Người sói Mowgli

Xám Anh nhe hàm răng trắng nhởn với một cái bĩu môi khinh miệt.
- Chúng tôi có thể làm cho họ quay tít thò lò y như lũ dê xoay quanh cọc, nếu đúng như tôi biết về Giống Người.
- Tôi không yêu cầu đến thế. Hãy hát cho họ nghe một bài ngăn ngắn thôi, kẻo họ buồn lúc đi đường, và anh biết đấy, Xám Anh, bài hát không cần phải êm dịu lắm. Anh đi cùng với bọn sói, Bagheera, để tăng cường cho dàn đồng ca. Khi đêm xuống thì gặp tôi ở bìa làng. Xám Anh biết chỗ đó.
- Săn đuổi cho một chú Người Con đâu phải là công việc nhỏ nhoi. Khi nào ta mới được ngủ đây? - Bagheera vừa nói vừa ngáp, tuy người ta có thể đọc thấy trong mắt nó trò chơi làm nó hân hoan biết bao nhiêu - Ta hát cho lũ trai tráng trần trùi trụi kia nghe ư? Chà chà! Để thử cái coi!
Nó cúi đầu xuống để âm thanh phát hết hiệu quả và phát ra một hơi dài, thật dài: “Chúc cuộc săn tốt lành” - một tiếng gọi lúc nửa đêm phát ra giữa ban ngày, thừa khủng khiếp để dạo đầu. Mowgli nghe tiếng gầm cuộn đi, vút lên, rơi xuống và tắt dần phía sau lưng chú, biến thành một thứ tiếng than van nghe lạnh cả sống lưng, và chú bật cười một mình trong lúc chạy qua Rừng.
Chú nhìn thấy bọn người đốt than rúm tròn người lại, trong khi nòng súng của Buldeo là đà như một tàu lá chuối, quay khắp tứ phương. Lúc đó Xám Anh tung lên tiếng Yahachi! Yalaha! Tiếng gọi săn mồi trong lúc Bầy Sói đuổi theo con Nilghai, lòai bò cái to lớn da xanh, và tiếng ấy dường như cất lên từ khắp bốn phương trời, thu lại, thu lại dần, để rồi kết thúc bằng một tiếng xé tai và ngắt rất gọn. Ba con kia đáp lời to đến mức ngay cả Mowgli cũng chắc mẩm tòan bộ Bầy Sói đang hú vỡ họng. Rồi, cùng một lượt tất cả cất tiếng hát Bài ca Buổi sáng trong Rừng, không bỏ sót một đoạn, một câu dặm, một nốt hoa mỹ nào, Bài ca mà một con sói thực thụ trong Bầy phải biết ngân nga bằng một giọng thật sang sảng.
Không lời nào lột tả được hiệu quả của tiếng hát cũng như tiếng the thé khinh miệt mà bộ Bốn nhấn mạnh ở từng nốt khi chúng nghe những cành cây răng rắc vì bọn người hối hả leo lên và khi Buldeo bắt đầu lặp đi lặp lại những câu thần chú và múa may bùa phép. Sau đó anh em chúng nằm xuống ngủ, vì cũng giống như mọi kẻ chỉ trông cậy vào sức lực bản thân mình để sống, chúng có óc qui củ, và không có ai có thể làm việc tốt nếu thiếu ngủ.
Trong thời gian ấy, Mowgli ngốn những dặm đường, áng chừng chín dặm một giờ, với một nước kiệu nhanh và nhịp nhàng, sung sướng thấy mình lại sức sau những tháng dài sống chật chội giữa con người. Ý nghĩ đầu tiên của chú là kéo bà Messua và chồng bà ra khỏi bẫy. Sau đó chú sẽ bắt đầu trả những món nợ của chú với dân làng - chú tự hứa với mình như thế - và trả một cách rộng rãi.
Dưới ánh hoàng hôn, chú nhìn thấy lại những đồng cỏ quá quen thuộc và cây dâk mà Xám Anh đã đợi chú dưới gốc buổi sáng hôm chú giết Shere Khan. Đang tức giận tòan thể Giống Người và xã hội của họ là thế, mà khi nhận ra những mái nhà trong làng, có cái gì thít chặt lấy cổ họng chú và hơi thở chú nghẹn lại. Chú nhận thấy tất cả mọi người từ ngòai đồng trở về sớm hơn thường lệ và đáng lẽ đi sửa soạn bữa ăn chiều thì họ lại tập họp dưới gốc cây ở chiếc sân rộng, tán chuyện và la hét.
- Con Người bao giờ cũng phải giăng bẫy hại Con Người - Mowgli nói - nếu không thì họ chẳng hài lòng. Cách đây hai đêm là Mowgli - nhưng cái đêm ấy hình như đã cách xa hàng nhiều mùa mưa - tối nay là bà Messua và chồng bà. Ngày mai và rất nhiều ngày sau, sẽ lại đến lượt Mowgli.
Chú trườn mình dọc theo mặt ngòai bức tường, đến tận nhà bà Messua, và nhìn qua cửa sổ vào buồng. Bà Messua nằm lăn dưới đất, miệng bị nhét giẻ, chân tay bị trói, ngực bị đè, đang thốt ra những tiếng rên đùng đục. Chồng bà bị cột chặt vào thành chiếc giường sơn loè loẹt. Cửa nhà, thường ngày vẫn mở ra mặt phố, giờ bị đóng kín mít và có ba bốn người ngồi đằng trước, tựa lưng vào cửa.
Mowgli biết rất rõ phong tục tập quán của dân làng. Lý trí của chú cho chú hiểu là chừng nào họ đang ăn, chuyện trò và hút thuốc, họ chẳng nghĩ đến việc gì khác, nhưng phủ phê rồi thì họ bắt đầu trở nên nguy hiểm. Buldeo không bao lâu sẽ trở về và nếu đòan hộ tống đã làm đúng nhiệm vụ, thì lão sẽ có một trong những câu chuyện lý thú nhất để mà kể. Nghĩ đoạn, chú chui qua cửa sổ vào trong nhà, và cúi xuống người đàn ông và người đàn bà, chú cắt dây trói, tháo giẻ nhét miệng ra, rồi nhìn quanh xem có ít sữa nào không.
Bà Messua đau đớn và sợ hãi đến sắp phát điên (người ta đã đánh đập và ném đá vào bà suốt buổi sáng), và Mowgli chỉ kịp lấy tay che miệng để bịt tiếng kêu buột ra. Chồng bà chỉ chóang váng và phẫn nộ. Ông ngồi lại rũ hết bụi bặm và đủ thứ mảnh vụn bám vào bộ râu đã bị vặt trụi một nửa.
- Tôi biết, tôi biết là nó sẽ tới - Cuối cùng bà nức nở - Giờ thì tôi thấy rõ nó là con trai tôi.
Và bà ghì chặt Mowgli vào lòng. Cho tới lúc đó Mowgli chưa từng bao giờ mất bình tĩnh, nhưng bây giờ, điều này làm chú vô cùng bất ngờ, chú bắt đầu run từ đầu đến chân.
- Những dây dợ này là thế nào? Tại sao họ lại trói mẹ? - Ngừng một chút rồi chú bắt đầu hỏi.
- Để đem giết bà ấy vì tội đã nhận mi làm con, chẳng có gì hơn! - Người đàn ông nói với vẻ ủ rũ - Nhìn mà xem, ta chảy máu đây này!
Bà Messua không nói gì hết, nhưng Mowgli lại nhìn những vết thương của bà, ông bà nghe chú nghiến răng trèo trẹo khi trông thấy máu.
- Kẻ nào đã làm việc này? - Chú hỏi - Nó phải trả món nợ này!

- Tất cả làng. Vì chúng ta đã cho mi nương náu. Họ vu chúng ta là phù thuỷ.
- Con không hiểu. Để mẹ Messua kể cho con nghe.
- Ta đã cho con sữa, con nhớ chứ, Nathoo? - Bà Messua rụt rè nói - Bởi con là đứa con mà hổ đã tha đi mất của ta, và bởi vì ta yêu con. Họ bảo ta là mẹ của con, một con quỉ, và vì thế ta đáng tội chết.
- Thế quỉ là cái gì? - Mowgli hỏi - Thần Chết thì con thấy rồi.
Người đàn ông ngước lên nhìn, một cái nhìn ảm đạm dưới cặp lông mày, nhưng bà Messua thì bật cười:
- Ông thấy không? - Bà nói với chồng - Tôi biết mà, tôi đã bảo ông nó không phải là phù thuỷ! Nó là con tôi, con tôi!
- Con hay là phù thuỷ gì thì cũng chẳng ích gì cho chúng ta! - Người đàn ông trả lời - Có thể coi như chúng ta đã chết rồi!
- Đây này, đằng kia có con đường đi qua Rừng - Mowgli vừa nói vừa vươn tay qua cửa sổ - Taychân bố mẹ đã được cởi trói rồi. Bây giờ bố mẹ đi đi!
- Con ạ, chúng ta đâu có quen Rừng như … như con đã quen thuộc - Bà Messua nói - Ta tin rằng ta sẽ chẳng đi được xa.
- Và cả dân làng sẽ nhanh chóng thộp lưng chúng ta lôi trở lại đây lần nữa - Người chồng nói.
- Hừm! - Mowgli vừa nói vừa gại gại mũi dao vào lòng bàn tay - Con không muốn làm ác với một người nào trong làng này, nhưng con tin là họ sẽ không giữ mẹ đâu. Chỉ một lát nữa thôi họ sẽ có quá nhiều điều để lo nghĩ. Chao ôi!
Chú ngẩng đầu lên và lắng tai nghe những tiếng hò la và dậm chân bên ngòai.
- Thế là cuối cùng chúng đã để cho Buldeo trở về!
- Sáng nay người ta cử lão đi giết con! - Bà Messua khóc - con đã gặp lão chưa?
- Rồi. Chúng con đã gặp lão. Lão có chuyện để mà kể đấy, và trong khi lão khóac lác, thì người ta có đủ thì giờ để làm rất nhiều việc. Nhưng trước tiên con phải xem họ làm gì đã. Bố mẹ nghĩ xem bố mẹ đi đâu, lúc con trở lại thì cho con hay.
Chú nhảy qua cửa sổ và lại chạy theo bức tường làng đến chỗ có thể nghe thấy đám đông người tập họp dưới gốc cây vả bàn tán. Buldeo nằm dưới đất, ho xù xụ và rên rẩm, trong khi mọi người tới tấp hỏi chuyện lão. Tóc xõa xuống vai, chân cẳng xước xát vì trèo cây, lão nói không ra hơi. Nhưng lão cảm thấy rất rõ vị trí quan trọng của mình. Lâu lâu lão nói một điều gì đó về lũ yêu quái và những phép thuật ma quỉ, vừa đủ cho đám đông cảm thấy trước cái hương vị của những điều lão sắp kể. Rồi lão đòi đem nước tới.
- Chà! - Mowgli tự nhủ - Ba hoa nhảm nhí! Tòan những lời nói mép. Lòai Người là anh em với lòai Bandar-log. Thoạt tiên lão cần nước để rửa miệng, rồi khói để thổi. Xong đâu đó lão vẫn còn chuyện mà kể. Giống Người là những kẻ rất khôn ngoan. Họ sẽ không để lại một người nào canh giữ bà Messua chừng nào tai họ chưa nhét đầy những câu chuyện của Buldeo. Còn mình, mình cũng hóa ra lười nhác bằng những kẻ này rồi đấy!
Chú lắc người cho hết đờ đẫn và lại trườn về nhà. Lúc đến bên cửa sổ, chú cảm thấy có ai chạm vào chân.

- Mẹ! - Chú nói, vì chú rất quen thuộc sự mơn trớn của cái lưỡi nọ - Mẹ làm gì ở đây, mẹ?
- Ta đã nghe tiếng lũ con ta hát vọng qua những cánh rừng, và ta đi theo đứa ta yêu nhất. Này Ếch Con, ta định bụng xem mặt cái người đàn bà đã cho con sữa - Sói Mẹ nói, cả người nó ẩm hơi sương.
- Họ đã trói bà ấy, và muốn giết bà. Con đã cắt dây trói và bà ấy sẽ đi với chồng qua Rừng.
- Ta cũng sẽ đi theo. Ta tuy già nhưng vẫn còn răng.
Sói Mẹ vươn mình đứng lên trên hai chân sau và nhìn qua cửa sổ vào bóng tối trong nhà. Một phút sau, nó nhảy xuống trở lại không một tiếng động và chỉ nói một câu:
- Ta đã cho con uống giọt sữa đầu tiên, nhưng Bagheera có lý: cuối cùng Người sẽ quay về với Người!
- Có thể! - Mowgli nói không mấy nhã nhặn - Nhưng tối nay con còn ở rất xa con đường ấy. Mẹ đợi ở đấy và đừng để bà ta trông thấy.
- Con, con chưa bao giờ sợ mẹ mà, Ếch Con! - Sói Mẹ vừa nói vừa lùi vào đám cỏ, rồi đột nhiên biến mất hẳn theo cách mà nó biết.
- Và bây giờ - Mowgli vừa nói vui vẻ vừa nhảy vào trong nhà - họ đã ngồi cả đó, xung quanh Buldeo, nghe lão kể những chuyện không hề có. Khi lão ba hoa xong, họ nói chắc chắn họ sẽ đem Hoa Đỏ tới đây, đem lửa tới để thiêu sống cả hai bố mẹ. Vậy thì sao đây?
- Ta đã nói với chồng ta - bà Messua nói - Khanhiwara cách đây ba mươi dặm, ở đó chúng ta có thể tìm thấy những người bà con để nương tựa. Nếu đêm nay chúng ta đi được đến đấy, chúng ta sẽ sống. Bằng không thì chúng ta phải chết.
- Vậy thì bố mẹ sẽ sống. Không kẻ nào vượt qua được rào chắn tối nay. Nhưng mà ông ấy, ông ấy làm gì vậy?
Chồng bà Messua đang bò lổm ngổm bới đất trong một góc nhà.
- Đó là số tiền mọn của ông ấy - bà Messua nói - Chúng ta không thể mang theo được cái gì khác.
- À phải rồi! Cái vật chuyền từ tay người này sang tay người khác mà chẳng bao giờ ấm lên được. Ở chỗ khác người ta cũng cần đến nó à? - Mowgli hỏi.
Người đàn ông chằm chằm nhìn chú bằng một ánh mắt tức tối.
- Một thằng ngốc chứ quỉ quái gì nó - Ông ta lẩm bẩm - Có tiền, ta có thể mua được một con ngựa. Chúng ta ê ẩm hết người rồi, không thể đi bộ quá xa, và dân làng sẽ đuổi kịp chúng ta trong vòng một tiếng đồng hồ.
- Con cam đoan với bố mẹ rằng họ sẽ không đi theo bố mẹ, cho đến khi nào con thích. Nhưng nghĩ đến chuyện ngựa cũng có cái hay, vì mẹ Messua đang mệt.

Người chồng đứng dậy và buộc những đồng rupi cuối cùng vào thắt lưng. Mowgli giúp bà Messua trèo qua cửa sổ, và không khí mát mẻ ban đêm khiến bà phấn chấn lại một chút. Nhưng dưới ánh sao, Rừng hình như vừa tăm tối vừa hung hiểm.
- Bố mẹ biết đường đến Khanhiwara chứ?
Họ ra dấu là biết.
- Tốt rồi. Giờ thì bố mẹ nhớ là không có gì phải sợ cả. Cũng chẳng cần phải vội vã. Chỉ có điều, chỉ có điều bố mẹ có thể nghe thấy một khúc ca nho nhỏ trong Rừng, ở phía trước và phía sau bố mẹ.
- Mi có tin là thóat cái nợ thiêu sống, chúng ta lại liều mình trong Rừng lúc đêm hôm không? Nhưng thà bị thú dữ giết còn hơn bị người giết - Ông chồng bà Messua nói.
Còn bà Messua thì nhìn Mowgli và mỉm cười.
- Con bảo - Mowgli nói tiếp với cái giọng của Baloo khi con Gấu nhắc đến lần thứ một trăm cái Luật Rừng xưa xửa xừa xưa cho chú bé lơ đễnh - con bảo rằng không có kẻ nào trong Rừng nhe một chiếc răng hay giơ một bàn chân ra chặn đường bố mẹ, cho đến khi bố mẹ nhìn thấy Khanhiwara trước mặt. Người ta sẽ canh chừng xung quanh bố mẹ.
Chú sôi nổi quay về phía bà Messua:
- Bố ấy, bố không tin con, nhưng mẹ thì mẹ tin, phải không nào?
- Phải, chắc chắn rồi, con ạ. Con là Người, là Ma Quỉ hay Sói Rừng, ta cũng tin con.
- Bố ấy, bố sẽ sợ khi nghe anh em con hát. Mẹ thì biết và mẹ hiểu. Giờ thì bố mẹ đi đi, và đi từ từ thôi, vì hối hả vô ích: cổng làng đã bị vây kín.
Bà Messua nức nở gieo mình xuống trước chân Mowgli, nhưng chú run run xốc mạnh bà dậy. Thế là bà bíu lấy cổ chú, gọi chú bằng tất cả những cái tên trìu mến và tốt lành nhất mà bà tìm được, trong khi chồng bà nhìn khắp một lượt tất cả những ruộng đất của mình với ánh mắt thèm khát.
Họ đi xa dần về phía Rừng, và Sói Mẹ chồm ra khỏi chỗ nấp.
- Mẹ đi theo họ đi! - Mowgli nói - và hãy canh chừng sao cho tất cả Rừng biết là phải để cho hai người đi qua yên lành. Con muốn gọi Bagheera.
Một tiếng hú dài và trang trọng cất lên, rồi hạ xuống. Mowgli thấy ông chồng bà Messua chần chừ quay lại chực chạy trở về nhà.
- Đi đi! - Mowgli vui vẻ kêu lên - Con đã nói có thể sẽ có âm nhạc mà. Tiếng gọi ấy sẽ theo bố mẹ đến Khanhiwara. Đó là Ân huệ của Rừng.
Bà Messua cổ vũ ông chồng bước lên phía trước, và bóng tối khép lại phía sau hai người với Sói Mẹ. Lúc ấy Bagheera đứng dậy, gần như ngay dưới chân Mowgli, tòan thân run lên vì khóai cảm lúc đêm về, cái màn đêm làm cư dân của Rừng phát cuồng.
- Ta hổ thẹn vì anh em nhà chú - Nó vừa nói vừa chạy.
- Sao cơ? Chúng hát hỏng không ra sao à? - Mowgli hỏi.
- Ồ, hay quá đi chứ! Chúng đã khiến chính bản thân ta phải quên đi niềm kiêu hãnh, và, thề có Ổ Khóa Vỡ đã giải phóng cho ta, ta vừa đi vừa hát qua Rừng như đang đuổi theo tình ái ngày xuân! Chú không nghe thấy tiếng chúng ta à?
- Tôi còn có con mồi khác ở trước mặt. Hãy hỏi Buldeo xem bài hát có vừa ý lão không. Nhưng bộ bốn đâu rồi? Tôi không muốn cho kẻ nào trong Bầy Người ra khỏi rào đêm nay.

- Vậy thì cần gì bộ bốn? - Bagheera vừa nói vừa giơ lên lần lượt từng bàn chân, mắt rực lửa, cái giọng ro ro rung cao chưa từng có - Ta có thể giữ họ lại, chú em. Rốt cuộc là có giết chóc chứ? Những bài hát, những thằng người leo cây, tất cả đã kích thích khẩu vị của ta. Ta là Bagheera! Bagheera! Bagheera!
Con Báo to nhảy lên như một con mèo tơ nhảy để vồ một chiếc lá úa đang quay tít trên đầu, nó đập phải đập trái vào chỗ trống, không khí bị quất mạnh réo lên, và nó rơi bốn chân xuống không một tiếng động, để rồi lại nhảy lên dữ dội hơn, tất cả các động tác ấy kèm theo một âm thanh nửa gừ gừ nửa gầm gầm, âm lượng phình ra như tiếng hơi phì trong nồi xúp-de.
- Ta là Bagheera, trong Rừng, trong đêm tối, và ta cảm thấy sức lực của ta. Ai là kẻ chặn đà ta lao tới? Chú Giống Người ạ, một cái vả của ta là một cái đầu nát bấy, bẹp dí như con ếch chết giữa ngày hè!
- Vậy hãy thử coi nào! - Mowgli nói, lần này bằng thổ ngữ của dân làng chứ không bằng ngôn ngữ của Rừng.
Tiếng nói của Giống Người làm cho Bagheera sững hẳn lại, đôi hông run rẩy oằn xuống dưới sức nặng của thân mình. Đầu nó cao đúng tầm đầu Mowgli. Một lần nữa Mowgli nhìn chằm chằm, như chú đã nhìn lũ sói non nổi loạn, vào chính giữa cái đáy mắt màu xanh lục ngọc, cho đến khi cái ánh sáng đỏ lộ qua tròng mắt xanh biếc tắt đi như ánh sáng một chiếc đèn pha mờ khuất qua hai mươi dặm biển, cho đến khi đôi mắt kia cụp xuống cùng với tất cả cái đầu to kềnh hạ thấp, thấp nữa, thấp nữa, và một cái lưỡi đỏ lòm đến chà chà vào cổ chân Mowgli.
- Anh, Anh, Anh! - Chú bé vừa lẩm bẩm vừa mơn trớn nhè nhẹ, nhịp nhàng suốt dọc tấm lưng đang cong lên - Yên nào, yên nào! Đó là lỗi tại màn đêm, không phải lỗi anh.
- Đó là do cái mùi của ban đêm - Bagheera nói với giọng ăn năn - Tất cả bầu không khí này cao giọng nói với tôi. Nhưng chú, làm sao chú biết nhỉ?
Không khí xung quanh một cái làng Ấn Độ dĩ nhiên là đầy những mùi hỗn tạp, và đối với những sinh vật chỉ tư duy bằng mũi, thì mùi làm chúng phát cuồng lên cũng giống như âm nhạc và rượu bia đối với con người. Mowgli vuốt ve Bagheera thêm mấy phút nữa, con thú nằm trên mặt đất, hệt như một con mèo trước bếp lửa, chân xếp lại trước ngực và mắt lim dim.
- Chú thuộc về Rừng, và cũng không thuộc về Rừng - Cuối cùng Bagheera nói - Còn ta, ta chỉ là con Báo Đen. Nhưng ta yêu chú, chú em!
- Họ để thì giờ trò chuyện dưới gốc cây - Mowgli nói, không chú ý đến những lời cuối cùng của con Báo - Buldeo chắc phải kể cho họ nghe không chỉ một chuyện. Chẳng bao lâu họ sẽ đến lôi người đàn bà và chồng bà ra khỏi bẫy và ném vào Hoa Đỏ. Họ sẽ thấy bẫy mở toang. Ôi chao! Ôi chao!
- Càng tốt, nghe này! - Bagheera nói - Máu ta giờ đã dịu lại, ta không còn lên cơn sốt nữa đâu. Hãy để họ nhìn thấy ta trong đó. Sau đấy sẽ chẳng còn ai ra khỏi nhà. Đâu phải lần đầu ta ở trong lồng, và ta không nghĩ rằng ta đây lại bị họ lấy thừng trói.
- Vậy anh hãy ngoan nhé - Mowgli vừa nói vừa cười.
Và chú cũng bắt đầu cảm thấy mình cũng táo gan như Con Báo đang chui vào nhà.
- Puaa! - Bagheera thở phào - Cái này làm cho Con Người ở đây sống hôi hám cả! Nhưng cái giường này hoàn tòan giống cái họ cho ta ngủ trong cái lồng thú của nhà vua ở OOdeypore. Nào, hãy kềnh một cái nào.
Mowgli nghe tiếng những chiếc đai giường răng rắc dưới sức nặng của con vật đồ sộ.
- Thề có Ổ Khóa Vỡ đã giải phóng cho ta! Họ sẽ tưởng là vớ được con mồi bẫm. Đến đây ngồi cạnh ta, chú em, để có cả hai người chúc họ đi săn may mắn!
- Không, tôi đang có một ý nghĩ khác trong đầu. Bầy Người sẽ không biết tôi đóng vai trò gì trong cái trò này. Anh cứ việc đùa bỡn một mình. Tôi không muốn nhìn thấy họ.
- Thì tuỳ ý chú - Bagheera nói - Kìa, họ đến kìa!
Ở đầu bên kia làng, dưới gốc cây vả, cuộc hội họp đã trở nên mỗi lúc một ồn ào. Cuộc họp bế mạc giữa những tiếng hú man dại và một dòng thác đàn ông đàn bà cuồn cuộn trong phố, tay vung gậy gộc, tre nứa, liềm dao. Buldeo và Thầy Bà-la-môn bước đi đầu, đám đông kèm sát bên họ, la ó:
- Lão phù thuỷ và mụ phù thuỷ kia! Xem thử những đồng tiền nung đỏ có bắt chúng thú nhận không! Đốt cái lều trên đầu chúng đi! Chúng ta sẽ dạy cho chúng biết che chở cho những con Sói Tinh! Không, cho một trận nhừ tử cái đã! Đuốc đâu! Đuốc nữa đây! Buldeo, hơ nóng nòng súng đi!
Đến trước cái then cửa thì một khó khăn nổi lên: người ta đã đóng tịt nó lại một cách chắc chắn. Nhưng đám đông giật tung cả then ra, và ánh sáng những bó đuốc tràn ngập cả căn phòng; trong đó, nằm thẳng cẳng trên giường, hai chân vắt vẻo hững hờ thõng xuống một đầu giường, đen như đêm thẳm, kinh khủng như một con quỉ, Bagheera đang đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận