Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Đương nhiên Hứa Mân sẽ không từ chối. Cô vốn đang nghĩ Phó Thư Dạng ăn tết một mình quá đáng thương, cô phải làm sao để mời anh cùng ăn tết mà không bị nghi ngờ, không ngờ anh lại tìm tới cửa trước.

"Đương nhiên là được, anh mau vào đi." Hứa Mân giơ tay muốn cầm nguyên liệu nấu ăn trong tay anh.

"Không cần." Phó Thư Dạng mỉm cười, xách nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp.

Hứa Mân đi vào theo, nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn lớn kia: "Nhiều vậy hả?"

"Dù sao cũng là ăn tết mà." Phó Thư Dạng nhìn cô một cái rồi nói: "Không cần sợ, anh và em cùng nhau làm."

Hứa Mân thấy dường như tâm trạng của anh không tồi nên tạm thời buông chuyện xoắn xuýt ban nãy xuống trước, kéo ống tay áo lên rồi nói: "Anh còn biết nấu cơm nữa à?"

Cô còn nhớ lúc mới xuyên qua không lâu, có một lần cô từng hỏi Phó Thư Dạng, Phó Thư Dạng nói không biết nấu cơm.

Trong khoảng thời gian này cũng vậy, mỗi lần Phó Thư Dạng làm việc rất mệt mỏi sẽ kiếm cô "đòi thù lao" — ăn chực.

Nhưng chính Phó Thư Dạng cũng chưa từng xuống bếp.

"Anh làm trợ thủ cho em." Phó Thư Dạng nói: "Rửa rau, cắt thịt anh đều làm được."


Lần trước ở trong nhà của Kham lão, anh vô cùng xứng chức với việc giúp đỡ bếp núc này, Hứa Mân cũng không nghĩ nhiều, cầm tạp dề tới: "Được rồi, vậy vất vả cho anh rồi."

Phó Thư Dạng cầm một miếng thịt trong tay, anh không có nhận tạp dề mà chỉ cúi đầu về phía Hứa Mân.

Động tác này đương nhiên là muốn Hứa Mân mang tạp dề giúp anh.

Bởi vì anh quá cao, cho dù cúi đầu thì Hứa Mân vẫn phải dựa vào rất gần mới có thể tròng tạp dề qua cổ anh được.

Trong nháy mắt tạp dề được mặc lên, Hứa Mân còn chưa kịp lui lại thì Phó Thư Dạng đã thẳng người dậy.

Đầu của anh sát qua mặt Hứa Mân, sợi tóc lướt qua chóp mũi, có hương hoa nhàn nhạt và cả hơi thở hormone mãnh liệt.

Hứa Mân hậu tri hậu giác ý thức được đồng tác vừa rồi thật sự rất mập mờ.

Chóp mũi cô ngưa ngứa, gương mặt lại bắt đầu nóng lên, nhịp tim cũng đập nhanh mấy phần.

Hứa Mân vội lui ra sau lưng Phó Thư Dạng, vừa giả vờ bình tĩnh cột dây lưng, vừa nghĩ xem phải nói chuyện gì để phá vỡ không khí mập mờ này: "Anh dùng dầu gội đầu gì vậy? Thơm quá."

Vừa mới hỏi xong, Hứa Mân đã muốn che mặt lại.

Rõ ràng trước kia cô không ngu xuẩn như vậy, sao lúc đối diện với Phó Thư Dạng lại làm ra những chuyện mất mặt thế này chứ?

Phó Thư Dạng khẽ cười: "Hương hoa hồng."
2

Hứa Mân: "Khụ khụ, đó... nhiều món như vậy, chắc chắn sẽ phải làm rất lâu, bây giờ chúng ta bắt đầu đi."

Gượng gạo thì gượng gạo vậy, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục cái đề tài kia.

Phó Thư Dạng rất săn sóc, không nói thêm gì, rửa rau, cắt thịt đều làm vừa nhanh vừa tốt, hai người phối hợp rất ăn ý.

Hứa Mân nhìn động tác của anh, lý trí dần thu hồi. Anh đều biết mỗi loại trình tự trước khi nấu, duy chỉ không biết cho vào nồi?

Điều này hình như có hơi cạn lời.

"Học trưởng." Hứa Mân nhìn anh giã thịt bò thuần thục: "Anh định làm bò bít tết rán à? Trưa nay là tập hợp cơm trưa và cơm Tây luôn hả?"

"Ừm." Phó Thư Dạng gật đầu: "Anh thấy nên tiện tay mua, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta ăn, không cần chú trọng nhiều như vậy, em cảm thấy thế nào?"


"Em cũng thấy thế, nhưng mà..." Hứa Mân chuyển lời nói: "Nếu là hợp tác, vậy thì em phụ trách cơm trưa, anh phụ trách cơm Tây đi. Đừng nói là không biết, em cũng không biết làm cơm Tây, hai chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân cả thôi."

Phó Thư Dạng chần chờ trong phút chốc, cuối cùng không từ chối: "Vậy cũng được."

Hai người bận rộn mấy tiếng, đến tám giờ tối mới ăn cơm.

Nhưng thành quả khả quan, cả một bàn cơm lớn, vô cùng phong phú.

"Em muốn đăng lên vòng bạn bè, cho bọn họ nhìn thèm chơi." Cô vô cùng phấn khởi chụp ảnh.

Phó Thư Dạng lấy rượu đỏ bên cạnh tới, lại lấy bình sữa cho Hứa Mân.
12

"Em muốn uống rượu." Hứa Mân thật sự không có chút ý thức về nguy cơ nào: "Gần đây em đã luyện được tửu lượng tốt hơn rồi."

Gần đây, thỉnh thoảng cô sẽ uống chút rượu, đúng là tửu lượng có tiến bộ hơn trước kia, chắc hơn một lon bia đấy.
3

Phó Thư Dạng nghe cô nói vậy, rót nửa ly rượu đỏ cho cô.

Hứa Mân cũng không chê ít, bưng rượu lên, mỉm cười nói: "Cạn ly! Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới." Phó Thư Dạng cũng nâng ly.

"Bắt đầu ăn nào." So với uống rượu, Hứa Mân vẫn cảm thấy hứng thú với ăn hơn, khăng khăng muốn uống chỉ vì bầu không khí thôi.

Cô cắt một miếng bò bít tết trước, hương non, ngon miệng, cũng không kém trình độ của đầu bếp bên ngoài là bao.


Đây chắc chắc là người đã có kinh nghiệm.

Không biết làm cơm gì đó đều là lừa người cả.
2

"Ăn ngon không?" Phó Thư Dạng hỏi.

"Ăn cực kỳ ngon." Hứa Mân cố ý nói: "Học trưởng, anh đúng là có thiên phú đó, lần đầu làm mà đã tốt như vậy rồi."

Phó Thư Dạng: "..."

Đơn giản là vậy thật mà?

Hứa Mân không phối hợp, mãi đến khi ăn xong bữa cơm, Phó Thư Dạng cũng không có cơ hội mở miệng.

"Em đi rửa chén." Hứa Mân đứng lên.

Phó Thư Dạng ra tay giành trước: "Anh làm là được rồi. Em uống rượu, đừng chạy lung tung."

Hứa Mân cảm thấy buồn cười, thấy anh đi vào phòng bếp mới lặng lẽ đi theo.

Vừa tới cửa đã đụng vào Phó Thư Dạng đang trở về lấy đồ, hai người một người đi vào, một người đi ra, đúng lúc gặp nhau ở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận