Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Tôi lạnh sống lưng ngồi đằng sau Diệu Linh, hi vọng cô ây sẽ nguôi ngoai một chút mà bỏ qua cho tôi.
“Xem nào, toàn nói chuyện với con trai.” Cô ấy lướt lướt tin nhắn trong facebook của tôi rồi cằn nhằn, “Toàn thằng xấu mù mà cũng nói chuyện.”
Tôi thầm than khổ. Toàn bọn bạn cấp ba rủ chơi game hoặc tụ tập chứ nào có ai trong danh sách bạn bè của tôi là đứa tôi không quen. Tôi cũng không có thói quen kết bạn với người lạ, nên việc cô ấy kiểm tra như thế này có chút hơi bất bình thường. Dù nghĩ tôi là Gay nhưng cũng có cần phải nghĩ tôi đi cưa trai không hả trời?
“Hừm, con nhỏ nào đây, xinh gớm ghiếc. Mắt xanh mỏ đỏ.” Diệu Linh đọc đọc tin nhắn của tôi, “Sao nó lại nũng nịu thế này? Tởm lợm.”
“Đó là cô giáo dạy tiếng anh ạ…”
“Không.”
Tôi sao mà dám nói dối được cơ chứ? Nhưng mà thôi đành phải nhịn cô ấy, không lại nổi nóng thì chết tôi.
Thế là tôi mặc kệ để cho Diệu Linh kiểm tra tin nhắn, rồi cuộc gọi, rồi thông báo trên facebook… còn mình thì cúi đầu xuống gắp một miếng kimbap chiên bỏ vào miệng. Ôi mẹ ơi ngon vãi. Chắc lát nữa phải mua về một ít để cho mẹ nếm thử mùi vị đồ ăn Hàn Quốc mới được.
“Hừm.” Rốt cuộc Diệu Linh cũng đặt điện thoại của tôi xuống bàn, bĩu môi nói, “Từ nay tớ sẽ kiểm tra thường xuyên.”
Ách, lại còn kiểm tra nữa sao? Tôi nở một nụ cười méo mó, gượng gạo mà gật đầu đồng ý.
Diệu Linh vui vẻ mỉm cười, gắp một miếng kim chi rồi hào hứng nói : “Ngon quá đi mất.”
Thật không thể được con gái. Mới vài phút trước còn nổi trận lôi đình, bây giờ lại có thể cười toe.
“Này.” Diệu Linh đi bên cạnh tôi khẽ gọi, “Tại sao ba mẹ mình sinh ra mình lại có hình dáng như vậy nhỉ? Kiểu như là, trong bụng mẹ thì nhìn như một cái cục thịt ý, càng lớn thì lại càng khác.”
Đích thị cô gái tôi yêu rất thích hay thắc mắc mà. Tôi mỉm cười trẻ lời : “Chúng ta theo gen của bố mẹ mà, chắc chắn là sẽ có nhiều điểm tương đồng rồi. Tớ học dốt sinh học cũng chẳng biết giải thích làm sao.”
“Cậu chắc là giống mẹ nhỉ…” Diệu Linh bỗng dưng nắm lấy bàn tay tôi, “… Mẹ cậu chắc chắn là một người phụ nữ rất đẹp…”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Đáng nhẽ tôi phải thấy vui, phải thấy hạnh phúc khi cô ấy nắm chặt bàn tay của mình.
Đáng nhẽ tôi sẽ châm chọc cô ấy vài câu để cô ấy giận dỗi đầy đáng yêu.
Nhưng lúc này đây, bỗng nhiên tôi lại thấy không ổn. Một linh cảm xấu cứ làm cho lòng tôi thấp thỏm âu lo.

Chúng tôi yên lặng đi cạnh nhau dọc theo con phố vắng. Vì vừa nãy Diệu Linh kéo tôi đi thẳng nên không kịp lấy xe, nên giờ phải vòng qua một đoạn phố hơi tối mới về đến tiệm cà phê được.
“Ô hô, đây có phải thằng ẻo lả hôm trước không nhỉ?”
Ừ, đây chính xác là điều mà tôi đang cảm thấy không ổn. Tôi gặp lại lũ con trai hôm trước mà mình cùng Mạnh Quân đã đánh nhau một trận ác liệt.
Khốn nạn, tại sao chúng nó lại ở đây chứ?
Tôi đứng chắn thân mình trước mặt Diệu Linh, giữ thật chặt bàn tay của cô ấy lại. Tôi thì không sao, dù là không có Mạnh Quân, nhưng hôm nay tôi lại đi cùng cô gái mà tôi yêu. Lòng tôi không khỏi lo lắng.
“Hôm đấy mày đánh bọn tao ác lắm cơ mà?” Một thằng trong đám cười giễu cợt, “Sao hôm nay lại chỉ dám trơ mắt nhìn thế thôi? À, đệch mợ, không có thằng rẻ rách kia nên mày không dám động thủ à?”
Lập tức bọn còn lại cười đùa, nói ra những lời khiếm nhã với tôi.
Cảm thấy người đằng sau đang túm chặt áo của mình mà run sợ, tôi đau lòng không thôi. Tại tôi mà cô ấy mới phải sợ hãi như thế này. Tôi càng thêm siết chặt bàn tay của Diệu Linh, muốn lập tức rời khỏi chỗ này.
“Hôm trước có hiểu lầm một chút…” Tôi cố gắng nhẹ giọng, “… Có thể từ từ nói chuyện được không?”
Thật ra, nãy giờ quan sát, tôi không thấy tên đại ca của nhóm này đâu. Tuy có đông hơn hôm trước một vài người, nhưng nếu tên kia không có mặt, chắc chúng nó không dám làm bừa đâu nhỉ?
Ấy là tôi ngây thơ mà nghĩ như vậy.
“Mày nói cái máu l** gì thế?” Chính là một thằng khác nhổ ngụm nước bọt toẹt xuống mặt đường, vênh váo bước lên, “Đéo có chuyện đấy đâu thằng Gay.”
Đệch mợ, được rồi, hôm nay ông mày nhịn đấy.
“Chúng ta đâu nhất thiết cứ phải giải quyết bằng nắm đấm?” Tôi cười cười, cố gắng để mình bình tĩnh. Đồng thời liên tục vỗ vỗ vào tay người đứng sau để trấn an.
“Nợ máu trả bằng máu, mày đéo biết à?”
Tôi giữ chặt nắm đấm tay, nếu bọn này lao vào tôi mà đánh thì chắc chắn sẽ gẫy nhừ xương mất. Nhưng tôi không quan tâm nữa, điều bây giờ tôi lo sợ, chính là Diệu Linh. Cô ấy đang ghì chặt lấy cánh tay tôi, run rẩy mà giữ vào lòng.
Tôi phải làm thế nào đây?
“Anh em, đánh!” Lời vừa dứt, gần một chục thằng lao về phía tôi vung quyền.
Tôi vội vàng quay lại ôm chặt Diệu Linh giữ trong lòng. Nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của cô ấy, tôi không khỏi đau lòng mà trách mình vô dụng. Chỉ có thể đem thân mình chắn trước người của cô ấy, hứng chịu những tay đấm chân đạp từ những tên côn đồ kia.

Nghe bên tai những câu chửi thô tục, cùng lúc là những cơn đau buốt giáng xuống đầu, lưng, cùng bả vai… Tôi cắn răng chịu đựng.
Đau quá! Trời đất dường như chao đảo, tôi ngã xuống đất, nhưng vẫn một mực ôm lấy cơ thể Diệu Linh ở trong lòng. Có chết, tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy cho đến cùng.
Mắt dần mờ đi, tôi cảm thấy những giọt máu tươi bên khóe miệng mình, trên trán cùng mồ hôi nhỏ xuống dưới má. Những cú đấm tưởng như một đòn giáng lên xương sống, lên đôi chân khiến tôi tê dại. Dường như, tôi thấy khắp cơ thể mình đâu đâu cũng là vệt dao chém, đau đến mức tâm trí bắt đầu dần trở nên mơ hồ.
Mày sắp ngục ngã rồi Hoàng Vũ Phong, mày chỉ được có thế thôi phải không?
Tôi cố chống tay xuống đường, để tránh đè cả cơ thể nặng nhọc lên người Diệu Linh, nhưng lập tức lại bị bàn chân thô bạo của tên nào đó đạp dúi xuống.
Nghe bên tai tiếng khóc nức nở của Diệu Linh cùng với giọng nói nghẹn ngào không ngừng gọi tên mình, tôi định mỉm cười bảo cô ấy rằng tôi không sao đâu. Nhưng chính là, tôi không còn sức để mở miệng ra nữa.
Trước khi chìm vào cơn mê sảng, tôi thoáng nghe được tiếng xe của cảnh sát đỗ xịch đến, cùng một trận ồn ào la hét người với người bên và tiếng khóc gọi tôi bên tai.
Diệu Linh, tới xin lỗi, thực sự mệt quá… Cậu ổn rồi…
Sau đó, tôi thực sự hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ.
~o0o~Tôi đã chết chưa?
Ủa sao tôi lại ở nhà thế này? Sao kì quặc vậy? Chẳng phải tôi vừa bị đánh một trận nhừ tử sao?
Đúng rồi, còn Diệu Linh đâu? Cô ấy bây giờ sao rồi? Tôi hốt hoảng tìm kiếm xung quanh hình bóng quen thuộc, nhưng lại càng kinh ngạc hơn khi thấy quang cảnh nhà mình như vừa bị ai đó bới lộn lung tung.
“Bỏ tay tao ra, con đàn bà đê tiện.” Tôi như không thể tin được vào mắt mình nữa. Ba tôi, ông ý đang ở đây.
“Không, đấy là số tiền cuối cùng của nhà này rồi, ông đừng lấy đi nốt…” Mẹ tôi nước mắt dàn dụa, bà quỳ gối ôm chặt lấy bàn tay đang giữ tệp tiền cuối cùng của cả nhà tôi.
Khung cảnh này thật sự quen, hình như trong đời tôi đã từng trải qua rồi.
Bất ngờ bố tôi dơ bàn tay to lớn mà quạt vào má của mẹ. Tôi hốt hoảng vội chạy tới bên mẹ, đỡ mẹ tránh ra xa bố mà gắt lên : “Làm ơn để mẹ con tôi yên.”
Dường như không nhận thấy sự có mặt của tôi, ông ấy lại lao vào mẹ mà chửi bới đánh đập : “Mẹ con chó, mày có tiền mà mày giữ cho riêng mày. Tao hối hận khi lấy mày rồi sinh ra giống súc vật như mày đấy.”
Tôi lại ôm lấy mẹ chờ hứng đòn của bố. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy. Không bao giờ!
Tôi nhắm mắt giữ chặt mẹ, để mẹ khóc những tiếng nức nở đến thống khổ trên vai. Nhưng có điều rất lạ, tại sao ông ấy còn chưa đánh tiếp?

Tôi chột dạ mở mắt, kinh ngạc khi hiện tại mình không còn ở nhà nữa, cũng chẳng thấy bố mẹ tôi đâu.
Tại sao vậy chứ?
Một màu trắng toát bao phủ trong không gian, hình như tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Khoan đã, lúc này bỗng dưng trên người tôi xuất hiện chằng chịt những về thương. Rồi những vệt máu dài bắt đầu chảy xuống như giọt lệ. Tôi choáng váng, mình mẩy ê ẩm.
“Thằng khốn nạn, tỉnh lại đi.”
Tại sao tôi lại nghe được giọng nói của thằng Mạnh Quân cơ chứ? Đây là đâu.
Tôi sợ hãi nhìn quanh quất xung quanh, hòng tìm chỗ phát ra tiếng nói.
“Phong chó, thằng súc sinh, mày có nghe thấy tao gọi không?”
Bố mày đang nghe đây thằng ranh con. Đợi tao tìm được mày, tao thông mày bằng chết.
“Mày không tỉnh dậy, tao đánh rắm vào mặt mày đấy.”
Tôi giật nảy mình, hoảng hốt mở mắt. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.
Nhìn thấy trần nhà trắng toát cùng mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Toàn thân đau đớn đến tê dại, tôi đoán chắc chắn mình đang ở bệnh viện rồi.
“Ô mày tỉnh thật rồi này.” Lại cái giọng này, tôi ghét rồi đấy nhé, “Bác sĩ bác sĩ, thằng ôn con nó tỉnh rồi. Mau lại đây xem.”
Bởi tao vẫn còn biết được tốt nhất không nên ngủ khi thằng bạn thân mình còn thức. Ôi đệch mợ, đau vãi linh hồn tôi.
“Phong à…” Diệu Linh, là cô ấy, đúng rồi, “… cậu có thấy tớ không, có đau lắm không Phong?”
Tôi đưa ánh mắt đau nhức để nhìn một lượt xung quanh phòng. Ngoài Diệu Linh, Mạnh Quân, vị bác sĩ già còn có cả mẹ nữa.
Oắt đờ pháp? Cái gì? Mẹ cũng ở đây sao? Tôi tiêu rồi, thế nào mẹ cũng lấy chổi quét tôi ra khỏi nhà.
“Chị đừng lo, cũng may không có chấn thương nào quá nặng, chỉ cần nằm nghỉ một tuần sẽ đỡ.” Tôi nghe được giọng vị bác sĩ già nói, cũng thở phào một chút. Tôi còn tưởng mình bị tiêu đời đến nơi rồi.
Nhưng mà quả thực rất đau. Thậm chí muốn nở một nụ cười méo mó với Diệu Linh, tôi cũng không thể nào nhếch môi lên được. Chỉ biết đau lòng mà nhìn đôi mắt sưng húp của cô ấy. Hình như đã khóc nhiều lắm rồi.
“Thằng ranh, mày nghĩ mày là thần thánh hay sao mà có thể để cho chúng nó đánh mày như thế?” Tôi chột dạ, chết rồi. Lại thấy mẹ tôi đi đến bên cạnh giường, “Con với cái mất dạy, mày làm mẹ sợ lắm đấy.”
Thế rồi mẹ tôi khóc. Tự dưng tôi nhớ lại giấc mơ ban nãy, lại thấy có lỗi với mẹ nhiều, muốn ôm lấy bờ vai gầy đang run lên của mẹ mà xin lỗi. Nhưng chính là, tôi không thể nhích tay được một chút nào.
“May mà tao chưa đánh rắm vào mặt mày thật đấy.” Mạnh Quân dí cái mặt to lù lù lại gần tôi mà nói sang sảng, “Bố khỉ, trông mày xấu quá.”

Bố lại cắn cho mày mấy phát đấy thằng chó!
Nhưng nửa ngày tôi chỉ thốt ra một câu thực sự liên quan : “…Nước…” Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi, không biết có phải đứa nào đấm vào cổ tôi không nữa. Khát đến cháy cả cổ họng.
Diệu Linh vội vàng đi lấy nước cho tôi. Cô ấy đến bên tôi, nhẹ nhàng nâng cái đầu nặng nề đang quấn chằng chịt băng trắng của tôi lên một chút, rồi cho tôi uống từng ngụm nước nhỏ. Dù rằng rất mỏi và không thoải mái, nhưng mà bỗng dưng mọi đau đớn quanh người hoàn toàn biến mất, một dòng nước ấm áp bao phủ quanh tôi.
“Mày có muốn ăn gì không, để mẹ đi mua.” Mẹ tôi gạt nước mắt nơi khóe mắt, thở dài mà nói.
Tôi mấp máy môi, không sao thoát ra được cả lời nói. Con mẹ nó, lần này đúng là bị đánh thê thảm quá.
Thằng Quân lại lần nữa dí sát cái mặt nó vào tôi, sang sảng : “Cái gì, mày nói cái gì? To lên.”
Thằng chó điên này. Được rồi, chắc chỉ có nó hiểu tôi thôi.
Quả nhiên, sau khi tôi mấp máy cái miệng, thậm chí chẳng phát ra cái âm thanh nào, nó đã đứng phắt dậy , “À” một cái rồi nói : “Nó muốn ăn cháo quẩy, mà phải có cả ruốc nữa ý ạ, nếu cho một tí hành hoa vào thì càng ngon.”
Tôi hài lòng, cơ mặt giãn ra. Thằng khốn này cũng có lúc được việc.
Cả mẹ tôi và Diệu Linh đều kinh ngạc nhìn nó. Được thôi, vì nó hay quay tay gọi thánh hàng ngày mà, nên cái gì thằng ranh này chả biết.
Sau khi mẹ tôi ra ngoài, thằng Mạnh Quân cũng theo bác sĩ mà đi lấy cho tôi một chút thuốc cần thiết thì trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Diệu Linh.
Cô ấy ngồi xuống bên tôi, cảm thấy bàn tay cô ấy đang vuốt ve nơi cánh tay chằng chịt ống truyền của tôi : “Cậu… thật tình, chẳng biết nói sao nữa…”
Tôi hơi nhếch nhếch méo cười ngờ nghệch, nhưng lại thấy nước mắt bắt đầu rơi trên mắt Diệu Linh. Lòng tôi lại tràn ngập đau đớn.
Đừng khóc có được không? Tớ xin lỗi, tớ không muốn lôi cậu vào chuyện như vậy…
“Sao lại không biết bảo vệ bản thân chứ?” Cô ấy thút thít, “Che trước mặt tớ làm gì? Để rồi bị chúng nó đánh đến mức này?”
Chỉ cần cậu không sao, tớ làm gì cũng có thể.
Cô ấy dịu dàng nhìn khuôn mặt như phân của tôi. Chỉ muốn quay đi thôi, chắc tôi xấu lắm.
“Cậu thật sự không giống như một người bạn thân của tớ… Mà có lẽ còn hơn cả thế nữa… Giống như, ruột thịt…”
Lòng tôi lại một mảng đau buồn.
Không sao, chỉ cần được ở bên cô ấy, là gì, tôi cũng chấp nhận.
Ngoài cửa sổ, những cơn gió thổi phần phật, như muốn mang những ưu sầu trong lòng tôi mà đi thật xa…
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui