Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Tô Uyển Cầm ăn đến khi bụng nhỏ có chút to lên mới buông đũa. Nhìn náo nhiệt không thuộc về mình trước mặt, cô có chút không biết mở lời để rời đi thế nào. Đang cầm ly nước cam bên cạnh lên uống thì nghe tiếng Lưu Trạch Dương vang lên.

"Em ăn no rồi?"

Cô không ngờ là Lưu Trạch Dương còn nhớ đến mình, nhất thời hoảng hốt, ly nước cam trong tay cũng sóng sánh ra ngoài, đổ vào người cô. Cô giật mình đứng dậy, Lưu Trạch Dương rút khăn giấy ra đưa cho cô.

"Em làm cái gì vậy?"

Cô nhận lấy khăn giấy cố gắng thấm hết nước trên người mình, vội vàng nói.

"Xin lỗi, tôi không để ý."

Dương Tiểu Lâm ngồi một bên cũng đứng dậy, đi về phía cô.

"Cô không sao chứ?"

Cô gật gật đầu:

"Không sao, không sao."

Lúc này cô mới nhận thấy tất cả mọi người đã nhìn lại đây rồi, ánh mắt châm chọc cực kỳ rõ ràng.

"Tôi vào nhà vệ sinh một chút."


Nói rồi cô không đợi Lưu Trạch Dương trả lời đã rời đi. Khi đi ra đến cửa, cô có thể nghe loáng thoáng một vài câu khó nghe của người bên trong. Cô hỏi nhân viên đường đi rồi tận lực theo chỉ dẫn của nhân viên đi đến nhà vệ sinh.

Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô có chút chán ghét dáng vẻ của mình hiện tại. Lúc trước cô cố gắng ngụy trang thành một bản thân hoàn toàn khác, cố gắng chống đỡ mình. 3 tháng ở cùng Lưu Trạch Dương, từng chút con người thật của cô bị anh lôi ra ngoài. Ngay cả bí mật cô cố gắng giấu giếm anh cũng biết rồi. Hơn 1 tháng qua, anh giúp cô vượt qua khó khăn trái tim cô lại không nhịn được mà rung động rồi. Cô đã không nhịn được mà tưởng tượng ra từng chút từng chút ngọt ngào.

Mà bây giờ, bản chính về rồi. Bản sao như cô, à cô còn không xứng làm bản sao của người ta, thật quá thảm hại và hèn mọn. Cô cũng đã không còn nhận ra con người thật của mình nữa.

Cuối cùng, cũng nên rời đi rồi.

Cô tận lực thấm khô vết nước, dùng máy sấy tay hong khô vết nước trên áo đến khi cảm thấy ổn ổn rồi mới ra ngoài. Có lẽ cũng hơn 5p rồi. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy một người con trai tựa người trên tường hành lang đối diện, trên tay vẫn còn điếu thuốc còn cháy dang dở. Thấy có người đi ra, người đó ngẩng mặt lên, tay cũng dập tắt điếu thuốc. Hóa ra người đến là Trần Bác Văn.

"Chị không sao chứ?"

"Không sao. Chỉ là ướt quần áo một chút thôi, tôi đã hong khô rồi."

"Tôi không hỏi chuyện đó, ý tôi là chuyện vừa nãy. Chị không sao chứ?"

Cô sững sờ một giây, ngay lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn.

"Tôi thì có thể có chuyện gì được. Không sao. Cậu đừng lo."

"Nụ cười này của chị rất giả tạo, chị không biết sao."

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, cười khổ một tiếng:

"Cậu đã biết rồi, cần gì phải vạch trần ra như thế."

"Không phải chị yêu anh ta sao. Không tính tranh giành?"

"Cậu nói xem, tôi lấy gì để tranh. Cậu cũng biết, ngay từ đầu tôi đã là người thay thế.. Bây giờ bản chính về rồi, tôi cũng nên rời đi. Hơn 1 tháng qua có lẽ là sự thương tình của anh ta dành cho tôi thôi. Tôi cũng không ngốc đến mức tự lừa mình dối người như thế."

"Chị tính rời đi?"

"So với thời hạn đã hơn 1 tháng, tôi nên tự mình rời đi rồi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn bản thân mình bị đuổi đi đâu. Một chút tự tôn còn lại, tôi cũng không muốn mất đi."

Trần Bác Văn đang tính nói gì đó thì đúng lúc này, Dương Tiểu Lâm từ bên trong phòng đi ra.

"Bác Văn, cậu cũng ở đây sao."

Nói rồi, Dương Tiểu Lâm hướng Tô Uyển Cầm nói:


"Cô không sao chứ? Tôi thấy cô đi lâu quá nên muốn đi xem thử."

"Không sao. Có chuyện gì sao?"

"Mọi người đang nháo muốn đi tăng hai nên tôi đến gọi cô một tiếng."

"Thôi mọi người đi đi, tôi không đi đâu."

Nghĩ đến bóng đèn này có thể rời đi, trong lòng cô có chút mừng thầm nhưng vẫn ân cần hỏi:

"Cô về một mình được chứ? Có cần chúng tôi đưa cô về trước không?"

"Không cần phiền phức như vậy đâu, tự tôi về được rồi. Mọi người đi chơi vui vẻ."

"Để tôi đưa chị về."

Trần Bác Văn lúc nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Tôi có chút không khỏe nên muốn về nghỉ ngơi. Thuận tiện đưa chị ấy về luôn. Chị nói với mọi người một tiếng."

Lời nói chặt chẽ không hề cho Tô Uyển Cầm có cơ hội phản bác.

"Vậy được rồi, hai người về cẩn thận. Bên phía Trạch Dương và mọi người tôi sẽ nói giúp."

Trần Bác Văn gật đầu thay lời đáp lại rồi kéo tay Tô Uyển Cầm rời đi.

Dương Tiểu Lâm một mình trở lại gian phòng. Nhìn đến chỉ có mình cô, Lưu Trạch Dương bất giác nhíu mày lại.


"Cô ấy đâu?"

Cô không ngờ anh đã ngay lập tức hỏi như vậy, có chút thất vọng lẫn tức giận, nhưng vẫn nhỏ giọng nói.

"Cô ấy về trước rồi."

"Một mình?"

"Bác Văn hơi mệt nên cũng đi về rồi. Cậu ấy bảo tiện đường nên sẽ đưa cô ấy về."

"Haiz, sợ quá bỏ trốn rồi? Trò chơi còn chưa bắt đầu đâu. Chán chết." Không biết ai ở trong phòng hô lên một câu như vậy.

"Không phải là do không dám đứng với bản chính người ta sao?"

"Haixxx, Bác Văn cũng thật là. Tốt với cái loại đó làm gì. Đã không có mệnh phượng hoàng mà còn muốn trèo cao. Thật không hiểu cô ta sao lại có mặt mũi mà cứ quấn lấy Thái thiếu không buông như thế nữa."

"Lúc biết thân phận thật của cô ta, tôi cũng shock đấy. Cứ tưởng con nhà gia giáo. Ai ngờ,...Thủ đoạn thật đáng sợ."

Mọi người lại nhao nhao thảo luận.

"Được rồi, bớt nói vài câu đi." Hứa Cảnh Nghi thấy mọi người càng nói càng quá phận, không nhịn được ngăn cản bọn họ. Nếu như bọn họ biết, thực ra người đứng sau là Lưu Trạch Dương thì sẽ thế nào. Lại còn có hơn 1 tháng qua, Lưu Trạch Dương đối xử với cô thập phần cẩn thận như thế thì sẽ có phản ứng gì. Nhưng mà, ngay cả người hiểu rõ mọi chuyện như anh, cũng không biết rốt cuộc Lưu Trạch Dương muốn làm gì.

Lưu Trạch Dương nghe vậy lại càng buồn bực. Cô vậy mà dám rời đi, còn không tự nói với anh. Lại còn rời đi cùng người đàn ông khác. Trong lòng có lửa giận bốc lên, anh đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận