Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời


Edit: trần
Cửa vào Hoa Kính, Mâu Chân đột nhiên cảm thấy tâm phù khí táo*, cảm giác mơ hồ quen thuộc này, tựa như lần mà Đường Đường phá vỡ Tàng Đăng Các. (Tâm phù khí táo: đã giải thích ở chương 50)
“Mâu Chân
” Tiếng kêu thê lương từ xa truyền đến, ma nữ hầu hạ đang quỳ sát hai bên Hoa Kính cả kinh vội vàng đứng dậy.

“Ta lỡ rửa mất hình xăm cả lão đại, huhu, con mẹ nó ta oan uổng mà
” Tiếng la hét thê lương lại vang lên, một thân ảnh màu lam sáng nôn nóng hoảng sợ chạy ra khỏi Kiến Quan Uyển, Mâu Chân không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, “Lão Đại? Hình xăm? Là nói về Vương sao? Vương cư nhiên có hình săm?”
Bỗng dưng, một bóng đen chợt xẹt qua, lam ảnh vừa rồi ầm ầm chạy tới tức thì biến mất.
Gió lạnh thổi qua, đám nữ hầu như bị bóp chặt cổ họng, hai chân mềm nhũn run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, đó là Vương sao? Thật đáng sợ!
Đưa tay xoa xoa khuôn mặt bị gió làm đau, sau một lúc lâu Mâu Chân mới bừng tỉnh lạnh lùng nói: “Những chuyện hôm nay nhìn thấy, không được nói lung tung, nếu không, các ngươi cứ chờ bị mang đến ma động đi!”
Quần lụa trắng tung bay, Mâu Chân cố gắng đi ra khỏi Kiến Quan Uyển, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người thì dừng bước lại, lấp sau một cột đá như phát điên mà lắc lắc đầu. Tháng này còn những mười ngày, vì sao trị túc quan lần này, mỗi ngày đều trôi qua đầy khó khăn như vậy?
Chủ điện, đại điện của Vương, lạnh lẽo, tĩnh mịch.
Hắc ám vốn bao phủ suốt ngàn năm đột nhiên bị một ngọn đèn bé xíu phá hỏng, bên cạnh cây đèn, một nữ tử mặc váy xanh ủ rũ ngồi đó, vẻ mặt đau khổ, bả vai trùng xuống, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn, dáng vẻ đáng thương ân hận vì đã làm sai, lại không thể cảm động nổi Ma Vương đang vô cùng thịnh nộ ẩn mình trong bóng đêm, một đôi lãnh mâu lạnh lẽo như đầm băng ngàn năm.

“Chuyện đó – -”Vừa mới mở lời bắt chuyện, Đường Đường lập tứ ngừng miệng, ánh mắt lạnh lùng của đại thúc vừa quét lại, nhãn phong sắc bén như thanh mặc kiếm kia, có thể trực tiếp lột một tầng da của người khác.
“Rót nước mang đến đây!” Tiếng nói lạnh lùng vang lên trong đại điện vắng vẻ, trầm thấp như trước nhưng lại khiến Đường Đường rùng mình một cái.
Nhấc ấm nước trên mặt bàn rót đầy một chén, Đường Đường cầm chén nước xoay xoay trong tay, trong lòng do dự không ngừng, cuối cùng nàng nên trực tiếp bổ nhào vào lòng đại thúc làm nũng và giả ngốc để mong đại thúc mềm lòng, hay là trực tiếp quỳ trên mặt đất, nâng chén nước trên đỉnh đầu để “Chịu đòn nhận tội” thì tốt hơn?
“Vèo!” Chén nước bay khỏi tay, Đường Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thúc cầm lấy ly nước từ cách mình năm, sáu thước, đưa tới bên miệng mà uống.
“Quá đẹp trai, ngay cả uống nước cũng có thể đẹp trai như vậy!” Hạnh phúc thầm khen một câu, Đường Đường âm thầm may mắn, nếu đại thúc đồng ý uống nước nàng rót, vậy chắc cũng không giận lâu đi!
Lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên không bỏ qua nét mỉm cười may mắn trên mặt nha đầu kia, nàng, đắc ý quá sớm!

“Xem ra, ngươi còn chưa hiểu rõ làm nô lệ là thế nào!” Đặt chén nước rỗng lên trên thạch tháp, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn bị vầng sáng của ngọn đèn hắt ra một cái bóng bàng bạc, chiếc bóng của hắn bao phủ hoàn toàn nữ nhân không biết sống chết kia, như thể nàng hoàn toàn rơi vào trong tay của hắn, tránh không thoát. Trái tim không hiểu sao nổi lên cảm giác thỏa mãn, thực sự thỏa mãn.
“Đại, đại thúc?” Bả vai run run hết hồn nhìn đại thúc, Đường Đường cảm thấy giờ phút này mình bé nhỏ như một con kiến, phủ phục dưới chân đại thúc.
Mà đại thúc như một đám mây lớn chặn lại ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại bóng tối, cuộc sống của nàng từ nay về sau là ánh sáng hay bóng đêm, hoàn toàn quyết định bởi tâm tình đám mây này.
“Đi bảo Mâu Chân mang bữa tối tới, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ nghỉ ngơi ở đây!” Từ trên cao nhìn xuống Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng tuyên bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận