, cô nhất định sẽ chú ý tới.
Mà anh cũng không có xác định lúc cô tra hỏi, bản thân mình sẽ không đổi sắc mặt nói láo.
Trì Sương đóng cửa lại, nhưng còn chưa có trở lại phòng khách, mà là khoanh tay đứng trước sảnh ra vào, lẳng lặng nhìn anh qua màn hình.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không có lập tức đi, anh đứng ngây người năm phút.
Anh sẽ không biết, trong năm phút đồng hồ này, Trì Sương vẫn nhìn anh, có ngu hay không, chuyện bừa bộn này có liên hệ gì với anh chứ? Rõ ràng hôm qua mới xuất viện, cũng không có ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Một lát sau, Mạnh Hoài Khiêm đi vào thang máy, lúc này mới bất giác giơ tay lên sờ mũi.
Vẫn là có ảo giác chóp mũi mình chạm vào cô, ướt át, sền sệt, có một chút ngọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận