Chương 258: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (21)
Sau khi bị xử tội công khai, Bạch Chỉ Lan đi tắm, uống thuốc, massage đầu bằng dầu mọc tóc rồi đi ngủ. Giống như tối hôm qua, được chừng mười phút cô đã ngủ say, mi tâm nhíu chặt giãn ra, khóe miệng thế mà hơi cong lên thành nụ cười.
Hôm sau, Lâm Đạm thức dậy lúc năm giờ rưỡi, sau khi vệ sinh cá nhân ba mươi phút, đúng sáu giờ Lâm Đạm đi vào bếp làm bữa sáng cho con gái.
Một đám người xem ham ăn đến đúng giờ là vào, chuẩn bị thưởng thức tay nghề xuất thần nhập hóa của mẹ Bạch và đoán xem sáng hôm nay cô sẽ làm món gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Tôi đoán là mì.】
【Có xương nên tôi đoán là canh xương hầm.】
【Nấu mì xương hoặc là canh xương.】
【Sai hết rồi! Mẹ Bạch đã dùng búa đập nát xương, hầm cái rắm.】
Tất cat người xem đều bị hành động khó hiểu của Lâm Đạm làm bối rối. Bọn họ chỉ biết xương dùng để hầm canh nhưng không hề biết rằng xương đập vỡ ra cũng có thể ăn.
【Chẳng lẽ đây là đang nấu cẩu lương?】
【Hợp lý đó! Chắc chắn là cẩu lương!】
Thế nhưng vào lúc này, đầu bếp quốc gia Viên Trọng Nhất đăng nhập vào. Bây giờ ông cũng đã trở thành fan trung thành của mẹ Bạch, ba bữa cơm mỗi ngày đều đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp xem Lâm Đạm vào bếp. Cũng may, dường như Lâm Đạm có chứng ám ảnh cưỡng chế, sáu giờ sáng mỗi ngày nấu bữa sáng, mười hai giờ trưa nấu cơm trưa, sáu giờ chiều nấu cơm chiều, tuyệt đối không sớm hơn hay trễ hơn một phút nào, giờ giấc còn chuẩn hơn cả máy. Điều này cũng phần nào phản ánh lên tính tự giác của Lâm Đạm. Chỉ cần người vào trong ba thời gian này là chắc chắn có thể nhìn thấy Lâm Đạm bận rộn trong bếp.
Theo sau Viên Trọng Nhất, avatar của Lãng cũng sáng lên.
Lúc này, Lâm Đạm – người không biết gì đang cầm búa, đập vỡ từng ống xương, sau đó gom tủy xương bỏ vào chén. Làm xong hết thảy, Lâm Đạm lấy một miếng thịt nạc ra băm rồi cho hành lá, nước gừng và nước tương vào, nhào từ từ cho đến khi quánh lại mới thôi.
Người xem còn đang suy đoán xem Lâm Đạm đập xương để làm gì thì Viên Trọng Nhất chậm rãi bình luận hai chữ: 【Tuyệt diệu!】
Thổ hào tên Lãng cắm đầu tặng quà, không nói gì.
Băm nhân thịt xong, Lâm Đạm lấy phần bột mà tối qua đã trộn sẵn ra, cán thành da bánh mỏng, múc một thìa nhân thịt rồi múc thêm một thìa tủy xương, nhẹ nhàng gói thành một cái túi xếp li đẹp mắt. Chỉ mất một chốc, mười lăm cái bánh bao đã được gói xong, được Lâm Đạm bỏ vào lồng hấp nóng hổi.
Viên Trọng Nhất lần nữa cảm thán:【Kỹ năng nấu nướng quá tuyệt vời! Đây là đang nấu bánh bao súp. Bánh bao súp phải nấu như thế này, nhân thịt phải dùng thịt ba chỉ, nhiều mỡ. Còn phải trộn thịt cua, gạch cua, nước gừng, nước tương và rượu gia vị lại với nhau, quấn trong một miếng da heo đông lạnh, như vậy mới có thể hấp ra nước súp đậm đà. Có điều, điều kiện của cô Lâm có hạn, không mua được thịt cua và gạch cua, cũng không kịp làm heo da đông lạnh nên dùng tủy xương thay thế. Sau khi hấp chất nhựa của tủy xương đậm đặc, thơm ngon, nhân bánh bao súp còn nguyên vị hơn khi dùng các loại nguyên liệu khác! Tay nghề nấu nướng của cô Lâm quá tuyệt vời, đến tôi cũng phải khâm phục! Thật hy vọng một ngày nào đó có thể gặp mặt cô Lâm!】
Không liên lạc được với Lâm Đạm nên Viên Trọng Nhất chỉ có thể vào phòng phát sóng trực tiếp mỗi ngày để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình. Nghe ông nói xong, người xem đã chảy dãi đầy đất, qua màn hình được chia đôi nhìn thấy Bạch Chỉ Lan vẫn còn đang ngủ, không khỏi ngưỡng mộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【Ngày nào ngủ dậy cũng có đồ ngon ăn ngay, sao Bạch Chỉ Lan tốt số thế?】
【A a a a, mẹ Bạch có nhận thêm con gái không? Đồ ăn nhiều đến một chậu lận!】
【Tôi đếm rồi, Bạch mẹ chỉ gói có mười lăm cái bánh bao, căn bản không đủ ăn? Thứ cho tôi nói thẳng, một mình tôi là có thể xử hết chỗ đó!】
Thổ hào Lãng lại tặng quà, sau đó bình luận:【Người tặng thưởng nhiều nhất có được cô Lâm tặng bánh bao súp không vậy? Hy vọng nền tảng có thể đề nghị điều này với bà ấy.】
【Con mẹ nó, mọi người mau đến đây, chỗ này có một người công khai gian lận!】
【Đánh thổ hào, chia bánh bao súp!】
【Có đặc quyền ghê thật, có thể trực tiếp ra ám hiệu với mẹ Bạch.】
Một đám người hi hi ha ha trêu đùa Lãng, sau đó đi tặng quà.
Lâm Đạm làm bánh bao xong thì bắt đầu hầm canh. Một nồi canh ngon đủ để giải quyết hết tất cả thức ăn, cho nên mới nói trình tự làm việc không thể thiếu được. Cô cho tất cả các nguyên liệu như xương ống, giò heo, gà, vịt vào lọ sành theo thứ tự, cho nước suối vào trộn đều, hầm với lửa nhỏ, sau đó xào một chảo thịt xào dưa chua cho người bên tổ chương trình mang ra bãi đất trống, ăn với mì.
Người của tổ chương trình sống nhờ ở nhà của người dân trong thôn, cơm cũng do họ phụ trách, chi phí ăn ở đã trả, coi như là tạo công ăn việc làm cho người dân thôn Tiểu Điền.
Làm bữa sáng cho tổ chương trình xong thì bánh bao cũng đã chín, lúc này Lâm Đạm mới gọi Bạch Chỉ Lan dậy. Bạch Chỉ Lan hoàn toàn không biết trên mạng có biết bao người đang ghen tị với mình, cô lơ ngơ đi rửa mặt, đánh răng, ngồi vào bàn ăn.
“Hả, hôm nay ăn bánh bao ạ? Con không thích ăn bánh bao.” Cô phàn nàn như thường lệ.
Người xem xanh mặt, giạn dữ bất bình nói:【Có phúc mà không biết hưởng! Cô không ăn thì giveaway ở Weibo, tặng cho bọn tôi!】
【Giveaway đi! Mau mau mau, mau qua Weibo của Tiểu Quả Quả ý kiến đi, để cô ấy nói lại với Lan Lan!】
【Không thực tế. Thôn núi rất xa, nghe mẹ Bạch nói muốn vào nội thành phải đi xe mấy tiếng lận, gửi đến thành phố của chúng ta chắc bánh bao súp bị hỏng cả rồi!】
【A a a a a! Muốn ăn!】
Trong lúc người xem gào thét, đạo diễn tổ chương trình nhận được một cuộc điện thoại, đáp vâng vâng dạ dạ mấy tiếng rồi giơ bảng lên, lặng lẽ gọi Lâm Đạm ra ngoài. May mà Bạch Chỉ Lan đã bắt đầu ăn sáng, người xem nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt thèm thuồng nên vẫn chưa chú ý tới việc Lâm Đạm đi ra ngoài.
“Đạo diễn, có chuyện gì?” Lâm Đạm lễ phép hỏi.
“Chuyện là thế này”, đạo diễn vặn tay, mặt dày nói: “Cô Lâm, người xem vô cùng ngưỡng mộ khả năng nấu nướng của cô, muốn nếm thử món bánh bao súp vừa rồi cô làm. Do mọi người yêu cầu nhiều quá nên bọn tôi quyết định chọn ra một người xem may mắn tặng bánh bao súp, cô thấy có được không?”
Làm một lồng bánh bao thôi mà, có gì không được? Lâm Đạm suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Ừm, đợi lát nữa tôi làm một lồng bánh bao rồi để đông lạnh, các chú gửi nó đi bằng tủ lạnh nhỏ, sau khi người xem nhận được thì tự hấp lại, mùi vị chẳng khác gì lúc tôi mới hấp đâu.”
Đạo diễn vui như điên, luôn miệng nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, cô Lâm, cực cho cô rồi. Đợi lát nữa khi bọn cháu quay cảnh cô Bạch cho con lừa con ăn cỏ khô, cô Lâm vào bếp làm bánh bao nhé.” Mới đầu, tổng đạo diễn bắt gã tới quay cho Bạch Chỉ Lan gã còn cảm thấy không phục lắm, bây giờ mới cảm thấy mình quá may mắn! Hằng ngày có đồ ngon ăn thì thôi đi, thế mà còn có thể kết thân với nhân vật lớn như “Lãng”! Lồng bánh này có nói gì gã cũng phải đưa nguyên vẹn qua cho đó!
Nếu tổ chương trình đã sắp xếp thời gian xong thì Lâm Đạm không có gì để nói nữa. Lâm Đạm cầm lấy một cái cốc, giả vờ mình ra khỏi ống kính để đi rót nước, chợt nghe thấy tiếng thét của Bạch Chỉ Lan vang lên ở phía sau: “Ối a a! Bánh bao súp này nóng quá! Nóng quá, nóng quá đi!”
“Nóng thì con nhổ ra đi.” Lâm Đạm đầy mặt bất đắc dĩ quay trở lại.
“Có đánh chết con cũng không nhổ ra đâu! Ngon quá! Nước súp cực kỳ ngon, cực kỳ cực kỳ ngon, vị giác của con sắp bùng nổ rồi mẹ có biết không?! Sao mẹ chỉ làm có mười lăm cái thế? Ít quá!” Bạch Chỉ Lan nói với đôi mắt ướt đẫm. Miệng cô bị nóng làm đỏ lên, đang vừa quạt vừa hà hơi nhưng chết sống không chịu nhổ ra, đúng là muốn ăn không muốn sống.
Người xem bị cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
【Thà bị bỏng chết cũng không muốn nhổ bánh bao súp ra, đây là sự kiên cường của việc ham ăn!】
【Phục Bạch Chỉ Lan luôn, ha ha ha ha…】
【Ai bảo cô ăn một mình, đây là báo ứng! Cười chết!】
Lâm Đạm cầm khăn tay lau miệng cho Bạch Chỉ Lan, mình ăn một hơi bốn cái bánh, còn lại đẩy tới trước mặt đối phương. Ăn sáng xong, Bạch Chỉ Lan tự xưng ăn rất ít lại đang xoa bụng nói: “Ăn chưa no, còn đói.” Ở trong nhà này, quần áo được đưa đến tận tay cô, cơm được dâng tận miệng, ngoại trừ ăn uống chơi bời thì cô gần như không phải làm việc gì cả.
Các khách mời khác dốc sức báo hiếu với cha mẹ, phong cách hoàn toàn khác với Bạch Chỉ Lan. Thế nhưng người xem không những không ghét cô mà còn cảm thấy đương nhiên, một là vì Lâm Đạm dung túng; hai là vì mười tám năm trước, cô chưa từng nhận được tình thương của mẹ, khó khăn lắm mới gặp được mẹ, chả lẽ vẫn không cho phép cô tận hưởng chút nào à?
Thấy dáng vẻ bướng bỉnh của cô, người xem chỉ biết vui và xót xa cho cô, làm gì ghét được?
Hôm nay là ngày cuối cùng của tập đầu tiên, hai mẹ con vẫn không định làm gì như cũ. Ăn sáng xong, Bạch Chỉ Lan đi ra sân sau chơi với Ham Bao và Phi Mao Thoái, Lâm Đạm thì đi vào bếp, làm một lồng bánh bao cho “Người xem may mắn”. Sợ đối phương ăn nhiều, Lâm Đạm làm 25 cái, cho vào tủ lạnh nhỏ chuẩn bị để tổ chương trình đưa đi, sau đó chặt sườn, chuẩn bị làm sườn hầm khoai tây.
Đến đúng giờ người xem vào xem mẹ Bạch nấu bữa trưa, rồi đến đúng giờ vào xem Lâm Đạm nấu cơm tối, chủ đề hôm nay vẫn là ăn, ăn sườn kho, đúng là làm thèm chết người ta! Thật vất vả đến tối, Lâm Đạm bật TV lên, xem tập mới nhất của phim 《Phù sinh nhược mộng》. Người xem đua nhau vào xem TV cùng Lâm Đạm, vốn tưởng rằng kỹ thuật diễn của Bạch Chỉ Lan vẫn tệ như trước nhưng không ngờ lúc nàyn kỹ thuật diễn của cô có đột phá.
Cô đóng vai trưởng công chúa ôm chân tướng quân, chấn vấn hết câu này đến câu khác: “Tại sao chàng không yêu ta? Tại sao?”
Biểu cảm đau thương, khóc lóc than trách của Bạch Chỉ Lan và đôi mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào tướng quân như là chớp mắt một cái, hai hàng huyết lệ sẽ rơi xuống, lại như muốn móc tim mình ra cho đối phương xem. Không có được câu trả lời mình muốn lại còn nước mất nhà tan, cô nhảy xuống vách đá không chút chần chừ, trước khi chết còn ngoái đầu lại nhìn một cái, ánh mắt xa xăm, nhẹ nhõm nhưng lại đau tận xương tủy. Bóng dáng mặc váy đỏ của cô biến mất ở dưới vách đá, chỉ có giọt nước mắt rơi vào trong gió.
Lần đầu tiên người xem được cô đưa vào vai diễn, khóc cười theo cô, đau lòng đến chết lặng. Cuối cùng cô cũng đã chết, nhưng vẫn chưa có ai thoát khỏi vai diễn được, ngược lại rơi vào trạng thái thương nhớ và trầm mặc.
Qua một lúc lâu mới có người bình luận thế này: 【Tôi không ngờ rằng, phần diễn đặc sắc nhất, không tới từ nữ chính, cũng không đến từ nam chính, ngược lại đến từ Bạch Chỉ Lan. Cô ấy thật sự không có tài diễn xuất ư? Lúc trước tôi dám chắc chắn như thế, nhưng hiện tại, tôi bắt đầu nghi ngờ! Tôi nhìn thấy được những tố chất đặc biệt của diễn viên tài năng trên người cô ấy, đó chính là tràn đầy sức sống và tình cảm! 】
Cùng lúc đó, điểm douban của 《Phù sinh nhược mộng 》tăng mạnh lên 7.3 vì cảnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...