Nếu Anh Nói Rằng Anh Yêu Em

Tới tận tối khuya, tôi mới dám lò dò vác mặt về nhà. Lén lút mở cửa, tôi phát hiện ra mẹ tôi vẫn đang ngồi ở phòng khách coi ti vi. Thở dài một tiếng, tôi lò dò lê cái thân ê ẩm vào trong nhà, hô một tiếng : “Con chào mẹ.”
Mẹ tôi giật mình, hình như định quay ra chửi tôi, nhưng nhìn thấy cái mặt bầm dập của tôi, mẹ tôi bỗng dưng sững người.
Chết toi tôi rồi.
Ngay sau đó, một trận cuồng phong xoáy thẳng vào lỗ tai : “Thằng ranh này, mẹ nuôi mày khốn lớn để làm người tử tế, chứ có nuôi mày để mày đi đánh nhau đâu hả?”
Nói rồi, mẹ tôi đứng dậy, với cái chổi quét nhà ngay gần đó. Biết ngay mà, có sai đâu. Thế là tôi vội vã trốn biệt sau một cái ghế, thò mặt ra nói với mẹ : “Ai bảo mẹ là con đánh nhau chứ? Là hôm nay con ngã xe đấy. Không thương thì thôi mà còn định oánh thêm.”
“Mày nghĩ mày nói thế là mẹ tin à?” Mẹ tôi khua cái chổi về phía tôi, quát : “Thằng mất dạy, mày đánh nhau với ai, hả?”
Tôi né cái cán chổi, trèo hẳn lên ghế, một mình diễn vở tuồng như cơm bữa với mẹ : “Mẹ chỉ tin mấy bác hàng xóm.”
“Mày còn cãi nữa, mẹ đuổi mày ra khỏi nhà, xuống đây.”
Vốn là mẹ chẳng bao giờ đuổi được con ra khỏi nhà đâu.
“Mặt mũi mày như thế kia, không đánh nhau thì là cái gì?” Mẹ tôi chỉ chỉ cái chổi lên mặt mũi tím bầm của tôi, trừng mắt quát.
“Là ngã đập mặt xuống đất đó.” Tôi giả vờ cáu giận, “Thằng cha đi đằng sau phóng nhanh vượt ẩu, đâm trúng đít xe của con, làm con ngã dập mặt xuống cống rãnh. Mẹ ngửi đi, bây giờ vẫn còn thối um lên đây này. Còn chưa cho con đi tắm rửa?”
Mẹ tôi nghệt ra một lúc, rồi hít hít ngửi ngửi, cuối cùng phán : “Ừ mày đúng là thối thật.”
Con chỉ chém gió vậy thôi, sao mẹ nỡ nghĩ con là Nguyễn Văn Cứt mà bảo con thối thật chứ?

Tôi đau khổ nhìn mẹ, thật muốn dơ cái nách thơm tho lên cho mẹ ngửi thử. Đã thấy mẹ vứt chổi xuống, thở dài rồi nói : “Lớn đầu rồi, đi với đứng chẳng để ý gì cả. Thôi lên tắm rửa đi rồi lấy thuốc bôi. Con với chả cái, mất dạy.”
Dù là mẹ cứ liên tục mắng, nhưng tôi biết là mẹ thương tôi nhiều chứ. Thế là tôi nhảy phốc xuống, ôm mẹ một cái rồi bay lên nhà.
Tự dưng lại hết cả mệt mỏi, tôi thong thả tắm rửa, còn ngâm nga vài câu hát nữa. Nhưng đến lúc nhìn mình trong gương, tôi giật mình. Cái đệch, sao bọn khốn cứ nhằm vào mặt tôi mà đấm thế? Mai đi học tôi phải làm sao đây?
Diệu Linh mà thấy, cô ấy sẽ nói gì không biết?
Hay mai dùng phấn trang điểm của mẹ đậy lại nhỉ? Nhưng thực sự tôi bị tởm lợm mấy cái gì mà chát chát lên người. Thế là nhất quyết lắc đầu, tôi không thể đậy được mấy cái vết tím bầm này bằng phấn.
Nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc, tôi cũng có cách.
~o0o~“Phong gay, mày bị cái bếch gì thế?” Vừa nhìn thấy tôi, đồng chí bí thư đã nhíu mày mà chỉ chỉ.
Ây dà, để tao yên ổn một hôm đi. Chúng mày không thấy nhìn tao đáng thương lắm à?
“Mày có đúng thằng Phong gay không thế?” Lại một thằng cám lợn khác lên tiếng ngờ vực hỏi.
Bố mày đích xác là Vũ Phong, nhưng không có gay. Chỉ là hôm nay tao đeo thêm cái kính thầy bói, đeo một cái khẩu trang màu đen và đội cái mũ mò được dưới gầm giường đên lớp thôi, sao chúng mày cứ nhìn tao như người ngoài hành tinh thế?
Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, mặc kệ những ánh mắt nhìn mình kì quặc, hắng giọng rồi giả vờ nói : “Hôm nay tao lên sởi, chúng mày tránh xa tao ra một tí.”
Lập tức, chúng nó tránh xa tôi mấy chục thước. Mẹ tiên sư mấy thằng khốn, bạn với chả bè.
Tôi để mấy quyển vở lên mặt bàn, thầm thở dài tức anh ách. Cũng may trời mùa thu nên cũng không nóng nực, tôi mặc áo sơ mi dài tay thắt nút lên tận cổ để che đậy vết tích của vụ đánh nhau hôm trước. Từ bé đến giờ, hôm qua là lần đầu tôi với Mạnh Quân đánh nhau to đến thế. Lúc trước cũng chỉ bắt nạt mấy đứa trong xóm thôi, chứ cũng chả phải đánh chém gì cả. Quả này mà để mọi người biết, chắc chắn tôi sẽ trở thành chủ để hot trong cũng như ngoài lớp mất.

Cuối cùng thì Diệu Linh cũng đến lớp. Cô ấy ngó nghiêng khắp nơi, chắc là để tìm tôi rồi. Tôi thầm than khổ, nếu cô ấy biết tôi vừa đi đánh nhau như trẻ con, chắc chắn hình tượng zai ngoan trong mắt cô ấy sẽ sụp đổ cái rầm. Thế là tôi cúi thấp đầu, ráng đừng để lọt vào tầm ngắm của Diệu Linh.
Nhưng mà có đánh chết thì cũng chẳng ai ngu mà không nhận ra có một thằng như sát thủ bịt mặt ngồi rúm ró ở góc lớp. Cảm nhận được cái nhìn như cháy xém da đầu mình, tôi đành phải ngẩng mặt lên vẫy vẫy tay với Diệu Linh một cái. Chỉ thấy cô ấy nhíu mày nhìn tôi khó hiểu, rồi quay lưng đi lên phía trên ngồi.
Tôi thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng chính mình không thể ngờ trước được, trước giông bão trời luôn yên bình.

Diệu Linh giật phắt cái khẩu trang trên miệng tôi, lạnh lùng chỉ vào mấy vết rách nơi khóe miệng : “Đây là lên sởi à? Cậu tưởng đeo cái giọ mõm này vào là xong à? Còn cái kính này nữa…” Nói rồi, cô ấy lại hung hăng cướp luôn cái kính thầy bói trên mắt tôi.
Được thôi, là tôi che đậy không tốt chứ không phải mắt cô ấy tinh hơn cờ hó.
Tôi gãi gãi đầu, vội vàng giải thích : “Hôm qua bất cẩn thận đi xe ngã đập mặt xuống cống rãnh. Không sao, không sao.”
Cô ấy quay lưng, không thèm nhìn tới tôi nữa, lại giở cái giọng đanh đá chanh chua ra : “Cậu tưởng tớ tin à?”
Đương nhiên là không tin rồi.
Tôi cười cười. Nổi giận như vậy chắc là lo cho tôi lắm. Bỗng dưng trong lòng ngập tràn ấm áp.
“Còn đứng ì ra đấy à?” Diệu Linh phát tiết, quát nạt.

“Tới liền.”
Tôi mang một bụng vui vẻ mà cười toe toét chạy theo sau cô ấy.
Chính là, tôi đã biết cô ấy sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy, chỉ là, không ngờ…
“Cởi luôn quần ra.” Diệu Linh trừng mắt nhìn tôi.
Ách, cô ấy có biết tôi là con trai không thế? Tôi sống chết lắc đầu, cởi áo là quá lắm rồi. Nếu không phải vì cô ấy quát nạt, tôi sẽ trốn về với mẹ ngay chứ chẳng dại mà vác thân tới nhà cô ấy mà bị bắt lột đồ.
“Vũ Phong, cậu đánh nhau với ai?” Cô ấy nhìn những vết bầm trên người tôi, mặt mày xám xịt.
“Là… là ngã xuống cống… rồi bị xe đổ lên người…” Cái lí do này quả thực quá ngu xi.
“Nói thật nhanh lên.” Diệu Linh lạnh giọng, “Không tớ lột quần ném cậu xuống dưới kia đấy.”
Ôi mẹ ơi, ma nữ hiện hình. Tôi dở khóc dở cười cố nhích từng chút một ra phía cửa. Không ngờ Diệu Linh nhanh hơn một bước, chộp lấy cái quần tôi mà giữ lại.
“Có khai không?” Diệu Linh cắn một phát vào tay tôi.
Thật không ngờ cô ấy lại dùng chiêu này, tôi kêu la oai oái. Nhưng càng thấy tôi kêu đau, Diệu Linh lại càng dồn sức mà cắn. Trời phật phù hộ, sư tử đớp tôi.
“Có, tớ nói, tớ nói…” Tôi rống lên, “… Đau, cậu cắn đau quá đi mất.”
Lúc này, cô ấy mới buông tôi ra. Tôi lập tức thổi phù phù vào chỗ bị cắn. Mẹ ơi, in hằn cả hàm răng.
“Nói đi.” Diệu Linh khoanh tay trước ngực, đứng nhìn tôi như một kẻ phạm tội.
Tôi thở dài, đành kể hết sự tình cho cô ấy nghe. Chính là tôi cũng bớt đi mấy chi tiết như là tôi lao vào đánh hăng nhất hội, hoặc chi tiết đạp vào mông đít một thằng dã man nhất có thể…

“… Chuyện là như thế. Thật ra cũng không có gì to tát.” Tôi cười cười.
Lúc này cơ mặt của Diệu Linh mới giãn ra một chút. Cô ấy “hừ” một tiếng rồi ngồi xuống cạnh tôi : “Mau quay mặt ra đây.”
Mặt mũi như phân, quay ra để cô ấy chửi cho to đầu à. Thế là, tôi vẫn giữ nguyên hướng nhìn phía trước, coi bộ chẳng khác nào thanh niên nghiêm túc vừa bị bọn đầu gấu cho ăn đòn.
Bỗng nhiên thấy trên mặt ấm ấm, hóa ra Diệu Linh đã mang bàn tay mềm mại mà xoa xoa lên mấy vết tím tím trên mặt tôi. Cô ấy nhíu mày, hình như không hề hài lòng tí nào. Tôi sợ cô ấy lại nổi giận, định né đầu tránh ra. Nhưng đã bị Diệu Linh giữ lại, tay cô ấy nhẹ lướt lên vết rách trên khóe môi tôi.
Tôi ngẩn người. Nếu như cứ được ngồi mãi bên cạnh nhau như thế này, thì thật bình yên, thật hạnh phúc.
Nghĩ thế tôi cười ngớ ngẩn. Diệu Linh nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Rồi lại thấy bên má đau điếng, cô ấy lại dùng bạo lực rồi.
“Cười cái gì?” Diệu Linh ra sức mà nhéo má tôi, “Tớ còn chưa kiểm tra bên dưới, chả nhẽ muốn tớ lột quần cậu ra?”
Ách, lại nữa rồi. Thế là tôi không dám cợt nhả, ngồi nguyên vị trí cho cô ấy bôi thuốc.
Dù có đau thật, có xót thật đấy, nhưng mà trong lòng ấm áp lại thường.
Tôi không nhịn được mà nhếch nhếch khóe môi.
Lần nữa, Diệu Linh nhìn tôi khó hiểu. Nhưng rồi cô ấy còn xài bạo lực nữa mà thở dài : “Lần sau đừng có đánh nhau, nghe chưa? Nhỡ đâu có chuyện thì sao?”
Tôi mỉm cười không đáp.
Ngoài kia, bầu trời cao cùng những đám mây bồng bềnh nhẹ trôi, tôi lại thả hồn mình mà phiêu du.
Quảng cáo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận