Người sói Mowgli

RỪNG RẬM XUẤT QUÂN
Hỡi hoa cỏ, hỡi dây rừng
Hãy che hãy phủ cho lòng quên đi
Giữ hình giữ tiếng làm chi
Một dòng giống đã ngày suy tháng tàn
Tro bay, nhà đổ tan hoang
Chân mưa trắng xóa nhảy tràn sân chơi
Nai về đẻ giữa luống khoai
Lặng im không một bóng người lại qua.
Chắc các bạn còn nhớ, Mowgli, sau khi đóng tấm da Shere Khan lên Phiến Đá Hội Đồng, đã tuyên bố với lũ sói trong bầy Seeonee đứng gần chú rằng, kể từ nay chú sẽ đi săn một mình trong Rừng, và bốn đứa con của Sói Mẹ và Sói Bố nói rằng chúng sẽ đi săn cùng với chú. Nhưng đâu phải dễ mà ngày một ngày hai thay đổi nếp sống, nhất là trong Rừng. Việc đầu tiên của Mowgli, khi các thành viên của Bầy Sói đã tan tác tản đi, là tìm về hang nhà, ngủ suốt một ngày một đêm. Rồi chú bắt đầu kể cho Sói Mẹ và Sói Bố nghe tất cả những gì chú hiểu được về cuộc phiêu lưu của mình giữa Lòai Người. Và, khi chú cho con dao của chú nô rỡn trong nắng sớm - chính con dao đã được dùng để lột da Shere Khan - thì họ công nhận rằng chú đã học được một điều gì đó. Lúc đó Akela và Xám Anh mới nói rõ phần đóng góp của hai người trong việc lùa đàn trâu vào khe; và Baloo ì ạch lên đồi để nghe cho hết câu chuyện và Bagheera khóai trá gãi từ chân lên đến đầu khi biết Mowgli đã bày binh bố trận như thế nào.
Mặt trời đã lên cao trên bầu trời mà không ai nghĩ đến chuyện đi ngủ. Lâu lâu Sói Mẹ lại hếch mũi hít vào một hơi với vẻ thoả mãn, khi gió đưa đến chỗ nó mùi da hổ căng trên Phiến Đá Hội Đồng.
- Không có Akela và Xám Anh đây - Mowgli nói để kết thúc câu chuyện - thì con không thể làm gì được. Ôi! Mẹ, mẹ! Nếu mẹ thấy được những con trâu mộng da đen bóng lao xuống khe hay chen chúc giữa những rào chắn khi Bầy Người ném đá vào con!
- Về cái chuyện ném đá, cũng may là khuất mắt ta - Sói Mẹ nói một cách nghiêm nghị - Ta đây, ta không quen cho phép người ta săn đuổi các con ta như săn đuổi lòai chó rừng. Bầy Người sẽ phải trả ta món nợ ấy. Nhưng ta sẽ chừa ra người đàn bà đã cho con uống sữa. Phải, ta sẽ chỉ chừa có mình bà ta.
- Yên nào, yên nào, Raksha! - Sói Bố nói một cách lười nhác - Con Ếch của chúng ta đã trở về, khôn ngoan đến nỗi chính bố nó cũng phải liếm chân nó. Với lại, thêm hay bớt một vết xước trên đầu thì có đáng gì cơ chứ? Hãy để cho Giống Người được yên.
Baloo và Bagheera nói theo:

- Hãy để cho Giống Người được yên!
Mowgli tựa đầu trên vai Sói Mẹ, mỉm cười sung sướng nói rằng về phần chú, chú cầu mong chẳng bao giờ còn trông thấy, nghe thấy hay ngửi thấy Giống Người nữa.
- Nhưng chú sẽ làm gì - Akela vừa hỏi vừa giỏng một tai - chú sẽ làm gì nếu như bản thân chú lại không được người ta để yên, chú em?
- Chúng ta có năm - Xám Anh vừa trả lời vừa đưa mắt một vòng nhìn những kẻ ngồi đó. Và hai hàm nó kêu đánh cốp khi vừa dứt tiếng cuối cùng.
- Cả chúng ta cũng có thể tham dự cuộc săn này - Bagheera nói với một tiếng quất đuôi khe khẽ, vừa nói nó vừa nhìn Baloo - Nhưng tại sao lại nghĩ đến Giống Người lúc này, Akela?
- Thế này - Sói Độc trả lời - Khi tấm da của thằng kẻ trộm lông vàng nọ đã căng trên Phiến Đá, ta quay lại đi ngược dấu chân của chúng ta về đến tận làng; ta dẫm chân vào lối cũ, tạo ra những chỗ ngoặt và nằm xuống đất, để lại những dấu vết loạn xạ, phòng khi bọn họ muốn theo dõi chúng ta. Nhưng, khi ta đã làm rối tung dấu vết đến mức chính ta cũng khó nhận ra, thì Mang, con Dơi, bay chập chờn giữa các lùm cây, đến treo mình bên trên đầu ta:
- Làng của cái Bầy Người đã xua đuổi chú Người Con đang rào rào như một tổ ong bầu - Nó nói.
- Phải - Mowgli thốt lên một tiếng cười khe khẽ - Tôi đã ném vào giữa chỗ họ một hòn cuội xinh đáo để!
Chú thường hay đùa nghịch ném đu đủ chín vào những tổ ong bầu, và sẵn sàng chạy ngay xuống cái ao gần nhất trước khi bị lũ ong bắt kịp.
- Ta hỏi Mang nhìn thấy những gì. Nó đáp rằng Hoa Đỏ nở ở rào chắn đầu làng và những người đàn ông mang súng ngồi quanh nó. Vậy mà, ta biết và ta có đủ lý do để biết - nói đến đây Akela nhìn những vết sẹo cũ trên hông và sườn nó - rằng khi một con người cầm súng thì chẳng phải chuyện chơi. Lát nữa đây, chú em ạ, một người có súng sẽ đi theo dấu vết chúng ta, nếu như không phải hắn đang ở trên đường rồi, thật thế!
- Nhưng tại sao? Lòai Người đã xua đuổi tôi. Họ còn muốn gì hơn thế nữa? - Mowgli nói một cách giận dữ.
- Chú là một con người, chú em - Akela nói tiếp - Đâu đến phần chúng ta, những thợ săn tự do, dạy cho chú biết anh em chú làm gì và tại sao.
Nó vừa kịp thu chân lại, thì con dao cắm phập xuống đúng chỗ đất dưới bàn chân, Mowgli ném nhanh đến mức không một con mắt người thường nào có thể theo kịp cử động của chú. Nhưng Akela là một con sói, mà ngay lòai chó nhà, đã thóai hóa đi bao nhiêu so với lòai sói, tổ tiên hoang dại của nó, đang ngủ say đến đâu cũng tỉnh dậy đúng lúc một cái bánh xe chạm vào hông nó, nó đã kịp chồm ngay dậy thóat khỏi vòng nguy hiểm.
- Lần khác, liệu mà nói về Bầy Người và về Mowgli riêng rẽ ra chứ đừng nhập làm một - Mowgli vừa bình thản nói vừa tra dao vào vỏ.

Phì! Một cái răng sắc đấy! - Akela vừa nói vừa ngửi ngửi vết dao chém xuống đất - Nhưng thời gian ở với Bầy Người đã làm mắt chú hỏng rồi, chú em. Trong khoảng thời gian chú chém, ta đã kịp giết một con mang.
Bagheera đứng phắt dậy, vươn cao cổ, đánh hơi và mỗi đường cong trên mình nó như cứng lại. Xám Anh nhanh nhẹn theo gương nó, nhưng hơi chếch về bên trái để đón luồng gió từ phía phải, trong khi Akela, bằng ba bước nhảy, ngược chiều gió lên năm mươi thước, rồi cũng đứng sững lại, khom mình gần sát đất. Mowgli nhìn chúng một cách ghen tị. Chú nhận biết mọi vật bằng khứu giác giỏi như ít có ai trong Giống Người làm được, nhưng chú chưa đạt tới sự tinh tế của một cái mũi của Rừng, nhạy như một chiếc cò súng cách ngón tay có một sợi tóc; chưa kể ba tháng sống trong cái làng khói mù đã khiến chú lạc hậu một cách đáng thương hại. Tuy vậy, chú liếm ướt ngón tay, xát lên mũi, rồi trỗi dậy, tìm bắt luồng gió trên cao, có thể là luồng yếu nhất nhưng đáng tin cậy nhất.
- Người! - Akela gầm gừ, thu mình lại trên hông.
- Buldeo! - Mowgli vừa nói vừa ngồi xuống trở lại - Hắn theo dấu ta, và kia kìa, cây súng của hắn lấp lóang trong nắng. Nhìn mà xem!
Đó chỉ là một tia sáng lóe lên trong khoảng một phần nhỏ của một giây, trên nẹp đồng của khẩu súng hoả mai cũ, nhưng trong Rừng không có cái gì đùng cái chớp sáng như thế, trừ khi những đám mây đuổi nhau trên trời. Khi đó một mảnh mica, một làn nước nhỏ nhất hay một chiếc lá bóng hơn những lá khác cũng rực lên như một cái máy quang báo. Thế mà ngày hôm nay mây không, gió cũng không.
- Ta biết thế nào bọn Người cũng sẽ đi theo mà - Akela nói, vẻ đắc thắng - Ta dẫn dắt cả Bầy đâu phải là vô ích!
Bốn anh em của Mowgli không nói năng gì, nhưng chúng bò đi mất và như tan biến giữa những cây mâm xôi và những bụi rậm phía chân đồi.
- Các người đi đấu thế kia khi chưa có lệnh? - Mowgli hú gọi.
- Suỵt! Chúng tôi sẽ vần đầu lâu hắn về đây trước chính ngọ! - Xám Anh đáp.
- Về đây! Về đây! Và nằm xuống đó! Người không ăn thịt Người! - Mowgli hét váng óc.
- Thế ai mới đây còn là một con sói? Thế ai đã lia dao vào ta vì ta đã coi hắn là một con người? - Akela hỏi, trong khi bộ bốn trở lại và ngồi xuống với vẻ cáu kỉnh.
- Liệu ta có phải nêu lý do tất cả những việc ta thích làm chăng? - Mowgli giận dữ kêu lên.
- Đó, Giống Người! Đích thị Giống Người đang nói đó! - Bagheera lẩm bẩm qua hàng ria - Người ta nói đúng như thế trước những lồng thú của nhà vua ở Oodeypore. Chúng ta, những kẻ thuộc về Rừng, chúng ta biết rằng trong muôn lòai, Người là lòai khôn ngoan nhất. Tuy nhiên, nếu tin ở tai mình, thì ta phải cho rằng không có con vật nào điên rồ hơn.
- Về việc này chú Người Con có lý. Giống Người đi săn theo đàn. Giết một tên trước khi biết những tên khác sẽ làm gì là hỏng cuộc săn của chúng ta. Trước hết hãy đi xem con người ấy muốn gì ở chúng ta.

- Chúng tôi không đi đâu - Xám Anh càu nhàu - Hãy đi săn một mình, chú em! Chúng tôi đây, chúng tôi biết mình muốn gì! Cái đầu lâu đã sẵn sàng để đem về ngay bây giờ.
Mowgli đưa mắt nhìn các bạn từ người này sang người khác, lồng ngực phập phồng và mắt đầy lệ. Chú tiến một bước lên phía trước, và buông người quỳ một gối xuống:
- Vậy tôi không biết tôi muốn gì sao? - Chú nói - Hãy nhìn tôi đây này.
Chúng nhìn chú một cách khó chịu, rồi, khi mắt chúng trốn tránh mắt chú, chú lại dùng lời nói kích động chúng cho đến lúc tất cả lông mình chúng dựng đứng lên và bốn chân run lẩy bẩy, trong khi mắt chú vẫn chiếu thẳng vào chúng ngày một gay gắt.
- Bây giờ - chú hỏi - trong năm chúng ta, ai là thủ lĩnh?
- Chú là thủ lĩnh, chú em! - Xám Anh nói, và nó liếm chân Mowgli.
- Vậy thì theo tôi!
Và cả bốn con sói bước theo gót chú, đuôi cụp xuống.
- Sống với bầy người rồi ra thế đó - Bagheera vừa nói vừa trườn mình đằng sau họ - Trong Rừng bây giờ có thứ còn hơn cả Luật Rừng, bác Baloo ạ.
Con Gấu già không nói không rằng, nhưng nó cũng suy nghĩ về chuyện này không kém.
Mowgli cắt ngang Rừng không một tiếng động như để bắt thẳng góc vào đường đi của Buldeo, cho đến tận lúc vén bụi cây rậm, chú thấy lão già súng vác vai đang chạy chầm chậm theo những dấu chân ngày hôm kia.
Chắc các bạn còn nhớ rằng lúc đi khỏi làng, Mowgli vác trên vai tấm da nặng ròng ròng máu của Shere Khan, trong lúc Akela và Xám Anh chạy đằng sau. Như vậy đường đi của họ đã bị đánh dấu một cách rõ ràng nhất. Vào lúc này Buldeo đã đi đến chỗ Akela quay lại cố tình làm rối loạn dấu vết. Thế là lão ngồi xuống, ho hắng và cằn nhằn, rồi lão tiếp tục bước tới từng bước ngắn và đi vòng vào Rừng, tìm cách phát hiện tiếp dấu vết.
Suốt thời gian ấy lão ở cách những kẻ đang rình rập một tầm ném đá. Không ai gây ít tiếng động bằng một con sói khi nó không muốn bị nghe thấy. Còn Mowgli, mặc dù theo ý lũ sói thì chú di chuyển như một đồ bị thịt, nhưng chú có thể đi lại nhẹ nhành hơn một cái bóng.
Chúng bao vây lão già như một bầy cá heo vây quanh một chiếc tàu thuỷ phóng hết tốc lực, và trong lúc đó, chúng không ngại gì việc chuyện trò, vì âm tần của ngôn ngữ chúng rung động dưới mức những âm thanh thấp nhất mà một con người bình thường có thể nghe thấy. Ở cực bên kia của dải âm tần là tiếng kêu choe chóe của Mang, con Dơi, mà rất nhiều người cũng không thể cảm nhận; đó là khởi điểm của thang âm thanh dùng làm ngôn ngữ cho mọi lòai chim chóc, dơi và công trùng.
- Thật ngộ nghĩnh hơn bất kỳ cuộc săn nào - Xám Anh nói khi Buldeo cúi xuống chăm chú nhìn mặt đất và thổi phù phù. - Lão có cái vẻ của một con lợn lạc trong những cánh rừng bên mép nước. Lão nói gì thế nhỉ?
Buldeo lạu nhạu gì đó với một vẻ dữ tợn. Mowgli dịch lại:

- Lão bảo rằng dễ phải có hàng đàn sói nhảy nhót xung quanh tôi. Lão bảo đời lão chưa từng thấy một dấu vết như thế này. Lão bảo lão mệt quá.
- Lão sẽ có đủ thời gian nghỉ ngơi trước khi tìm lại được vết chân - Bagheera vừa lạnh lùng nói vừa trườn xung quanh một gốc cây như chơi ú tim, đúng cái trò mà cả bọn đang chơi - Chà! Nhưng mà lão đang làm gì với những ngón tay xương xẩu của lão thế?
- Lão ăn hay thổi khói ra đằng miệng đấy mà. Lòai Người lúc nào cũng nghịch ngợm bằng miệng - Mowgli nói.
Và những kẻ âm thầm săn đuổi nhin thấy lão già nhồi một nõ thuốc, châm lửa và hít một hơi khói - chúng bèn ghi nhớ mùi thuốc lá để chắc chắn nhận ra Buldeo trong trường hợp cần thiết, chẳng hạn khi trời tối đen như mực.
Lúc đó còn có một bọn người đốt than theo lối mòn đi xuống, và lẽ tự nhiên họ dừng lại nói chuyện với Buldeo, người nổi danh săn bắn khắp vùng hai mươi dặm xung quanh. Họ ngồi cả xuống để hút thuốc, trong khi Bagheera và đồng bọn tiến đến rình ngay bên cạnh. Buldeo bắt đầu kể từ đầu đến đuôi câu chuyện của Mowgli - Thằng-Bé-Quỉ, với bao nhiêu tô vẽ và bịa đặt: chính lão, Buldeo, đã giết Shere Khan như thế nào; Mowgli đã biến thành chó sói và đánh nhau với lão suốt buổi chiều rồi trở lại hình người và ếm cây súng của Buldeo khiến cho lúc lão ngắm bắn nó thì đạn chệch ra ngòai và giết đúng một con trong đàn trâu của lão ra sao, cuối cùng là cả làng, biết lão là người thợ săn can đảm nhất vùng Seeonee, đã cử lão đi giết Thằng-Bé-Quỉ ấy như thế nào. Nhưng trong lúc này làng đã bắt vợ chồng bà Messua - chắc chắn họ là bố mẹ Thằng-Bé-Quỉ kia - và đã nhốt chặt hai người trong nhà họ. Người ta sẽ không chậm trễ đưa họ ra tra tấn để buộc họ nhận là phù thuỷ, và lúc đó người ta sẽ thiêu sống cả hai.
- Bao giờ cơ? - Bọn đốt than hỏi, họ rất mong không bị lỡ mất buổi lễ.
Buldeo đáp lại rằng trước khi lão trở về thì người ta sẽ chưa làm gì hết, vì làng muốn trước tiên phải giết Thằng-Bé-Quỉ. Xong việc ấy người ta sẽ tính đến bà Messua và chồng bà, và làng sẽ chia nhau ruộng đất và trâu bò của họ. Đàn trâu của chồng bà Messua thì đặc biệt là đẹp rồi… Buldeo nghĩ, tiêu diệt bọn phù thuỷ là việc thiện, và những kẻ đã nhận vào nhà mình thằng bé Người-Sói xổng từ Rừng ra thì rõ ràng thuộc hạng phù thuỷ tệ hại nhất. Xong xuôi đâu đấy, ông lý trưởng sẽ rêu rao rằng bà Messua và chồng bị giết vì rắn cắn. Tất cả đã được xếp đặt, việc phải làm bây giờ là giết thằng bé Người-Sói. Chẳng hay tình cờ họ có gặp vật gì từa tựa như thế không.
Bọn đốt than ném ra xung quanh những cái nhìn nghi ngại và thầm cảm ơn thần bản mệnh vì họ chưa gặp vật gì tương tự, nhưng họ chắc chắn rằng có một người can đảm như Buldeo có thể phát hiện ra nó, nếu việc ấy nằm trong khả năng của con người trần thế.
Mặt trời đã xuống thấp và họ nảy ra ý đến tận làng của Buldeo để xem mụ phù thuỷ độc ác. Buldeo đã trả lời rằng chắc chắn bổn phận của lão là giết Thằng-Bé-Quỉ, nhưng lão không thể nghĩ đến chuyện để mặc không hộ tống những người tay không đi qua một khu rừng mỗi lúc đều có thể có Sói Tinh xông ra. Cho nên lão sẽ đi cùng với họ và nếu thằng bé con nhà phù thuỷ hiện lên, thì được rồi, lão sẽ cho họ thấy người thợ săn ưu tú nhất vùng Seeonee xử sự với bọn yêu quái ấy như thế nào. Lão khẳng định rằng, Thầy Bà-la-môn đã cho lão một cái bùa phù hộ tai qua nạn khỏi để chống lại lòai yêu.
- Lão nói gì, lão nói gì? Lão nói gì thế? - Lũ sói cứ hai phút một lần nhắc lại câu hỏi. Và Mowgli dịch lại cho, cho đến đoạn hơi quá khó đối với chú, đoạn nói về phù thuỷ, thì chú nói rằng người đàn ông và người đàn bà đã đối xử tử tế với chú đang bị lọt vào một cái bẫy.
- Người cũng cho Người vào bẫy à? - Xám Anh hỏi.
- Đó là theo lão nói! Tôi chẳng hiểu họ nói chuyện gì cả. Họ điên cả lũ. Làm sao vì tôi mà người ta giam bà Messua và chồng bà vào một cái bẫy, và tất cả những chuyện ba hoa về Hoa Đỏ ấy nghĩa là gì nhỉ? Tôi phải để mắt đến việc này mới được. Dù họ muốn làm gì bà Messua, họ cũng chưa làm trước khi Buldeo trở về. Vậy thì…
Mowgli trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay nghịch nghịch chiếc cán dao, trong khi Buldeo và bọn người đốt than bước đi rất hiên ngang theo hàng một.
- Tôi về thằng chỗ Bầy Người đây - Cuối cùng Mowgli nói.
- Còn bọn kia? - Xám Anh hỏi, ánh mắt thèm khát hướng về những tấm lưng màu đồng của bọn người đốt than.
- Hãy hát cho họ nghe một bài để tiễn họ - Mowgli cười khanh khách - Tôi không muốn họ về đến cổng làng trước buổi tối. Các người giữ họ lại được chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận