Nhớ Mãi Không Quên

Tần Vũ Dương đứng ở trên cầu, ngắm nhìn cổ trấn Giang
Nam này, cầu nhỏ, sông nước, con người, các kiến trúc truyền thống tinh tế tao
nhã trải qua hàng trăm năm mưa gió, vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo như trước, Vũ
Hạng [1], thư
quán, Song Kiều [2], khắp nơi tràn ngập hơi thở ôn nhu.

Nhà nghỉ [3] rải rác ở hai bên nam bắc bờ sông, thuần một sắc tường
xám ngói xanh, tràn ngập nồng đậm phong tình Giang Nam, Tần Vũ Dương mới vừa
bước vào ngưỡng cửa nhà nghỉ, liền có một đôi vợ chồng trung niên nhiệt tình
chào đón.

"Tần
tiểu thư, phải không?" Bà
chủ cười hỏi.

Tần Vũ Dương không tự chủ mỉm cười, "Gọi
cháu Tần Vũ Dương là được rồi ạ."

Ông chủ chất phác đón lấy hành lý trong tay cô, "Nào
dẫn cô đi xem gian phòng thôi."

Giường gỗ chạm hoa văn và tấm đệm lớn làm cho Tần Vũ
Dương cảm giác bản thân giống như trở về cổ đại, cô nhìn chiếc chìa khóa dài
bằng đồng ở trong tay, cảm thấy mới lạ.

Trong tiếng nước chảy róc rách Tần Vũ Dương chìm vào
giấc ngủ, một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, lúc dương quang còn bị chặn ở bên ngoài
cửa sổ, Tần Vũ Dương liền bị tiếng mái chèo đong đưa mà tỉnh ngủ, rửa mặt xong
cô sảng khoái tinh thần mở cánh cửa gỗ rất nặng của nhà nghỉ ra, cổ trấn ngàn
năm giống như bức tranh thuỷ mặc hiện ra ở trước mặt, cô nhìn ngắm, mỉm cười,
hít thật sâu.

Liên tiếp vài ngày đều là như thế, ở cạnh bờ sông,
dưới ánh mặt trời, ngồi ở trên ghế nằm bằng trúc, vừa uống trà bạch cúc, vừa
xem sách.

Quyển sách đặt ở trên mặt bị cầm lấy, Tần Vũ Dương híp
mắt đón ánh mặt trời nhìn về phía người trước mặt.

Trình Húc mặc một cái áo lông màu trắng, quần jean màu
lam, quay lưng với dương quang màu vàng cúi đầu nhìn xem cô, khóe miệng cong
lên, cái lúm đồng tiền nho nhỏ kia như ẩn như hiện, ăn mặc như một sinh viên.

"Anh
khỏe không? Tôi rất khỏe, hôm nay thời tiết ở Ô trấn [4] rất
đẹp, tôi ngồi ở trong phòng mình, trên giấy đều là ánh dương quang của Ô
trấn [5]." Cô
đứng lên không tự chủ mà nói lên một đoạn văn trong quyển sách vừa rồi.

Trình Húc ngây ngẩn cả người, Tần Vũ Dương cười lên ha
ha, chỉ vào quyển sách trong tay anh, "Đoạn đó trong quyển
sách."

Trình Húc cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, "Tự
thủy niên hoa [6]? Nói về cái gì?"

"Trên
thế giới có hai loại tình cảm có thể được xem là lãng mạn, một loại được gọi là
tương nhu dĩ mạt [7], một loại khác gọi là tương vong vu
giang hồ [7]. Quyển sách này nói về cái thứ hai. Đúng rồi, sao
anh lại ở Ô trấn?"

"Sở
hành chính tổ chức, tôi cũng đến góp vui, còn em?"

"Anh
không biết sao, Ô trấn thường là giấc mộng trong lòng của mỗi một cô gái. Tôi
cũng không ngoại lệ, lúc còn đi học đã muốn đến đây, sau này làm việc cũng
không có thời gian, gần đây đột nhiên nhớ tới, liền tới thôi."

Cách đó không xa, Cố Mặc Hàm lẳng lặng nhìn một lúc,
sau đó xoay người rời đi.

Anh nhớ khi ở đại học, Tần Vũ Dương đã nói, lúc du
lịch tốt nghiệp muốn tới Ô trấn, thế nhưng vẫn không thực hiện được, hiện tại
cô đến đây, anh cũng tới, coi như đã thực hiện rồi đi.

Ngày hôm sau, Trình Húc gõ cửa phòng Tần Vũ Dương.

"Đừng
ở mãi trong phòng vậy, đi ra ngoài dạo bộ đi."

Tần Vũ Dương duỗi lưng một cái, "Không
đi, tôi là dân mù đường, ngày đầu tiên đi ra ngoài chưa đi được bao xa thì đã
bị lạc đường, cuối cùng hỏi rất nhiều người mới đi về được."

Trình Húc nén cười, "Yên tâm đi, tôi dẫn em

đi, khẳng định không lạc được đâu."

Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút, "Được
rồi!"

Ra khỏi nhà nghỉ mới biết được, thì ra ngoài Trình
Húc, còn có một đám người của sở hành chính.

"Trình
Húc, người đẹp kia là ai vậy?" Một
người đàn ông thân hình cao lớn cười hì hì hỏi.

"Đúng
vậy, luật sư Trình, như thế nào không giới thiệu một chút?" Một đám người phụ họa.

Trình Húc lần lượt giới thiệu, Tần Vũ Dương cười chào
hỏi.

Một đám người không có ác ý đùa giỡn nên không khiến
Tần Vũ Dương cảm thấy bất kỳ áp lực nào, chỉ ngoại trừ một cô gái nhỏ tên là
Lâm Lâm.

Một đám người ngồi trên chiếc thuyền đang nhịp chèo,
lúc lên thuyền, Trình Húc chìa tay vịn chặt Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương rõ ràng
cảm giác được mũi nhọn ở lưng.

Thuyền đi qua đường sông, từng chiếc cầu nhỏ san sát
trôi qua trên đỉnh đầu. Tần Vũ Dương đụng vào người bên cạnh, ánh mắt không
chút dấu vết nhìn về phía cô bé kia, sau đó tiến đến bên tai Trình Húc, "Cô bé
kia có ý gì với anh phải không?"

Trình Húc cũng tiến đến bên tai Tần Vũ Dương, "Em
nghĩ quá nhiều rồi."

Đầu hai người sáp lại thật sự gần, trên mặt đều hiện
ra sự vui vẻ, với những người khác xem ra, thật sự là nồng tình mật ý.

"Các
cậu xem, hai người rất xứng đôi nha!"

"Đúng
a đúng a, đi chơi mà cũng có thể gặp được, rất có duyên đó."

Lâm Lâm cau mày nhìn sang, cắn chặt môi dưới.

"Các
cô đừng nói bậy, nói không chừng bọn họ chỉ là bạn bè bình thường."

Vài người mỉm cười mà không nói.

Xuống thuyền, một đám người đi rồi dừng lại, rạp chiếu
phim ngoài trời, sân khấu cổ xưa, còn có Hoa cổ hí [8] và
Bí ảnh hí [8]giống như đúc, hình ảnh sinh động, hình tượng giống
như thật.

Tần Vũ Dương xem Bí ảnh kí một hồi lúc quay người lại
phát hiện bên cạnh đều là những người không quen biết, cô vội vàng xuyên qua
đám người.

"Nơi
này." Một đạo thanh âm ôn nhu vang lên.

Tần Vũ Dương theo thanh âm thì thấy Trình Húc đang
đứng ở nơi không xa nhìn cô, "Đi sao cũng không gọi tôi?"

"Gọi
em rồi, kêu vài tiếng cũng không phản ứng, tôi liền để cho bọn họ đi trước, sao
em giống đứa nhỏ vậy, thấy thú vị thì đi không đặng."

"Anh
mới là đứa nhỏ đó!"

Sau đó Tần Vũ Dương lôi kéo Trình Húc vào một nhà
xưởng thủ công, chứng kiến vải bông in hoa màu xanh, hai mắt Tần Vũ Dương liền
tỏa sáng. Chọn lấy một đống lớn vải bông in hoa màu xanh làm đồ trang trí, cô
từ một đống khăn trải bàn, tạp dề và miếng lót chén tìm ra một vật trang trí
đưa cho Trình Húc.

"Này,
tặng cho anh, có nhiều cái đặc sắc lắm đó! Trở về có tiền cũng mua không được
đâu."

Trình Húc nhận lấy, nhìn cô hưng phấn vẻ mặt tươi
cười, lẩm bẩm lặp lại, "Đúng
a, có tiền cũng mua không được."

Tần Vũ Dương nhìn anh ta, "Anh
đang nghĩ gì thế?"


Trình Húc hoàn hồn, "Không có gì. Đi
thôi."

Đúng lúc xế chiều, bầu trời màu lam trở nên đậm rực
rỡ, những ngọn đèn chiếu sáng từ từ được thắp lên, làm cái trấn nhỏ này phác
hoạ một cách óng ánh trong suốt, ngọn đèn hoà lẫn nhau, đèn lồng màu đỏ của nhà
nghỉ quán rượu tô điểm trong đó, hiện ra vẻ đẹp phá lệ.

Trải qua một ngày đi dạo, Tần Vũ Dương thu hoạch rất
nhiều đồ vật kỳ lạ cổ quái.

"Đói
bụng không? Chúng ta ăn cơm xong rồi hãy về."Trình
Húc hỏi.

Tần Vũ Dương gật đầu, "Tôi biết một quán ăn địa
phương đặc biệt ngon, bà chủ nhà nghỉ giới thiệu tôi, tôi dẫn anh đi."

"Được."

Gà quê vùng sông nước, thịt dê kho tàu, cá bạc, từng
món ăn được đưa lên, hơi nóng lượn lờ, hơn nữa rượu gạo mới ủ, mùi thơm ngào
ngạt, dư hương không dứt, Tần Vũ Dương hít sâu một hơi,"Nhanh ăn đi, đói
bụng quá rồi."

Lúc này di động Trình Húc vang lên, mơ hồ nghe được
một người nữ sinh.

"Alô."

"Ừ,
cô ấy với tôi đang ở cùng chỗ."

"Không
cần, mọi người ăn trước đi, chúng tôi ăn xong rồi sẽ về."

"Được,
cứ như vậy đi."

Tần Vũ Dương dùng chiếc đũa chống cái cằm, "Là trợ
lý Lâm kia của anh?"

Trình Húc gật gật đầu.

Tần Vũ Dương vẻ mặt cười xấu xa, "Anh
vẫn không nhìn ra cô ấy có ý với anh sao?"

Trình Húc để đũa xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cô, "Tần Vũ
Dương, em thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"

Tần Vũ Dương còn nhớ vừa mới đây Bạch Ngưng hình như
cũng nói những lời tương tự với cô. Cô bị Trình Húc nhìn có điểm mất tự nhiên, "Trình
Húc..."

Bên trong đèn lồng tỏa ra ngọn đèn màu hồng chiếu sáng
lên gương mặt anh tuấn của anh, thỉnh thoảng khe khẽ lay động, ánh mắt anh chân
thành mà kiên định.

Người đàn ông có tình có nghĩa như vậy, cũng đáng phó
thác cả đời đi. Tần Vũ Dương nghĩ.

Nhưng mà, vì sao trái tim của cô vẫn cảm thấy rất
trống rỗng chứ?

Nửa đêm, trong một ngôi biệt thự, trong ngoài đều được
bố trí đầy những người đàn ông mặc tây trang màu đen. Trong phòng, sáu người
đang kiểm tra súng ống.

"Cậu
lại đi xem Tần Vũ Dương ?" Thạch
Lỗi lau súng trong tay.

Cố Mặc Hàm gật đầu, sau đó đem súng đặt ở bên hông, "Đã
chuẩn bị xong chưa?"

Lý Thanh Viễn chuyển súng trong tay, "Ừ,
cũng gần xong. Các cậu nói, nếu người trong nhà biết chúng ta như vậy, có đặc
biệt hối hận trước đây đã tống chúng ta đi bộ đội không nhỉ?"

Năm đó, sáu người còn trẻ gàn bướng, trải qua trao đổi
với người nhà, tất cả được đưa đi bộ đội rèn luyện, thân thủ và thiện xạ đều là
trong thời gian đó mà học được, ngay cả khi mấy năm nay đã nghỉ ngơi, thân thủ
mỗi người vẫn còn tốt.


Vài người cười cười.

"Tớ
nói này, bác sĩ Hà, đôi tay cứu sống người của ngài hôm nay lại phải đại khai
sát giới, tớ thật sự là không đành lòng nhìn nha!" Lý
Thanh Viễn nhìn đôi bàn tay thon dài kia chế nhạo.

Hà Văn Hiên liếc anh một cái, "Rốt
cục cũng chịu nói chuyện với tớ?"

Lý Thanh Viễn có chút mất tự nhiên, "Ách,
cái đó... Cậu cũng biết, súng đạn không có mắt, vạn nhất... đúng không?"

Hà Văn Hiên khóe miệng từ từ nhếch lên, bàn tay mang
găng tay da màu đen xoa lên đầu Lý Thanh Viễn, giọng nói ôn nhu, "Yên
tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Lý Thanh Viễn vẻ mặt chán ghét tránh né.

Truyền đến tiếng đập cửa, một gã đàn ông đi vào, "Các
anh em đã chuẩn bị xong."

Lý Thanh Viễn lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, "Vậy
chúng ta đi ngay đi."

Vài người nhìn nhau, cùng nhau đi ra ngoài.

Vài ngày sau, hơn một nửa trong giới đều loan truyền
màn bắn nhau kia, sáu thiếu gia Phong Hoa ở trong hắc đạo đánh một trận thành
danh, không ngừng mở rộng lãnh thổ.

Lúc này Cố Mặc Hàm đang đứng trong thư phòng, vẻ mặt
nhàn hạ.

Cụ ông Cố vừa mới bắt đầu còn rất nhàn nhã uống trà,
về sau chén trà thẳng tắp bay đến hướng Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm tránh cũng không
tránh.

Gân xanh trên mặt cụ ông Cố nổi lên, cơn tức giận che
cũng che không nổi, "Rốt
cuộc cháu muốn làm gì? Không muốn đi học viện quân đội, theo ý cháu, không muốn
vào giới chính trị, theo ý cháu, muốn kinh doanh, cũng theo ý cháu, hiện tại
cháu cũng dám... còn có cái gì cháu không dám làm nữa hả?"

Cố Mặc Hàm thẳng thắn nhìn ông.

"Chuyện
này ông xem như không biết, cháu nắm chắc thời gian thu tay lại."

Cố Mặc Hàm nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Không
ạ."

"Cháu!
Chỉ vì một người phụ nữ? Vì một người phụ nữ, cháu mặc kệ tiền đồ của mình,
thậm chí không tiếc rẻ tính mạng? !"

Đối với sự kích động của cụ ông Cố, Cố Mặc Hàm vẻ mặt
bình tĩnh, "Đúng,
chỉ vì Tần Vũ Dương."

"Cháu,
cút ra ngoài!" Cụ ông Cố chỉ vào
cánh cửa.

"Ông
nội, cháu không muốn chống đối ông, nhưng ông không muốn giúp cháu, cháu chỉ có
thể dựa vào mình, chỉ là như vậy thôi." Cố Mặc Hàm nói xong rời khỏi thư phòng.

Ngay sau đó, buôn bán vũ khí và địa bàn ở Đông Nam Á
cũng bị Phong Hoa chia một nửa chén, người trong giới đều nói, sáu thiếu gia
Phong Hoa có đầu óc, có táo bạo, có dũng có mưu, thật sự là tuổi trẻ tài trí
hơn người.

Một đêm, Tần Vũ Dương từ trong mộng bừng tỉnh, tim đập
thình thịch. Cô mơ thấy rất nhiều đạn bay về phía Cố Mặc Hàm, sau đó anh ngã
trên mặt đất, toàn thân đều là máu. Cô lau mồ hôi trên đầu, mặc quần áo vào đi
ra ngoài.

Mọi âm thanh trong trấn nhỏ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng
nước chảy róc rách, ánh trăng sáng rõ trên sông, Tần Vũ Dương hít thở bầu không
khí lành lạnh, tim vẫn đập rất nhanh như trước.

Mình phải nghe một chút giọng nói của anh, biết rõ anh
không có việc gì là được rồi. Tần Vũ Dương lấy di động ra, chợt nhớ tới cái gì,
đi về phía ánh đèn sáng ở đại sảnh.

Bà chủ đang dọn dẹp cái bàn, "Vũ
Dương, còn chưa ngủ à."

Tần Vũ Dương gật gật đầu, "Chị,
em muốn dùng điện thoại một lát."

"Ah,
dùng đi. Chị đi ngủ trước, lát nữa em tắt đèn là được rồi."

"Vâng,
cảm ơn chị."

Tần Vũ Dương bấm mấy con số đã nhớ kỹ trong lòng, sau
đó thanh âm tu tu vang lên, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập.


"Alô." Là thanh âm trầm thấp quen thuộc, không quá thanh
tỉnh, hẳn là mới vừa bị đánh thức.

Trước mặt Tần Vũ Dương bỗng nhiên mơ hồ lại, thì ra cô
vẫn đang lừa gạt bản thân, cô vẫn chưa hết hi vọng.

Đối với một người không hết cảm giác lưu luyến, cho dù
anh ta có đối tốt với cô đi nữa thì cũng không có cách nào đi vào lòng cô được.

Cố Mặc Hàm đang nhắm mắt chợt mở ra, mắt nhìn số điện
thoại, "Vũ
Dương? Là em sao?"

Tần Vũ Dương lập tức tắt điện thoại, che miệng ngồi
xổm trên đất.

Cố Mặc Hàm ngồi dậy, gọi lại, nhưng không người nào
nghe lấy, gọi di động Tần Vũ Dương, kết quả giống nhau.

Cố Mặc Hàm gọi một cú điện thoại khác, "Giúp
tôi tra một cú điện thoại, cần gấp."

Chưa tới vài phút, điện thoại vang lên, "Cố
tổng, là điện thoại của một nhà nghỉ ở Ô trấn."

Cố Mặc Hàm ngồi bên giường châm một điếu thuốc, buồn
ngủ hoàn toàn không còn.

Xem ra có chút kế hoạch cần phải thực hiện trước thời
hạn.

_______________

[1] Vũ
Hạng: con hẻm mưa phùn.

[2] Song
Kiều: Song Kiều được xây dựng hơn
400 năm trước, gồm một nhịp cầu cong và một nhịp cầu vuông bắc qua hai con sông giao nhau Yinzhi - Nanbeishi,
nối với nhau theo hình chiếc chìa khoá.

[3] Nhà
nghỉ: nguyên văn là dân túc như B&B (bed and breakfast)

[4] Ô
trấn: Ô Trấn nằm ở phía bắc tỉnh Triết Giang, giữa "tam giác du lịch"
Hàng Châu, Tô Châu và Thượng Hải. Những bức tường rêu phong cổ kính và hệ thống
kênh rạch chằng chịt đã biến nơi đây trở thành "Venice của phương
Đông".

[5] Đoạn
hồi thoại "Anh khỏe không? ….
trên giấy đều là ánh dương quang của Ô trấn" trong một bộ phim “Tự thủy
niên hoa”.

[6] Tự
thủy niên hoa: Thời gian như nước trôi. Là một bộ phim do chính diễn viên Hoàng
Lỗi làm đạo diễn. Một câu chuyện lấy bối cảnh ở Ô trấn và Đài Bắc Đài Loan,
chuyện tình yêu của anh chị em cùng cha khác mẹ xa cách nhau để lại nhiều ấn
tượng trong lòng khán giả.

[7] Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương
vong vu giang hồ.(Trích trong Trang
tử, Thiên vận)

Điển
cố: Chuyện kể rằng có hai
con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi
ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn
như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá
mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi
thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia.
Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống
dựa vào nhau.

Lời
bình: Con cá quên được,
có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được
thì sao ? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc
cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người
cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần
thiết.


thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.

(Chú điển cố và lời bình
tìm thấy trong Tiên
sở)

[8] Hoa
cổ hí: kịch hoa cổ; kịch trồng hoa (một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc,
Hồ Nam, An Huy... Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành. Hoa Cổ là
điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống
cùng múa.


ảnh hí: (kịch đèn chiếu) là một loại nghệ thuật tương tự như múa rối của Trung
Hoa, dùng ngọn đèn chiếu hình ảnh của các nhân vật được cắt từ da (bì) hoặc
giấy các tông lên một tấm lụa mỏng. Nội dung kịch thường là các câu chuyện dân
gian. Người biểu diễn vừa điều khiển nhân vật vừa hát một làn điệu đặc trưng của
từng vùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận