Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 259: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (22)
 
Xem xong cảnh phim này, trong lòng Lâm Đạm không khỏi phát run. Khi màn hình chiếu cảnh công chúa nhảy xuống vách đá, dường như Lâm Đạm sống lại giấc mơ khủng khiếp đó, nỗi bi ai vô tận dâng lên làm hốc mắt Lâm Đạm đỏ ửng. Lâm Đạm  im lặng một lúc lâu mới nói khàn khàn nói: “Xin lỗi con, mẹ sai rồi, không phải con không có kỹ năng diễn xuất mà chỉ là con cần luyện thêm. Có lẽ có một số chuyện đáng để con thử sức.”

Bạch Chỉ Lan quay đầu đi, giọng bình tĩnh, “Không, đó không phải kỹ thuật diễn…”

Bạch Chỉ Lan còn chưa nói hết câu thì Lâm Đạm đã hiểu, người xem cũng hiểu, đó quả thật không phải diễn mà là cuộc sống. Khi công chúa chất vấn tướng quân hết câu này đến câu khác, linh hồn trốn trong cơ thể này hết lần này đến lần khác chất vấn người khác và chất vấn chính mình —— Tại sao không có ai yêu tôi? Tại sao? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch Trúc có người cha hiền hậu, người mẹ dịu dàng, còn cô thì chẳng có gì cả, cô lớn lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi…

Lâm Đạm không đành lòng lại nhớ lại, dang hai tay ra dịu dàng nói: “Đến đây, vào lòng mẹ để mẹ ôm con một cái nào.” Đây là lần đầu tiên Lâm Đạm tự xưng mẹ nhưng không hề có cảm giác không quen như trong tưởng tượng, nếu có thể làm cô nhóc này vui vẻ, bà sẵn sàng làm mẹ và làm bạn của Bạch Chỉ Lan, Lâm Đạm sẵn sàng đóng vai hết tất cả những người có ý nghĩa trong cuộc đời cô.

Dường như Bạch Chỉ Lan bị hoảng sợ, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Đạm.

Lâm Đạm lặp lại lần nữa: “Đến đây, mẹ ôm.”

Mắt Bạch Chỉ Lan nhanh chóng đỏ lên. Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện hồi còn bé, khi cô ra khỏi nhà trẻ, nhìn thấy Lưu Mạn Ni và Bạch Bằng Phi cúi người cười khanh khách, đồng thanh nói: “Tới đây, mẹ (cha) ôm nào.” Sau đó, Bạch Trúc giống như viên đạn vụt qua người cô lao vào lòng hai người họ.

Cô mãi mãi là người bị lãng quên, ở Bạch gia, cô là người dư thừa, chẳng ai buồn liếc nhìn cô, cũng không có ai thương yêu cô. Cô luôn suy nghĩ rằng: Mẹ cô đang ở đâu? Tại sao không đến tìm cô? Tại sao không ôm cô?

Mười tám năm trôi qua, Bạch Chỉ Lan lớn lên trong sự ghẻ lạnh và khinh thường. Nhưng bây giờ, mẹ cô đang mở rộng vòng tay, nói ra câu nói cô mong chờ đã lâu.


Bạch Chỉ Lan cong môi, muốn cười mỉa, muốn kiêu căng từ chối bố thí của người này, thế nhưng, khi cô quay đầu lại nhìn vào trong mắt đối phương, nhìn thấy sự dịu dàng và bao dung vô tận, nước mắt cô lập tức ứa ra, dù có liều mạng chớp mắt như thế nào cũng không kìm nó đừng rơi được.

Lâm Đạm nhìn đôi mắt đỏ bừng của Bạch Chỉ Lan nhưng cô lại bướng bỉnh không chịu di chuyển, cuối cùng bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó chủ động đến gần, ôm cô vào lòng.

Lần này, cuối cùng Bạch Chỉ Lan không kiềm chế mình được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi ào ào xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được. Sợ máy quay quay được dáng vẻ xấu xí này của mình, cô vội vùi đầu vào cổ mẹ mình, im lặng sụt sùi.

Có điều người xem không hề cảm thấy đôi mắt đỏ bừng và khuôn mặt đầy nước mắt của cô khó coi. Ngược lại, bọn họ cảm thấy cô lúc này cực kỳ xinh đẹp. Vứt bỏ mặt nạ dày gai góc, Bạch Chỉ Lan khóc như một đứa trẻ, khóc đến trông hết sức đáng thương, một phát đánh trúng ngay vào chỗ mềm nhất trong trái tim mọi người.

【Tôi khóc mất rồi…】

【Hóa ra Lan Lan mạnh mẽ, kiêu căng, ngang ngược, đều là ngụy trang.】

【Đau lòng quá! Bạch Chỉ Lan sống không dễ dàng!】

【Cô ấy và mẹ đều sống không dễ dàng gì! Bạch Bằng Phi tạo cái nghiệt gì đây! Mẹ nó, ông ta đúng là tra nam* thế kỷ! Quá hèn hạ!】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Tra nam: người đàn ông xấu xa, hèn hạ, bỉ ổi…

【Bạch Trúc và mẹ cô ta còn không biết xấu hổ mà tham gia chương trình này, da mặt đúng dày!】


【Lan Lan đừng khóc, giờ chị có mẹ rồi! Chị không nhìn thấy ư, mẹ chị vô cùng yêu chị!】

Vào giây phút này, tình yêu và nỗi căm ghét của người xem đều bị cái ôm lẳng lặng của hai người khơi gợi lên. Bạch Chỉ Lan hết sức đáng thương, người xem càng yêu mến cô hơn. Ngược lại, sự chán ghét Bạch Bằng Phi, Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni thì lên một tầm cao mới. Hai phòng livestream ở đây, một bên thì cuộc sống bình yên, một bên thì ồn ào phù phiếm, bạn thích bên nào hơn? Hơn nữa sự ồn ào phù phiếm đó còn do lấy trộm của người khác!
 
Nếu Lâm Đạm thật sự kém cỏi và nhân phẩm không ra gì, thì người xem còn thông cảm cho, nhưng Lâm Đạm thật sự rất giỏi giang. Bà hiền lành, rộng rãi, hiểu biết, bà sắp xếp cuộc sống của mình như một bài thơ, một bức tranh, suy nghĩ cũng không giống với người khác. So sánh Lưu Mạn Ni với Lâm Đạm đúng là thê thảm. Lưu Mạn Ni xinh đẹp biến thành tầm thường, sang trọng biến thành làm màu, người xem nhìn chỗ nào của bà ta cũng cảm thấy không vừa mắt.

Lại lần nữa phòng livestream bùng nổ quà tặng, mọi người hận không thể móc ra hết tình yêu dâng cho Bạch Chỉ Lan đang khóc nức nở. Cô nhóc này làm người ta quá đau lòng! Trong một tối, số lượng mẹ của Bạch Chỉ Lan tăng mạnh, điều này đúng là không ngờ được.

Lâm Đạm cũng không biết về phản ứng của người xem, lúc này Lâm Đạm đang ôm Bạch Chỉ Lan nhẹ nhàng vỗ về, đợi cô ổn định cảm xúc lại rồi mới chậm rãi nói: “Tình yêu chân chính không cần phải xin xỏ ai cả. Trên thế giới này có rất nhiều người yêu con, bao gồm mẹ, bạn bè con, còn có fan của con. Con nên quan tâm đến những người thương yêu con chứ không phải gửi gắm tình cảm vào một người không xứng đáng.”

【Đúng, đúng thế. Lan Lan, bọn em yêu chị!】

【Lan Lan, mau thoát khỏi cái gia đình đó đi! Cha chị là đồ rác rưởi, chị quan tâm ông ta làm gì? Mẹ chị mới thật sự yêu thương chị, chị đừng buồn nữa.】
 
Tất cả bình luận đều là bình luận an ủi Bạch Chỉ Lan, tặng thưởng đến hết đợt này đến đợt khác. Trên bảng xếp hạng tình yêu, số tiền gây quỹ của Bạch Chỉ Lan đã vượt xa An Tử Thạch.

Bạch Chỉ Lan khóc đến mệt nhưng trong lòng vô cùng bình thản, bất giác dựa vào lòng của mẹ ngủ mất. Lâm Đạm vén tóc cho cô, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Bạch Chỉ Lan, không khỏi cong môi.

【Chết mất! Mẹ Bạch cưng chìu chưa kìa!】

【Thật muốn trở thành người được bà nhìn chăm chú.】


Người xem đang chuẩn bị tặng thưởng cho mẹ Bạch thì nhìn thấy mẹ Bạch bế Bạch Chỉ Lan lên tới, đưa vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Sức mạnh khác hẳn với người thường và sự dịu dàng tận xương tủy của Lâm Đạm lại lần nữa bắt lấy trái tim mọi người.

【Tiêu rồi, tôi vốn là fan của ảnh đế An, bây giờ tôi chuẩn bị trèo tường đây!】

【Mẹ Bạch vừa mạnh vừa dịu dàng! Đó giờ tôi chưa từng thấy ai có khí chất đặc biệt như thế.】

【Muốn chết chìm trong lòng ngực của mẹ Bạch!】

Người xem một bên gào thét một bên điên cuồng tặng thưởng. Thổ hào tên Lãng tặng thưởng giống như cần tiền, từ quà trị giá nhỏ nhất đến trị giá cao nhất, mỗi loại 999 phần, phong cách cực kỳ chói mắt. Tiểu Quả nhìn chằm số tiền thưởng liên tục tăng lên, nước bọt sắp chảy xuống. Nếu số tiền này không phải mang đi làm từ thiện, thế chẳng phải chị Chỉ Lan sẽ giàu lên trong một đêm sao?

Bạch Chỉ Lan khóc xong rồi ngủ, Lâm Đạm quay lại phòng khách thì thấy đạo diễn cầm năm tấm thẻ nhỏ ngồi trên sofa, chuyên viên quay phim thì ở đối diện gã chuẩn bị quay gã ta.

“Có nhiệm vụ à?” Lâm Đạm đã dành ra hai tháng để tìm hiểu quá trình ghi hình của chương trình thực tế nên tất nhiên là biết được kịch bản của tổ chương trình.

“Không phải nhiệm vụ”, đạo diễn đặt úp năm tấm thẻ lên bàn, nói: “Tập sau, sáu khách mời sẽ chia thành hai đội để ghi hình. Bởi vì cô và cô Bạch đứng hạng nhất bảng xếp hạng tình yêu cho nên cô có thể rút ra một nhóm khách mời để hợp tác và  cô còn có thể quyết định kế hoạch ghi hình. Nói cách khác, tập sau cô muốn quay ở đâu cũng được. Cô có thể đến thăm nhà đối phương hay mời bọn họ đến đây làm khách.”
 
“Nhắm mắt lại chọn à, không được lật lại xem ư?” Lâm Đạm cau mày hỏi.

“Đúng vậy, dựa vào may mắn vui hơn mà.” Đạo diễn khoát tay nói.

“Quả thật thế, nếu rút trúng Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni, vậy thì càng vui hơn rồi.” Lâm Đạm hờ hững liếc đối phương một cái.

Đạo diễn bị nghẹn họng nhưng người xem thì hết sức vui mừng:【Phong cách của mẹ Bạch luôn như thế, có sao nói vậy, tuyệt đối không vòng vo.】


“Cô yên tâm, xác suất đó chỉ có một phần năm.” Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, giải thích: “Chỉ có hai khách mời xếp ở hai hạng đầu mới có tư cách rút thẻ. Cô xếp hạng nhất, cô rút ra một gia đình trong năm gia đình, bọn cháu sẽ xóa khách mời cô chọn trúng đi, chỉ còn lại ba gia đình cho người xếp hạng hai rút, hai gia đình không bị rút trúng sẽ thành nhóm với nhau.”

“Nói tới nói lui, tôi vẫn có thể rút trúng Bạch Trúc phải không? Có phải tổ chương trình các cậu cũng hy vọng tôi rút trúng cô ta, để chương trình gây cấn hơn đúng không?”

“Không, không, không đâu, tổ chương trình thảo luận ra phần này để tăng tương tác cho các khách mời và làm chương trình thú vị hơn chứ không phải nhằm vào cô.” Đạo diễn liên tục giải thích.

Thật ra có rút trúng Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni hay không Lâm Đạm chẳng quan tâm lắm. Hai cái tên đó không có chút ý nghĩa vào với Lâm Đạm, có gặp hay không đều không ảnh hưởng đến bà. Lâm Đạm nhìn chằm chằm năm tấm thẻ một lúc, lúc bà định rút bừa một tấm thẻ thì điện thoại của đạo diễn lại vang lên, là tổng đạo diễn nhắn tin đến.

Đạo diễn trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại, áy náy nói: “Cô Lâm đợi đã, tôi đi gọi điện thoại một chút, số liệu của phòng livestream có chỗ bất thường, cần bọn cháu xử lý tí.” Nói xong đạo diễn lập tức đi mất, cầm luôn năm tấm thẻ đi.

Lâm Đạm không nghi ngờ gã, rót cho mình một cốc trà sâm chậm rãi uống. Người xem rất mong chờ kết quả rút thẻ, thủ ở phòng livestream. Nếu mẹ Bạch thật sự rút trúng Bạch Trúc và Lưu Mạn Ni, thế thì vui rồi, không biết liệu hai bên có đánh nhau không?

【Chắc chắn tỷ lệ mẹ Bạch rút trúng Bạch Trúc là một trăm phần trăm. Vì tổ chương trình muốn gây kịch tính nên sẽ cố ý xếp cho hai bên vào một nhóm, mọi người cứ chờ xem!】

【Tôi nghi ngờ tất cả năm tấm thẻ kia đều là Bạch Trúc, dù mẹ Bạch có rút tấm nào cũng bị trúng chiêu!】

【Mặc dù tổ chương trình làm vậy rất vô đạo đức nhưng tôi cực kỳ hóng xem chuyện gì sẽ xảy ra? Muốn nhìn thấy cảnh mẹ Bạch tự tay xé xác tiểu tam!】

【Nếu hai bên thật sự chung nhóm, đảm bảo rating cực cao luôn! Tổ chương trình muốn gộp hai bên lại thật mà!】

Trong lúc người xem bàn tán, đạo diễn đã quay trở lại, lần nữa đặt năm tấm thẻ lên bàn, ánh mắt lóe lên không ngừng. Lâm Đạm không buồn để ý đến sự khác thường của đạo diễn, rút bừa một tấm thẻ nói: “Chọn tấm này đi.”

Tấm thẻ được lật lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khuôn mặt đẹp trai đến trời long đất lở của An Tử Thạch bất ngờ xuất hiện trên tấm thẻ. Thế nhưng Lâm Đạm chẳng có phản ứng gì đặc biệt, còn người xem thì ngẩn ra. Ối chà, ai nói tạo chương trình dàn xếp chứ? Xem ra bọn họ hiểu lầm tổ chương trình rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận