Nhớ Mãi Không Quên

Lúc Dương Y xuống lầu tìm quyển sách đã xem vào ban
ngày, thấy Triệu Tịch Vũ cũng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đang khóc sướt
mướt, Diệp Thấm Đình ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cô ta, một bộ dạng thanh lịch
quý phái của quí bà giàu có, hoàn toàn không có vẻ hòa nhã ngày thường, cô biết
lại có trò hay để xem, vì vậy vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Diệp Thấm Đình.

Triệu Tịch Vũ lau nước mắt, "Bác
gái, Mặc Hàm vẫn không cho cháu dọn vào ở chung với anh ấy, mỗi lần con nói anh
ấy đều lấy đủ loại lý do lấy lệ với con ..."

Diệp Thấm Đình hắng giọng, giọng điệu đại gia trưởng
của một gia đình phong kiến, "Những người trẻ tuổi bây giờ chính
là quá tắc trách, làm chuyện gì đều không chịu trách nhiệm, như chuyện chưa lập
gia đình đã sống chung, tốt nhất là không nên phát sinh. Gia giáo của nhà chúng
tôi luôn luôn nghiêm ngặt, yêu cầu đối với Mặc Hàm cũng rất cao, chuyện này tôi
không cho rằng nó có lỗi gì."

Dương Y nghe mẹ chồng mình ném đá giấu tay châm chọc
Triệu Tịch Vũ, trực tiếp vui vẻ trong lòng.

Triệu Tịch Vũ đại khái cũng nghe được ý tứ trong đó,
có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác, "Chúng con sắp kết hôn,
anh ấy sao có thể mang những người phụ nữ khác về nhà chứ?"

"Vào
cửa vương hầu sâu tựa bể [2], cô đã định gả vào Cố gia, thì
phải chuẩn bị cho tốt chuyện này, đàn ông mà, có mấy ai là không đào hoa, cho
dù nó không có lòng dạ nào khác, nhưng với bối cảnh gia thế của nó, cũng khó
đảm bảo những người phụ nữ khác sẽ không động ý nghĩ gì khác. Mặc Hàm còn trẻ,
ham chơi một chút cũng có thể lý giải, muốn làm con dâu của Cố gia, có tri thức
hiểu lễ nghĩa là cần thiết. Từ từ chịu đựng, qua vài thập niên, nó sẽ biết tốt nhất
chỉ có cô."Diệp Thấm Đình nói tình ý sâu xa.

Dương Y ở một bên phụ họa, "Đúng
vậy, ráng đi, nhịn đến gần hoa tàn ít bướm [3] thì được
rồi."

"Bác gái, con..." Triệu Tịch Vũ không nghĩ
tới sẽ nhận được loại đáp án này.

Diệp Thấm Đình cắt ngang cô ta, "Thời
gian cũng không còn sớm, Triệu tiểu thư về sớm một chút đi. Một cô bé đã muộn
như vậy mà chưa về nhà thì không tốt lắm, tôi bảo người đưa cô về."

Triệu Tịch Vũ miễn cưỡng đi về.

Dương Y đỡ bụng cười ha ha.

"Kiểm
sát trưởng Diệp, ngài thật là thần tượng của con! Ngài rất có khuôn cách
!"

Diệp Thấm Đình cũng không còn đứng đắn nữa, "Thế
nào, mẹ con mình vẫn còn được chứ? Có điệu bộ của bà mẹ chồng ác độc
không?"

"Có,
rất có ! Đúng rồi, Hàm Tử thật sự dẫn phụ nữ về nhà ?"

"Con
mẹ mẹ còn chưa hiểu sao, nhất định là dẫn về cố tình chọc giận cô ta."

"Mẹ,
con nói này, rõ ràng Hàm Tử một chút cũng không thích Triệu Tịch Vũ, tại sao
lại để cho cô ta làm bạn gái chứ?"

Sự mẫn cảm của nghề nghiệp làm cho Diệp Thấm Đình mơ hồ
ngửi được mùi vị âm mưu.

Cũng không lâu sau, Cố Mặc Hàm liền bị gọi về nhà.

Vừa vào cửa nhà thì hiếm khi thấy được ông Cố bà Cố,
vợ chồng son Cố Mặc Thần đều có mặt.

"Bố,
mẹ, anh, chị dâu, mọi người đều có mặt."

Ông Cố gật đầu, bà Cố bởi vì tức giận Triệu Tịch Vũ
nên không phản ứng gì với anh.

Cố Mặc Thần chỉ chỉ anh về hướng thư phòng, anh gật
đầu.

Vẻ mặt Dương Y nhìn có chút hả hê, "Mau
lên đi. Thái thượng hoàng tự mình tiếp kiến cậu, phúc khí thật lớn mà!"

Cố Mặc Hàm bất đắc dĩ đi lên trên lầu.


Vào thư phòng, cụ ông Cố ngồi ở trước bàn, trước mặt
bày biện bàn cờ.

"Ông
nội."

"Ông
cháu ta đã lâu không chơi cờ, bồi ông ván tiếp theo đi."

Cố Mặc Hàm cà lơ phất phơ ngồi xuống, một điệu bộ bất
cần đời, "Ông
có chuyện gì thì cứ nói đi ạ, cháu chính là một thương nhân thân đầy mùi tiền,
diễn thanh cao như vậy từ lâu cháu không còn gặp rồi."

Cụ ông Cố dường như không nghe thấy, "Ông
cầm con trắng, cháu cầm con đen, bắt đầu đi."

"Ông
nội, năm nay cháu đã 29, không còn là đứa trẻ, ông không cần phải làm vậy với
cháu nữa, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng ạ."

"Cháu
cũng biết cháu 29, khi ông bằng tuổi cháu, bố cháu đã đi nhà trẻ rồi. Người xưa
nói, tam thập nhi lập [4], cháu cũng nên cưới vợ thôi."

Cố Mặc Hàm nở nụ cười, "Cưới vợ? Được, với ai
ạ?"

"Ông
đã điều tra qua, gia thế bằng cấp dung mạo của Triệu tiểu thư cũng không tệ,
rất xứng với cháu."

"Có
rất nhiều người gia thế bằng cấp dung mạo cũng không tệ, chẳng lẽ cháu phải
cưới hết?"

"Nếu
cháu không thích cô ta, cũng có thể là người khác."

"Người
khác là ai?"

"Cháu
muốn cưới ai?"

"Ông
nói xem."

"Ông
lặp lại lần nữa, hãy quên Tần Vũ Dương đi, nếu hiện tại cô ta đã bình an trở
về, cháu cũng không cần thiết đối với chuyện này canh cánh trong lòng. Cháu sắp
xếp một chút, hẹn bố mẹ Triệu tiểu thư ra gặp mặt."

"Bây
giờ ông đang cùng cháu thương lượng, hay chỉ là thông báo cho cháu ra lệnh cho
cháu?"

Cố Mặc Hàm từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười.

"Cố
Mặc Hàm, từ nhỏ ông đã dạy cháu thế nào? Cháu bây giờ lại nói chuyện với ông
như vậy!"

"Ông
nội, cháu đã nói rồi, cháu không muốn chống đối ông, cháu cũng hi vọng ông
không nên ép cháu làm ra chuyện cháu không muốn làm."

Ông cháu hai bên mỗi người mỗi ý giằng co nhau.

Nhìn Cố Mặc Hàm lên lầu, Diệp Thấm Đình hỏi Cố Dật
Phong, "Lần
này, làm sao ông lại trầm mặc như vậy ?"

Cố Dật Phong xem tin tức, "Con
cháu tự có phúc của con cháu, cứ để mặc nó đi!"

Diệp Thấm Đình giật mình, "Sao
ông đột nhiên rộng rãi như vậy?"

Cố Dật Phong đứng dậy đi đến một ngăn sách khác, từ
trong ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy đã ố vàng đưa cho Diệp Thấm Đình.

Diệp Thấm Đình đón lấy xem qua.

"Đây
là Hàm Tử viết?"


Cố Dật Phong gật đầu nhẹ.

"Đây
là nó lên năm thứ ba tiểu học viết cho anh, anh mới phát hiện?"

"Nó
hẳn là muốn cho tôi xem cho nên bỏ vào trong túi hồ sơ, nó lại không biết mấy
thứ trong túi hồ sơ kia đều là bản sao lưu, bình thường tôi cũng không mở ra
xem, gần đây sắp xếp lại tài liệu mới nhìn thấy."

"Cho
nên ông bị cảm động?"

"Cứ
xem như vậy đi."

Diệp Thấm Đình từ trong ngăn kéo bên kia lấy ra một
túi hồ sơ, "Xem
một chút đi, lão Cố, tôi Diệp Thấm Đình đời này vui mừng nhất chính là có một
đứa con trai có tình có nghĩa như vậy."

Sau khi Cố Dật Phong xem xong, mày nhăn lại, "Bà sao
lại có suy nghĩ đi thăm dò những thứ này?"

"Con
bé Dương nhắc nhở tôi, không nghĩ tới là cái kết quả này. Có muốn đem chuyện
này nói cho bố không?"

Cố Dật Phong nhìn văn kiện trong tay, "Cứ chờ
thêm đã."

***

"Tần
tổng, cô có chuyển phát."

Tần Vũ Dương nhận lấy, là Bắc Kinh gửi tới. Mới vừa mở
ra liền nhìn thấy thiệp cưới màu đỏ, lòng của cô thoáng cái đã trầm xuống.

Cô ngẩng đầu lên nói với thư ký, "Cô đi
ra ngoài trước đi."

"Vâng,
Tần tổng."

Tần Vũ Dương nhìn thiệp cưới trên bàn, cảm thấy ngực
giống như là bị một khối đá lớn đè ép, thở không nổi. Mở ra ngăn kéo từ bên
trong lấy ra một bao thuốc, rút ra một điếu đốt lên, mùi bạc hà và mùi thuốc lá
tản mát ra lượn lờ trong sương khói.

Một điếu thuốc cháy hết, Tần Vũ Dương cuối cùng cố lấy
dũng khí.

Cô hít sâu một hơi, mở thiệp cưới ra, thấy được tên
của Thạch Lỗi và Lãnh Thanh Thu mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt trên ghế ngồi.

Điện thoại vang lên.

Cô uể oải nhận, "Alô."

"Vũ
Dương, nhận được bom màu đỏ chưa?" Lãnh
Thanh Thu cao hứng bừng bừng hỏi.

"Ừ,
nhận được."

"Ơ,
làm sao cậu lại không thay tớ vui mừng vậy?"

"Vui
chứ, tớ vui đến sắp chết đây."

Lãnh Thanh Thu đột nhiên dè dặt hỏi, "Đến
lúc đó cậu sẽ đến chứ?"

Tần Vũ Dương ngừng lại một chút, "Đến
lúc đó rồi hãy nói."

"Vũ
Dương, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ kết hôn cậu nhất định phải

tới."

Tần Vũ Dương trầm mặc hồi lâu, "Thanh
Thu, cậu cần gì phải bức tớ như vậy?"

Lãnh Thanh Thu vội vàng mở miệng, "Không
phải vậy, Vũ Dương, kỳ thật Cố Mặc Hàm anh ấy..."

Tần Vũ Dương nhớ tới giấc mộng đáng sợ mấy hôm trước,"Anh ấy làm sao?
Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi phải không?"

"Không
có, không xảy ra chuyện gì, anh ấy vẫn rất tốt."

"Ừ,
cậu chuẩn bị thật tốt làm cô dâu đi!"

Tan việc Tần Vũ Dương ngồi cả đêm ở Tinh Hải, một ly
lại uống một ly.

Trong góc tối, Trình Húc đứng xa xa nhìn, đồng nghiệp
bên cạnh chọi anh, "Này,
có phải là Tần tiểu thư không?"

Trình Húc suy sụp không thể nhận ra gật đầu một cái.

"Cậu
không qua xem hả? Cô ấy hình như là có chuyện gì thương tâm đó?"

Trình Húc uống sạch một ngụm rượu, không nói lời nào.

Một đám người nhìn hai người, đều cho là bọn họ hai
người cãi nhau.

"Đôi
mới yêu nào lại không gây gổ, phụ nữ mà, cậu phải dụ dỗ, không thể lạnh lùng
được, càng lạnh lùng thì chuyện càng thêm phiền phức."

Trình Húc càng nghe tâm càng lạnh.

Lúc Tần Vũ Dương cảm thấy đã choáng váng rốt cục cũng
ngừng lại, lảo đảo đứng lên chuẩn bị rời đi. Hai gã đàn ông vẫn ngồi ở bên cạnh
cô cũng đi theo ra ngoài.

"Này,
cậu còn không đi xem thử, hai gã kia cũng không giống như người tốt đâu!"

Trình Húc chần chờ mấy giây rồi đi theo ra ngoài.

Tần Vũ Dương dùng sức mở mắt nhìn hai gã đàn ông trước
mặt.

"Em
gái, say rượu? Có muốn các anh đưa em về không?"

"Tránh
ra." Tần Vũ Dương thay đổi hướng khác thì bị chặn lại, hai
người chân tay lóng ngóng xông tới.

"Buông
cô ấy ra!" Giọng đàn ông trong trẻo ở phía sau vang lên.

Trình Húc đi tới vịn lấy Tần Vũ Dương, chuẩn bị rời
đi.

Tần Vũ Dương nhìn anh, "Trình Húc..."

"Ơ,
cái anh trai này, anh không thể ăn một mình được, chúng ta cùng nhau đi!"

Trình Húc lạnh lùng nhìn bọn họ, "Không đi tôi
liền báo cảnh sát."

Hai người nhìn Trình Húc quần áo chỉnh tề vẻ mặt chính
trực, chỉ có thể chán nản rời đi.

Tần Vũ Dương đột nhiên đẩy anh ra, ngồi xổm trên mặt
đất nôn ra.

Trình Húc xoay người rời đi, trong một lát trở lại
mang theo một chai nước. Anh đưa cho Tần Vũ Dương một bao khăn giấy, sau đó vặn
nắp bình, đưa nước cho Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương lau miệng, súc miệng rồi đứng lên, sau đó
đi loạng choạng như sắp ngã. Trình Húc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô.

Tần Vũ Dương đầu óc cũng coi như rõ ràng, "Trình
Húc, có phải anh giận tôi rồi không?"

Trình Húc cũng không trả lời, đỡ cô đi về hướng bãi
đậu xe.

"Trình
Húc, anh đừng tức giận nữa có được không?" Sau khi Tần Vũ Dương uống rượu, thanh âm mềm mại, bay
bổng rơi vào tai Trình Húc.

"Trình
Húc, có phải anh giận tôi rồi không?"

"Trình

Húc, anh đừng tức giận nữa có được không?"

"..."

Tần Vũ Dương không ngừng lặp lại hai câu này, sau khi
Trình Húc đỡ cô vào trong xe, rốt cục cũng thấy phiền.

"Tần
Vũ Dương, em làm cái gì vậy? Em không cho tôi quản em, đây là cuộc sống đẹp đẽ
của em hả! Em nhìn bộ dáng bây giờ của em đi !"

"Trình
Húc, có phải anh giận tôi rồi không?"

Lại nữa rồi, sự tức giận của Trình Húc mới một câu đều
biến thành bất đắc dĩ.

Ngày hôm sau Tần Vũ Dương tỉnh lại liền thấy hoàn cảnh
xa lạ, đơn giản sạch sẽ.

Cô vén chăn lên thấy quần áo mình mặc vẫn còn, thì thở
phào nhẹ nhõm.

Cô đi ra cũng không nhìn thấy ai, đang lúc cô nghi
hoặc, cửa mở ra.

Trình Húc mặc bộ đồ thể thao màu trắng xuất hiện ở
trước mặt, trên mặt còn mang theo mồ hôi, rõ ràng là mới vừa vận động qua.

Từ lần trước không chào mà đi, Tần Vũ Dương cũng không
biết làm đối mặt với Trình Húc như thế nào, tình huống hiện tại khiến cô càng
thêm không biết phải làm gì.

Trình Húc cũng sững sờ nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Trình Húc mở miệng, "Dậy
rồi?"

Tần Vũ Dương ngây ngốc mở miệng, "Ừ."

"Ngày
hôm qua em uống say, tôi tìm không được chìa khóa nhà em, đành phải dẫn em về
đây."

"Ah,
cám ơn anh."

Sau khi nói xong, hai người lại không nói gì.

"Em
đi rửa mặt đi, toilet có khăn lông và bàn chải mới, ăn xong điểm tâm rồi hãy
đi."

Trên bàn ăn, Tần Vũ Dương muốn nói gì rồi lại thôi,
đứng ngồi không yên, "Trình
Húc, có phải anh giận tôi rồi không?"

Trình Húc nhịn không được bật cười, "Sao em
uống say cùng lúc tỉnh đều là một câu này?"

Tần Vũ Dương thấy anh rốt cục nở nụ cười cũng thở phào
nhẹ nhỏm, "Anh
cười thì tốt rồi."

Trình Húc nhìn cô, "Tôi không có giận em, là
tôi tự giận bản thân mình. Tốt rồi, không nói cái này nữa."

"Vậy
sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"

"Đương
nhiên, vì sao lại không ?"

Trình Húc nhìn Tần Vũ Dương nụ cười, chỉ xích thiên
nhai, thiên nhai chỉ xích, Vũ Dương, em và tôi là vế trước, mà em và Cố Mặc Hàm
là vế sau.

______________

[1] Chỉ
xích thiên nhai: Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

[2] Vào
cửa vương hầu sâu tựa bể: Nguyên văn nhất
nhập hầu môn thâm như hải. Cửa vương hầu (hầu môn): chỉ nhà quyền quý, ai đã bị
đưa vào là không ra được. Vì tính chất khái quát rất cao của bài thơ được lưu
truyền, "hầu môn tự hải" (cửa vương hầu sâu như biển) trở thành một
thành ngữ.

[3] Hoa
tàn ít bướm: nguyên văn Nhân lão
châu hoàng hoa ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn
đáng giá.

[4] Tam
thập nhi lập nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự-lập, dựng nên
sự-nghiệp cho mình. Theo giáo-lý Khổng-Học, điều này thường để áp-dụng cho đàn
ông và con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận