Người sói Mowgli

- Nó bơi xuôi dòng Waingunga từ rất xa để cắt dấu.
- Tabaqui xui nó làm thế, tôi biết mà. Chẳng bao giờ tự mình nó nghĩ ra điều ấy.
Mowgli đứng cắn ngón tay suy nghĩ.
- Cái khe lớn bên sông Waingunga. Khe ấy đổ vào cánh đồng cách đây không đến nửa dặm. Tôi có thể lùa đàn trâu đi vòng qua rừng đến đầu ngọn khe rồi thốc xuống - nhưng nó sẽ chuồn ra cuối khe. Ta phải khóa đầu đằng ấy. Xám Anh, anh có thể cắt đàn gia súc làm hai được không?
- Tôi thì có lẽ không làm được, nhưng tôi đã đưa đến đây một trợ thủ khôn ngoan.
Xám Anh chạy vọt đi và lao xuống một cái hố. Ở đó liền nhô lên một cái đầu xám to đùng mà Mowgli rất quen thuộc và bầu không khí đầy ắp tiếng kêu thê thảm nhất trong cả Rừng - tiếng hú săn mồi của một con sói giữa ban trưa.
- Akela! Akela! - Mowgli vừa nói vừa vỗ tay - Tôi đã biết ngay là bác sẽ không quên tôi. Chúng ta có một việc gay go phải làm đây. Cắt đàn gia súc ra làm hai, Akela. Giữ trâu cái và nghé con lại một bên, còn bên kia là trâu mộng và trâu cày.
Hai con sói chạy ra chạy vào giữa đàn gia súc đang thở hổn hển và vươn cao đầu, tách làm hai khối. Khối thứ nhất là những con trâu cái đứng vây lũ nghé con vào giữa, mắt trợn trừng, sẵn sàng đợi con sói dừng lại một cái là lao tới dẫm nó chết tươi. Khối bên kia, những con trâu đực cả già lẫn non cũng thở hồng hộc và dậm chân thình thịch, tuy trông có vẻ đường bệ hơn, nhưng chúng lại ít nguy hiểm hơn lũ trâu cái, vì chúng không phải bảo vệ đàn con. Có đến sáu người cũng không thể tách nổi đàn gia súc ra gọn gàng như thế.
- Lộn xộn quá! - Akela hổn hển - Chúng tìm cách nhập lại với nhau kìa.
Mowgli trườn lên lưng Rama.
- Dồn lũ trâu đực sang bên trái đi Akela! Còn Xám Anh, chúng tôi đi rồi thì anh giữ lũ trâu cái lại một chỗ và lùa chúng về cuối khe.
- Đến chỗ nào? - Xám Anh hỏi, vừa hổn hển vừa táp.
- Đến chỗ hai bờ khe đủ cao để Shere Khan không nhảy qua được - Mowgli kêu to - Giữ chúng nó ở đấy cho đến khi chúng tôi xuống khe.
Lũ trâu đực cuốn đi trong tiếng sủa của Akela, và Xám Anh dừng lại trước mặt lũ trâu cái. Chúng lao vào con sói, con này cứ chạy ngay trước mũi chúng cho đến tận cuối khe, trong khi Akela dồn trâu đực ra xa phía bên trái.
- Tốt lắm! Chúng lao thêm một lần nữa là có đà lắm rồi. Bây giờ thì cẩn thận, cẩn thận đấy Akela! Cắn nữa là lũ trâu đực lao vào đấy. Hili-ia! Việc này còn vất vả hơn lùa hoẵng đen. Bác có nghĩ là những con vật này chạy nhanh đến thế không? - Mowgli kêu lên.
- Có thời tôi cũng đã săn cả bọn này - Akela thở trong đám mây bụi - Có lùa chúng vào rừng không?
- Có, lùa đi! Lùa thật nhanh! Rama đã tức điên lên rồi. Ôi, giá mà tôi nói được cho nó biết tôi cần gì ở nó hôm nay!

Lũ trâu đực lần này quay sang phải và lao sầm sầm vào bụi rậm. Những đứa trẻ chăn trâu khác đang chăn đàn gia súc của chúng ở cách đó nửa dặm chạy bán sống bán chết về làng, la ầm lên rằng đàn trâu đã phát điên và bỏ chạy mất rồi.
Nhưng kế hoạch của Mowgli đơn giản lắm. Tất cả những gì chú muốn là mở một vòng rộng lúc chạy lên dốc, đến đầu ngọn khe thì xua đàn trâu đực xuống và chộp lấy Shere Khan giữa lũ trâu đực và trâu cái, vì chú biết rằng sau khi đã ăn uống no căng bụng, Shere Khan chẳng còn sức đâu mà giao chiến hay trèo lên bờ khe. Bây giờ chú lấy giọng vỗ về đàn trâu, còn Akela đã tụt tít lại đằng sau, chỉ gầm gừ một hai lượt để hối thúc tốp hậu vệ. Chúng làm thành một vòng rộng, rất rộng, vì không muốn đến quá gần khe khiến Shere Khan được báo động. Cuối cùng, Mowgli quây tròn đàn súc vật cuồng dại ở đầu ngọn khe, trên bãi cỏ dốc tuột xuống ngay lòng khe. Từ điểm cao này có thể nhìn qua những ngọn cây, đến tận cánh đồng dưới thấp, nhưng Mowgli nhìn là nhìn hai bờ khe, và chú rất hài lòng thấy bờ gần như dốc đứng, mà những dây nho dại với cây leo sẽ không cho phép hổ bám vào nếu nó muốn thóat lối ấy.
- Để chúng thở cái đã, Akela! - Chú giơ tay lên nói - Chúng chưa đánh hơi thấy nó. Để cho chúng thở. Tôi phải cho Shere Khan biết là ai đang tới. Ta bẫy được nó rồi.
Chú đưa hai tay lên miệng và chĩa xuống lòng khe mà hú - như thế cũng gần như hú vào miệng một đường hầm - và những tiếng vang nhảy chồm chồm từ tảng đá nọ sang tảng đá kia.
Một lát sau, vọng lại tiếng cằn nhằn ngái ngủ, lè nhè của một con hổ no kềnh vừa bị đánh thức.
- Ai gọi ta đấy? - Shere Khan hỏi, và một con công lộng lẫy vừa kêu thất thanh vừa vỗ cánh bay lên khỏi lòng khe.
- Ta là Mowgli đây! Đồ ăn trộm gia súc, đã tới lúc đến Phiến Đá Hội Đồng! Xuống đi, thúc chúng lao xuống, Akela! Xuống, Rama, lao xuống!
Đàn gia súc ngừng lại một khoảnh khắc trên bờ dốc, nhưng Akela cất giọng vang lừng hú lên tiếng hú săn mồi, thế là chúng nối đuôi nhau lao xuống, đá sỏi cát bụi bay mù chung quanh, hệt như những chiếc tàu thuỷ lao trong dòng thác, đã lao đi là không cách nào giữ lại. Trước khi chúng xuống đến lòng khe, Rama đánh hơi thấy Shere Khan, nó rống lên.
- Ha ha! - Mowgli reo lên trên lưng nó - Giờ thì mày biết rồi!
Và dòng thác những cặp sừng đen, những cái mõm sủi bọt, những con mắt trợn trừng quay cuồng lao xuống khe giống như những tảng đá trong trận lụt, những con trâu yếu hơn bị hất ra hai bờ khe, dứt dứt những dây leo. Chúng biết rằng công việc đang ở trước mặt chúng - trận xung phong khủng khiếp của đàn trâu mà không một con hổ nào có thể có hy vọng chống lại.
Shere Khan nghe thấy tiếng móng guốc vang rền như sấm, nó nhấc mình lên, ì ạch lê xuống sâu dưới khe, nhìn hết bờ nọ sang bờ kia tìm lối thóat, nhưng hai bên thành khe dựng đứng nên nó buộc lòng chạy tới, bụng nặng chình chịch vì đồ ăn thức uống - lúc này nó muốn làm bất cứ việc gì hơn là giao chiến.
Đàn gia súc nhảy tùm xuống cái ao mà con hổ vừa rời khỏi và rống lên vang rền cả lũng hẹp. Mowgli nghe một tiếng rống đáp lại từ cuối khe, và nhìn thấy Shere Khan quay đầu lại (con hổ biết rằng nó tránh vỏ dưa lại lặp vỏ dừa, đã vậy thà đương đầu với lũ trâu đực còn hơn là gặp lũ trâu cái có nghé con đi theo). Thế rồi Rama vấp một cái, suýt ngã, và lại tiếp tục chạy trên một vật gì mềm mềm, rồi với những con trâu đực theo sát gót, nó đâm sầm vào đám gia súc kia, trong khi những con trâu yếu hơn bị nhấc bổng cả bốn chân lên vì va chạm mạnh lúc gặp gỡ. Cuộc xung phong kéo bật cả hai đàn ra ngòai cánh đồng, chúng húc nhau, dậm chân và thở hồng hộc. Mowgli đợi đúng lúc để trườn khỏi cổ Rama, khua gậy tứ tung quanh mình.
- Mau lên Akela! Ngưng chúng lại. Tản chúng ra, không có chúng sẽ đánh lộn. Xua chúng đi, Akela! Ha-i, Rama! Ha-i, Ha-i, Ha-i, các con! Nhẹ thôi, nào, nhẹ thôi! Thế là xong.
Akela và Xám Anh chạy đi chạy lại, cắn vào chân những con trâu, và mặc dù đàn gia súc lúc đầu vòng lại toan lao lên ngược dòng khe, nhưng Mowgli đã khiến được Rama quay đầu, và những con khác theo bước nó chạy về phía đầm lầy.
Không cần phải giày xéo Shere Khan làm gì. Nó đã chết, và những con diều hâu đã tìm đến chỗ nó rồi.
- Các anh ạ, nó chết như một con chó chết! - Mowgli vừa nói vừa sờ tay tìm con dao giắt trong một cái vỏ mà chú luôn luôn đeo ở cổ từ khi sống với Lòai Người - Tấm da nó đặt trên Phiến Đá Hội Đồng thì đẹp tuyệt. Chúng ta phải bắt tay ngay vào việc.
Một cậu bé lớn lên giữa lòai người sẽ chẳng bao giờ dám mơ tưởng một mình lột da một con hổ dài mười bộ, nhưng Mowgli thì biết hơn ai hết một tấm da thú dính vào thân như thế nào và lột ra bằng cách nào.

Nhưng đó là một công việc vất vả, và Mowgli vừa rạch, vừa xé, vừa cằn nhằn suốt cả một giờ, trong khi hai con sói thè lè lưỡi đứng nhìn hoặc tiến lên giật mạnh khi chú ra lệnh.
Bỗng một bàn tay chộp mạnh xuống vai chú. Ngước lên, chú thấy Buldeo với cây súng hoả mai của lão. Tụi trẻ con đã kể cho cả làng nghe cuộc chạy tán loạn của trâu bò, và Buldeo tức giận đi ra đồng, nhăm nhăm sửa cho Mowgli một trận về tội không trông nom đàn gia súc cho cẩn thận. Trông thấy có người đến, hai con sói lập tức biến mất.
- Trò ngu ngốc gì thế này? - Buldeo hỏi một cách giận dữ - Mày nghĩ là mày có thể lột da một con hổ được à? Lũ trâu đã giết nó ở chỗ nào? Đúng là con hổ thọt đây mà, đầu nó được treo thưởng một trăm ru-pi đấy. Tốt, tốt, chúng ta sẽ bỏ qua việc mày để sổng đàn gia súc, và có thể ta cho mày một đồng rupi trong số tiền thưởng khi ta đem tấm da đến Khanhiwara.
Lão lần mò trong chiếc áo chẽn tìm đá lửa và miếng thép rồi cúi xuống đốt ria mép Shere Khan. Phần lớn thợ săn người địa phương đốt ria hổ để ngăn ngừa hồn ma của nó về ám.
- Hừm! - Mowgli nói, nửa như nói với riêng mình, khi chú lột da một cẳng trước - Vậy là ông sẽ mang tấm da đến Khanhiwara lấy thưởng, và có thể cho tôi một rupi trong số tiền thưởng? Thế mà tôi cứ nghĩ là tôi cần tấm da cho chính tôi dùng. Ê, ông già, tắt lửa đi!
- Nói năng kiểu ấy với thợ săn của làng hả? Nhờ mày tốt phúc và đàn trâu ngu ngốc nên mới giết được con hổ này. Nó vừa mới ăn no, nếu không, giờ này nó đã cách đây hàng hai chục dặm. Đến lột da nó cho đúng kiểu mày cũng không biết làm, đồ thằng ôn con người rừng ăn mày ăn nhặt, thế mà mày dám bảo ta, Buldeo không được đốt râu nó. Mowgli, ta sẽ không cho mày một xu nào trong số tiền thưởng, một trận đòn thật nặng thì có. Bỏ cái xác đấy!
- Thề có con Trâu Mộng chuộc mạng ta, - Mowgli nói, chú đang cố lột chỗ vai - ta phải ở đây suốt buổi trưa để lải nhải với một con khỉ già như thế này sao? Tới đây, Akela, người này quấy rầy tôi quá!
Buldeo vẫn đang cuối xuống trên đầu Shere Khan, bỗng thấy mình ngã sóng xòai trên cỏ, một con sói xám đứng ngay trên người, trong khi Mowgli tiếp tục lột tấm da như thể chỉ có mình chú trong cả nước Ấn Độ.
- Pha-ải - Chú lẩm bẩm - lão hoàn tòan đúng, Buldeo. Lão sẽ chẳng bao giờ cho ta một đồng xu trong số tiền thưởng. Giữa con hổ này với chính ta có một cuộc chiến tranh lâu năm - một cuộc chiến tranh từ xa xưa - và, ta đã thắng!
Nói cho công bằng, nếu Buldeo trẻ hơn bây giờ mười tuổi và gặp Akela trong rừng thì lão có thể gặp may, nhưng một con sói mà vâng lệnh một thằng bé mang mối thù riêng với giống hổ ăn thịt người thì đâu phải con vật tầm thường. Đó là phép phù thuỷ, trò quỷ thuật thuộc loại ghê gớm nhất, Buldeo nghĩ bụng, và lão tự hỏi không biết cái bùa đeo trên cổ có che chở được cho lão không. Lão nằm ngay đơ không nhúc nhích, từng giây từng phút chờ đợi Mowgli biến thành một con hổ.
- Ma-ha-ra-i! Đức Đại đế! - Cuối cùng lão thầm thì với giọng khàn khàn.
- Phải, làm sao? - Mowgli hỏi mà không quay đầu lại, và bật cười khe khẽ.
- Tôi là một lão già. Tôi đâu biết cậu là gì khác hơn một đứa trẻ chăn trâu? Tôi có được phép đứng lên đi khỏi đây không, hay tôi tớ của cậu sẽ xé tôi ra từng mảnh?
- Đi đi, và bình an sẽ đến với lão. Chỉ có điều, bận sau đừng xía vào con mồi của tôi. Để cho lão đi, Akela!
Buldeo khập khiễng trở về làng, lão cố đi thật nhanh hết sức mình, vừa đi vừa ngóai lại xem Mowgli có biến thành một cái gì khủng khiếp hay không. Về đến làng, lão lập tức kể ngay một câu chuyện phù thuỷ yêu ma khiến cho vẻ mặt của Thầy Bà-la-môn nghiêm trọng hẳn.
Mowgli cứ tiếp tục công việc của mình, nhưng mãi đến gần chiều tà mà chú với hai con sói vẫn chưa lột được hẳn bộ da đồ sộ sặc sỡ ra khỏi thân con hổ.

- Bây giờ ta phải giấu cái của này đi và đánh trâu về! Akela, hãy giúp tôi lùa chúng về.
Đàn gia súc quây tròn lại trong buổi chiều tà mờ sương, và khi về đến gần làng, Mowgli nhìn thấy ánh lửa, nghe thấy tiếng tù và rúc, tiếng chuông đền thờ ngân. Có đến nửa làng hình như đang đứng đợi chú bên cổng làng.
- Đó là vì mình đã giết được Shere Khan - chú tự nhủ.
Nhưng một trận mưa đá réo qua mang tai chú, và dân làng gào lên:
- Đồ phù thuỷ! Đồ con chó sói! Ma quỷ Rừng Rậm! Cút đi! Đi mau đi, nếu không Thầy Bà-la-môn sẽ bắt mày hiện nguyên hình chó sói. Bắn đi, Buldeo, bắn!
Khẩu súng hoả mai cũ kỹ phát một tiếng đòang, và một con nghé đau đớn rống lên.
- Lại phép phù thuỷ rồi! - Dân làng hét lên - Nó làm cho đạn bắn trật hết. Buldeo, trúng vào con trâu của bác kìa.
- Cái gì thế nhỉ? - Mowgli ngơ ngác tự hỏi khi đá bay dày đặc hơn.
- Họ chẳng giống Bầy Sói là gì, những người Anh Em của chú đấy! - Akela vừa ngồi xuống một cách điềm tĩnh. - Ta nghĩ là, nếu những viên đạn nói lên điều gì đó, thì có nghĩa là họ đang đuổi chú đi đấy.
- Chó sói! Con của chó sói! Cút đi! - Thầy Bà-la-môn kêu lên, tay vẫy vẫy một cành tulsi có phép thiêng.
- Lại như thế nữa? Lần trước vì tôi là người. Lần này vì tôi là sói. Ta đi thôi, Akela!
Một người đàn bà - đó là bà Messua - chạy băng qua đàn gia súc và kêu to lên:
- Ôi con tôi! Họ bảo con là phù thủy có thể biến thành thú vật theo ý muốn. Ta không tin đâu, nhưng con hãy đi đi kẻo họ giết con mất. Buldeo bảo con là phù thuỷ, nhưng ta biết rằng con đã trả thù cho cái chết của Nathoo.
- Quay lại, bà Messua! - Đám đông la lớn - Quay lại đi, không chúng tôi sẽ ném đá vào bà.
Mowgli cười lên một tiếng đáng sợ, vì một cục đá giáng trúng mồm chú.
- Chạy về đi, mẹ Messua! Đây là một trong những câu chuyện ngu ngốc tối tối họ vẫn kể dưới gốc cây vả. Ít ra con cũng đã trả thù cho con mẹ. Vĩnh biệt mẹ! Mẹ chạy nhanh lên vì con sắp xua đàn gia súc chạy vào còn nhanh hơn mớ gạch đá họ ném ra. Con không phải là phù thuỷ, mẹ Messua. Vĩnh biệt!
- Bây giờ ta cố gắng thêm một lần nữa, Akela! - Chú kêu lên - Lùa đàn gia súc vào làng.
Những con trâu tự chúng cũng đã lo chạy vào làng. Chỉ cần nghe tiếng tru của Akela, chúng đã xông vào qua cổng làng như một trận cuồng phong, làm đám đông tan tác ra hai bên.
- Đếm đi! - Mowgli la lên một cách khinh bỉ - Có thể ta đã ăn trộm mất một con đấy. Đếm đi, vì ta không chăn trâu cho các người nữa. Vĩnh biệt, hỡi con cái của Giống Người, và hãy cám ơn bà Messua vì ta không dẫn lũ sói xông vào săn đuổi các người tận giữa đường làng.
Chú quay gót bước đi với Sói Độc, ngước nhìn trời sao, chú bỗng cảm thấy hạnh phúc.

- Không còn phải ngủ trong những cái bẫy nữa, Akela. Ta hãy lấy tấm da của Shere Khan và đi khỏi đây. Không, chúng ta sẽ không động đến làng, vì bà Messua đối với ta rất tốt.
Khi vầng trăng mọc trên cánh đồng, tưới xuống một màu trắng sữa, những người dân làng khiếp hãi trông thấy Mowgli, một bọc nặng trên đầu, với hai con sói sau gót, chạy theo một nước kiệu không thay đổi của lòai sói ngốn những dặm đường dài nhanh như lửa. Họ liền nổi chuông đền thờ vang lừng và rúc tù và inh ỏi hơn bao giờ hết. Bà Messua thì thét gào, và Buldeo thì thêu dệt mãi câu chuyện mạo hiểm của lão trong Rừng, đến mức nói rằng Akela đứng thẳng trên hai chân sau và nói chuyện như người.
Mặt trăng vừa lặn thì Mowgli và hai con sói về đến mỏm đồi có Phiến Đá Hội Đồng, họ dừng lại trước hang Sói Mẹ.
- Họ đã đuổi con ra khỏi Bầy Người, mẹ ạ! - Mowgli la lên - Nhưng con đã giữ lời, trở về đây với tấm da của Shere Khan.
Sói Mẹ ra khỏi hang với bước đi rắn rỏi, lũ con nhỏ theo sau, mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tấm da hổ.
- Ta đã báo trước cho nó cái ngày hôm nay, khi nó đút đầu và vai vào miệng hang này để săn giết con, Ếch Con ạ. Ta đã bảo rằng kẻ đi săn rồi sẽ bị săn. Công việc thế là mỹ mãn.
- Chú em ơi, công việc thế là mỹ mãn! - Một giọng nói trầm trầm phát ra từ bụi rậm - Thiếu chú, giữa Rừng chúng ta cảm thấy cô đơn quá.
Và Bagheera chạy đến ngay trước đôi chân trần trụi của Mowgli. Họ cùng nhau trèo lên Phiến Đá Hội Đồng, và Mowgli trải rộng tấm da trên phiến đá phẳng nơi Akela vẫn thường ngồi, chú lấy bốn cái cọc tre đóng chặt tấm da xuống. Akela nằm lên trên và lại hô lên lời kêu gọi Hội Đồng thuở trước.
- Nhìn đi! Nhìn cho kỹ, hỡi chúng Sói!
Đúng hệt như nó đã gọi khi Mowgli được đem đến đây lần đầu.
Kể từ khi Akela bị phế truất, Bầy Sói không có thủ lĩnh, chúng săn bắt và đánh nhau tuỳ thích. Nhưng theo thói quen, chúng đã đáp lại lời gọi, một số bị thọt vì sa bẫy, một số tập tễnh vì những vết thương do đạn bắn, một số thì ghẻ lở vì ăn bẩn ăn thỉu, và nhiều con thiếu mặt. Nhưng tất cả những con còn sống sót đều đến Phiến Đá Hội Đồng và trông thấy tấm da rằn ri của Shere Khan trên phiến đá, những cái vuốt kếch xù treo ở đầu những bàn chân rỗng lủng lẳng. Lúc đó Mowgli bỗng nghĩ ra một bài hát không có vần, một bài hát hoàn tòan tự dâng lên cổ họng. Chú lớn tiếng hát, nhảy lên nhảy xuống trên tấm da kêu lạch xạch, gõ gót đánh nhịp cho đến khi không còn hơi mà thở, trong khi Xám Anh và Akela hú lên giữa những câu thơ.
- Nhìn cho kỹ, hỡi Chúng Sói! Ta đã giữ lời hứa đấy chứ? - Mowgli nói khi chú hát xong, và lũ sói đồng thanh:
- Vâng!
Một con sói tả tơi hú lên:
- Hãy trở lại dẫn dắt chúng tôi, hỡi Akela. Trở lại dẫn dắt chúng tôi, hỡi Con của Giống Người, vì chúng tôi đã chán ngấy cảnh vô sừng sẹo, để chúng tôi lại trở thành Nòi Giống Tự Do.
- Không - Bagheera gừ gừ - không thể thế được. Khi các ngươi no bụng, chứng điên khùng sẽ lại nhập vào các ngươi. Không phải vô cớ mà các ngươi được mệnh danh là Nòi Giống Tự Do. Các ngươi chiến đấu cho tự do, thì đó là của các ngươi. Gặm lấy nó đi, hỡi Chúng Sói.
- Bầy Người và Bầy Sói đều đã đuổi ta đi - Mowgli buồn rầu nói - Bây giờ ta sẽ săn bắt một mình trong Rừng.
- Và chúng tôi sẽ săn với anh - Bốn con sói con nói.
Thế là kể từ hôm ấy, Mowgli bỏ đi và săn cùng với bốn con sói trong Rừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận