Phó Thư Dạng dở khóc dở cười, cẩn thận ngồi xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút để Hứa Mân ngủ thoải mái hơn.
5
Hứa Mân uống rượu nên ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề ý thức được mình vừa bỏ lỡ điều gì.
Phó Thư Dạng cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị nhuộm thành một màu đỏ ửng, lông mi thon dài khéo léo khép lại, mũi nhẹ nhàng mấp máy theo hô hấp, cánh môi đỏ tươi đẹp như hoa hồng khẽ hé ra một đường nhỏ...
Phó Thư Dạng vội dời tầm mắt nhìn mái tóc đen dài của cô đến say mê.
Tiếp xúc với Hứa Mân một thời gian dài như vậy, Phó Thư Dạng tự nhận là mình vẫn hiểu rõ cô.
Cô cố gắng muốn biểu hiện tự nhiên nhưng thật ra trong lòng lại càng hoảng hơn ai hết.
Vừa rồi lúc nói đến tình tiết trong sách, khi nói tới những người khác cô đều rất thả lỏng, nên ghét thì ghét, nên thích thì thích, yêu ghét rõ ràng. Duy chỉ có lúc nói đến anh, cô rất cố gắng muốn biểu hiện sự ung dung tùy ý nhưng thật ra lại hoàn toàn không dám nói nhiều.
Rõ ràng Hứa Mân nói dối, ít nhất thì cô đang che giấu một chút chuyện.
Che giấu cái gì mới được?
Tại sao cô lại phải che giấu?
Thật ra thì cũng không khó nghĩ ra, Phó Thư Dạng biết đời trước mình quá trớn bao nhiêu, làm bao nhiêu chuyện xấu.
Hiện tại khi nhớ lại, anh cũng không dám tin là có một số việc là tự mình làm ra.
Cái Hứa Mân che giấu chắc chắn chính là những quá khứ kinh khủng kia.
Cô đang giữ lại mặt mũi cho anh.
Nhưng từng làm thì chính là từng làm, cho dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Phó Thư Dạng không muốn cho bất kỳ ai biết về những quá khứ kia. Nếu như nhất định phải lựa chọn thì anh tình nguyện cho toàn thế giới biết nhưng nhất định phải che giấu Hứa Mân.
4
Kết quả hiện tại lại là ai cũng không hề biết, chỉ có duy nhất một mình Hứa Mân biết.
Từ lúc sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên anh chán nản như thế.
Phó Thư Dạng giơ tay lên nhéo mạnh mi tâm của mình một cái, không biết phải làm sao bây giờ.
Cách xử sự của Hứa Mân đang nói cho anh biết là cô không để ý những quá khứ kia.
Nhưng mà anh để ý.
Phó Thư Dạng vừa buông lỏng tay, cơ thể Hứa Mân mất khống chế trượt xuống một chút.
Cô vẫn chưa tỉnh nhưng dường như lúc mơ cũng cảm giác được mình đang trượt xuống, giơ tay bám vào cổ Phó Thư Dạng.
Tay nhỏ mềm mại phủ lên trên da thịt trần trụi, trong đầu anh vang lên một tiếng "ầm", giống như có thứ gì đó vừa nổ tung.
Máu dưới lớp da thịt đều đang sôi trào, kêu gào muốn phá vỡ trói buộc để làm chút gì đó với cô gái trong lòng.
4
Phó Thư Dạng nhìn môi đỏ gần trong gang tấc, không còn dám ôm cô vậy nữa.
Anh đứng lên, bế Hứa Mân vào trong phòng ngủ, thả xuống giường đệm êm ái.
Động tác này làm cho điện thoại của Hứa Mân rơi ra khỏi túi, Phó Thư Dạng sợ đánh thức cô, nhanh tay nhanh mắt đưa tay chụp lấy. Anh đang muốn đặt qua một bên, không biết có phải Hứa Mân gặp ác mộng hay không mà chợt vươn tay quơ loạn như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Phó Thư Dạng vội ngồi xổm người xuống: "Mân Mân, em sao vậy?"
Đương nhiên Hứa Mân không nghe thấy, cô quơ lung tung, túm được tay anh thì mới yên tĩnh lại.
Phó Thư Dạng nhìn hai bàn tay đang chồng lên nhau, trong đầu trống rỗng không muốn nghĩ gì cả.
Hứa Mân đã hoàn toàn ngủ say, Phó Thư Dạng nhẹ nhàng lấy tay ra khỏi tay cô nhưng lại phát hiện điện thoại trong tay sáng lên. Vừa rồi Hứa Mân túm lấy tay anh, đồng thời cũng chộp được điện thoại nên vừa hay mở khóa.
Không chỉ mở khóa mà còn nhấn vào một tệp văn kiện.
Một tệp văn kiện tên là [YSJQ].
1
Không biết vì sao, trong giây lát này Phó Thư Dạng lại xem hiểu được phụ âm mẫu của chữ này - kịch bản nguyên sách. (*yuán shū jùqíng)
Phó Thư Dạng dừng động tác lại, ngón tay đang run nhè nhẹ.
Anh đang là nhân vật ở trong sách, biết rất nhiều chuyện nhưng cũng có rất nhiều chuyện anh không biết.
Thị giác chứng kiến đồ vật của Thượng Đế lớn hơn rất nhiều so với những gì anh nhìn thấy.
Huống chi đồ vật trong phần văn kiện này đại biểu cho việc Hứa Mân biết hết tất cả, đại biểu cho hình tượng của anh trong lòng cô như thế nào.
Dụ hoặc này thật sự quá lớn, Phó Thư Dạng cũng không chống đỡ được.
Anh quyết tâm, thử ấn mở tệp văn kiện kia.
Tệp văn kiện thiết lập mật mã.
Đối với Phó Thư Dạng mà nói, việc phá giải loại mật mã này không hề có chút độ khó nào.
Nhưng mà anh thật sự muốn xem điện thoại của Hứa Mân sao?
Lâu quá không thao tác, điện thoại di động tự khóa màn hình.
Phó Thư Dạng nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cắn răng kéo ngón tay của Hứa Mân qua mở khóa điện thoại.
"Phó Thư Dạng..." Hứa Mân nằm trên giường đồng thời bật ra một tiếng nỉ non.
Tay Phó Thư Dạng run lên, điện thoại đập xuống ngón chân nhưng anh không cảm thấy đau chút nào.
Anh đứng đơ tại chỗ, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Hứa Mân.
Trong đầu trống rỗng chỉ có một ý nghĩ, Hứa Mân mà thấy anh quá quắt như vậy thì chắc chắn sẽ rất thất vọng, rất ghét bỏ nhỉ?
"Anh phải sống thật tốt." Hứa Mân nói thầm.
4
Cô không hề tỉnh lại, chỉ đang nói mớ mà thôi.
Phó Thư Dạng không dám tin ngẩng đầu lên, có lẽ Hứa Mân nằm mơ không tồi, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt điềm tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...