Ngước Mắt Nhìn Lên Thưởng Nguyệt Tàn


Tiết trời trong xanh dịu mát, bầu trời cao vời vợi. Mây trắng lững lờ trôi. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, đem theo những cánh hoa anh đào mỏng manh phiêu phiêu xoay tròn đáp nhẹ lên vai áo một nữ tử.
Ta phẩy nhẹ vai áo, cánh hoa một màu hồng phớt rơi xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.
- Dương Phong, huynh nhìn xem, thanh kiếm này thật đẹp- ta nâng nhẹ thanh kiếm lên, tỏ ra vô cùng nghiêm túc quan sát tỉ mỉ nó, vỏ bao được mạ một lớp bạch kim, trạm khắc hình rồng uốn lượn quanh thân kiếm vô cùng khí thế. Ta nhẹ tháo vỏ bao ra, ánh mặt trời phản chiếu vào thanh kiếm ánh lên một màu sáng bạc vô cùng nhức mắt.
- Tiểu Thiên, từ bao giờ muội lại có hứng thú với mấy thứ như thế này?- Dương Phong gật đầu khẽ cười. - nếu muội thích, để ta mua tặng muội một thanh.
Ta vốn không có hứng thú với tập võ luyện kiếm, chỉ là thấy cái gì hay cũng muốn sờ mó xem thử. Ta cười tươi rói, lúc lắc cái đầu. Đặt nhẹ thanh kiếm trở lại chỗ cũ rồi phẩy tay áo tiếp tục dạo quanh khu chợ lớn nhất kinh thành.

Hôm nay chợ thật đông, ồn ào và náo nhiệt, con đường vừa rộng vừa dài, ấy vậy mà lại trở nên vô cùng chật chội vào thời điểm này. Hàng quán phố xá buôn bán đủ loại mặt hàng, còn có xiếc, có gánh hát rong,.. Tiếng ra giá mả cả, tiếng đàn sáo chìm lắng trong tiếng nói cười của mọi người. Không gian tuy ồn ào, chật chội đến phát bực, nhưng ta lại cảm thấy rất vui. Tính cách của ta đúng là chỉ thích hợp với những nơi như thế này.
Mỗi khi ra ngoài chơi, ta thường ghé qua mấy trà lâu để nghe những tiên sinh kể chuyện trên trời dưới đất, hoặc là dạo một vòng quanh chợ xem xem có thứ của hay vật lạ gì, thì bỏ tiền ra mua mấy thứ đó về, thi thoảng ra bờ sông ngồi ngắm mây đất trời. Tự do tự tại thoải mái ngút trời.
Đi với Dương Phong thật bất tiện, bởi mỗi khi trốn ra ngoài dạo chơi, ta thường cải trang thành nam nhân để không ai có thể nhận ra được.
Hiện tại với bộ dạng này, đi đến đâu cũng bị người ta dùng ánh mắt hiếu kì soi xét, làm ta không khỏi tự nhủ, biết vậy diện bộ y phục nào đơn giản và kém bắt mắt hơn một chút thì hay.
- Dương Phong, muội muốn mua vài tấm vải, chúng ta qua đó đi- ta chỉ tay về một cửa hiệu không xa, túm tay áo Dương Phong, vui vẻ nói.
Thật ra trong phủ không thiếu lụa là gấm vóc, thế nhưng những tấm lụa đó đều được chỉ định sẵn dùng để may cái này thêu cái kia, tuy rằng y phục của thợ cả Mạnh Chu- người phụ trách may đồ cho người trong phủ- vô cùng đẹp đẽ cầu kì. Tuy nhiên ta vẫn thích tự chọn lựa và tạo kiểu dáng cho chính mình hơn.
- Muội muốn mua vải, để ta nói người mang tới cho là được, kiểu dáng chất lượng nào mà chẳng có, hà cớ gì phải vào mấy cửa hiệu tầm thường như vậy? Vừa không chất lượng vừa không đa dạng nhiều thể loại...
- Muội hiểu ý tốt của huynh mà, chỉ là muội muốn thử cảm giác mặc đồ do chính tay mình chọn lựa thôi a- ta chu môi, chẳng phải Lý gia có cửa hiệu bán vải rất lớn sao, Lý đại nhân vẫn đều đặn cho người đem vải đến tặng nhà ta.
Dương Phong thấy ta tích cực như vậy, không đang tâm dập tắt niềm hi vọng của ta, gật đầu chấp thuận, huynh ấy đúng là loại người dễ bị dụ dỗ.
Ta mỉn cười, quay người lại tiếp tục bước đi. Mắt hướng lên nhìn những cánh hoa đào nhuộm hồng cả một trời, rơi phiêu phiêu cùng gió chao nghiêng bay lượn. Trong lòng không khỏi cảm thán, thật là đẹp quá đi.Giữa không gian náo nhiệt và vội vã như thế này, có lẽ ít ai để ý đến cây đào rất lớn đang nở rất nhiều hoa đẹp đẽ kia. Nếu để ý kĩ, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa thoảng hoặc trong gió, vô cùng dễ chịu.

Kì thực trong phủ cũng có trồng rất nhiều đào hoa, nhưng không có cây nào lại to và nhiều hoa như vậy hết. Ta rời ánh mắt nhìn xuống, thấy dưới gốc cây anh đào có một nam tử bận một bộ đạo bào trắng toát, gió thổi tới tóc bay bay, lay ống tay áo, hoa rơi như mưa đáp xuống mái tóc bờ vai, liệng qua ánh mắt thâm trầm như có những tia sáng le lói của nam tử bạch y. Ánh nắng mỏng manh rọi xuống trần gian, toàn thân nam tử đó như có như không phát ra ánh hào quang dịu dàng.
Trong lúc vô tình đó, không hiểu tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc quá đỗi. Ánh mắt đó, hình như ta đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Mọi thứ trở nên trống rỗng khi ta nhìn vào đôi mắt đó, thời gian như hoá băng. Thần trí ta sững sờ, mơ hồ đang cố gắng nhớ lại một điều gì đó như có như không chắc chắn.
Lại một cơn gió mát lành thổi tới, bên tai ta vang lên tiếng kêu “Ting tang” trong trẻo, giữa không gian ồn ào náo nhiệt của chợ lớn ồn ào, không hiểu sao ta lại có thể nghe rõ ràng âm thanh đó đến thế.
Một tia suy nghĩ xẹt ngang qua trí óc mơ hồ, giống như ánh trăng sáng bạc hắt qua ô cửa sổ cắt ngang màn đêm u tối.
Có những điều, vừa nói đã quên. Giống như một cơn gió nhỏ, thoảng qua một cái là biến mất không còn chút dấu vết, không thể nhìn thấy, cũng không thể tìm lại.
Tuy nhiên lại có những điều, dù cho mọi thứ có đổi thay, thời gian mài mòn, nhưng vẫn không thể biến mất trong hồi ức dĩ vắng sạch bong không còn một dấu vết, giống như một dấu nung đỏ hỏn, nóng bỏng dí mạnh vào trong tâm trí in sâu vào trong tâm khảm, để lại vết sẹo xấu xí, không thể xoá sạch cũng chẳng thể xoá đi.
Ta tuy không chắc, nhưng ta lại nghĩ đó chính là tên trộm hôm trước lẻn vào khuê phòng ta. Điều khiến ta ghi nhớ mãi trong lòng, một phần là vì ánh mắt hắn rất đặt biệt, tuy không thể nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng mỗi lần nhắm mắt, trong đầu ta lại hiện lên ánh mắt sáng ngời như tinh quang ấy.

Một phần là vì... nụ hôn đầu của ta là do hắn cướp đi, là hắn vật lộn với ta, đánh ta ngất đi, kẻ thù của ta chính là hắn. Dù không bắt hắn chịu trách nghiệm đối với hành động hôn môi ta, thì cũng phải hành hắn một trận nhớ đời mới được.
- Tiểu Thiên, có chuyện gì vậy?- thấy ta dừng lại không đi nữa, Dương Phong thắc mắc lên tiếng hỏi, đánh thức ta ra khỏi dòng suy nghĩ lan man, ta “A” lên một tiếng. Cười nói không có gì, trong đầu lại xuất hiện vài tia suy nghĩ xấu xa.
Ta dĩ nhiên không hề có ý định bắt hắn chịu trách nghiệm với ta, bởi ta vốn là một cô nương xinh đẹp tốt bụng, tuy nhiên việc ngược hắn tới nơi tới trốn, nhất định không thể bỏ qua được a.
Ta nhếch môi cười tinh quát, sải bước về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận