Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Hôm nay là ngày chủ nhật đẹp trời, tôi quyết định đi xin việc làm theo. Bởi tại hôm qua lại bị mẹ chửi, rằng con trai lớn tồ rồi chả làm được cái gì đỡ đần cho mẹ cả. Thế là suy nghĩ một hồi, tôi nhớ ra quán cà phê hôm trước thằng Mạnh Quân mang bạn gái đến để tỏ tình có dán thông báo tuyển nhân viên, cuối cùng định thử một phen, được nhận thì tốt mà không thì tìm nơi khác.
Tôi dựng xe gọn bên ngoài cửa quán cà phê. Cái quán này có tên cực kì buồn cười : BaBi Coffe. Cho dù vậy, đồ uống thì tuyệt đỉnh. Nhớ đến cốc chocolate cookie mà hôm trước uống, tôi không khỏi nuốt ực một cái. Lò dò mang hồ sơ các kiểu bước vào quán, tôi đến thẳng bên quầy mà nói : “Chị có phải chủ quán không ạ? Em muốn xin việc.”
Oh Fuck, quả là một mĩ nhân!
Cô gái ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt lạnh lùng mang vẻ cao ngạo không tả nổi. Nhưng thực tế, khi cô ấy cười, mọi vẻ băng giá lại dường như tiêu tan : “Em vào trong phòng kia đợi chị một chút.”
Tôi như nhi đồng ngáo ngơ mà gật đầu nghe lời, cố khép cái mồm mình lại để nước dãi đừng nhỏ ra. Thật sự đẹp quá, mà cũng thấy quen quen.
Tôi bỏ cảm giác nghi hoặc sang một bên, tiến vào căn phòng nhỏ phía trong. Ngồi xuống chiếc ghế sofa màu đen, tôi nhìn xung quanh. Quả là thiết kế thật có tính sáng tạo và thẩm mĩ. Tôi một lần nữa lại đem hồn mình phiêu du trong không gian mát lạnh tràn ngập mùi vani thoang thoảng.
“Em uống nước đi.” Chị gái đặt cốc Mojito chanh leo xuống trước mặt tôi rồi cười nói, “Chị là Phạm Bình, em cứ gọi chị Bình cho thân thiết.”
Tôi gật đầu, bê cốc nước lên uống thử. Ngon vãi, tỉnh cả người! Phê phê mất vài giây, tôi mới đặt tập hồ sơ trước mặt cho chị Bình, cười cười : “Em là Hoàng Vũ Phong ạ, hôm trước em thấy biển tuyển nhân viên phục vụ…”
Lúc này chị gái xinh đẹp đã cầm tập hồ sơ được tôi viết nắn nót cả tiếng đồng hồ.
“… Thật ra em cũng không có kinh nghiệm gì…” Tôi gãi đầu, “… đây là lần đầu tiên em đi xin việc nên…”
“Em được nhận.” Chị Bình đặt tập hồ sơ xuống, mỉm cười, “Nhanh chóng sắp xếp lịch làm phù hợp với thời gian biểu của em.”
Oắt đờ pháp? Cái gì? Bà chị này thậm chí còn chưa thèm mở ra xem, mà chỉ nhìn mỗi cái ảnh cười toe toét của tôi bên ngoài.
“Ơ, nhưng mà…” Tôi há hốc mồm miệng, trợn mắt lên nhìn cô gái trước mặt.
“Người quen cả mà.” Bà chị nháy mắt.
Tôi khó hiểu nhíu mày. Cái bếch gì mà người quen? Tuy thấy chị ấy trông quen quen thật, nhưng mà tôi thề là tôi chưa gặp bao giờ mà.
Hay định lừa tôi bán đi nước ngoài?
Tôi cảnh giác hỏi : “Em chưa từng gặp chị, làm sao mà chị biết em?”
Phạm Bình không trả lời, chị ấy nhìn chằm chằm phía đằng sau của tôi, cười cười : “Người này, chắc là quen.”
Tôi ngờ nghệch nhìn ngoái cổ lại phía sau, lập tức muốn đập đầu vào tường. Cái gã mồm thối lại còn mặt lạnh, chính là hắn chứ không sai, Phạm Bách.
Tôi trợn tròn mắt, chẳng biết nên chào hỏi thế nào. Đệch mợ, trái đất này quả nhiên tròn thật. Sao tôi lại không sớm nhận ra chứ? Hai chị em nhà này phải nói là cực kì giống nhau, đã thế lại cùng họ Phạm. Nếu biết trước tôi đã chẳng thèm vào đây mà xin việc.
“Lại gặp rồi.”

Lần đầu tiên tôi nghe hắn mở miệng đấy. Không ngờ giọng của hắn cũng trầm ấm ra phết, đúng là ngu xi mới không dùng mà cưa gái.
À tôi quên mất, hình như hắn là Gay.
Tôi bèn nở một nụ cười méo mó chào lại : “Ha ha, thật không ngờ.”
Mẹ tiên sư, có nên đánh bài chuồn không? Lấy đại lí do gì đấy để thôi không làm việc nữa.
“Hai người nói chuyện đi, chị ra ngoài trông quán.” Phạm Bình lại nháy mắt với tôi.
Đệch, sao nhìn chị nguy hiểm thế hả chị?
Hắn tiến lại, ngồi đối diện tôi. Vẫn phong thái giống hôm trước, hắn nói : “Không hiểu Diệu Linh nghĩ gì mà lại giới thiệu cậu cho tôi nhỉ?”
Hừ, tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại làm thế đây? Tôi hếch mũi, uống một ngụm nước.
“Tôi không phải là…” Không phải là người đồng tính.
“Tôi biết.” Hắn lạnh nhạt đáp.
Tôi trố mắt. Mẹ kiếp, biết sao còn cố tình mà châm chọc tôi? Chẳng lẽ ném cái giầy này vào mặt hắn. À không được, giầy mẹ mới mua, ném xong mẹ lại lấy chổi quét ra khỏi nhà mất.
“Tôi là người đồng tính, đương nhiên nhìn là ra thôi.” Hắn châm một điếu thuốc lá, “Chỉ là không hiểu, đối với cậu, Diệu Linh có ý nghĩa như thế nào.”
Ý nghĩa thế nào sao? Tôi thần người. Cô ấy, là mối tình đầu…
Là người con gái đang nắm giữ trái tim của tôi…
Thấy tôi thất thần, Phạm Bách nhếch miệng cười : “Thích cô ấy à?”
Tôi cúi đầu không đáp. Còn nói gì được đây? Hắn nói trúng tim đen của tôi hết thảy rồi.
“Nếu đã thích thì ngay từ đầu đừng giả làm Gay để tiếp cận.” Hắn lại nhải một hơi thuốc.
Bố khỉ, tôi ghét cái mùi khói thuốc ghê gớm.
“Tôi không cố ý…” Tôi thở dài, “Cô ấy luôn nghĩ rằng tôi là người đồng tính nên mới muốn chơi cùng tôi…”
Tự dưng thấy nhói nhói trong lòng. Cảm giác này đến thật chẳng đúng lúc.

“Nhưng giờ quá muộn rồi…” Hắn dí điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhàn nhạt nhìn tôi, “… Nếu bây giờ cậu nói ra, con bé sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Chính là, vì cậu đã lừa dối nó.”
Không tha thứ sao? Mãi mãi phải không? Vì tôi là thằng lừa đảo…
Nói rồi hắn đứng lên, lạnh lùng xoay bước rời đi, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi cười buồn, cảm thấy chân tay mình như có luồng điện chạy qua khiến cho ê ẩm nhức mỏi. Thở dài, tôi cảm thấy đầu óc trống không. Nếu phát hiện ra mình bị lừa bởi người bạn thân nhất, cảm giác sẽ rất tồi tệ. Tôi biết, biết chứ!
Nhưng là vì, tôi yêu cô ấy, nhưng tôi không có địa vị, hoàn cảnh lại khó khăn. Làm sao khi tôi nói yêu, cô ấy có thể chấp nhận và ở bên tôi? Tôi biết là mình hèn nhát, nhưng chỉ là vì tôi muốn được ở cạnh cô ấy lâu thêm một chút nữa mà thôi.
Như vậy, chắc chắn là sai lầm phải không?
Tôi đứng dậy, thất thểu bước ra ngoài. Mỉm cười vô hồn mà chào chị chủ quán, tôi dắt xe xuống lòng đường.
Tôi cho xe chạy trong vô thức. Cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy lối về.
Tại sao, tương lai của tôi lại mịt mù đến như vậy chứ?
***Đã là tháng cuối tháng 10 rồi, nhưng mùa đông chắc vẫn ngủ quên. Tiết trời chỉ trở gió, hơi se se một chút chứ không phải lạnh buốt da thịt. Thế là tôi mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, mẹ tôi sống chết cũng bắt tôi khoác thêm một cái áo thể thao nữa bên ngoài mới cho ra khỏi đường. Tôi đành phải trùm vào người mặc dù chả muốn.
Sáng nay, tôi bị thằng bí thư bỏ boom. Mẹ thằng khốn, nó hẹn tôi đến trường sớm để hai đứa ra net ngồi, cuối cùng sát giờ mới thông báo là có việc gấp bên Đoàn nên không đi được nữa. Thành ra, tôi tới trường sớm mất gần hai tiếng đồng hồ.
Phơi mặt ngoài đường thì tôi không đành lòng cho sức khỏe của mình, nên gửi xe trong trường rồi đi dạo quanh khu trung tâm thương mại gần đó.
Aish, chán gần chết tôi. Định nhắn tin cho Diệu Linh, nhưng sợ cô ấy lại ăn uống vội vội vàng vàng rồi đi đến trường luôn, tôi không nỡ. Vì chúng tôi có tiết Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác Lenin vào chiều nay, nên tôi mới thảnh thơi mà nhận lời rủ rê đi chơi của đồng chí bí thư.
Đi chán đi chê rốt cuộc chẳng có gì hay ho cả, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá, phóng tầm mắt ra mấy tòa chung cư cao vút phía bên trên trung tâm thương mại. Khốn nạn, sao mà đẹp thế không biết. Chắc chắn chủ đầu tư phải bỏ số tiền không hề nhỏ rồi.
“Ủa, Phong hả?”
Cái giọng này, nghe quen quen. Chẳng có nhẽ là… Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, gượng gạo nở một nụ cười.
Chính xác lại là Bánh Bèo! Đừng nên vô tình gặp nhau như thế này nữa chứ?!
“Sao cậu lại ngồi đây vậy?” Thu Hương đi đến bên cạnh tôi, rồi tự nhiên như ruồi mà ngồi xuống chiếc ghế, sát sàn sạt bên cạnh tôi.
Tôi hơi nhíu mày, nhích người ra một chút. Nhưng cô gái này như kẹo cao su vậy, lại xích vào gần tôi gấp đôi.

Tôi đành lên tiếng : “Cậu không đi học hả?”
Cô gái cười tươi, rồi dơ dơ cái cặp nhỏ nhỏ trong tay mình lên nói : “Tớ vừa học về, tiện đường rẽ qua trường cậu chơi. Mà cậu chưa trả lời tớ kìa.”
Cô nàng vừa hỏi tôi cái gì vậy hả ta?
Chắc do mặt tôi thối quá, nên cô ấy bật cười thành tiếng, rồi nói : “Cậu ngồi đây làm gì?”
Tôi “À” một tiếng, làm gì cũng đâu liên quan đến cậu chứ? Nhưng bất đắc dĩ vẫn phải trả lời : “Tớ bị bạn cậu bỏ boom, nên mới đành ra đây ngồi.”
Thu Hương gật gật, rồi khoác tay tôi, dựa cằm trên vai tôi mà thì thầm vào tai : “Đi ăn trưa với tớ đi.”
Đệch, tự nhiên tôi nổi da gà. Cô gái này, có cần phải vô tư đến như thế không? Thế là tôi xấu hổ, cố rụt tay mình lại, nhưng vẫn bị Thu Hương giữ lấy.
“Vậy… vậy thì đi.” Cuối cùng cũng phải nhận lời cho mau, rồi tôi vội vàng đứng dậy.
Trời ạ, tôi gây nên tội tình gì thế? Tôi trước giờ không quen làm mặt lạnh hay tỏ thái độ với ai, nhất lại là con gái nữa. Nên tình huống như vậy, tôi luôn phải thuận theo. Nếu tôi lạnh lùng bằng một nửa tên Phạm Bách kia, chắc chắn người ta sẽ không thản nhiên mà ôm lấy tôi như thế này.
À mà đúng rồi, đồng chí bí thư khốn nạn giới thiệu tôi là Gay, không phải cô gái này tin tưởng cái mồm thối của nó thật đấy chứ?
“Thu Hương…” Tôi bối rối lên tiếng khi đi bên cạnh cô ấy.
“Ừ?” Đừng nhìn tôi như thế được không, thật muốn nổi da gà thêm lần nữa.
“Tớ… tớ không giống như những gì mà bạn cậu nói đâu.” Tôi gãi đầu, không muốn nhắc đến cái chữ Gay tí nào.
“Là sao?” Cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng, rồi chạm vào bàn tay của tôi, “Là cậu không phải là người ngốc nghếch, hay là cậu, không phải Gay?”
Tôi ngẩn người, cứ đứng nguyên tại chỗ mà ngây ngốc.
Ừ, tôi không phải người đồng tính, tôi thực sự đã yêu một người con gái rồi. Nên làm ơn, đừng đối xử với tôi như thể tôi là một chàng trai ẻo lả nữa. Được không?
“Dù cậu có như thế nào…” Thu Hương đưa tay nhéo má tôi, “… Thì cậu vẫn là cậu mà thôi. Đừng bực mình vì những lời châm chọc không hay. Chẳng phải chỉ cần có một người hiểu cậu, là đủ rồi hay sao?”
Tuy trên má truyền đến cảm giác ngứa ngáy như kiến cắn, nhưng mà tôi vẫn thẫn thờ thả trôi mình trong dòng suy nghĩ bộn bề.
Đúng rồi, tôi chỉ cần, chỉ muốn một mình Diệu Linh hiểu tôi mà thôi.
Nhưng mà, cô ấy dường như chẳng thể nào hiểu nổi…
Bất chợt, lòng lại nhuốm một nỗi buồn mênh mang. “… Con bé sẽ không tha thứ cho cậu…”
~o0o~Tôi bê ly matcha thơm lừng đến bàn cho Diệu Linh, trịnh trọng nói : “Chúc quý khách ngon miệng.”
Cô ấy bĩu môi, nhìn tôi mà chun mũi : “Mặc bộ đồ này trông cậu giống con trai hàn quốc nhỉ? Muốn cắn một cái quá chừng.”

Bạo lực, lại muốn dùng bạo lực.
Tôi vội vàng lùi xa một bước chân, giả vờ vênh váo : “Xời, tớ mà lại. Cậu uống đi, tớ đi bưng đồ cho khách.”
Đúng vậy, chính xác là tôi đã vào làm ở Babi Coffe được gần hai tuần rồi, vậy mà nhiều lúc tôi vẫn vụng về ghê gớm. Tôi cuống cuồng trở lại nhận đồ uống và bưng đến bàn của hai cô gái ngồi bên cửa sổ. Vừa đặt được một ly sinh tố xuống, một cô đã giữ lại bàn tay tôi, nũng nịu : “Nè bạn nam, mình thấy không ổn rồi…”
Tôi lo lắng nhìn cô gái, ân cần hỏi : “Bạn làm sao vậy? Bạn không khỏe sao?”
Chỉ thấy cô gái còn lại cười khúc khích, nhưng cô gái này vẫn giữ lấy bàn tay tôi : “Bạn coi, bỏ bùa mê gì vào thức uống rồi… Sao mình không dứt ra được vậy?”
Ách, sao kì cục vậy? Tôi nhíu mày nhìn cốc nước soda ban nãy cô gái gọi. Hay do gọi nhiều đồ uống quá nên đau bụng mất rồi?
Đang lúc tôi đang khó xử, thì giọng nói lạnh lùng của Diệu Linh vang lên bên tai : “Anh phục vụ…” Cô ấy mỉm cười, “… Lại đây.”
Bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng, tôi vội rời bàn tay của cô gái kia mà đến bên cạnh Diệu Linh.
Chưa kịp mở miệng đã bị cô ấy hung hăng nhéo lấy tai, cười cười : “Bạn bỏ cái gì vào đồ uống của mình mà sao nó thúi hoắc vậy.” Rồi quay sang chị Phạm Bình mà nói, “Chắc em mượn bạn này một lát chị ạ.”
Đau thất kinh tôi. Tôi sợ hãi nắm lấy cánh tay của cô ấy, nhưng cũng không dám dùng lực vì sợ cô đau. Tôi bèn năn nỉ : “Diệu Linh, tha cho tớ đi…”
Thậm chí chị Phạm Bình còn nhún vai một cái, dung túng cho hành động bạo lực của Diệu Linh. Mấy cô gái ngồi xung quanh hình như cũng vì cái hành động ác nữ của Diệu Linh mà làm cho chột dạ, ai cũng giả vờ ngoảnh đi chỗ khác mặc dù đã thấy tôi là nạn nhân đang hứng chịu bàn tay véo đến nhức nhối.
Diệu Linh cứ thế lôi xềnh xệch tôi ra ngoài. Sau đó mới chịu buông tay ra.
Tôi ấm ức xoa xoa cái tai đỏ như cà chua của mình, muốn phản kháng dã man. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang có dấu hiệu nổi điên kia, tôi chột dạ, đanh cười hì hì : “Tớ, tớ đổi cốc nước khác cho cậu.”
“Không.”
Lại nữa rồi đấy. Đích xác một chữ “Không” cũng nói lên được cô ấy đang bực mình.
Tôi lại xuống nước mà năn nỉ : “Hay là tớ đền nhé.” Chiêu này xài mãi không chán.
“Đền cái gì?” Cô ấy vẫn giận dỗi, nhưng mà cũng nguôi ngoai rồi.
Dù chả biết vì sao tự nhiên lại nổi nóng như thế, tôi vẫn cố giả vờ ngọt ngào : “Bất cứ cái gì cậu muốn.”
Diệu Linh ngẫm nghĩ một hồi, rồi tự dưng cười lưu manh.
Sống lưng tôi lạnh toát.
“Cậu nhớ lời nhé.” Cô ấy vẫn là rất nguy hiểm.
Tôi chết chắc rồi!
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận