Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời


Edit: Trần
“Ngủ, ngủ ở đây sao?” Mắt hạnh trợn ngược, Đường Đường hôn mê. Đôi mắt nhìn cái giường đá duy nhất trong điện, nhất thời Đường Đường mặt đỏ tai hồng, trái tim cuộn sóng.
Ôi mẹ ơi! Cha mẹ ơi! Thánh mẫu Maria ơi! Thế này có phải quá nhanh không? Không phải nàng chỉ trộm thấy nửa người trên của đại thúc thôi sao? Sao ở đây nam nhân cũng coi trọng tam tòng tứ đức, băng thanh ngọc khiết, bị nhìn một cái mà cũng đòi sống đòi chết, sinh tử tương tùy hay sao?

Nuốt nuốt nước miếng, Đường Đường thật cẩn thận lui ra phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng nhìn đại thúc.
Ba ngày! Suốt ba ngày qua tuy rằng nàng vẫn luôn canh giữ trong đại điện, nhưng dù mệt mỏi cũng chỉ dám nằm úp sấp bên bàn đá một lát, nằm nhiều đến nỗi xương sống và thắt lưng nàng đều đau, đĩa đệm ở cột sống như muốn bung ra, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nằm trên chiếc giường đá lớn đến mười thước vuông kia.
Lí do đầu tiên, là vì đại thúc ngồi trên giường không ăn không uống, vô cùng chuyên tâm vận công chữa thương, cho nên nàng sợ vạn nhất mình kìm lòng không được len lén bò lên làm kinh động đến đại thúc, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì thảm! Lúc đó không chừng toàn bộ ma chúng của Ma giới đều xuất động, đem nàng đi lăng trì lại lăng trì thêm vài lần, tiên thi* lại tiên thi… Chắc chắn sẽ làm cho nàng chết rất khó xem. (tiên thi: quất roi vào xác chết).
Thứ hai, (Mỗ đường run run rẩy rẩy nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo trong lòng), tuy rằng nàng rất mê trai, nhưng nàng tuyệt đối không làm loại chuyện vô cùng mất mặt này! Nàng thích đại thúc, thậm chí có lẽ là yêu, nhưng đại thúc có thích nàng hay không thì nàng không biết! Thế nên, nàng kiên quyết chống lại việc “bá vương ngạch thượng cung”, nàng muốn là lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tâm tương hứa!
“Ngươi nghĩ ngươi sẽ ngủ chỗ nào?” Lãnh mâu trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên nhìn vẻ mặt quỷ dị, ánh mắt thì đi du lịch khắp nơi của nữ tử nhân loại này, biết nàng lại hiểu sai ý, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái, khiến cả tòa đại diện cũng rung động theo.
“Ngươi ngủ ở đây!” Lãnh mâu trầm xuống, nhìn vào thềm đá nằm trước giường đá, Hiên Viên Hận Thiên đi thẳng qua bên cạnh Đường Đường, tiếng nói lạnh băng như gió thu lạnh lẽo tàn bạo xuyên qua tường: “Đây mới là chỗ ngủ của nô lệ!”
“Dựa vào đâu?” Nhảy dựng lên, Đường Đường nổi giận: “Không chơi thế này! Ta không phải ma chúng của chàng, ta là khách của chàng, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của chàng!”

“Khách?” Dừng chân lại, Hiên Viên Hận Thiên quay lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, áo bào khẽ mở lộ ra vòm ngực trần có một miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, “Ngươi đã cứu ta?”
“Ặc ~~” Đường Đường nghẹn lại, uể oải mất đi khí thế: “Được rồi! Ta thừa nhận là ta chưa giúp được điều gi, hơn nữa lại khiến chàng cứu ta thêm một lần. Nhưng mà – - nhưng mà, ta không muốn lấy thân báo đáp a ….”
“Hừ!” Tiếng hừ lạnh vang lên, Hiên Viên Hận Thiên xoay người hiên ngang đi ra ngoài đại điện, lạnh lùng nói: “Bổn vương cũng không thích! Cho nên, mạng của ngươi là của ta , Đăng nô!”
Cửa điện rầm một tiếng đóng lại, ngọn đèn hơi run rẩy hai cái, Đường Đường sững sờ đứng trong điện, như bị biến thành tượng đá trong nháy mắt.
“Hà ~~” Một tiếng ngáp nhẹ nhàng, Phỉ Yêu nằm trong một góc đại điện lười biến dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, mắt xanh rực rỡ, mang theo hàm ý bỡn cợt, nhìn cái người đứng thẳng bất động trong đại điện, sau một lúc mới chậm chạp phản ứng, tức giận giậm chân: “Cái, cái gì thế hả, quả thật coi ta là nô lệ sao?”

*************************
Gió thu tiêu điều, cỏ cây xơ xác, khắp nơi tràn ngập một màu vàng bi thương.
Vẻ mặt Đường Đường đau khổ hề hề đứng trước mặt lừa, cầm một hộp dược ùi thơm xông vào mũi, bôi lên người con lừa từ trên xuống dưới, vừa bôi vừa nói lảm nhảm – -
“…. Ngươi nói xem ta có đáng thương không, không phải là ta đi cứu đại thúc sao? Giờ hay rồi, ta trở thành người để cho chàng muốn sai thế nào thì sai, muốn dùng thế nào thì dùng như thế đó…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận