Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời


Edit: Trần
Mắt đen trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn những gợn nước, chỉ cảm thấy một sự lo lắng kì lạ từ trong nước đánh về phía mình, xâm nhập từng chân lông thớ thịt, làm tỉnh lại một lực lượng kì lạ nằm sâu thẳm trong cơ thể, nó phun trào ra ngoài, lớn mạnh dị thường.
“Anh!” Đế Thiên vốn ẩn trong cánh tay đột nhiên phát ra một tiếng ngâm nhẹ, một con rồng đen uy phong lãnh liệt đột nhiên xuất hiện bên lồng ngực phải.
“Oa ~~” Tiếng than sợ hãi vang lên, Đường Đường vốn đang chảy máu mũi mà lau nước miếng bị hiện tượng kì lạ trước mắt khiến nàng hoàn toàn quên mât mọi chuyện, thế nên vuỗi móng vuốt vẫn còn dính vài giọt máu nóng hầm hập ra, xoa xoa lồng ngực đại thúc.

Tuy nói lúc này nàng thật sự vô cùng trong sáng thánh thiện, chỉ đơn giản là bị con mặc long kia hấp dẫn, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn ăn đậu hũ của đại thúc, ai ngờ hành động “nghệ thuật” tinh khiết này của nàng lại đưa đến những phản ứng thần kì liên tiếp không thể tưởng tượng nổi – -
Một tia sáng màu trắng bạc hoa mĩ đột nhiên xuất hiện ở chỗ bàn tay Đường Đường chạm vào lồng ngực đại thúc, hoa văn mặc long tức thì sáng ngời như đang sống, mũi nhọn hiện lên, một vầng sáng bạc di động bên ngoài long văn* nhuộm sáng từng mảnh vảy rồng, sợi râu rồng thanh thoát càng rõ ràng hơn, mà bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng gầm mạnh mẽ của những con dị thú, vang xa cao vút, rung động tâm can, cả tòa Vô Cực điện bị chấn động lạnh rung. (long văn: hoa văn hình con rồng)
“Ngươi!” Bàn tay to lớn vươn ra, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt lấy cổ tay Đường Đường, lại không ngờ mỗ Đường kinh hãi thất sắc cư nhiên “tùm” một tiếng trực tiếp rơi vào trong nước.
“Oa khụ khụ!” Đồng thời sử dụng cả hai tay hai chân, Đường Đường như con sứa ôm chặt lấy “cây cột cứu mạng”, sau đó cố bò lên, bò lên trên, liều mạng trèo lên trên…
Sống lưng nháy mắt cứng còng, Hiên Viên Hận Thiên cảm thấy Đường Đường bò qua chỗ nao thì chỗ đó có một sức nóng ầm ầm vọt lên, không hề giống sự lo lắng lúc nãy, càng không giống cỗ lực lượng thần kì ngủ đông trong cơ thể kia, mà là – -
“Xuống mau!” Cúi đầu nhìn cái đầu dụi dụi trước ngực, Hiên Viên Hận Thiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không xuống, không xuống!” Đầu lắc như trống bỏi, Đường Đường quả quyết cự tuyệt: “Ta không muốn bị chết đuối, Đại Thúc, sao chàng có thể đối xử như thế đối với nô lệ trung thành và tận tâm với chàng như thế!”
“Nô lệ, xuống mau!” Trong giọng nói lạnh lẽo xuất hiện một tia run rẩy không dễ phát hiện, như vết nứt xuất hiện trên mặt băng, Hiên Viên Hận Thiên cắn chặt khớp hàm liều mạng giữ vững ý chí của mình.
“Muốn ta xuống cũng được, chàng đưa ta tới bờ đi!” Mắt hạnh nhìn thẳng lãnh mâu, Đường Đường không hề có chút tự giác của nô lệ nào, cắn răng trừng mắt đấu với đại thúc.

Hít sâu một hơi, Hiên Viên Hận Thiên hơi nheo mắt lại, đôi mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng thâm thúy, như mặt biển trước cơn bão táp, mang theo nguy hiểm, chỉ tiếc mỗ Đường căn bản không rảnh để phát hiện, bởi vì nàng đang vô cùng chuyên chú nghiên cứu “hình xăm” của đại thúc.
“Đẹp quá, cứ như trời sinh vậy!” Một tay ôm chặt cổ đại thúc, một tay hăng say sờ loạn, sờ ngực – - con mặc long trước ngực đại thúc, Đường Đường hưng phấn hận không thể lôi con mặc long kia xuống để nghiên cứu một phen.
Mày kiếm nhăn lên, Hiên Viên Hận Thiên hơi thống khổ co quắp khóe miệng một chút, nữ nhân to gan lớn mật này, có lẽ hắn nên cố gắng dạy lại nàng một chút, để cho nàng hiểu rõ phép tắc khi làm một nô lệ.
“A!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến cho Hiên Viên Hận Thiên vẫn còn chưa kịp làm hành động gì không khỏi sửng sốt, cảm giác trước ngực thình lình trống rỗng khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Mắt lạnh đảo qua phía trước, nữ nhân vừa mới tuyên bố sợ chết đuối kia trong nháy mắt sinh long hoạt hổ cư nhiên khua tay khua chân bơi tới bên bờ hồ, lật đật chạy vào hành lang bằng đá. (Trần: *lăn ra cười*)
Một tay đập thật mạnh lên mặt nước, Hiên Viên Hận Thiên không rõ cảm giác tức giận đầy lồng ngực kia rốt cuộc là đến từ đâu, là do nàng dám nói dối hắn, hay vì nàng – - trong tình cảnh này lại cư nhiên dám chạy!

“Mâu Chân ~~” Trên cầu đá truyền đến một tiếng la thất kinh, như con thú hoang sắp chết kêu thảm đầy đáng thương: “Chuyện lớn rồi, cứu mạng a! Ta lỡ rửa mất hình xăm của lão đại, huhu, con mẹ nó ta oan uổng nha, bi thống nha!”
Ngạc nhiên cúi đầu, Hiên Viên Hận Thiên thấy con mặc long trước ngực quả nhiên không thấy đâu nữa, không biết là từ lúc nào….
________________________
Chữ 囧 : Nghĩa gốc của chữ này là “quang minh” (ánh sáng, sáng sủa,…), sau này lău hành trên mạng lại trở thành “buồn phiền, âu sầu, quẫn bách, xấu hổ, bất đắc dĩ”( có thể hiểu tương tự một kiểu “Oh my god!”, “Thảm rồi!”).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận