Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Khi Lưu Trạch Dương tỉnh lại, trời cũng chỉ vừa hửng sáng. Hôm qua anh có chút mất khống chế nên uống hơi nhiều, hiện tại đầu có chút đau nên định đưa tay lên xoa thái dương. Lúc này anh mới nhận ra hình như anh đang ôm ai đó, cứ nghĩ là Tô Uyển Cầm, nhưng khi nhìn lại thì lại thấy là Dương Tiểu Lâm.

Anh theo bản năng rút tay ra, cũng làm người trong ngực tỉnh lại. Cô ấy nhẹ giọng hỏi, thanh âm vì còn ngái ngủ nên có chút lười biếng.

"Anh dậy rồi, có khó chịu ở đâu không?"

Lưu Trạch Dương chỉ nhìn cô ấy chằm chằm mà không đáp, trong đầu đang hồi tưởng lại chuyện tối qua. Rõ ràng anh nhìn thấy Tô Uyển Cầm, nhưng vì sao bây giờ Dương Tiểu Lâm lại nằm bên cạnh anh. Anh nghiến răng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây?"

Dương Tiểu Lâm thấy hắn tức giận, cũng ẩn ẩn khó chịu nên liền kéo vạt áo mình xuống, để lộ dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của cô, nhẹ giọng đùa bỡn.

"Anh nghĩ đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Trạch Dương mặt tối xuống, đứng dậy đi ra khỏi cửa. Vì quá kích động nên anh đã không nhận ra rằng, nếu có chuyện gì thật, thì tại sao quần áo hai người vẫn còn nguyên lại và anh lại chẳng cảm nhận được chút gì.

Tô Uyển Cầm ngủ không sâu, nghe tiếng động từ trên lầu đã ngồi dậy. Nhìn thấy Tô Uyển Cầm ngồi nơi sofa phòng khách, bước chân lao ra từ trong phòng của Lưu Trạch Dương có chút chậm lại, từ từ đi xuống lầu. Anh không biết liệu cô có biết chuyện tối qua hay không, liệu cô có chất vấn anh không,... Nghĩ đến đây vậy mà lại có chút khẩn trương. Nhưng khi nhìn đến cái vali bên chân cô, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh lẽo hẳn đi.

"Em đây là muốn làm gì?"

Tô Uyển Cầm thấy sắc mặt anh không tốt, có chút sợ hãi, vội vàng giải thích.


"Tôi chỉ mang đồ cũ của tôi đi thôi, không đem theo bất cứ thứ gì cả. Chìa khóa nhà tôi đã để trên bàn, cũng đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ. Những bức tranh mà tôi vẽ tôi không mang đi. Không tin anh có thể kiểm tra."

Nghe những lời cô nói, anh càng thêm tức giận, đạp một cái lên chiếc vali của cô. Vali không chịu nổi cú đá mà nằm lăn lóc ra xa, còn túi đồ nhỏ cô bỏ trên vali thì rơi xuống, lọ thuốc cũng theo đó rơi đầy đất. Anh không để ý đến những thứ đó, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, gằn từng chữ một.

"Tôi không hỏi em cái này."

Cô hoảng sợ lùi về sau một bước, cúi xuống nhặt những lọ thuốc lên bỏ lại trong túi, lúc này mới run giọng nói.

"Thời... thời gian qua cảm...cảm ơn anh đã chiếu cố tôi. Tôi... tôi rất cảm kích. Nhưng tôi không muốn làm phiền... anh nữa. Tôi... tôi muốn rời đi. Anh có thể nói với bảo vệ giúp tôi một tiếng không. Không có lệnh của anh, họ không cho tôi đi."

Lưu Trạch Dương tiến đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô:

"Ai cho phép em rời đi?"

Mà ngay lúc này, Dương Tiểu Lâm cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn hai người trong phòng, khó chịu hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy là Dương Tiểu Lâm, Tô Uyển Cầm như tìm được cọng rơm cứu mạng, liền nhỏ giọng nói:

"Dương tiểu thư, cô bảo Lưu Trạch Dương nói với bảo vệ dùm tôi."

Lưu Trạch Dương nghe đến đây càng thêm tức giận, tay lại càng nắm chặt hơn. Cánh tay của Tô Uyển Cầm đã có chút đỏ, miệng cũng nhỏ giọng rên khẽ. Dương Tiểu Lâm vội vàng đi đến bên cạnh Lưu Trạch Dương, vỗ vỗ vai anh, rồi cầm lấy tay anh, dịu dàng khuyên nhủ:

"Trạch Dương, anh bình tĩnh một chút. Anh làm đau cô ấy rồi."

Lưu Trạch Dương nghe đến đây, lý trí cũng quay về một chút, nhìn thấy cánh tay sưng đỏ của Tô Uyển Cầm vội vàng buông ra. Mà Tô Uyển Cầm ban đầu cứ tưởng, trả lại đồ cho anh, rồi thật tâm cám ơn anh là có thể bình an rời đi, không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy khiến cô không biết mình đã lại làm sai cái gì, thâm tâm cực kỳ sợ hãi, càng không muốn Dương Tiểu Lâm thấy cô cố ý dây dưa nên vội kéo đồ đạc rời đi.

Lưu Trạch Dương thấy Tô Uyển Cầm như vậy cơn tức vừa cố nén xuống lại lần nữa bùng lên. Giằng tay ra khỏi tay Dương Tiểu Lâm rồi đi nhanh ra cửa, lấy chiếc chìa khóa xe treo cạnh cửa, kéo Tô Uyển Cầm nhét vào trong xe, đạp ga rời đi, để lại Dương Tiểu Lâm vẫn còn ngẩn người nhìn bàn tay mình, cô còn có thể loáng thoáng tiếng nói lạnh lẽo của Lưu Trạch Dương trước khi rời đi.

"Tô Uyển Cầm, không phải em muốn đi sao? Được. Tôi thành toàn cho em."

Dương Tiểu Lâm trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả, cô ẩn ẩn cảm giác, Lưu Trạch Dương đã không còn là của cô nữa rồi.


Mà lúc này trong xe, Tô Uyển Cầm đang cực kỳ sợ hãi, ngồi nép mình nơi cửa sổ xe, run giọng hỏi Lưu Trạch Dương.

"Anh muốn làm gì?"

"Không phải em muốn đi sao?"

"Tôi sẽ tự đi."

"Thắt dây an toàn vào"

Anh bỏ lại một câu lạnh lùng rồi đột nhiên tăng tốc. Tô Uyển Cầm sợ hãi, vội vàng thắt dây an toàn lại. Tô Uyển Cầm thật sự mờ mịt. Cô không biết cô đã làm gì khiến anh tức giận đến vậy, càng không biết bây giờ anh nghĩ cái gì, càng lúc càng rối rắm cuối cùng chỉ yên lặng nép người sát hơn vào cửa sổ xe, mặc anh đưa mình tới đâu thì tới.

Thực ra, anh biết nếu hai người còn ở lại trong nhà, còn có Dương Tiểu Lâm ở đó, mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi được, nên mới muốn đưa cô ra ngoài, bình tĩnh nói chuyện với nhau. Anh bây giờ cũng đã tỉnh táo lên nhiều, nhận ra tối qua anh và Dương Tiểu Lâm thật sự không xảy ra chuyện gì cả. Quay qua nhìn cô nhưng con chim nhỏ sợ sệt, cố gắng áp chế sự lạnh lùng, nhỏ giọng hỏi cô.

"Tối qua xảy ra chuyện gì?"

Cô không ngờ anh lại đột nhiên hỏi cô như vậy, có chút không thích ứng kịp, nhưng sau đó rất nhanh đã trả lời.

"Anh uống say, Dương tiểu thư đưa anh về."

"Rồi sao nữa?" Anh lại hỏi.

"Tôi giúp cô ấy đưa anh về phòng, sau đó anh cùng cô ấy...." Tô Uyển Cầm có chút không nói tiếp được. Lòng cô ẩn ẩn có chút đau, nên không nói tiếp nữa.

Lưu Trạch Dương nghe vậy, giọng nói lại lạnh đi.


"Em thấy tôi và cô ta ở trên giường nên rời đi?"

Cô chỉ nắm chặt tay lại, không nói lời nào. Anh cứ nghĩ cô không biết, không nghĩ tới cô biết mà lại mặc kệ, không nhịn được mỉa mai.

"Không phải em thích tôi sao? Em vì thích tôi nên mới chấp nhận cuộc giao dịch này không phải sao? Thích đến mức cẩn trọng từng li từng tí khi ở bên cạnh tôi, sợ tôi nhìn ra tâm tư nhỏ của em không phải sao. Hay là, em thích nhìn tôi cùng người phụ nữ khác ở trên giường hơn?"

Tô Uyển Cầm trừng lớn mắt nhìn anh. Cô cứ nghĩ mình che dấu rất tốt, hóa ra chỉ là trò cười đối với anh.

"Lúc trước chơi trò bệnh tật để lấy sự thương hại của tôi, giờ thấy đủ rồi, lại muốn cuốn gói ra đi, cho rằng chơi trò lạt mềm buộc chặt tôi sẽ mềm lòng?"

Từng câu từng chữ anh vừa thốt ra, lại khiến cô cắn chặt môi mình thêm một chút đến mức trắng bệch, mới nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh cũng rất cảm ơn anh vì đã chiếu cố. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa."

Lưu Trạch Dương lúc nãy khi vừa nói ra đã cảm thấy hối hận. Anh đúng là tức giận đến mức mất lý trí rồi. Sao anh có thể nói với cô như vậy chứ. Giờ nghe cô nói vậy, lại có chút hoảng, gằn giọng.

"Em im miệng."

Đúng lúc này, từ đằng xa, một chiếc xe ngược chiều lao tới. Đường này vốn là đường một chiều, Lưu Trạch Dương không ngờ lại có xe chạy từ đối diện tới. Anh theo bản năng đánh tay lái về phía cô, để phần xe bên anh chắn lên trước, nhưng không ngờ cô lại nhanh hơn, nhoài người ôm lấy anh. Khi hai chiếc xe đâm vào nhau, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt cô phóng đại trước mặt anh, dùng tay ôm chặt lấy anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận