Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Nhìn đến dáng vẻ tức giận của anh, Hứa Cảnh Nghi nhận ra không ổn, vội vàng đi lên trước, giữ Lưu Trạch Dương lại.

"Cậu tính làm gì?"

Lưu Trạch Dương tức giận gạt tay Hứa Cảnh Nghi ra.

"Bỏ tay ra."

Chút nhẫn nại ít ỏi còn lại dường như cũng bay mất rồi. Hứa Cảnh Nghinhìn Dương Tiểu Lâm đang dần dần đi đến đây, nhỏ giọng nói với anh. Giọng điệu thập phần không kiên nhẫn.

"Cậu như thế này là muốn cô ấy lại phát bệnh?"

Nghe đến đây, bước chân của Lưu Trạch Dương chậm lại.

"Cậu bình tĩnh một chút. Nghĩ cho kỹ rồi lại hành động."

Hứa Cảnh Nghi lại nhỏ giọng nói với anh, rồi lại quay sang mọi người.

"Cậu ta không có chuyện gì đâu, chúng ta đi chơi tiếp đi."

Mọi người nhìn đến khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lưu Trạch Dương đều biết là có chuyện nhưng đều không nhiều lời mà hùa theo lời của Hứa Cảnh Nghi, kéo nhau đi tăng hai.


***

Mà lúc này, Tô Uyển Cầm đang ngồi trên xe Trần Bác Văn, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa. Thượng Hải luôn là thành phố nhộn nhịp, dường như không bao giờ ngủ. Nên dù trời đã không còn sớm nhưng trên đường vẫn như cũ nhộn nhịp người đến kẻ đi như vậy.

"Thật ra cậu không cần đưa tôi về đâu. Tôi về một mình cũng được."

Trần Bác Văn liếc nhìn cô một cái rồi lại chăm chú lái xe.

"Lúc này không phải là chị nên cảm ơn tôi hơn là nói mấy câu kiểu đó sao?"

"Ừ, cảm ơn cậu."

"Thế còn tạm được."

"Trần Bác Văn."

"Ừ sao vậy?"

Cô như đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

"Cậu và hai người đó quen biết nhau từ nhỏ đúng không?"

Trần Bác Văn ngay lập tức đã biết hai người mà cô nói là ai.

"Chị muốn biết chuyện của hai người họ? Để làm gì? Cho thêm đau lòng sao?"

"Chỉ là muốn cho bản thân thêm chút quyết tâm mà thôi."

Trần Bác Văn im lặng không nói gì, chỉ chăm chú lái xe. Đến khi dường như cô cũng quên mất bản thân vừa hỏi gì thì cậu ta trả lời.

"Hai người đó là thanh mai trúc mã. Hai gia đình cũng coi như là thân thiết. Nhưng tính tình Dương Tiểu Lâm ác liệt, được nuông chiều từ nhỏ, không chịu nhún nhường nên dì Thẩm lại không thích Dương Tiểu Lâm. 3 năm trước, Dương gia xảy ra chuyện, gốc rễ ban đầu của Dương gia cũng ở nước ngoài nên quyết định rời khỏi quốc nội.

Lúc đó, Dương ca đã bảo Dương Tiểu Lâm ở lại, nhưng lúc đó, Dương ca không có gì đảm bảo được cho cô ấy nên hai người nháo một trận lớn. Nhưng mà tính tình Dương ca cô cũng biết rồi, nhìn thì có chút vô lại, lười nhác nhưng thực ra cũng không chịu nhún nhường chút nào. Hai người tính cách ác liệt, không ai chịu nhường ai nên đoạn tình cảm đó cứ thế chấm dứt."


Tô Uyển Cầm đang chăm chú lắng nghe, nhớ đến biểu hiện của anh lúc gặp lại cô ấy, cả ánh mắt đầy nhu tình không thể nghi ngờ đó, nhẹ giọng bỏ vào một câu:

"Hôm nay có thể nhìn thấy, Trạch Dương vẫn còn yêu Dương tiểu thư."

Trần Bác Văn nhìn cô một cái rồi nói:

"Nếu không có chuyện đó, bây giờ hai người đó cũng đã có con rồi đi. Vậy nên, Dương Tiểu Lâm trong lòng Dương ca là ngoại lệ. Chị không sao chứ?"

"Cậu không cần phải lo. Tôi đã chuẩn bị tâm lý rời đi rồi, nghe thêm chút chuyện đau lòng cũng chẳng có gì đâu."

Là người hiểu rõ mọi chuyện đáng ra Trần Bác Văn phải cảm thấy may mắn nhưng cũng vì biết rõ nên với một Tô Uyển Cầm hiểu chuyện như vậy, cậu lại cảm thấy đau lòng.

"Nếu chị cần giúp đỡ cứ nói với tôi."

"Được. Cảm ơn cậu."

Trần Bác Văn đưa cô về đến nhà thì cũng không nán lại mà rời đi. Hôm nay anh và cô đi ăn ở ngoài nên dì giúp việc đã nghỉ làm từ sớm. Chỉ còn một mình cô ở trong căn nhà to lớn có chút mờ mịt.

"Mình nên rời đi rồi đúng không?"

Cô ngồi ngẩn người trên sofa rồi lẩm bẩm một mình. Không biết cô đã ngồi như thế bao lâu, từng chút ký ức về 4 tháng qua cứ như thước phim quay chậm trong đầu cô. Nghĩ nghĩ một chút, cô đứng dậy đi lên lầu thu dọn đồ đạc của mình.

Đồ cô đem đến không nhiều, giờ rời đi cũng chỉ có thêm vài bộ quần áo Bạch Hân Nghiên mua cho cô. Đồ đạc Lưu Trạch Dương mua cho cô rất nhiều, cô chưa từng đụng đến và giờ cũng chẳng có ý định mang đi. Cô tìm quanh khắp phòng nhưng không thấy cuốn sổ nhật ký của ba cô kia, lục lọi gần hết cả nhà cũng không tìm thấy. Cuối cùng chỉ còn phòng của Lưu Trạch Dương. Cô đánh bạo mở cửa, rồi tìm nơi ngăn kéo tủ đầu giường. Quả nhiên là ở đây. Cô có chút thở phào nhẹ nhõm. Nếu không tìm thấy nó, cô không biết bản thân sẽ thế nào.

Cô tính để lại một bức thư cho anh rồi rời đi, nhưng nhớ ra là mình muốn rời đi cần có sự đồng ý của Lưu Trạch Dương, hơn nữa cô cũng còn giữ một chùm chìa khóa nhà, phải trả lại anh rồi mới có thể đi được. Đang lúc rối rắm thì cô nghe tiếng mở cửa, giờ này không biết là ai đến. Cô chạy vội xuống lầu xem, nhìn thấy Dương Tiểu Lâm đang đỡ Lưu Trạch Dương đi vào nhà. Mặc dù còn cách xa, nhưng cô đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh. Cô có chút ngạc nhiên, cô đã nghĩ tối nay anh sẽ không về. Mà Dương Tiểu Lâm nhìn thấy Tô Uyển Cầm thì có chút bực bội nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng. Nhưng Tô Uyển Cầm từ sau khi bình thường lại thì càng trở nên chú ý sắc mặt của người khác, nên chỉ một biểu hiện nhỏ của Dương Tiểu Lâm cô cũng đoán ra được, vội giải thích.


"Dương tiểu thư đừng hiểu lầm. Thời gian trước, sức khỏe tôi không được tốt, anh ấy thương hại nên mới để tôi ở đây chữa bệnh."

Dương Tiểu Lâm chỉ cười cười, cũng không phản bác cô, chỉ nói:

"Anh ấy uống say quá rồi, một mình tôi không thể đỡ anh ấy về phòng được, phiền cô giúp tôi đưa anh ấy lên."

Tăng hai vốn là bọn họ đến quán bar, cũng tính là tối nay sẽ không trở về. Ai biết vừa đến nơi, Lưu Trạch Dương đã nốc một đống rượu, ai ngăn cũng không được. Đến khi say rồi lại một mực đòi về nhà. Dương Tiểu Lâm đâu thể để anh đi về một mình được, nên lái xe đưa anh về.

Tô Uyển Cầm nghe vậy vội vàng lại giúp đỡ. Hai người chật vật mãi mới đưa Lưu Trạch Dương về đến phòng ngủ. Đỡ anh nằm xuống giường, Dương Tiểu Lâm quay sang Tô Uyển Cầm nói:

"Phiền cô lấy cho anh ấy một cốc nước ấm. Cảm ơn."

Tô Uyển Cầm gật đầu rồi đi ra ngoài. Lúc này Dương Tiểu Lâm mới cởi giày cho Lưu Trạch Dương, rồi vào nhà vệ sinh giặt khăn ấm ra lau người cho anh. Nhưng vừa lau tay và mặt xong, Dương Tiểu Lâm định cởi bớt cúc áo cổ cho anh thoải mái một chút thì đã bị anh xoay người lại đè xuống giường, hôn lên.

Mà cảnh này, lại vừa hay bị Tô Uyển Cầm đưa nước lên thấy được. Cô đứng chôn chân ngoài cửa, nhưng rồi lại nhanh chóng khép cửa lại, đi nhanh xuống lầu. Cô không biết là, Lưu Trạch Dương vì thường ngày chỉ có cô ở cạnh, nên trong lúc say đã tưởng Dương Tiểu Lâm là cô.

Mà lúc này trong phòng, Lưu Trạch Dương hung hăng hôn từ môi xuống cổ, xuống xương quai xanh của Dương Tiểu Lâm. Mà Dương Tiểu Lâm cũng có chút mong đợi nên cũng thuận theo anh. Nhưng anh hôn đến xương quai xanh của cô ta thì lầm bầm lầu bầu rồi ngủ mất. Dương Tiểu Lâm dở khóc dở cười, đành nghiêng người anh xuống, 2 người nằm đối diện với nhau, tay Lưu Trạch Dương vẫn ôm chặt lấy cô không buông, cô cũng vùi đầu vào ngực anh ngủ mất.

Còn Tô Uyển Cầm sau khi thu dọn hành lý xong thì đưa đồ xuống lầu. Tối nay cô tính ngủ ở sofa, lỡ mai hai người kia dậy mà cô còn chưa dậy thì không tốt lắm. Nhưng cô nằm mãi vẫn không ngủ được, suy nghĩ về chuyện quá khứ, chuyện tương lai, cứ thế chìm vào giấc ngủ mơ màng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận