Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trì Sương mở cửa, chống lại ánh mắt ôn nhu của Mạnh Hoài Khiêm, không nhịn được mà cười lên, “Làm gì vậy? Không phải anh vẫn còn nằm viện sao?”
“Xế chiều hôm nay bác sĩ kiểm tra vết thương, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì đã cho tôi xuất viện.”
Từ lúc ở trên ghế salon phát hiện ra chiếc hoa tai sáng lấp lánh kia, Mạnh Hoài Khiêm làm sao còn ngẩn ra ở đấy chứ.
May mà vết thương của anh không nặng, nói muốn xuất viện, bác sĩ cũng đồng ý.
Anh đưa tay ra, hướng về phía cô mở bàn tay ra, quả nhiên trong lòng bàn tay là chiếc hoa tai trân châu.
Dường như trong nháy mắt, hai người nhớ lại chuyện một năm kia.

Khi đó cô đánh rơi hoa tai, buổi tối hôm ấy anh đến bán đảo Tinh Ngữ tìm cho cô, tình cảnh này, quả thật rất có ý tứ.
“Một năm rồi.”
Trì Sương từ trong tay anh cầm hoa tai của mình lên, chế nhạo anh, “Anh cũng nên có đãi ngộ đặc biệt rồi.”
Mạnh Hoài Khiêm trầm thấp cười một tiếng ngắn ngủi, “Gì cơ?”
“Mời vào,” Trì Sương làm ra tư thế mời, “Mời anh uống ly…”
Cô dừng lại, theo bản năng nhìn về phía eo của anh, kịp thời đổi lời nói, “Mời anh uống ly nước lọc.”
“Cảm ơn”
Mạnh Hoài Khiêm đi vào, chậm rãi khom người đổi giày, dường như là lần đầu tiên tới đây, không nói một lời, mắt nhìn thẳng đi sau cô vào trong phòng khách rộng rãi.
Trì Sương chỉ có thể cảm khái trong lòng, người đàn ông này khứu giác đúng thật là dị thường nhạy bén, phát giác ra thái độ của cô yếu dần liền nhanh chóng tìm tới cửa tuy thân tàn nhưng ý chí kiên cường, rõ ràng trên người bị thương mà vẫn đến, dù có phải bò từ bệnh viện cũng phải qua.
Không biết còn tưởng rằng ngày mai là ngày tận thế nha.
Trì Sương một bên thầm oán, một bên rót cho anh một ly nước ấm, từ phòng ăn đi ra chỉ thấy anh đứng ở ban công ngắm cảnh hóng mát ___ Dường như cô có thể đoán được, bởi vì cô nói không thích không khí ở bệnh viện, cho dù sau khi xuất viện anh đã tắm rồi mới đên, hay là ra ban công cũng không muốn để cô ngửi được mùi hương cô không thích kia.
“Cầm lấy.”
Cô đi đến, đưa ly cho anh.
“Cảm ơn.” Mặc dù không khát, anh vẫn uống nửa ly nước, mới tiện thay đem ly đặt lên bàn ở ban công.
Góc nhìn từ phòng của cô vô cùng đẹp, đến ban đêm, gió nhè nhẹ thổi, đứng ở ban công còn có thể thấy dòng sông , ánh trăng cùng ánh đèn đường chiếu lên giống như dải ngân hà vậy.

Giờ phút này hai người không nói một lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cảnh đêm xa xa, cũng là một kiểu hưởng thụ.
Vẫn là Mạnh Hoài Khiêm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, chủ động mở miệng nói, “Buổi tối ăn cái gì?”
Trì Sương không khỏi tức cười, “Tại sao luôn hỏi tôi ăn cơm hay chưa? Ăn cái gì? Anh có biết người như vậy giống cái gì không?”
Không đợi anh trả lời, cô lại mặt mày hớn hở nói, “Lúc đi nhà trẻ không phải là ăn cơm ở đấy sao, cha mẹ tôi mỗi lần đón tôi về đều không ngừng hỏi tôi: Ăn cái gì nha? Uống cái gì thế? Ăn cơm có no không nha.”
“Ý của tôi là, “Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi nói, “Nếu như cô đói bụng, tôi đi ra ngoài mua cho cô chút đồ ăn.”
“Là anh muốn ăn chứ gì?”
Trì Sương nhìn anh một cái, “Đúng rồi, dù sao anh cũng là khách, tới nhà tôi cũng không thể để anh uống mỗi nước sôi được.

Để tôi đi tủ lạnh nhìn xem có gì anh không?”

Nói xong cô đi vào trong, Mạnh Hoài Khiêm cũng đi theo cô.
Trì Sương kéo tủ lạnh ra, bây giờ cuộc sống của cô không thể sống thiếu dì Lưu được.
Dì Lưu nhất định có chứng bệnh OCD (ám ảnh cưỡng chế) cho dù là tủ lạnh cũng phải sắp xếp ngăn nắp, có thể nói là bữa tiệc thị giác.
“Ăn cái gì?” Trì Sương nghiêng đầu hỏi Mạnh Hoài Khiêm, “Nói trước, nếu yêu cầu tôi bật bếp, rót dầu, dính khói dầu lên người thì anh coi như đừng lên tiếng.”
Mạnh Hoài Khiêm dĩ nhiên tự biết mình.
Anh vượt tay qua cô, cầm hai quả trứng, bàn tay anh đủ rộng lớn dễ dàng cầm được.
“Tôi nấu cho cô hai quả trứng gà được không?” anh hỏi.
Trì Sương dường như nhớ lại buổi tối một năm kia, anh thật giống như đã nấu trứng gà cho cô, nhưng cô nhìn cũng không nhìn để cho anh lăn đi, chứ đừng nhắc đến ăn.
Nhìn bộ dáng yếu ớt của anh mới ra khỏi bệnh viện, cho dù biết là cô bật lăng kính filter, cô vẫn không có nhẫn tâm cự tuyệt.
“Được rồi.” cô đại phát từ bi gật đầu.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không phải người đàn ông của gia đình, lần trước xuống phòng bếp cũng vì luộc trứng gà cho cô.

Thời gian lâu như vậy, anh vẫn không có quên cách bật bếp gas, cho nước sôi vào trong nồi, bật lửa lên, bếp bất ngờ dấy lên ngọn ;lửa, dường như làm phòng bếp ấm lên.
Trì Sương thoải mái quan sát anh.
Đại khái là vì thoải mái, hôm nay trên người anh mặc quần áo rộng thùng thình, giản dị, không phải là bộ âu phục nghiêm túc cứng rắn, giờ phút này rũ mi nhìn chằm chằm vào quả trứng gà lúc nổi lúc chìm trong nồi, khí nóng bay lên, cũng tách rời vẻ hời hợt lãnh đạm thường ngày của anh.
“Hình như trước kia anh cũng từng luộc trứng gà cho tôi.” Trì Sương than thở, “Nhưng mà tôi chưa có ăn.”
Mạnh Hoài Khiêm cũng nhớ lại chuyện đêm hôm đó, bật cười.
“Tôi nhớ ___”
Cô cố gắng nhớ lại, “Ngày hôm đó tôi còn cầm cái gì đó đập vào anh?”
Cô không nhớ chính xác.

Dẫu sao cũng hơn một năm rồi, cô đập Mạnh Hoài Khiêm cũng không ít lần, có đôi khi là túi, có dôi khi là son môi hộp phấn….
“Là đôi dép màu hồng.” Mạnh Hoài Khiêm trả lời.
“Tốt nha, Mạnh Hoài Khiêm anh nói!!!” Trì Sương trợn mắt nhìn anh một cái, cất giọng, “Anh có phải muốn nhớ từng khoản một với tôi đúng không? Là muốn ngày nào đó báo thù phải không? Nếu không làm sao anh lại nhớ rõ ràng như vậy!”
Mạnh Hoài Khiêm:”…”
Anh chỉ là muốn trả lời vấn đề của cô mà thôi, không có bất kỳ ý tứ nào khác.
“Lại giả câm phải không?”
Anh bất đắc dĩ giơ hai tay lên, bày tỏ đầu hàng.

“Không phải.”
“Cho nên chính là anh thù dai, đàn ông nhỏ mọn thì tương lai không tốt đẹp được đâu!”
“Không có, tôi không có thù dai.”
“Cho nên anh cảm thấy tôi đây là kiếm chuyện?”

Mạnh Hoài Khiêm rơi vào trầm tư, anh đang suy nghĩ, vì sao vừa rồi anh lại trả lời vấn đề kia.
Trong đầu anh hiện lên hai từ mà Dung Khôn chế nhạo.
Đáng đời.
Cho dù nội tâm hối hận, anh vẫn phải lên tinh thần đáp lại, “Không phải, tôi không có nghĩ như vậy, cô đừng hiểu lầm, tôi chẳng qua là…”
ở trước mặt cô luôn nghèo vốn từ, không biết nên nói như thế nào, chuyện liên quan đến cô anh đều nhớ rõ ràng, cũng không phải là tận lực mà do tự nhiên liền ghi nhớ trong đầu.
Trì Sương bật cười, vẻ mặt vui thích, “Khẩn trương như vậy sao, sếp Mạnh?”
“Được rồi, tôi cũng không khi dễ bệnh nhân nữa.’
Cô chậm rãi nói, “Thành thật trả lời, ngày đó tôi cầm dép đánh anh,, có phải anh cũng cảm thấy tôi phiền muốn chết, có phải trong lòng cũng đang mắng tôi phải không?”
“Không có” Mạnh Hoài Khiêm bình thản nói, “Khi đó ngược lại có chút cảm động.”
Trì Sương hoài nghi nhìn anh.
“Bởi vì trên tủ giày còn có một đôi giày cao gót.” Mạnh Hoài Khiêm nói, “Lúc cô ghét tôi, dưới tình huống cực kỳ tức giận theo bản năng cô lấy đôi dép lông mềm đánh tôi mà không phải là đôi giày cao gót kia.”
Trì Sương trợn mắt há hốc mồm.
Căn bản cô không hiểu hết logic đằng sau lời nói của anh..
“Đó là do tôi không thấy!” cô nói.
Khi đó cô còn nơi nào mà để ý chuyện này, nếu là cô thấy được, đừng nói là giày cao gót, cho dù là cây đao cũng ném về phía anh, để cho khắp người anh đều là lỗ máu.
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Cô không nhìn thấy vũ khí chân chính có thể đả thương người.”
Những lời này có chút sâu xa, Trì Sương không muốn tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, có tiên tiên đoán được có bao nhiêu nhàm chán---- đây là bệnh chung của đàn ông, cũng là tật xấu của đàn ông bác học đa tài.
“Tốt lắm!”
Cô quả quyết lên tiếng ngăn lại, “Chuyện này đừng nhắc lại nữa, anh nhắc lại tôi liền coi là anh đang tính nợ cũ nha, trứng gà hình như chín rồi?”
Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu liếc nhìn trong nồi, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, “Chờ một chút nữa, còn 30 giây nữa.”
“…”
Trì Sương đỡ trán, “Sao lại đi tính giờ cơ chứ?”
“Cô thích ăn lòng đỏ trứng chín ướt, tôi tìm hiểu muốn nấu thì cần 9 phút.” Mạnh Hoài Khiêm nói.
Trì Sương tủm tỉm cười, “Không tệ, không tệ, anh rất có thiên phút làm đầu bếp nha.”
“Đã xong.”
Đợi khi chính xác đến từng giây Mạnh Hoài Khiêm lập tức tắt bếp.
“Đột nhiên nghĩ đến một chuyện,” Trì Sương thấy anh vớt hai trái trứng từ trong nồi đặt lên khay,”Dẫu sao anh cũng bị bệnh nằm viện đi, tôi tay không đến thăm anh cũng không tốt lắm, cho nên tôi quyết định cho anh lễ vật thăm bệnh đặc biệt đi.”
Vừa nói cô cầm trứng gà đi.
Mạnh Hoài Khiêm vội đuổi theo nắm lấy cổ tay cô, chờ khi bản thân ý thức được tay mình đang vững vàng nắm lấy cổ tay cô, tim anh đập loạn nhịp, buông tay, khó có lúc nói lời không mạch lạc, “Đừng, đừng đụng, vẫn còn đang nóng.”
Trì Sương theo bản năng cúi đầu nhìn tay mình.
Làm cái gì vậy?

Chẳng lẽ cô độc thân quá lâu, một người đàn ông nắm tay cô thế mà tim cô lại đập nhanh sao?
Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra, thu tay về,hắng giọng một cái,”Vậy đợi không còn nóng nữa thì tôi lấy.”
Mấy phút sau, trứng gà nguội đi, Trì Sương lạch bạch đi vào phòng, không bao lâu cô đi ra, để tay giấu ở sau lưng, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt anh, “Để ăn mừng anh xuất viện thuận lợi…”
Cô đưa tay ra, mở ra, ánh mắt trong suốt, “Cho anh.”
Trên trứng gà vẽ một con heo nhỏ dáng điệu ngây thơ, tròn vo mũm mỉm.
Mạnh Hoài Khiêm đưa mắt nhìn cô____
Quả thật cô không biết.
Vũ khí chân chính có thể tổn thương anh, thật ra cô vẫn luôn nắm chặt trong tay.
-
Hôm sau.
Mùa hè nóng bức ở Bắc Kinh vẫn chưa hết, Trì Sương ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, cuối cùng cũng rảnh rỗi đi xử lý màn kịch này, ban đầu cố ý mời người làm hệ thống chấm công nhân viên vào lúc này đã phát huy công dụng rất lớn, cô lấy thân phận bà chủ đi vào, rất nhanh đã tìm được tin tức cá nhân của Hứa Thư Ninh, và lịch trình làm việc của cô ta.
Nhân viên làm việc ở Trì Trung Tiểu Uyển đều theo ca làm.
Tuần này, Hứa Thư Ninh làm ca ban ngày, từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Trước hai ngày, cô cùng quản lý tranh cãi nảy lửa, dẫu sao vị quản lý này cũng có kinh nghiệm làm việc phong phú, rất nhanh liền đem chuyện này xử lý tốt, an bài ba vị sếp gặp nhau ở phòng ăn vào sáng hôm nay.

Lương Tiềm tự nhiên không cần phải nói, chuyện này vốn là vì hắn mà ra, giờ phút quan trọng này anh ta không thể ra oai, trong lòng Dung Khôn và Trình Việt mắng chửi, cũng chỉ có thể phối hợp ---- dẫu sao chiếc đồng hồ giá trị kia vẫn ở đây, nếu bọn họ không hợp tác quá trình bồi thường, lấy tính cách của Trì Sương, thật đúng là dám báo cảnh sát, hai người bọn họ cũng không phải đang tự bêu xấu mình sao?
Trì Sương căn bản không có ý định đến.
Nếu không phải tình huống quá đặc thù, cô cũng không muốn hai người kia chạm mặt ở địa bàn của cô ----nghĩ đợi đến khi vở kịch này kết thúc, cô sẽ cho người đến dọn dẹp và khử trùng từ trong ra ngoài.
Phàm chỉ cần cô ấy là một phú bà giàu nứt đổ vách, thì cái nhà hàng này cô cũng không muốn!
Bà người từ mỗi chỗ khác nhau lên đường, tới bãi đậu xe của Trì Trung Tiểu Uyển đụng gặp nhau.
Sáng sớm mặt trời cũng đủ oi nóng, Trình Việt cầm chìa khóa xe, tức giận than phiền, “Người này nha, mỗi khi rảnh rỗi liền sinh nông nổi, làm ra chuyện dày vò bản thân mình thì thôi đi, còn liên lụy đến anh em, thật là quá đáng mà.”
Dung Khôn lấy cùi chỏ đụng anh ta một cái, coi như là cảnh cáo, “Chớ chọc người điên.”
Không thấy A Tiềm bây giờ phảng phất như đi từ kho lạnh đi ra sao, cả người tản ra hơi lạnh lẽo.
Không nên đắc tội người thất tình, nếu có quăng quả đấm đến cũng là liều mạng.
Tình huống bây giờ, một mình A Tiềm vẫn có thể quật ngã hai người bọn họ.
Trình Việt nhỏ giọng mắng, “Ngâm lâu trong biển đầu óc cũng bị úng nước!”
Ba người cùng đi vào hành lang, đến phòng chính của Tiểu Uyển.

Thời điểm này vẫn còn sớm, so với lúc buôn bán, bây giờ trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh, hôm nay chị họ cũng ở đây, thấy bọn họ, vẫn là khách khí chào hỏi , “Sếp Lương, sếp Dung, sếp Trình, làm phiền mấy vị phải đi chuyến này.”
Lương Tiềm gật đầu, kêu một tiếng, “chị.”
Chị họ không nhận xưng hô này, khách sáo cười một tiếng, nhìn về phía quả lý, “Bên kia dã chuẩn bị xong chưa?”
Quản lý Vu gật đầu.
Chị họ cười, giải thích với bọn họ, “Vốn là Sương Sương cũng phải đến, nhưng mà mấy người còn không biết, hôm qua em ấy mới đi công tác trở lại, ở bên ngoài bôn ba mấy ngày nên tôi để em ấy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày hồi sức.”
Thật ra trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Trì Sương đối với chuyện này rất tức giận.
Dung Khôn nghe những lời này da đầu cũng tê dại, tự nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua ở bệnh viện, vội vàng nói, “Chuyện nhỏ mà thôi, là chúng tôi đã thêm phiền toái cho cô.”
Chị họ hài lòng nói, “Sếp Dung, hôm trước tôi mới mua được trà Mao Phong thượng hạng, tôi đã để cho phục vụ pha trà cho ba vị, ở phòng riêng của anh.”
Dung Khôn lễ phép nói cảm ơn.

Dưới sự hướng dẫn của quản lý, ba người Dung Khôn tiến vào phòng vao, quản lý Vu cười, nói, “Đồng hồ đeo tay của sếp Lương đang ở két sắt của nhà hàng, tôi lập tức cầm tới ngay, ngoài ra, dựa theo quy trình, phiền toái sếp Lương ký tên ở trong danh sách nhận lại đồ vật bị thất lạc, tôi cũng cho sếp Trì một câu trả lời thỏa đáng, sếp Trì dối với chuyện này vô cùng để ý.”
Lương Tiềm vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ nói, “Được.”
Quản lý Vu thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền rời khỏi phòng bao.
Hứa Thư Ninh đang kiểm tra cặn kẽ đơn yêu cầu, mới từ trong phòng làm việc đi ra liền đụng phải quản lý Vu, giao tài liệu cho cô ấy kiểm tra lại .
“Không thành vấn đề.”
Quản lý Vu nhìn lại mấy lần, thuận miệng nói, “Em đi phòng bao của sếp Dung đi, đưa cho sếp Lương ký tên là được.”
Hứa Thư Ninh lộ vẻ khẩn trương.
Quản lý Vu phải đi mở két sắt, vội vàng dặn dò Hứa Thư Ninh rồi rời đi.

Người phục vụ viên khách thấy Hứa Thư Ninh vẫn còn sợ hãi, liền nhỏ giọng trấn an cô ta, “Yên tâm, không có chuyện gì đau, ba người bọn họ đều là bạn của sếp trì, sẽ không làm khó cô đâu.”
Hứa Thư Ninh hít một hơi sâu, sợ làm trễ nãi công việc, cười với nhân viên phục vụ kia một cái, vội vàng cầm tài liệu lên lầu hai.
Đi tới phòng bao, cô ta giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nghe được bên trong có người nói “Đi vào”, cô ta mới đẩy cửa đi vào ___
Cùng lúc đó, truyền tới một giọng nam trầm thấp, “A Việt, tắt đi, đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Cô ta hơi ngẩn ra.
Luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi đối diện với cô ta, nở nụ cười ấm áp, “Dám hút thuốc ở địa bàn của Trì Sương, A Việt, có phải cậu không muốn sống nữa đúng không?”
Người đàn ông trẻ tuổi thấy cô ta đi vào, ôn hòa gật đầu nói, “
“Được rồi, mình tắt.” Trình Việt đóng bật lửa lại, “Mình không hút nữa, không hút.”
“Xin hỏi,” Hứa Thư Ninh đứng ở cửa nhỏ giọng hỏi, “Vị nào là sếp Lương ạ?”
Ngón tay Dung Khôn chỉ Lương Tiềm đang ngồi đối diện anh ta, “Ký tên đúng không, đưa cho hắn là được.”
Hứa Thư Ninh mới bước được hai bước.
Lương Tiềm đã quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta ít khi chú ý đến người không quan trọng, chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Anh ta kinh ngạc hai giây, ánh mắt lại rơi vào gương mặt của nữ sinh trẻ tuổi, như nghĩ tới điều gì đó, anh ta nhíu chặt mày, chẳng qua là rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt hững hờ, tựa như người trước mắt chẳng qua là người xa lạ chưa gặp bao giờ, liếc mắt cũng không muốn nhìn nhiều thêm.
Hứa Thư Ninh cảm thấy dường như ngực mình đang nổ tung, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Theo bản năng cô ta trợn tròn mắt, dẫu sao kinh nghiệm có hạn, chuyện này lại quá đột ngột, nhất thời mờ mịt, căn bản cô ta không nghĩ ngợi gì, theo bản năng bất thốt lên, “Là anh?”
Tại soa là hắn?
Tại sao là hắn!
Trong lúc nhất thời suy nghĩ của cô ta hỗn loạn không dừng, hắn là …là sếp Lương, là chủ nhân của cái đồng hồ kia?
Đợi một chút, tột cùng hắn là ai?
Dung Khôn đang cầm cốc uống trà vui vẻ chậm rãi ngẩng đầu, hoài nghi nhìn Hứa Thư Ninh.
Trình Việt dừng động tác nghịch chiếc bật lửa lại, liếc Lương Tiềm một cái, lại đánh giá Hứa Thư Ninh, buồn bực hướng Lương Tiềm hỏi, “Chuyện gì vậy, tình huống gì thế? Hai người quen biết?”
---
Hết chương 62: !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận