Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Đầu ngón tay ấm áp của anh lướt qua lỗ tai như mang theo một dòng điện, cảm giác tê dại từ thính tai chạy thẳng tới đáy lòng.

Trong đầu Hứa Mân "ầm" một tiếng, có vô số đóa pháo hoa nổ tung.

Quả nhiên đã bước sang năm mới rồi.

Cô chợt trở nên ngây ngốc không thôi, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào. Cô chỉ cảm thấy có một dòng nước nóng đang chảy loạn trong cơ thể, huyết dịch từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân cũng đang sôi trào.

Nhất định là nhiệt độ của điều hòa trong xe bị mở quá cao.

Hứa Mân vô thức sờ lên lỗ tai nóng bỏng của mình, hoàn toàn không còn thuộc cô nữa.

"Mân Mân, anh..."

"Mân Mân!" Giọng nói đột ngột xuất hiện ngắt ngang lời tỏ tình của Phó Thư Dạng, cũng xua đi bầu không khí mập mờ này.

Hứa Mân khẽ giật mình, chợt lấy lại tinh thần xoa xoa mặt mình rồi mới kéo kính xe xuống.


Trên gương mặt anh tuấn của Hứa Trạc viết hai chữ "bất mãn" thật to, bắn ánh mắt tử vong về phía Phó Thư Dạng.

Phó Thư Dạng vội xuống xe chào hỏi Hứa Trạc: "Cậu, năm mới tốt lành."

Lái xe đến dưới nhà cậu để theo đuổi cháu gái người ta đúng là có hơi quá trớn, cũng khó trách cậu nhìn anh thấy khó chịu.

"Đừng gọi tôi là cậu." Hứa Trạc lạnh mặt nói: "Tôi không có cháu trai."

Phó Thư Dạng nghe lời đổi giọng: "Cảnh sát Hứa, năm mới vui vẻ."
1

Hứa Trạc: "..."

Lúc này Hứa Mân mới xuống xe, cười nói với Hứa Trạc: "Cậu, cháu nhớ cậu quá đi! Sao cậu lại xuống đây đón cháu vậy?"

Hứa Trạc hừ một tiếng: "Nếu cậu không xuống đây xem thì hôm nay cháu còn lên nhà nữa không?"

Thật ra cũng không phải là hắn xuống đón Hứa Mân. Chỉ vì hôm nay Hứa Mân tới ăn cơm nên Hứa Trạc mới đặc biệt ra ngoài mua một đống đồ ăn ngon, vừa về tới thì thấy một chiếc xe đậu ở ven đường.

Hứa Trạc cực kì cảnh giác Phó Thư Dạng nên nhớ rất rõ xe của anh.

Vừa vòng qua xe xem một chút, quả nhiên là Phó Thư Dạng. Hơn nữa hai người dựa vào hơi gần, bầu không khí còn rất mập mờ. Cũng không biết anh đã làm gì Hứa Mân mà khiến cho mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ, ngay cả ánh mắt cũng đang phát sáng.

Cực kỳ giống những người đang bị tra nam lừa gạt nhưng vẫn cứ ngu ngốc sa vào.
9

Cho nên Hứa Trạc mới vội tới chặn đứt.

"Cậu đừng giận mà, chủ yếu là hôm nay cháu không lái xe nên mới làm phiền học trưởng đưa tới." Hứa Mân vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Hứa Trạc một cái.

Lúc trước nghe nói Phó Thư Dạng chỉ đón năm mới một mình nên Hứa Mân mới lén bàn bạc với Hứa Trạc, muốn mời Phó Thư Dạng ăn tết chung.

Hứa Trạc vẫn chưa nói là đồng ý hay không nên cô cũng không nói với Phó Thư Dạng.

Hiện tại mọi người đều ở dưới lầu, Hứa Mân vẫn hi vọng Hứa Trạc có thể lên tiếng mời một lần.

"Lúc cậu hỏi có cần qua đón cháu hay không thì cháu cũng không phải trả lời thế này." Hứa Trạc cố ý làm như không thấy ánh mắt của Hứa Mân.


Hứa Mân nắm lấy cánh tay hắn nũng nịu: "Không phải vì cháu không nỡ để cậu tốn công đi một chuyến sao?"

Tâm trạng Hứa Trạc tốt lên một chút: "Đi thôi."

Hứa Mân vội lấy hộp quà đã chuẩn bị ở ghế sau ra.

Hứa Trạc đi được hai bước lại ngoảnh đầu thấy Phó Thư Dạng vẫn còn đứng tại chỗ, rất mất hứng nói: "Còn đứng đó làm gì? Đi theo đi, thấy con gái xách đồ cũng không biết giúp một tay à?? Có chút mắt nhìn nào không?"
6

Dáng vẻ khó chịu của hắn quá đáng yêu, Hứa Mân nén cười không được, quay đầu ra sức nháy mắt với Phó Thư Dạng.

Trong mắt Phó Thư Dạng cũng tràn ra ý cười, anh biết khúc mắc của Hứa Trạc, cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn cho nên sẽ không để ý đến thái độ của hắn.

Huống chi đã tiếp xúc lâu như vậy rồi, Phó Thư Dạng cũng đã hiểu được chút tính tình của Hứa Trạc. Ngoài miệng hắn nói không ưa anh nhưng thật ra mỗi lần Phó Thư Dạng gặp phiền phức thì hắn vẫn giúp đỡ anh.

Ý của Hứa Trạc là muốn mời anh ăn tết cùng, Phó Thư Dạng rất cảm động.

Anh vội đi lên hai bước cầm lấy đồ trong tay Hứa Mân: "Cảnh sát Hứa dạy rất đúng, sau này cháu nhất định sẽ học tập cảnh sát Hứa nhiều hơn."

Nói xong còn muốn xách đồ giúp Hứa Trạc.

Đương nhiên Hứa Trạc sẽ không để cho anh xách.

Hứa Mân đi lên hai bước sánh vai với Hứa Trạc, kể một vài chuyện lý thú gần đây cho hắn nghe, hai cánh tay còn vắt ra sau lưng lén lút ra dấu cho Phó Thư Dạng.


Phó Thư Dạng nhìn bàn tay nhỏ nhắn thon dài đẹp đẽ xoay chuyển như đóa hoa của cô, trong lòng mềm mại không thôi.

Hứa Trạc là một người đàn ông độc thân, trong nhà vô cùng gọn gàng sạch sẽ, cách bày trí cũng là kiểu cứng rắn, hoàn toàn tuyệt phối với khí chất của hắn.

Nhưng trên ghế sa lon trong phòng khách có một cái túi Hello Kitty màu hồng, Phó Thư Dạng liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là bản số lượng có hạn.

Không cần nghĩ nhiều, thứ này là chuẩn bị cho Hứa Mân.

Thật ra Hứa Mân không thích màu hồng, mà là nguyên chủ thích. Đương nhiên nguyên chủ cũng chỉ thích khi còn nhỏ mà thôi, sau khi lớn lên cũng không thích nữa nhưng hiển nhiên Hứa Trạc không biết điều này.

"Cậu, cái này là cho cháu phải không?" Hứa Mân nhào qua ôm lấy cái túi.

Cô không thích màu hồng nhưng cái túi này thì khác.

Cảnh sát Hứa là một thẳng nam kiên cường, hắn có thể chạy đi mua cái túi nằm ngoài thẩm mỹ của hắn như vậy, đơn giản chỉ vì Hứa Mân thích.

"Ừm." Hứa Trạc thản nhiên lên tiếng giống như không để tâm, nhưng lúc quay người đi vào phòng bếp thì vẫn lén cười.

Phó Thư Dạng cất đồ xong, đang tính đi vào phòng bếp giúp đỡ, Hứa Mân cũng vội đi theo.

Phó Thư Dạng cản cô lại, thấp giọng nói: "Em đừng nấu cơm, đừng để bị lộ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận