Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Hứa Mân đứng bật dậy, đi qua đi lại xem pháo hoa đầy trời.

Đẹp quá!

Đây là pháo hoa đẹp nhất là cô từng xem.

"Thích không?" Phó Thư Dạng cũng đứng lên, dựa vào bên người cô hỏi.

Hứa Mân ra sức gật đầu: "Thích."

Sao mà không thích được chứ?

"Thích là tốt rồi." Phó Thư Dạng thấy đuôi lông mày và khóe mắt cô đều tràn ngập ý cười, trong lòng anh cũng ấm lên.

Pháo hoa kéo dài hơn mười phút, Hứa Mân hơi xót tiền: "Cái này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Phó Thư Dạng lại cười nói: "Không tốn bao nhiêu cả, yên tâm đi, anh sẽ kiếm về lại."

Hứa Mân nhớ tới năng lực kiếm tiền của anh, cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi không phóng khoáng, lại vội giải thích: "Thật ngại quá, không phải em nói anh dùng tiền linh tinh, mà em chỉ, em... Lúc trước em nghèo quen rồi nên luôn muốn..."


"Anh hiểu." Phó Thư Dạng khẽ vuốt đỉnh đầu Hứa Mân, dịu dàng nói: "Ngày tháng lúc trước đã qua rồi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn."

Hứa Mân cảm giác có khí nóng truyền vào đỉnh đầu, tim cô lại bắt đầu đập rộn lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Không gian trong toa xe vốn nhỏ, động tác thân mật một chút là sẽ cảm thấy vô cùng mập mờ. Hứa Mân hơi bối rối, mắt không dám nhìn Phó Thư Dạng, chỉ có thể nhìn ra ngoài.

Pháo hoa hoa hồng đã dừng lại nhưng đu quay vẫn chưa hạ xuống, một toa xe nho nhỏ, trơ trọi đứng sừng sững lẻ loi giữa không trung, xung quanh không có bất kỳ người hay sự vật nào, chỉ có hai người bọn họ.

Hứa Mân chợt cảm thấy như vậy có chút giống với tình cảnh trong hiện thực của cô và Phó Thư Dạng. Bọn họ vẫn luôn ở trong vòng náo nhiệt, nhưng thực chất lại không hề giống những người xung quanh, may là có lẫn nhau nên cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Bởi vì có lẫn nhau nên mặc kệ con đường phía trước có gì, bọn họ cũng có thể giúp đỡ nhau, chèo chống cho nhau.

Hứa Mân dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Phó Thư Dạng: "Chắc chắn sẽ ngày càng tốt."

Cô cho là dưới tình cảnh lãng mạn như thế, có thể Phó Thư Dạng sẽ thổ lộ, sau đó hôn cô.

Cô đã chuẩn bị xong.
1

Nhưng mà Phó Thư Dạng không làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn cô.

Đu quay bắt đầu từ từ hạ xuống.

Hứa Mân không biết nên thở phào hay là mất mát.

Trở lại mặt đất, Phó Thư Dạng nói: "Đi thôi."

Hứa Mân vẫn không nhìn thấy nhân viên công tác đâu, nhưng vừa rồi đã có người mở đu quay giúp bọn họ, chắc chắn chỗ này có nhân viên làm việc.

Gần sang năm mới, anh bao cả chỗ này, còn để người ta tới đi làm, chắc chắn là đã cho không ít tiền.

Rốt cuộc Hứa Mân vẫn có chút đau lòng: "Không còn chơi gì khác sao?"

"Có nhiều trò có ít người chơi thì sẽ không có bầu không khí." Phó Thư Dạng hơi do dự rồi nói: "Nếu em muốn chơi thì lần sau, ban ngày anh sẽ dẫn em đi."

Hứa Mân cũng không cố đòi: "Vậy được rồi."

Ra khỏi sân chơi, Hứa Mân gọi điện thoại cho Hứa Trạc, bản án bên kia rất phiền phức, có lẽ sẽ phải bận rộn cả đêm.


Bọn họ trở lại nhà của Hứa Trạc cũng không có tác dụng gì, vậy nên lái xe thẳng về nhà trọ.

Sau khi xuống xe, Hứa Mân muốn đi nhấn nút thang máy, Phó Thư Dạng nói: "Trở về sớm thế làm gì? Xem tiết mục cuối năm không?"

Lúc này mới đúng 11 giờ. Ngày thường, thời gian này là dành để ngủ nhưng đối với ngày giao thừa mà nói thì bây giờ vẫn còn hơi sớm.
1

"Không về còn muốn đi đâu nữa?" Hứa Mân không dám nhìn vào mắt Phó Thư Dạng.

Vẫn còn muốn đi hẹn hò sao? Chẳng lẽ ban nãy vẫn không được tính là hẹn hò?

Chẳng lẽ anh còn chuẩn bị một ngạc nhiên?

Phó Thư Dạng nói: "Đi thôi, dẫn em đến một chỗ chơi vui hơn."

Anh nói xong cũng chuyển hướng, đi ra ngoài tiểu khu.

Hứa Mân không chút do dự đuổi theo.

Chỗ mà Phó Thư Dạng dẫn Hứa Mân đến cũng không có gì đặc biệt.

Ở cách tiểu khu không xa có một quảng trường Thời Đại mới, vốn là một trong những quảng trường náo nhiệt nhất.

Hiện tại không giống lúc trước, không phải cứ tới giao thừa là nhất định phải ngoan ngoan ở nhà đón giao thừa. Có vài người trẻ tuổi thích sôi nổi, thích nơi có nhiều người tụ tập, quen hay không quen, mọi người cùng nhau múa hát, cùng nhau hò hét vui cười, cùng nhau đón năm mới đến, đây là một cách ăn mừng khác.

Người người nhốn nháo trên quảng trường, âm nhạc vang động trời, tưng bừng không thôi.

Ở giữa còn dựng một cái sân khấu, có người đang biểu diễn tiết mục.


"Đúng là sôi nổi thật." Trong nháy mắt, Hứa Mân bị nhóm ngọn lửa nhiệt tình, nhanh bước chen vào đám người xem trò vui.

Phó Thư Dạng vội đuổi theo.

Trên sân khấu đang làm ảo thuật.

"Tiếp theo đây sẽ là một trò ảo thuật, gọi là biến ra người sống..." Nhà ảo thuật đang giới thiệu: "Hiện tại chúng tôi cần một người xem lên hỗ trợ, có vị nào muốn lên trải nghiệm một chút không?"

Hứa Mân vừa mới bị đẩy ra hàng phía trước. Bởi vì có quá nhiều người, cô đứng không vững, lảo đảo hai bước, lập tức bị ép chạy lên đầu tiên, Phó Thư Dạng muốn kéo cũng không kéo được.

"Vậy thì mời cô gái này đi!" Nhà ảo thuật vui vẻ vươn tay về phía Hứa Mân.

Hứa Mân: "..."

Chẳng phải nhà ảo thuật tìm người của mình sao? Thế mà nhà ảo thuật này lại to gan như vậy, dám tìm người thật luôn?

Không sợ bị lộ tẩy à? Không sợ cô vạch trần sao?
1

Người xung quanh đều đang ồn ào, Hứa Mân hơi do dự, theo nhà ảo thuật lên sân khấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận