Nhớ Mãi Không Quên

Rất lâu sau, anh cầm lấy điện thoại gởi tin nhắn cho
Tần Vũ Dương, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ.

Ngủ sớm đi.

Đôi mắt Tần Vũ Dương đẫm lệ nhìn mơ hồ ba chữ kia, sau
đó xóa đi.

Khóc xong, Tần Vũ Dương cảm thấy thoải mái hơn, giấc
mộng kia mang đến khủng hoảng cũng theo nước mắt chảy đi.

"Cô
làm sao vậy?" Một giọng nói
vang lên.

Tần Vũ Dương ngẩng đầu lên, là Lâm Lâm.

Cô lau nước mắt đứng lên, "Không
có việc gì."

"Cô
vì sao khóc?"

Chân Tần Vũ Dương chuột rút, ngồi xuống cái ghế gần
đó,"Tôi
nhớ đến một người bạn."

Lâm Lâm cũng ngồi xuống, "Bạn trai?"

Tần Vũ Dương sửa cô, "Bạn trai cũ."

Ánh mắt của cô ta lấp lánh tỏa sáng, "Cô còn
thích anh ấy?"

Có lẽ, khi một người phụ nữ phát hiện ra cô ta cho
rằng tình địch còn thích người khác, cô ta sẽ đặc biệt quan tâm đến người phụ
nữ này với người đàn ông kia, để xác định cô ấy không có đe dọa đến mình.

Tần Vũ Dương cười cười, không có trả lời.

Lâm Lâm lại hỏi, "Vậy cô thích luật sư
Trình sao?"

Tần Vũ Dương hỏi ngược lại, "Cô
thích anh ta sao?"

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Vũ Dương thấy rõ mặt cô bé ấy
rất đỏ, cô không tự chủ cười rộ lên, giống như thấy được bản thân mình nhiều
năm trước, ngượng ngùng, ngây thơ.

Cô nhỏ thẹn quá hoá giận, "Cô
cười cái gì?"

Tần Vũ Dương ôm cô bé, giống như ôm một đứa em gái
nhỏ,"Thích
anh ta thì nói cho anh ta biết, cô không nói thì vĩnh viễn cũng không có cơ
hội."

"Nếu
như anh ấy từ chối thì làm thế nào?" Cô
nhỏ hơi rối răm gãi đầu.

Tần Vũ Dương nhìn ánh trăng bên ngoài, chậm rãi nói, "Yêu,
cho tới bây giờ đều là một việc thiên hồi bách chuyển [1], chưa
từng bị từ chối, chưa từng bị tổn thương, như thế nào hiểu được tình yêu? Cố
gắng lên, cô nhóc!"

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương luôn cố tình hoặc vô
tình vì Trình Húc và Lâm Lâm mà tạo cơ hội, sắc mặt Trình Húc càng ngày càng
khó coi.

Một đêm Trình Húc gõ cửa Tần Vũ Dương, "Đi dạo
một chút không?"

Tần Vũ Dương gật đầu.


Đi lang thang trên con đường lát phiến đá xanh Vạn Lại
tĩnh lặng, hít lấy bầu không khí vô cùng tinh khiết dễ chịu, khóe miệng Tần Vũ
Dương không tự chủ mang theo ý cười.

"Thế
nào, thoát khỏi tôi làm em nhẹ nhõm như vậy à?" Ý tứ mười phần châm chọc.

Tần Vũ Dương hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Trình
Húc dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, cô không biết trả lời như thế nào.

"Sự
tồn tại của tôi có phải làm em rất khổn khổ ?"

"Không
phải. Trình Húc anh là người đàn ông tốt, anh có quyền theo đuổi hạnh phúc, không
cần phải lãng phí thời gian và năng lượng trên người tôi."

"Chỉ
có mình em là được lãng phí thời gian và năng lượng trên người Cố Mặc
Hàm?"

Cô không biết vì sao Trình Húc hôm nay lại gây sự như
vậy.

Trình Húc tiếp tục, "Tần Vũ Dương, em rốt
cuộc muốn chờ đến khi nào? Người đàn ông đó đã xoay người bỏ đi rồi, vì cái gì
em vẫn đợi ở một chỗ không muốn đi về phía trước vậy hả?"

Miệng vết thương của Tần Vũ Dương bị anh ta không chút
lưu tình nào xé toạt ra, máu tươi chảy không ngừng, cô có phần tức giận, "Trình
Húc, anh cảm thấy tôi rất buồn cười chứ gì? Nhưng làm sao giờ, tôi chính là
người như vậy, trước đây, bây giờ, sau này cũng vậy, đời này cũng sẽ không thay
đổi."

Sau khi nói xong có một loại khoái cảm khi trả đũa
lại.

Sắc mặt Trình Húc đột nhiên trở nên rất khó coi, trong
mắt đều là sắc thái bị tổn thương.

Tần Vũ Dương ý thức được mình nói lỡ lời, "Xin
lỗi..."

Trình Húc lắc đầu, "Đi về thôi."

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân
của hai người, Trình Húc nhìn trên mặt đất hai thân ảnh ngẫu nhiên sẽ chồng lên
nhau, trong lòng thực hi vọng con đường này không có kết thúc, bọn họ có thể
như vậy đi cả đời.

Sau khi trải qua sự dằn vặt này, Tần Vũ Dương không
còn hào hứng, ngày hôm sau gởi cho Trình Húc tin nhắn rồi rời khỏi Ô trấn trở
lại thành phố C.

***

Lúc ăn cơm tối, cụ ông Cố ở trên bàn cơm bỗng nhiên mở
miệng.

"Thấm
Đình, lần trước không phải nói Mặc Hàm đã tìm được một người bạn gái sao? Con
bớt chút thời gian đi gặp, tuổi Mặc Hàm không còn nhỏ, cũng nên cưới vợ."

Diệp Thấm Đình nhìn Cố Dật Phong, mặt mày Cố Dật Phong
không thay đổi.

"Dạ,
đã biết, thưa bố."

"Anh
trai cô ta phạm tội tham ô, loại người này sao có thể gả cho Hàm Tử được
chứ?" Dương Y có chút nóng nảy.

Cụ ông Cố đặt đũa xuống, "Bây giờ đã không còn chu
di cửu tộc nữa, không thể bởi vì anh trai cô ta phạm sai lầm thì chúng ta mượn

thành kiến để đánh giá cô ta."

Dương Y bị chặn đứng, dưới bàn đá Cố Mặc Thần, Cố Mặc
Thần khẽ lắc đầu với cô.

Trở lại phòng, Dương Y lập tức túm Cố Mặc Thần ra sức
lắc.

"Anh
nói, làm sao bây giờ hả?"

Cố Mặc Thần cẩn thận đỡ cô "Đừng
lộn xộn, coi chừng té, em bây giờ là phụ nữ có thai, mau ngồi xuống nào."

"Ông
nội sẽ không thật sự tính toán bảo Hàm Tử cưới cái Triệu Tịch Vũ gì đó
chứ?"

Cố Mặc Thần nhún vai.

"Vậy
Vũ Dương làm sao bây giờ?"

"Hình
như em rất có ý kiến với Triệu Tịch Vũ ?"

"Đương
nhiên, cái vẻ của con đàn bà kia cũng rất đáng ghét. Ngày đó anh không thấy
được, Hàm Tử rõ ràng không thích cô ta. Nếu như không phải là Vũ Dương... đâu
đến lượt cô ta chứ ?"

"Lời
này đừng nói trước mặt Hàm Tử, nó sẽ không vui. Em đã nói nó không thích Triệu
Tịch Vũ, vậy tại sao lại để cô ta làm bạn gái?"

Dương Y lắc đầu, "Em có biết đâu, anh mau
gọi điện thoại báo cho Hàm Tử một tiếng."

Cố Mặc Hàm đang ở câu lạc bộ bên dưới tòa nhà Phong
Hoa cùng một đám người đẹp nói chuyện làm ăn, lúc tắt điện thoại, liền để điện
thoại ở trong tay chơi đùa, biểu tình trên mặt cũng lạnh đi vài phần, ánh mắt
tối tăm lạnh lùng.

Nụ cười của đối phương lại sâu hơn vài phần, "Cố
tổng, ngài cũng biết, hiện tại làm ăn rất khó khăn, đây đã là mức cuối cùng của
chúng tôi."

Cố Mặc Hàm không biết nghĩ tới điều gì, theo thói quen
híp híp mắt, cả căn phòng mọi người đều cảm giác nhiệt độ bên trong giảm xuống
vài độ.

Đối phương lau mồ hôi trên trán, "Kỳ
thật, bên chúng ta có thể nhượng thêm năm phần trăm nữa, ngài thấy như vậy có
được không?"

Cố Mặc Hàm chớp mắt lại mở to mắt, chỉ là mày cau lại.

Lý Thanh Viễn và Thạch Lỗi đang tiến hành trao đổi ánh
mắt.

"Hàm
tử đang làm sao, cũng được rồi mà, năm phần trăm đó!"

"Tớ
nào biết cậu ta đang nghĩ gì, cậu đi nhắc đi."

"Cậu!"

"Cậu!"

Hai người vẫn còn đang bắn "Vèo vèo"ánh mắt,
thì một tiếng "Cốp", Cố Mặc Hàm ném di động lên trên bàn, cầm lấy áo khoác đứng dậy rời đi.


Thạch Lỗi và Lý Thanh Viễn phản xạ có điều kiện đứng
lên.

Đối phương cho rằng đàm phán không thành, lập tức bắt
lấy cánh tay hai người bọn họ, "Thạch tổng, Lý tổng, nhượng thêm ba
phần trăm nữa, lần này thật sự là mức cuối rồi."

Thạch Lỗi và Lý Thanh Viễn nhìn nhau cười một tiếng,
cùng hô lên, "Được!" Sau đó cũng ra khỏi phòng.

Những người còn lại trong phòng thở phào nhẹ nhõm, sáu
thiếu gia Phong Hoa thật sự là danh bất hư truyền, ngay cả mức gốc của chúng ta
cũng lần ra rõ ràng như vậy.

Cuộc họp sáng hôm sau, Lý Thanh Viễn vẻ mặt sùng bái
đem hợp đồng đưa cho Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thoáng qua, rất kỳ quái hỏi, "Hợp
đồng ký kết? Tám phần trăm? Ai đàm xuống thấp vậy?"

Lý Thanh Viễn với ánh mắt kỳ lạ càng nhìn anh, "Không
phải là cậu sao?"

"Tớ?"

Đợi đến Lý Thanh Viễn đem chuyện nói ra một lần nữa,
Cố Mặc Hàm cau mày, "Hình
như là có chuyện như vậy."

"Cậu
không phải cố ý hóa trang khốc liệt hù dọa bọn họ sao ?"

"Lúc
đó tớ đang suy nghĩ chuyện khác, cũng quên luôn bọn họ, sau đó liền đi
khỏi."

Năm người anh em nhìn anh một cái, tập thể bùng nổ.

**

Triệu Tịch Vũ cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.

"Alô,
xin chào."

"Xin
hỏi đây có phải là Triệu tiểu thư không?"

"Là
tôi, ngài là ai ạ?"

"Tôi
là thư ký của kiểm sát trưởng Diệp, kiểm sát trưởng muốn gặp mặt cô, xin cô
xuống lầu trong vòng mười phút, có một chiếc xe màu đen, bảng số xe là ******,
cám ơn sự hợp tác của cô, tạm biệt."

Triệu Tịch Vũ mang theo nghi vấn xuống lầu, đi về
hướng chiếc xe màu đen kia, mở cửa ghế ngồi đằng sau chiếc xe, cô nhìn thấy một
gương mặt quen thuộc.

Diệp Thấm Đình lịch sự cười với cô.

Triệu Tịch Vũ đờ người ra, "Bác,
bác gái."

"Triệu
tiểu thư, lên xe thôi."

Đến một quán cà phê, Diệp Thấm Đình vừa khuấy cà phê
thừa dịp mở miệng.

"Triệu
tiểu thư là người thông minh, tôi cũng không nói vòng vo."

"Bác
gọi cháu Tịch Vũ là được rồi ạ."

Bà Cố bưng cốc lên uống một ngụm, "Kỳ
thật, tôi một điểm cũng không thích cô, một cô bé có thể thông minh, nhưng nếu
như thông minh ở những điểm không đáng thì không được tốt lắm. Lần này, tôi
thay mặt cho ông nội Mặc Hàm tới đây. Ý tứ của ông là, Mặc Hàm nên cưới vợ,
muốn nghe một chút ý tứ của Triệu tiểu thư."

Lúc bà Cố nói đến "Triệu tiểu thư" thì tăng
giọng điệu lên.

Triệu Tịch Vũ cười càng rộng, "Con
đương nhiên là nguyện ý gả cho Mặc Hàm, con nguyện ý nghe theo ông nội."


Diệp Thấm Đình cười lạnh hai tiếng, "Tình
cảm thật là đẹp!"

Buổi tối Cố Mặc Hàm lái xe đến dưới lầu nhà mình, vừa
ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn sáng trong nhà. Trong khoảnh khắc, trong lòng anh ấm
áp tươi sáng.

Anh nhớ khi ở thành phố C, mỗi lần anh về muộn, vẫn
luôn có một ngọn đèn ấm áp yên lặng ở trong bóng đêm chờ đợi anh, nơi đó có
người phụ nữ anh yêu.

Anh cau mày khởi động xe rời đi, không lâu sau thì trở
lại, lúc xuống xe trong ngực ôm một cô nàng khuynh thành.

Đôi mắt hoa đào của Cố Mặc Hàm không ngừng phóng điện,
mang trên mặt nụ cười xấu xa, thỉnh thoảng thì thầm bên tai người đẹp, đổi lấy
nụ cười duyên của người đẹp, một đường trêu chọc người đẹp rồi đi vào thang
máy.

Anh một tay nắm cả eo người đẹp, một tay vụng về lấy
chìa khóa mở cửa.

Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Triệu Tịch Vũ mang
trên mặt nụ cười thật tươi xuất hiện, sau đó nụ cười cứng đờ lại, tiếp đó thì
biến mất, cô căm hận nhìn người phụ nữ trong lòng Cố Mặc Hàm.

"Cô
ta là ai?"

Cố Mặc Hàm cười ra vẻ giới thiệu, "Marry,
đây là Triệu Tịch Vũ. Tịch Vũ, đây là Marry."

Người đẹp cũng không mất bình tĩnh, "Hi,
Triệu tiểu thư."

Triệu Tịch Vũ rõ ràng đã nghẹn tức, "Cố Mặc
Hàm, anh không cho em ở nơi này, hiện tại anh thế nhưng lại mang những người
phụ nữ khác về đây, chúng ta đã sắp kết hôn rồi!"

Cố Mặc Hàm dựa vào cạnh cửa, động tác lười biếng mà
đẹp trai, "Kết
hôn? Ha ha..."

"Anh!"

"Cô
còn chuyện gì khác không, nếu không thì mời về cho, tôi và Marry còn có việc
phải làm." Cái từ "làm" kia vừa nói
xong ý tứ không rõ ràng, khiến người khác suy nghĩ xa xôi, nói xong còn bắn một
cái mị nhãn về phía cô nàng nghiêng nước khuynh thành kia, điện lực mười phần.

Triệu Tịch Vũ chuyển đối tượng công kích, chỉ vào
người phụ nữ kia nói, "Cô
cái con hồ ly tinh này, làm cái gì không làm, lại muốn làm kẻ thứ ba."

Cố Mặc Hàm nghiêng đầu nhìn cô ta, "Cô
đang nói bản thân cô ?"

Triệu Tịch Vũ tức giận đến toàn thân phát run, oán hận
xoay người rời đi.

Cô nàng khuynh thành đi tới, ôm lấy Cố Mặc Hàm chuẩn
bị đi vào nhà, Cố Mặc Hàm đẩy cô ta ra, vẻ mặt lạnh lùng, "Cô có
thể đi."

"Darling,
anh làm sao vậy?" Người đẹp rất kỳ
quái.

Anh từ trong ví tiền rút ra vài tờ đưa tới, tích chữ
như vàng,"Đi."

Marry tiếp nhận vẻ mặt tiếc nuối rời đi.

Cố Mặc Hàm gọi một cú điện thoại, "Ngày mai đổi
khóa cửa nhà tôi, còn có, cô Triệu tiểu thư đó, tôi và cô ta không quen biết,
sau này đừng cho cô ta đi vào."

Cố Mặc Hàm mở cửa, mở tất cả cửa sổ ra, vẻ mặt chán
ghét đứng ở trên sân thượng gió không ngừng tràn vào trong phòng, rèm cửa sổ
tung bay ngay trước mặt.

____________

[1] Thiên
hồi bách chuyển: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận