Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Sau vài ngày nằm viện, cơ thể tôi đã có vẻ khá lên. Mặc dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng cơn đau ê ẩm cũng đã dường như dứt rồi, tôi bèn năn nỉ mẹ cho xuất viện.
“Tao tát cho một cái lật mặt bây giờ.” Mẹ tôi trợn mắt, “Có ngon mày cứ bước một bước khỏi đây đi.”
Đó chính xác là mẹ tôi nói đấy.
Tôi chán nản nằm trên giường bệnh như một ông cụ mà mở báo ra xem. Xem qua xem lại vẫn là những gì mình đã đọc cả chục lần, tôi quăng luôn vào sọt rác, chống tay sau gáy mà nghĩ vẩn vơ.
Nghe thằng Mạnh Quân nói, sau khi choảng tôi một trận nhừ tử, đám côn đồ kia cũng bị gô cổ lên công an giải quyết. Nhưng chắc công an cũng sẽ chuyển về cho trường để trường giải quyết thôi, vì người nhà của tên đại ca kia là quan to chức lớn. Tôi chép miệng, hỏi thằng đó tên là gì, Mạnh Quân nói tên đại ca tên Nguyễn Hải Dương, chả biết bố mẹ nó thực sự làm cái gì mà có tiếng nói ghê gớm, bảo lãnh hết cả đàn em của hắn.
Haizzz, đúng là xã hội đồng tiền.
Mấy ngày nay cứ học xong là Diệu Linh lại ghé qua thăm tôi rồi tới tối muộn mới về nhà. Tôi cười bảo cô ấy không cần phải như vậy, sợ về muộn không an toàn, thì cô ấy sẽ trừng mắt lườm nguýt tôi một trận, sau đó dùng giọng chanh chúa đanh đá mà mắng tôi. Được thôi, tôi sẽ luôn là người chịu thua trước nếu không muốn làm cô ấy bực mình.
Hôm nay ba mẹ của Diệu Linh qua với cô ấy nên cô ấy không thể đến thăm tôi được. Tôi có điểm nhàm chán, mở tivi xem được một lát, thấy mắt mình đã bắt đầu díp lại. Tôi rất mau chóng tiến vào giấc mộng.
“Phong?...”
Tôi mơ màng nghe thấy tiếng gọi mình. Nhưng mà đôi mi tôi ngoan cố không chịu hé mở để nhìn người kia, tôi lại trở mình, tiếp tục thả hồn vào trong giấc ngủ tươi đẹp.
Cảm nhận được bên giường hơi lún lún, tôi biết người đó đã ngồi xuống bên tôi. Căn bản là tôi không biết người này là ai, chỉ thấy giọng nói này quen quen, chắc là của một người con gái đã gặp trước đó. Cơ mà tôi cực kì không thích ai phá bĩnh khi tôi ngủ, nó sẽ làm tôi cáu tiết rất xấu tính.
Hơi thở nóng hầm hập phà vào bên tai tôi nhột nhột, tôi nhíu mày quay mặt đi hướng khác. Mẹ kiếp, ngủ thêm một chút thôi mà. Thế là tôi nửa mê nửa tỉnh mà kéo cái chăn lên tận ngực, tiếp tục thiu thiu ngủ.
Yên một lúc không có động tĩnh gì, tôi nhẹ nhõm chắc mẩm mình đã được yên, môi không tự chủ mà nhếch nhếch lên như thằng ngủ mê, rồi lại ôm chăn sung sướng gặp ông Thần Ngủ.
Bỗng nhiên cảm thấy trên môi mình có cái gì đó ấm ấm mềm mềm, rồi có gì đó ẩm ướt cố tìm vào khoang miệng tôi mà lục lọi. Đệch mợ, trêu bố à? Tôi lười biếng cố trở mình, mà chính là lại bị giữ lại. Đến khi đã ngộp thở gần như muốn té xỉu, cơn bực mình cuối cùng cũng ép tôi mở mắt và tỉnh như con sáo.
Mở mắt rồi, tôi kinh hoảng đến mức chỉ ước mình chưa từng được sinh ra. Chính là, Bánh Bèo đang ở trước mặt tôi. Hơn thế, cô nàng còn đang…
Đúng rồi, mẹ ơi, là hôn. Nụ hôn đầu tiên của tôi lại bị Thu Hương cướp đi lúc ngủ. Nhục như chết!
Thế là tôi vội vàng đẩy cô nàng ra, lấy tay chùi thật sạch nước bọt trên miệng. Thật không thể hiểu nổi cô nàng này nghĩ gì nữa, tôi phát cáu : “Cậu làm cái gì thế?”

Cô gái mỉm cười, lại thản nhiên ngồi nhích lại tôi một chút : “Cậu biết thừa con gì?”
Tôi khó chịu ngồi nhích ra, bực mình nói : “Sao tự nhiên cậu lại làm thế chứ?”
“Vì tớ thích cậu.”

CÁI GÌ? Tôi ngẩn người nhìn cô gái, không thể thốt ra được lời nào. Khốn khiếp, tình huống gì đây chứ? Lần đầu trong đời, tôi bị một cô gái cư nhiên cưỡng hôn rồi tỏ tình, lại là khi tôi đang nằm viện nữa. Đệch mợ, ông trời trêu ngươi tôi.
Đang định mở miệng nói rằng mình không thích, thì tôi nghe bên cửa ra vào âm thanh “Độp” truyền đến. Vội vàng quay ra cửa xem lại có tình huống gì, tôi chỉ biết chết sững người.
Diệu Linh đang đứng đó, dưới chân ngổn ngang bao nhiêu hộp đồ ăn. Mặt cô ấy đỏ bừng, bờ môi run run, ánh mắt hung dữ mà nhìn về phía tôi cùng Thu Hương. Trong phút chốc, đầu óc tôi hoảng loạn, cơ thể cứ thế mà đơ hết cả ra.
Hình như, tôi lại phạm sai lầm nữa rồi.
Diệu Linh lạnh lùng xoay người bước đi, cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào nữa. Đầu óc tôi một cơn mê sảng, lại nghe tiếng của Thu Hương nghi hoặc gọi bên cạnh : “Vũ Phong?”
Lúc này, tôi mới sực tỉnh, vội vàng tụt xuống giường, cũng không cần mang dép, chạy thật nhanh đuổi theo bước chân của Diệu Linh.
Thật may cô ấy đi không nhanh, tôi vừa hay đuổi kịp cô ấy. Vội cất tiếng gọi nhưng Diệu Linh vẫn thẳng chân rời đi, không thèm đợi tôi. Lòng một mảng đau xót, nhưng tôi vẫn cố chạt lại bên cô ấy, giữ chặt lấy bàn tay đã lạnh ngắt kia mà thở hổn hển nói : “Cậu… cậu đến từ lúc… lúc nào?”
Cô ấy không thèm nhìn tôi, và chắc chắn cũng không thèm trả lời.
“Diệu Linh…” Tôi bối rối xoay bờ vai của Diệu Linh lại, để gương mặt của cô ấy đối diện với mình.
Cô ấy đang khóc.
Tôi ngẩn người nhìn vào trong đôi mắt đang đẫm lệ. Tại sao vậy chứ? Trong lòng tự dưng sợ hãi, tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt kia : “Cậu sao vậy Diệu Linh?”
Chính là tôi càng hỏi, cô ấy lại càng khóc mãnh liệt hơn.
“Cậu quan tâm làm cái gì?” Cuối cùng Diệu Linh cũng lên tiếng, cô ấy nức nở, “Cậu đã hứa cái gì với tớ?”

Tôi đau lòng nhìn cô ấy. Phải, tôi không chỉ lừa dối, và bây giờ lại còn thêm thất hứa. Tôi vội ôm cô ấy vào lòng, vỗ về an ủi : “Tớ xin lỗi, tớ không cố ý…”
“Cậu đã hứa là sẽ không để đứa con gái nào lại gần cơ mà? Sao cậu lại để cô ấy làm như vậy?” Cô ấy vẫn không ngừng khóc.
“Tớ sai rồi, tớ xin lỗi, Linh à…”
Tại sao tôi lúc nào cũng chỉ đem bực tức vào người cô ấy, làm cô ấy tin tưởng rồi chính mình khiến cho người mình yêu phải khóc.
“Cậu, có thích… có thích cô gái đó? Có thích… con gái không?”
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho cơ thể tôi không ngừng run lên. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt chờ đợi của Diệu Linh, tuyệt vọng đến mức như đang đứng bên bờ vực thẳm. Thực sự, tôi không thể tiếp tục lừa dối chính mình.
Tôi không thể lừa dối Diệu Linh…
“Linh, tớ không thích cô ấy…” Tôi buồn rầu nở nụ cười cay đắng,”… nhưng tớ, không phải là Gay. Từ trước đến giờ, tớ vẫn là một thằng con trai bình thường… Một thằng con trai, muốn bên cạnh và che chở cho cô gái mà mình yêu thương…”
Diệu Linh lặng người. Bầu không gian bỗng nhiên chợt tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cô ấy đẩy người tôi, lùi ra đằng sau một bước… hai bước… ba bước… khoảng cách ngày một xa. Khoảng cách mà tôi chẳng bao giờ với tới…
“Diệu Linh…” Tôi đau lòng cất tiếng gọi.
Hình như đã giữ khoảng cách đủ an toàn, cô ấy dừng lại, nhìn tôi mà cất giọng lạnh lùng : “Cậu lừa tôi! Trước giờ toàn là nói dối.”
Tôi sững người, trái tim như bị dao nhọn cứa vào làm cho rỉ máu.
“Cậu còn nói dối cái gì nữa, hôm nay hãy nói hết ra đi.”
Nói hết, để từ mai không còn là gì của nhau sao? Tớ không muốn lừa dối cậu… Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu thôi.

“Tớ không giấu cậu điều gì cả…” Tôi cười buồn, “… Chỉ là, ngay từ đầu, tớ đã không phải người đồng tính.”
Diệu Linh nhìn tôi, nhếch miệng cười, một nụ cười khinh thường – nụ cười cuối cùng mà cô ấy đối với kẻ lừa đảo như tôi, rồi xoay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của người đó, tôi không khỏi trống trải cô đơn. Cuối cùng tôi cũng đã nói ra rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày phải chấm dứt vai diễn này lại.
(trích đoạn suy nghĩ của Phạm Bách :
Từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã biết cậu ta không phải người như tôi – một người đồng tính. Nhìn cử chỉ, ánh mắt và mọi hành vi quá đỗi hài hước của cậu ta, tôi càng thêm tò mò. Tại sao không phải Gay nhưng lại bất chấp tự nhận mình như vậy? Chẳng lẽ cậu ta có mục đích hay nỗi khổ riêng gì chăng.
Thấy cậu ấy đùng đùng bỏ về, tôi lại nhìn qua cô em gái Diệu Linh, cũng thấy nàng thất thần theo. Từ lúc đó nàng cũng chẳng nói năng gì với tôi nữa, cứ đeo một cái mặt bí xị làm tôi phát ngán. Thế là tôi đành phải chở cô nàng về nhà trong tâm trạng cực kì khó hiểu và tò mò.
Lần tiếp theo bất ngờ gặp tên oắt đó ở quán cà phê của bà chị ruột, hóa ra cậu ta đi xin việc. Tôi bèn bảo chị tôi cứ để cậu ta làm, chẳng qua là muốn hiểu thêm về người này thôi.
Khi nói chuyện với cậu ta, tôi có thể cảm thấy được cậu ấy hoàn toàn không hề ưa tôi. Nhưng biết làm sao được, tôi là vì cô em chơi chung đã lâu nên mới tò mò về cậu ấy.
Nhưng chính cậu ấy cũng làm tôi khá bất ngờ.
Cậu ta không hề muốn lợi dụng Diệu Linh, mà chỉ đơn giản là muốn bên cạnh con bé. Chính là, tôi biết thằng nhóc này đã yêu cô em của tôi rồi.
Nhưng tôi biết tính cách của con bé bướng bỉnh ấy, nó rất khó chấp nhận được nếu ai lừa dối mình. Nhìn biểu cảm khuôn mặt của cậu ta khi nghe tôi nói vậy, tôi thực sự có ý định muốn giúp đỡ. Nhưng mà, cứ để xem cậu nhóc này có thể làm được gì đã.
Tôi đem lưng mình mà bỏ đi.
Cũng đã khá lâu không thấy con bé Diệu Linh tới quấy rầy, nhưng hôm nay, một ngày đầu đông trời lạnh buốt, nó lại hẹn tôi ra quán cà phê mà chém gió.
Tôi tuy bận bịu nhiều việc ở công ty, nhưng lại không nỡ để cô em đang tràn ngập tâm sự này một mình. Thế là tôi bèn đồng ý và giao hẹn chỉ một lúc thôi.
Ấn tượng đầu tiên sau vài tuần không gặp, chính là Diệu Linh gầy đi rất nhiều. So với trước đây, khuôn mặt đã bớt tròn tròn, đã thế tôi thực sự sợ phát khiếp khi nhìn vào mắt con bé. Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, mà lại còn sưng húp lên đỏ ngầu. Cả khuôn mặt nhuốm màu u buồn cùng mệt mỏi.
Đích xác là có chuyện rồi, mà là chuyện cực hệ trọng mới khóc nhiều như vậy.
“Làm sao mà tồi tệ đến mức này?” Tôi nhấp một ngụm cà phê.
Yên lặng một lúc, con bé đáp : “Nếu anh bị người mình tin tưởng lừa dối, mà ngay từ đầu đã nói dối, anh sẽ làm thế nào?”

Chắc chắn là về cậu nhóc Hoàng Vũ Phong. Cậu ta đã nói ra hết rồi sao?
Tôi chép miệng, bình thản nói : “Sẽ hỏi rõ ràng vì sao lại làm thế. Nếu có nỗi khổ riêng, thì anh sẽ chấp nhận và bỏ qua.”
“Em cũng không biết nữa…” Diệu Linh rầu rĩ, “… Nhưng dạo gần đây, em không hiểu nổi chính cảm giác của mình đối với người đó nữa. Như là, muốn độc chiếm…”
“Em thích người ta?” Tôi vào thẳng vấn đề.
Lập tức con bé đỏ bừng mặt, hốt hoảng xua tay : “Không, chỉ là… em không muốn mất đi một… một người bạn như vậy…”
Con gái thật hay dối lòng!
“Em không thích cậu ta ở cùng với cô gái khác?”
Gật đầu.
“Vậy cậu ta có thích em không?” Thật ra đối với câu hỏi này, tôi đã biết tỏng câu trả lời.
Diệu Linh ngẩn người, ngu ngốc mà nhìn tôi. Rồi sau đó con bé nhíu mày như đang suy nghĩ rất khẩn trương. Cuối cùng lại lắc đầu : “Em không biết… Em thấy một cô gái khác hôn cậu ấy…”
Chắc chắn là đang ghen tuông.
“Là cậu ta chủ động?”
Lắc đầu. “Cậu ấy bị cưỡng hôn lúc ngủ.” Nói xong, thấy nét mặt Diệu Linh giận dỗi. Tôi thực sự muốn cười.
“Nếu thế, em thử quen một chàng trai khác, xem cậu ta phản ứng ra sao.” Tôi nhìn cô em, nhàn nhạt nói.
Quả thực đó là suy nghĩ vừa thình lình nảy ra trong đầu mà thôi. Thật không ngờ là con bé này lại đồng ý cái rụp.
“Vậy, em sẽ thử xem sao.” Tâm trạng Diệu Linh dường như phấn chấn hẳn lên, nó nhìn tôi nghiêm túc, “Anh phải giúp em.”
Em gái ạ, anh là đồng tính, chính em là người muốn giới thiệu anh cho cậu ta mà. Anh làm sao mà giúp được đây? Tôi châm một điếu thuốc. Nhưng anh có cách giúp em rồi, em gái.
Tôi cười, nhẹ gật đầu với Diệu Linh.)
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận