Mưa Nhỏ Hồng Trần

Hứa Dực Trung ngây
người nhìn ánh đèn đó, miệng thở ra hơi lạnh. Sao anh luôn không kiểm soát được
bước chân mình? Nhất định là anh vui, rất vui vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt
đem làm việc, tuy nhiên, ánh đèn le lói trong đêm đông này lại khiến lòng anh
có gì áy náy và bất nhẫn?

Thư của Đồng Tư Thành gửi đến rất đều, mỗi tuần một
bức, Nghiêu Vũ đọc xong lại ném vào ngăn kéo. Cảm giác bỏng tay như cầm vật
nóng lúc mới nhận được bức thư đầu tiên không còn nữa, cô bình tĩnh đọc, nghĩ
tới lời anh năm xưa: Có lẽ em sẽ đau lòng, nhưng thời gian sẽ chữa lành vết
thương.

Nghiêu Vũ thở dài, đúng, thời gian hai năm, vết thương
đó không còn rớm máu. Ngoài nỗi xót xa vô hạn khi nhớ lại những ngày tươi đẹp
bên nhau, cô sống rất bình thường, lại còn đầy tự tin và hứng khởi với tương
lai.

Có lúc thậm chí cô không muốn nghĩ đến cuộc chia tay
năm xưa, không có cuộc chia tay ấy, tình yêu của cô và Đồng Tư Thành sẽ là một
dấu chấm câu viên mãn, cuộc chia tay khiến cho dấu chấm câu kia thêm một nét
bút đậm, biến thành dấu chấm than.

Bây giờ thư của Đồng Tư Thành lại làm cho dấu chấm câu
thêm cái đuôi, biến thành dấu phẩy, cô và anh vẫn chưa kết thúc, một kết cục
còn chưa biết.

Nghiêu Vũ nhìn bàn tay mình, dấu môi nhiệt thành và
nóng bỏng của Đồng Tư Thành in lên đó. Ngày ấy cô đã nghĩ, nụ hôn của anh sẽ
gắn với đường sinh mệnh trên bàn tay cô vĩnh viễn. Tại sao con người ta luôn
trải qua, rồi ngoái đầu nhìn lại, mới than lên, vĩnh viễn có nghĩa là vĩnh viễn
không tồn tại!

Con người sau khi lớn, mắt không còn trong sáng như
trẻ con. Người ta bảo, những gì mắt trẻ con nhìn thấy đều là những thứ sạch sẽ.
Khi lớn dần, nhìn càng nhiều, ánh mắt sâu dần, nặng dần, vẻ trong sáng dần dần
bị phủ lấp. Chỉ có lòng mình, Nghiêu Vũ nghĩ, chỉ có lòng cô, ở một góc sâu vẫn
còn một khoảng trong sạch, cho dù trái với quy tắc ngầm lưu hành trong xã hội,
cô cũng muốn bảo vệ cái khoảng trong sạch đó.

Cô liếc nhìn ngăn kéo, những lời cám dỗ trước đây Đồng
Tư Thành chưa viết hoặc chưa nói. Có lẽ anh lập trình máy tính chỉ gồm số 0 và
số 1 đơn điệu sẽ chân thực hơn những bức thư hoa lá kia.

Nhớ lại rất lâu, có lẽ đối với Đồng Tư Thành, thời đại
học cô quá đơn giản, giao tiếp đơn giản, yêu đơn giản và... đơn giản... không
cần những lời đó, tình cảm vẫn tự nhiên bộc lộ.

Có phải anh từ bản thân suy ra cảm giác của cô? Anh
tưởng cô sẽ thích những lời lẽ như trong tiểu thuyết đó? Anh chưa bao giờ thử
nghĩ cô là người thế nào, tại sao thích cô. Cũng như cô chưa bao giờ nghĩ tại
sao thích anh, anh là người thế nào.

Trong bức thư cuối cùng, Đồng Tư Thành nói đơn giản:
Xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, anh muốn làm lại từ đầu. Nghiêu Vũ đã thật sự nghe thấy
giọng nói của anh, thấm buồn và chân thành, trước mặt cô hình như lại hiện ra
đôi mắt Đồng Tư Thành nồng nàn như ngọn lửa ngày xưa.

Làm lại ư? Năm xưa anh không muốn cùng cô cùng nỗ lực,
giờ làm lại thế nào?

Có câu châm ngôn: Cười người nghèo không cười gái
điếm. Một câu nói thật bi ai! Nghiêu Vũ xưa nay không cho rằng nghèo là nhục
nhã, cô chỉ nghĩ, khi ông Trời bắt ta nghèo cũng chính là cho ta cơ hội thay
đổi nó. Đồng Tư Thành đã có cơ hội, nhưng anh không muốn để cô đi cùng.

Anh nói xin lỗi, lời xin lỗi đó là vì đã không cho cô
đi cùng hay vì nói lời chia tay làm cô tổn thương? Chẳng có gì phải xin lỗi,
Nghiêu Vũ đã không còn hận sự tuyệt tình của anh, cũng không hận việc anh đã
làm. Mỗi người có lập trường và cách nghĩ riêng, chẳng qua lập trường và cách
nghĩ của cô không trùng với anh.

Nghiêu Vũ không biết bản thân đã thay đổi thế nào
trong hai năm, chỉ biết, chắc chắn không còn là Nghiêu Vũ thời đại học.

“Nghiêu Vũ!”. Chung Cường gọi.

Nghiêu Vũ cụp ô, đi vào phòng làm việc của Chung
Cường, “Phó giám đốc, có chuyện gì?”.

“Hiện giờ cô chưa nhận việc gì phải không? Tập đoàn
Gia Lâm có mảnh đất ở khu Giang Dương sắp khai thác, giao cho chúng ta làm
quảng cáo, thiết kế quảng cáo khu chung cư của họ lần trước cô làm rất tốt, lần
này cô phụ trách luôn đi”.

Nghiêu Vũ ngó quanh không thấy người, khẽ nói, “Sư
huynh, việc của Gia Lâm từ nay đừng giao cho em”.

“Tại sao? Gia Lâm và Đại Đường quan hệ rất tốt, nếu cô
làm khách hàng này hài lòng, công việc về
sau còn nhiều, chẳng phải cô cần tích tiền mua nhà ư?”. Chung Cường giao cho
Nghiêu Vũ là có ý ưu tiên cô.

Thu nhập của hầu hết nhân viên trong công ty gồm lương
chính và tiền thưởng, chuyên thiết kế như Nghiêu Vũ, nếu không có việc, mức
lương chỉ có một ngàn hai, lần trước thiết kế quảng cáo khu chung cư của Gia
Lâm tổng thu nhập được hơn ba ngàn.

Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao Nghiêu
Vũ từ chối, hạ giọng nói nhỏ: “Bao nhiêu người muốn nhận việc của Gia Lâm, biết
không!”.

Nghiêu Vũ cảm kích, “Sư huynh, nhưng mà em...”.

“Nghiêu Vũ! Cô cứ coi đây là cơ hội kiếm tiền. Thời
buổi này, kiếm tiền là thực tế nhất! Không nhận là thiệt thòi lớn!”.

Đúng vậy, việc đến tay, lại là khách hàng lớn như Gia
Lâm, một năm ít nhất cũng kiếm thêm mấy vạn. Nghiêu Vũ rốt cuộc làm sao? Chung
Cường dù ưu tiên cô, trước hết cũng xuất phát từ lợi ích của công ty. Phòng
thiết kế đâu phải chỉ có mình cô.

Cô từ chối việc làm, từ chối tiền, chỉ vì Đỗ Lối? Hay
do Đỗ Lối đã nhắm trúng Hứa Dực Trung? Tại sao cô muốn tránh Đỗ Lối? Thực ra là
tránh Đỗ Lối hay tránh Hứa Dực Trung? Nghiêu Vũ nghĩ đến lần Hứa Dực Trung mang
tài liệu giúp cô, nghĩ tới cảnh Đỗ Lối khoác tay Hứa Dực Trung ra khỏi quán
bar. Thấy Chung Cường nhắc đến công việc liên quan đến Gia Lâm, liền từ chối
một cách vô thức. Còn những nguyên nhân mơ hồ, cô không nói với Chung Cường.

“Lần trước cô làm khá tốt, có chuyện gì với Gia Lâm?”.

“Cũng không có gì, có lẽ lần trước làm vụ đó hơi mệt,
muốn nhận công việc nhẹ nhàng hơn”. Nghiêu Vũ cố tìm lí do, cười thật tươi nói,
“Gia Lâm là khách hàng lớn, chắc chắn còn những việc khác nữa đúng không? Ông
anh?”.

Chặt đổ cây để khỏi nghe quạ kêu! Dứt khoát không liên
quan! Như vậy mới dễ sống. Nghiêu Vũ ra quyết định.

Chung Cường lắc đầu, nói: “Thôi được, đúng là không
biết điều! Chẳng lẽ còn phải nài nỉ xin cô kiếm tiền? Nhưng mà tôi đã giúp, cô
cũng phải giúp tôi một việc”.

“Việc gì?”.

“Cô bạn xinh đẹp của cô?”. Chung Cường không quên Trần
Tuệ An anh nhìn thấy hôm dự tiệc.

“Chuyện này, thưa sếp làm sếp thất vọng rồi, người ta
đã có chồng!”. Nghiêu Vũ cười ha hả.

“Vậy cô còn cô bạn nào đẹp như thế nữa không?”.

“Có!”.

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật, anh cũng quen!”.

Chung Cường băn khoăn nhìn cô. Nghiêu Vũ cười tinh
quái, “Đỗ Lối! Khoa Văn, còn đẹp hơn Tuệ An, chính là cô ta!”.

“Con nhỏ này! Dám đùa ta!”.

Nghiêu Vũ không hiểu.

“Người đẹp như Đỗ Lối, anh cô có nuôi nổi không? Thế
mà cũng làm mối! Anh vẫn thích kiểu dịu dàng!”.

Chung Cường vẫn mơ màng nhớ tới vẻ đẹp dịu dàng của

Tuệ An.

Nghiêu Vũ bụm môi cười, “Vậy sếp cứ từ từ mà mơ, em đi
đây, có việc gì khác báo anh Triệu giao cho em!”.

Cô ngồi trong phòng làm việc nhẩm tính tháng trước do
thiết kế quảng cáo cho Gia Lâm cả lương lẫn thưởng tổng cộng được tám ngàn,
không có khách hàng lớn như thế lương bình quân chỉ ba bốn ngàn. Càng tính càng
nát ruột! Nếu được mấy vạn, có khi cô nhận làm cũng nên. Xem ra chẳng phải mình
hào hiệp gì, mà là tiền chưa đủ cao, nghĩ vậy lại thấy buồn cười.

“Nghiêu Vũ, việc của Gia Lâm lần trước làm rất tốt,
sao lần này lại không giao cho chị?”. Tiểu Điền
thấy chị Đường phấn khởi nhận việc, buột miệng hỏi nhỏ.

“Không thể một mình tranh làm hết, mọi người thay nhau
làm!”.

Phòng thiết kế của Đại Đường có bốn người, Nghiêu Vũ,
Tiểu Điền, chị Đường và anh Triệu. Anh Triệu là trưởng phòng, ngoài những vụ
lớn, bình thường đều do ba người đảm nhiệm. Nghiêu Vũ nghe Tiểu Điền nói vậy
cảm thấy không nhận cũng tốt, nếu mình độc chiếm Gia Lâm, người khác sẽ không
vui.

Sực nhớ Thiên Trần bị cảm. Không biết đã khỏi chưa,
liền gọi điện, máy bận. Vừa cúp máy, lại có người gọi, Nghiêu Vũ nghe điện phấn
khởi, “Thiên Trần, đang định gọi cho cậu”.

“Bây giờ đừng gọi, một tiếng nữa, nhớ đấy, khoảng hơn
sáu rưỡi gọi lại! Đúng, phải là một giọng đàn ông, đừng dùng máy của cậu! Cứ
nói là cơ quan có việc gọi đi phỏng vấn! Mẹ mình đến rồi, cúp máy đây".
Giọng Thiên Trần rất nhỏ, rất vội vàng.

Nghiêu Vũ cười vang, không nói cũng biết, tối nay
Thiên Trần định thoát khỏi chiếc lồng chim. Cô ngẫm nghĩ, quay trở về phòng
Chung Cường, “Ông anh, mấy lần muốn mời anh đi ăn, tối nay rảnh không?”.

“Tốt quá!”. Chung Cường nhận lời ngay.

Trời tối dần, ven sông đèn sáng như sao, Nghiêu Vũ mời
Chung Cường đến ăn ở quán cá ven sông. Quán nhỏ đã cũ. Diện tích không lớn, bên
trong chỉ có năm, sáu chiếc bàn, đó là những quán cũ còn sót lại
từ ngày trước. Nghiêu Vũ quen ngồi bên cửa sổ, gọi món một cách thành thạo.

“Sao lại tìm đến chỗ này?”.

“Hồi đại học hay đến, ông anh, cá ở đây ngon tuyệt”.
Nghiêu Vũ biết, có những thói quen của mình đã gắn với Đồng Tư Thành, ví dụ sưu
tầm ly rượu, ví dụ đến quán cá ngày trước Đồng Tư Thành đưa đi.

Không phải vì nhớ, vì hoài niệm mà làm như vậy, chỉ là
trong thói quen lại chứa những hồi ức cũ
một cách vô thức.

Nồi lẩu sôi lục bục, tỏa mùi thơm phức. Cô hít sâu một
hơi, mùi thơm kích thích khẩu vị, “Ông anh, ở đây có tôm chiên, cá nhỏ rán giòn
cũng ngon, chúng ta ăn đồ vặt trước chứ?”.

“Ừ”.

“Ông anh, lát nữa anh giúp em một việc được không,
khoảng hơn sáu rưỡi”. Nghiêu Vũ gắp một con tôm, vừa ăn vừa nheo mắt nhìn Chung
Cường, nhiệm vụ Thiên Trần giao nhất định phải hoàn thành.

Chung Cường buồn cười nhìn cô, “Em có lòng mời anh đi
ăn, nói đi, xem anh có làm được không!”.

“Ô, em thật sự muốn mời anh, việc em nhờ chỉ là gọi
một cú điện, anh gọi giúp em một cú điện thoại!”. Nghiêu Vũ vội thanh minh.

Thời tiết tháng mười hai thỉnh thoảng có mưa bay,
Nghiêu Vũ ngồi trong quán ăn rất hào hứng, trời lạnh căm căm, ăn cá nóng hổi,
thật quá hạnh phúc.

Không chỉ ngồi với người yêu mới hạnh phúc. Nghiêu Vũ
hài lòng cười, cô thường cảm thấy hạnh phúc. Làm xong một thiết kế thấy hạnh
phúc, ăn một bữa ngon thấy hạnh phúc.

Tri túc thường lạc, biết tự hài lòng là sướng! Mình
như thế này cũng là tự hài lòng sao? Nghiêu Vũ không rõ lắm phạm trù khái niệm
đó, chỉ nghĩ, nên trân trọng hiện tại.

Xem đồng hồ, thầm nghĩ Thiên Trần đang nóng ruột chờ
điện thoại, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, phiền anh gọi giúp cho bạn em,
cô ấy...”.

Nghiêu Vũ nhìn thấy một người cao lớn đi vào quán,
liền im bặt, hi vọng anh ta không nhìn thấy cô. Nghiêu Vũ cúi đầu, nói tiếp:
“Nói là cơ quan có việc gấp cần đi phỏng vấn, bảo cô ấy đến ngay...”.

“Phó giám đốc Chung! Thật khéo, hai người cũng đến ăn
ở đây?”. Hứa Dực Trung niềm nở chào hỏi. Hôm đó anh để Trương Lâm Sơn say mềm,
bị Tuệ An chỉnh một trận, tối nay mời vợ chồng họ đi ăn để chuộc tội. Tuệ An
nói hồi đại học thường đến quán này, không ngờ gặp Nghiêu Vũ và Chung Cường.

Chung Cường ngoái đầu nhìn thấy Hứa Dực Trung hồ hởi
chào, “Phó tổng Hứa đi một mình hay với bạn?”.

Vợ chồng Trương Lâm Sơn chưa đến, anh đến trước, kéo
ghế bên cạnh ngồi xuống, “Hẹn bạn rồi! À, Nghiêu Vũ, tôi hẹn vợ chồng Trương
Lâm Sơn, ngồi chung bàn hay ngồi riêng?”.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hứa Dực Trung
cười cợt rõ ràng đang nói, có cả Trần Tuệ An ở đây, cô vẫn từ chối tôi?

Trần Tuệ An cũng đến, vậy còn nói gì? Đương nhiên là
ngồi cùng, mặc dù Nghiêu Vũ rất không muốn ngồi cùng Hứa Dực Trung, nhưng có
Tuệ An, lẽ nào ngồi riêng? Cô nhìn Chung Cường, “Ông anh, phó tổng Hứa có hẹn
một người bạn cũng là bạn em hồi đại học, ngồi cùng được không?”.

“Đông người càng vui, đương nhiên là tốt!”. Chung
Cường vui vẻ nói.

Nghiêu Vũ nhớ việc Thiên Trần nhờ, lại nhắc Chung
Cường. Thấy xung quanh ồn ào, Chung Cường cười đứng dậy ra ngoài gọi điện.

Bên bàn chỉ còn hai người, Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ thong thả ăn cá rán, hỏi Hứa Dực Trung: “Tuệ An nói với anh, cá ở đây
rất ngon phải không?”.

“Đúng, hồi đại học các cô thường đến đây?”.

“Vâng!”. Nghiêu Vũ trả lời đơn giản.

Trước đây Đồng Tư Thành hay đưa cô đến, cô cũng thường
dẫn Thiên Trần và Tuệ An đến ăn.

Cô thầm nghĩ, tất cả đã thành quá khứ, thời gian đã
phủ bụi lên chuyện xưa, đừng nên nghĩ nữa, liền cười vui vẻ, “Tôi thích ăn cá,
ở đây vừa rẻ vừa ngon, mời khách cũng không mất mấy tiền, nên mời sếp Chung đến
đây”.

“Thì ra mời khách cũng tính toán sợ tốn tiền?”. Hứa
Dực Trung trêu cô.

“Đúng, đắt là không mời nổi, có lòng đến là được”.
Nghiêu Vũ cười thầm, cảm thấy mỗi người trong cuộc sống đều như một diễn viên,
thay đổi sắc mặt còn hơn diễn viên đại tài, hơn nữa lúc nào cũng có thể thay
chiếc mặt nạ khác mà không để lại dấu vết.

Cô thể hiện thái độ bạn bè bình thường đối với Hứa Dực
Trung, cố gắng tranh1 những
cử chỉ thân thiện của anh ta khiến cô băn khoăn. Nghiêu Vũ tin đây là thái độ
bình thường nhất, tốt nhất đối với Hứa Dực Trung. Nhớ lại lần gặp gần nhất, anh
ta cùng Đỗ Lối uống rượu rất thân mật, nên càng không muốn dây dưa với anh ta.

Hứa Dực Trung vừa ăn, vừa nhìn Nghiêu Vũ. Một khuôn
mặt không son phấn, cô và Đỗ Lối là hai khí chất khác hẳn. Nhìn Đỗ Lối thấy
đẹp, còn nhìn cô lại thấy dễ chịu. Rồi bỗng nghĩ, nếu Nghiêu Vũ mắt cũng long
lanh tình tứ nhìn anh như Đỗ Lối, trông sẽ thế nào? Anh lại lập tức phủ định ý
nghĩ, mặt cô bình lặng không cảm xúc cơ hồ muốn nói, “đời này không thể”, lòng
bỗng ngao ngán.

“Ánh trăng lạnh, ở hai đầu vực thẳm...”. Nhạc chuông
vang lên. Nghiêu Vũ lục túi xách lấy điện thoại, đã thấy Hứa Dực Trung đang
nghe máy, “Vâng, vâng, được, biết rồi, hẹn lần sau”.

Hứa Dực Trung tắt máy nhìn thấy ánh mắt lạ lùng của
Nghiêu Vũ, hiểu ra bật cười: “Bài hát rất hay, tôi lấy làm nhạc chuông”.


Hừ! Bài hát hay?! Nghiêu Vũ chẳng biết nói sao, cúi
đầu ăn. Trực giác bảo cô, Hứa Dực Trung nhất định là cố ý, nhưng nhạc chuông
không có bản quyền, anh ta muốn dùng, ai làm gì được.

“Không phải tôi cố ý dùng nhạc chuông giống cô”. Giọng
Hứa Dực Trung nghiêm túc, “Nếu khó chịu, cô có thể thay bài khác!”.

“Tại sao!”. Nghiêu Vũ buột miệng, bài hát này cô dùng
trước, cớ gì anh ta bảo cô thay, vô lí!

Nhìn Nghiêu Vũ hậm hực, anh lại buồn cười, cảm thấy
trêu chọc cô cũng rất thú vị.

“À, Trần Tuệ An và Sơn Tử có việc gấp không đến được”.

“Ô!”. Nghiêu Vũ nhìn anh, thầm nghĩ, vậy là mất công
mời anh ta ngồi cùng.

“Nếu sớm biết đã không cho tôi ngồi cùng, đúng không?
Dù gì cũng không nên để tôi ngồi một mình mới phải! Còn gì là hứng!”. Hứa Dực
Trung đọc ngay ý nghĩ của cô.

Nghiêu Vũ giả bộ cười, “Quán nhỏ, sợ phó tổng Hứa
không quen”.

“Sao lại không quen, chỉ cần ngon, chỗ ngồi không quan
trọng, với món ăn tôi chỉ kén
mùi vị”. Hứa Dực Trung nói tiếp, “Cô không nên hẹp hòi như thế, chỉ mời sếp của
cô, thêm mình tôi cũng khó chịu?”.

“À, không!”. Nghiêu Vũ nhìn thấy Chung Cường bước vào,
vội nở nụ cười tươi, “Có thể mời phó tổng Hứa ăn cơm đã là vinh hạnh, phó tổng
không chê là tốt rồi!”.

“Nghiêu Vũ, bạn cô thật thú vị, tôi vừa mở miệng đã
thấy cô ấy cuống quýt, vâng vâng tôi sẽ đến ngay, sau đó lại có người gọi lại
xác nhận, chuyện gì mà phải bày binh bố trận ghê thế?”. Chung Cường nhớ tới
giọng nói đầy nghiêm trọng trong điện thoại lại thấy buồn cười.

“Bạn em, có người mai mối, mẹ bắt đi gặp mặt, cho nên
cô ấy tìm cách trốn. Ha ha, xem mặt”.

“Chung Cường, tôi gọi thẳng tên, anh cũng đừng Hứa
tổng làm gì, tuổi cũng xấp xỉ, gọi tên cho tiện”. Hứa Dực Trung xen lời. “Bạn
tôi không đến được, hôm nay nhờ phúc của anh, tôi được Nghiêu Vũ chiêu đãi”.

“Thế nào là tuổi cũng xấp xỉ, đã U30 rồi còn bảo xấp
xỉ”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm.

Giọng cô rất nhẹ, Chung Cường đối diện cúi đầu ăn,
không nghe thấy, Hứa Dực Trung bên cạnh lại nghe rõ. Anh phớt lờ, nâng ly với
Chung Cường. Anh quyết định bắt đầu từ bạn bè. Chỉ có
tiếp xúc, hiểu Nghiêu Vũ, anh mới có thể lí giải cảm xúc mập mờ đối với cô.

Hai người đàn ông lát sau đã thân thiết, nhăn nhở gọi
nhau anh anh em em. Hứa Dực Trung cười ha hả nói, “Nghiêu Vũ, dự án mới của
chúng tôi cô làm chứ?”.

Chung Cường và Nghiêu Vũ nhìn nhau. Chung Cường nói,
“Xin lỗi, Nghiêu Vũ có việc, đã giao cho người khác, thiết kế cũng rất cừ, đảm
bảo bên đó hài lòng”.

Nghiêu Vũ cảm kích nhìn Chung Cường, thuận tay gắp cho
anh miếng cá để tỏ lòng cảm ơn. Chung Cường nén cười chấp nhận nịnh bợ của
Nghiêu Vũ. Mắt liếc hai người trước mặt, thầm nghĩ, có phải Nghiêu Vũ không
nhận việc của Gia Lâm là vì Hứa Dực Trung?

Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ vội vàng gắp cá cho Chung
Cường, lại buồn cười, đúng là cố tình nịnh bợ.

Cô không muốn qua lại với Gia Lâm như vậy sao?

Không! Không muốn qua lại với anh như vậy sao? Thái độ
đó Hứa Dực Trung gọi là: Khiêu khích!

Anh rút điện thoại thong thả nhắn mấy cái tin, thấy
hồi âm liền cười: “Chung Cường, Giáng sinh và tết Dương lịch sắp đến, Giáng
sinh năm nay tập đoàn chúng tôi tổ chức hoạt động vui chơi mấy ngày liền ở khu
nghỉ dưỡng suối nước nóng, tôi đã trao đổi với tổng giám đốc Vương của các cậu,
thời gian hơi gấp, phòng kế hoạch của tập đoàn đang tập trung vào dự án mới,
chương trình vui mừng Giáng sinh và thiết kế trang trí các hoạt động của cả năm
mới đều giao cho công ty các cậu làm. Ý Vương tổng là giao cho Nghiêu Vũ”.

Chung Cường ngẩn người, giám đốc đã quyết, chỉ có chấp
hành. Anh liếc Nghiêu Vũ, “Được rồi, giám đốc Vương quyết định là được”.

Nghiêu Vũ đang ăn miếng cá, không hiểu sao bỗng thấy
không ngon nữa? Đã dứt khoát từ chối việc của Gia Lâm, còn đang xót ruột vì
tiền bay mất, bây giờ việc vẫn đến tay, cô nhăn nhó, rút cuộc việc này là tốt
hay xấu?

“Nghiêu Vũ, thời gian rất gấp, vốn dĩ giám đốc Vương
lát nữa gọi điện cho các bạn, tôi gặp các bạn nhân tiện nói luôn. Hôm nay thứ
bảy, ngày mai phải có kịch bản cho chương trình! Thứ năm đã phải hoàn thành
trang trí khu vui chơi. Từ thứ sáu đến chủ nhật là chương trình vui chơi mừng
Giáng sinh kéo dài ba ngày. Chúng tôi đã cho quảng cáo rồi”. Hứa Dực Trung thấy
Nghiêu Vũ ngồi ngây, bỗng sướng phát điên.

Anh giả bộ nghiêm trang thở dài, “Quảng cáo dự án mới
của chúng tôi phải ra trước Tết, quả thật
chưa có chuẩn bị chút nào cho chương trình mừng Giáng sinh, vì vậy quyết định
giao tất cả cho Đai Đường, lần này cô vất vả rồi. Tôi và giám đốc Vương bên đó
đã thỏa thuận, bắt đầu từ ngày mai tập đoàn chúng tôi sẽ tính tiền làm thêm cho
nhân viên”.

Nghiêu Vũ thầm tính, thời gian một đêm, anh ta chỉ cho
cô thời gian một đêm để hoàn thành kịch bản chương trình vui chơi mừng Giáng
sinh! Lại còn bố trí tiết mục, người dẫn chương trình, anh ta có lương tâm
không? Cô trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, nói thủng thẳng: “Tôi hỏi lại giám đốc
Vương!”.

Hứa Dực Trung hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối,
lập tức gọi cho Vương Lũy, “Lũy Tử à, Chung Cường, Nghiêu Vũ và tôi đang ăn
cơm, chính là chương trình liên hoan mừng Giáng sinh, anh cũng biết, thời gian
rất gấp, anh nói với họ một câu”.

Chung Cường đón điện thoại, ậm ừ vài câu đưa cho
Nghiêu Vũ.

“Nghiêu Vũ, cô cứ lên kịch bản chương trình liên hoan
trước, tôi bảo Tiểu Điền liên hệ người dẫn chương trình và biểu diễn ca nhạc.
Phải làm thật tốt, nếu thành công nhất định hậu thưởng các bạn!”. Vương Lũy nói
mấy câu cúp máy.

Nghiêu Vũ và Chung Cường trố mắt nhìn nhau rất lâu.
Hứa Dực Trung nhìn thái độ của Chung Cường và Nghiêu Vũ không nhịn được cười,
hỏi lại Vương Lũy ư? Một việc tốt như thế rơi vào đầu anh ta, anh ta cười còn
không kịp sao còn từ chối? Anh giả bộ than thở, “Thời gian rất gấp, rất xin
lỗi, hôm nay coi như tôi mời hai người”. Nói xong còn gắp cho Nghiêu Vũ miếng
cá, “Cá ở đây đúng là rất ngon, cô Nghiêu ăn nhiều một chút”. Nghiêu
Vũ lặng thinh, lòng ngán ngẩm, lại còn
có chuyện ép người ta kiếm tiền! Cô cảm thấy miếng cá Hứa Dực Trung gắp cho cô
quá nhiều xương dăm. Chợt nghĩ câu nói trong tiểu thuyết Vòng
đời vây bủa[1] của
Tiền Chung Thư: Sự độc ác của con người thật thà như hạt sạn trong cơm và xương
dăm trong cá, khiến người ta phải chịu nỗi khổ bất ngờ không thể lường trước.
Hứa Dực Trung đột nhiên muốn cô thức đêm làm cho xong công việc chẳng khác nào
sự độc ác kia, khiến cô chối không được, nhận không xong.

[1] Một tác phẩm kinh điển mà bộ Giáo
dục Trung Quốc quy định học sinh bắt buộc phải học. Đã được xuất bản tại Việt
Nam.

Đằng nào việc cũng rơi xuống đầu, làm sớm vẫn tốt hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dực Trung, “Yêu cầu thế nào?”.

“Mừng Giáng sinh thật rôm rả, cộng với tiết mục đặc
sắc của chúng tôi, khiến người ta nhìn thấy là muốn đến, nhất định phải đặc
biệt! À, các khu suối nước nóng khác chắc đều có những hoạt động thu hút

khách, chúng tôi đặt một số giải thưởng lớn, giải cao nhất là hai ngàn đồng.
Tổng số tiền chi cho giải thưởng tôi không nhớ rõ lắm, đợi lát nữa sẽ đưa tư
liệu cho cô”.

Nghiêu Vũ không còn tâm trạng để ăn, nhìn đồng hồ đã
hơn tám giờ, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, lần này quá gấp, ngày mai đã
phải xong, em nghĩ nên lấy tư liệu sớm để còn làm ngay, anh xem...”.

“Tôi cũng ăn xong rồi, đi thôi, lấy tư liệu về làm cho
sớm!”. Chung Cường đã đoán ra, nếu tối nay không gặp họ, Hứa Dực Trung đi đâu
đòi thiết kế chương trình ngay sáng mai? Nhưng anh không tiện lên tiếng, chuyện
này giám đốc đã quyết, chỉ có Nghiêu Vũ phải vất vả suốt đêm.

Chung Cường lái xe đi, Nghiêu Vũ không ngờ, đi ăn một
bữa cá cuối cùng phải thức đêm làm việc, lại là việc của Gia Lâm mà cô không
muốn liên quan, lòng không khỏi ấm ức.

“Đến công ty tôi làm hay là mang về nhà làm?”. Hứa Dực
Trung vừa lái xe vừa hỏi cô, vẻ ấm ức của Nghiêu Vũ anh nhìn thấy hết, thở mạnh
từng hơi như xả ra nỗi bực trong lòng bấy lâu. Tối nay tuy lạnh, nhưng không
khí đêm mưa lạnh một cách trong lành vô cùng dễ chịu!

Sự đời chẳng có gì tuyệt đối! Anh tán đồng quan điểm
này. Nghiêu Vũ đã không động lòng bởi vẻ điển trai của anh, cũng không màng
tiền bạc của anh, anh nhất định dùng hai thứ đó để đập cô choáng váng! Không
cần anh đập, chỉ cần bỏ tiền để Vương Lũy đập!

Anh bất chợt nảy ra ý định giao hết cho Đại Đường phụ
trách tổ chức chương trình mừng Giáng sinh, lúc đầu cũng thấy như vậy sẽ tốn
kém hơn, nhưng lại nghĩ, công ty quảng cáo chuyên nghiệp làm sẽ hiệu quả hơn,
mất ít tiền nhưng lại được cái lợi khác. Hứa Dực Trung tìm ra đầy đủ lí do để
công tư lẫn lộn.

Nghiêu Vũ không bằng lòng, anh đã nhìn ra, nhưng cô
vẫn nhận, lại còn lập tức quay về bắt tay vào việc. Hứa Dực Trung cực kì hài
lòng bởi ý nghĩ bất chợt đó. Vừa có thể làm tốt chương trình Giáng sinh ở sơn
trang, vừa cải thiện tâm trạng của mình. Nếu không có Nghiêu Vũ ở đây, anh rất
muốn cười thật to.

“Tôi quen làm ở nhà”. Đến tập đoàn Gia Lâm? Làm gì có
chuyện! Ngộ nhỡ gặp Đỗ Lối, mình lại phải tỏ ra ngại ngùng như xâm phạm địa bàn
của cô ta!

Hứa Dực Trung đưa Nghiêu Vũ về nhà. Xuống xe, anh giao
cho cô chiếc USB, “Tư liệu đều trong đó”.

“Quảng cáo của công ty?”.

“Đều ở trong đó!”.

Nghiêu Vũ đón chiếc USB rồi đi ngay, không biết phải
làm đến lúc nào, vừa than thở mình xúi quẩy, lại phải nghĩ đến món tiền kiếm
được để tự an ủi, đi được mấy bước, không thể nén được nữa, cô ngoái đầu nhoẻn
cười với Hứa Dực Trung, “Nhớ đấy, tiền làm thêm không phải tính từ ngày mai mà
tính từ tối nay! À, khoản tiền đó bên ấy tính thế nào?”.

“Một trăm đồng một ngày! Đêm nay vất vả cho cô rồi”.
Hứa Dực Trung cười tinh quái.

Nghiêu Vũ về nhà tắm táp, trước khi thức đêm cô muốn
mình phải sạch sẽ dễ chịu, hít một hơi khích lệ mình, mở máy tính bắt đầu làm
việc.

Không phải cô không biết, đây là ý nghĩ bất chợt của
Hứa Dực Trung, nếu tối nay không gặp anh ta chắc chắn không có chuyện. Cho dù
có, cũng không gấp như vậy, làm gì có chuyện cần ngay sáng mai.

Lấy ra tờ bạc một trăm đồng để lên bàn máy tính,
Nghiêu Vũ thỉnh thoảng lại liếc mắt, miệng liên tục lẩm bẩm, đây là làm thêm,
vì tiền, vì tiền! Làm thêm một tuần là được bảy trăm, cộng thêm tiền thưởng sẽ
có bốn ngàn, một tháng có thể mua được bốn mét vuông nhà.

Hứa Dực Trung hà tất phải thù cô như thế? Dám dùng
tiền để đập cô? Nghiêu Vũ viết được một lát, lại nghĩ đến chuyện đó, anh ta dù
tỏ ra nghiêm túc đến mấy, cô cũng không dám tin nửa chữ. Lại nghĩ đến những lần
tiếp xúc gần đây với Hứa Dực Trung, anh ta vui vẻ mang tài liệu giúp cô, cô còn
mời anh ta một chầu Hamburger ở nhà hàng Macdonal. Lòng người vẫn thế, Nghiêu
Vũ thở dài.

Cô lấy tờ giấy, vẽ một cái đầu lợn to đùng, viết ba
chữ “Hứa Dực Trung” để lên tờ bạc một trăm, nhìn tờ bạc, nhìn hình vẽ đầu lợn,
lại cắm cúi làm.

Nghiêu Vũ vừa đi, Hứa Dực Trung ngồi trong xe bật cười
ha hả. Anh tưởng tượng cảnh Nghiêu Vũ với đôi mắt
thâm quầng như gấu trúc, đến công ty cung kính đưa kịch bản cho anh, còn anh
với dáng vẻ bề trên, bới lông tìm vết yêu cầu cô chỉnh sửa chẵn một ngày nữa,
nghĩ vậy thấy khoái chí vô cùng!

Anh đã nói với Vương Lũy, lần này cần gấp, việc tìm
người dẫn chương trình và ban nhạc, Gia Lâm sẽ phối hợp, quảng cáo cũng ra rồi,
chương trình cho dù thứ ba mới hoàn thành, thứ năm cũng có thời gian chuẩn bị
thỏa đáng. Anh sung sướng đắc ý, mọi hậm hực vì bị Nghiêu Vũ phớt lờ lập tức
biến mất.

Hứa Dực Trung ung dung trở về nhà tắm rửa, lên mạng
chơi game Truyền kì. Lâu lắm không có tâm
trạng hưng phấn như vậy, trong game hôm nay anh giết người cũng đặc biệt hưng
phấn! Đến mười một rưỡi, tắt máy tính, đặt mình xuống là ngủ, ngủ sớm dậy sớm,
làm việc nghỉ ngơi có quy luật, người khỏe re!

Đêm đó anh ngủ rất say, rất dễ chịu, đến nỗi tỉnh dậy
vẫnnghĩ, sao dậy sớm thế, xem đồng hồ, bốn rưỡi sáng.

Tại sao anh vui như vậy? Bốn rưỡi sáng đã tỉnh giấc!
Gió lạnh tháng mười hai lọt vào phòng, anh khẽ rùng mình, đầu càng tỉnh táo.

Tại sao gặp Nghiêu Vũ là anh có trạng thái như vậy?
Vừa nghĩ thế lại không vui, rồi bỗng cảm thấy quyết định bất chợt của mình tối
qua dường như không ổn, đem chuyện riêng vào công việc quả thực không hay, dù
có lợi cho công ty thế nào, xuất phát điểm như vậy cũng là không nên.

Nhìn sắc trời anh nghĩ, Nghiêu Vũ đã làm xong chưa?
Liệu cô có thức trắng đêm để làm.

Hứa Dực Trung lại nhấp ngụm trà, quyết định dù sao
việc đã rồi, không nghĩ nữa, thay bộ đồ thể thao định đi chạy bộ, xuống lầu lại
thay đổi ý định, lái xe đến nhà Nghiêu Vũ.

Bốn bề tĩnh lặng, cư dân trong khu nhà vẫn đang say
giấc. Hứa Dực Trung ngồi trong xe, hạ cửa kính hít thở không khí buổi sớm trong
lành, ngẩng nhìn thấy cửa sổ tầng bảy vẫn sáng đèn, cả khu chỉ còn mỗi cửa sổ
đó còn ánh đèn, ánh sáng lọt qua bức rèm tạo thành một quầng đỏ mờ mờ, không
khí ấm áp từ đó lan trong đêm đông.

Hứa Dực Trung ngây người nhìn ánh đèn kia, hít một hơi
không khí lạnh. Sao anh có thể không kiềm chế như vậy? Anh nhất định vui, vui
vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt đêm làm việc. Nhưng, ánh đèn kia trong đêm đông
sao lại khiến anh cảm thấy có gì áy náy và bất nhẫn? Lương thiện, đúng, nhất
định là do mình quá lương thiện! Hứa Dực Trung lập tức bao biện cho mình.

Nếu bây giờ anh xuất hiện, Nghiêu Vũ sẽ thế nào? Liệu
có cảm động mà nhìn anh bằng một con mắt khác? Nếu là anh, anh cũng thấy cảm
động. Hứa Dực Trung quyết định tạo cho Nghiêu Vũ một ngạc nhiên bất ngờ!

Lái xe thẳng đến quán ăn đêm kiểu Quảng Đông, mua hai
hộp cháo và ít bánh lại vội vàng quay về nhà cô. Anh nhảy một bước hai bậc cầu
thang, xách đồ ăn sáng gõ cửa. Chỉ gõ rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến hàng xóm.

Cửa đóng, anh gõ mạnh hơn, chờ không đến một phút, Hứa
Dực Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác đã chờ cả tiếng đồng hồ. Trong giây
khắc đèn hành lang sáng lên rồi tắt, cửa phòng mở ra.

Nghiêu Vũ khoác tấm chăn xuất hiện trước mặt, nhìn
anh, lại nhìn hộp đồ ăn anh xách trên tay,
nhanh nhẹn mở cửa để anh vào.

Hứa Dực Trung cũng thấy ngạc nhiên vì được hoan nghênh
như vậy, Nghiêu Vũ không hỏi anh vì sao chạy
đến đây vào lúc sáng tinh sương, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào?

Hứa Dực Trung vào phòng, chưa kịp mở miệng, Nghiêu Vũ
đã chìa tay đón túi đồ ăn trên tay anh.

Cô không khách sáo, đang đói ngấu. Chỉ vào máy tính,
“Vừa làm xong, anh xem đi!”. Rồi mở túi đồ, hít mùi thơm, ngồi xuống
là ăn ngấu nghiến.

Hứa Dực Trung nhăn nhó đứng giữa phòng, anh bỗng hiểu
ra, được hoan nghênh là bữa sáng anh mua, chứ không phải bản thân anh, nếu anh
đến tay không, rất có thể Nghiêu Vũ bảo anh lát nữa đi làm sẽ giao sản phẩm,
sau đó đẩy anh ra khỏi cửa. Hứa Dực Trung nhìn máy tính, lại nhìn Nghiêu Vũ,
lúc này anh làm gì còn tâm trạng đọc chương trình, liền kéo ghế ngồi, “Ăn xong
mới xem”.

Nghiêu Vũ hoàn toàn không để ý đến anh, vừa ăn xong
cháo, lại gắp cái bánh chẻo nhân tôm, lúng búng nói, “Anh tốt quá, tôi đang đói
phát điên!”.

“Ăn từ từ thôi!”. Hứa Dực Trung cũng ăn một cái bánh
chẻo. Dừng lại nhìn Nghiêu Vũ. Không biết là do bộ dạng ngấu nghiến của cô, hay
lời khen vừa rồi, cảm thấy hơi ấm từ lồng ngực lan ra toàn thân, rất dễ chịu,
“Đủ chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?”. Nói xong anh chợt giật mình, câu này nghe
sao mà dịu dàng, giống như “nịnh bợ” anh lại ngẩn ra.

“Chỉ cần thức đến mười hai giờ đêm là tôi đói ngấu”.
Nghiêu Vũ thấy anh hỏi vậy, mới lúng túng phát hiện cô đã ăn hết chỗ thức ăn
anh mang đến, “Ngại quá, anh chưa ăn sao?”.

“Tôi ăn rồi”. Hứa Dực Trung nói dối, tiện tay đưa cho
cô hộp cháo thứ hai, “Lần trước cô bảo cứ thức đêm là sáng hôm sau cô rất đói”.

Nghiêu Vũ nhìn anh, mặt tươi như hoa, lại cầm hộp
cháo, “Có phải tôi ăn quá nhiều?”.


“Không, có lẽ suất ăn đêm Quảng Đông người ta làm hơi
ít!”.

“Vâng, hơi ít, nhưng rất ngon, cảm ơn!”.

Hứa Dực Trung dường như rất hài lòng nhìn cô ăn, vô
tình nuốt nước bọt theo. Anh tiếc là mua hơi ít, cũng thấy đói, nhưng nhìn thấy
Nghiêu Vũ vui như vậy, cũng thấy vui lây, “Cả đêm thức, có buồn ngủ không?”.

Câu nịnh thứ hai vừa nói ra, Hứa Dực Trung lại bao
biện, đây là sách lược. Nhìn thái độ của Nghiêu Vũ là biết, chiêu này rất hay!

“Chỉ cần qua giấc là không sao. Anh đọc xem tôi viết
có được không”.

“Xin lỗi, để cô phải thức đêm”.

Nghiêu Vũ ậm ừ, miệng lúng búng: “Không có gì, rảnh
thì chơi, có việc bận một chút cũng không sao”.

Hứa Dực Trung nhìn cô, thứ anh cần không phải là câu
trả lời như thế, sao không thấy cô tỏ ra xúc động, hay bẽn lẽn ngượng nghịu?
Bây giờ Nghiêu Vũ đã ăn gần xong, cũng không thấy hỏi tại sao mới hơn năm giờ
đã thức dậy mua bữa sáng mang đến cho cô! Cứ đàng hoàng ung dung hưởng thụ, lại
còn tự nhiên như thế!

Chắc là cô đã quen được người khác phục vụ, người đó
chắc chắn là Đồng Tư Thành, bạn trai cũ! Sao anh ta lại nuông chiều để cô có
thói quen đó? Hứa Dực Trung cảm thấy chiêu bài làm bạn tiếp cận Nghiêu Vũ còn
khó chịu hơn bị cô phớt lờ.

Hứa Dực Trung mím môi, trong miệng hơi chan chát. Nhìn
quầng xanh mờ dưới mắt Nghiêu Vũ, lại cảm thấy mình đến đây là đáng. Anh đứng
lên đi đến bàn máy tính, “Ăn xong cô chợp mắt một lát, tôi xem hết sẽ gọi”.

Anh ngồi vào bàn, bắt đầu đọc.

Nghiêu Vũ ăn xong, rót cho anh cốc trà, “Không sao
đâu, đằng nào cũng không ngủ, anh cứ xem đi, nếu được, hôm nay tôi sẽ chỉnh
sửa, hoàn thiện”. Cô kéo ghế ngồi, chờ anh.

Hứa Dực Trung đọc được một lát ngoái đầu, Nghiêu Vũ đã
ngủ. Anh cười, giơ tay định bế cô lên giường, lại sợ cô thức giấc, liền đến
giường lấy tấm chăn đắp cho cô.

Nghiêu Vũ trùm kín trong chăn chỉ lộ khuôn mặt, lại
nhớ lần trước cô ngủ gật trên xe và lúc này, nhận ra Nghiêu Vũ ngủ trông vô
cùng thoải mái vô tư, vì vậy có lẽ nên thể tất cho cô cái tội ăn không bữa sáng
mà chẳng cảm ơn một câu, cũng không hỏi vì sao mới tinh sương anh đã đến đây.
Hứa Dực Trung mỉm cười, lắc đầu thở dài, lại đọc kịch bản chương trình, đồng
thời chỉnh sửa luôn.

Trời sáng dần. Anh sửa xong, xoay đầu, vươn vai, vừa
ngửa cổ liền nhìn thấy một tờ bạc một trăm và hình vẽ đầu lợn trên bàn máy
tính, bỗng cười ha hả.

Tiện tay rút tờ giấy đó gấp lại bỏ vào túi. Bảo mình
là đầu lợn ư? Anh sờ lên mặt, lại có con lợn đẹp trai thế này sao? Mím môi, hừ
một tiếng. Nghiêu Vũ ngủ say trên ghế, Hứa Dực Trung lay cô, “Lên giường ngủ,
ha?”.

“Được!”. Nghiêu Vũ nhắm mắt đứng dậy, lững thững đi
đến giường như mộng du, nằm xuống là ngủ. Hứa Dực Trung buồn cười, đắp lại chăn
cho cô. Môi cô mấp máy như nói mê, trở mình chui vào chăn, cuộn tròn ngủ tiếp.

Hứa Dực Trung nhẹ nhàng lui khỏi phòng ngủ, đứng
bên cạnh giá sách, lại bắt đầu ngắm những ly, cốc trong đó. Ánh mắt dừng lại ở
đôi cốc gốm do cô tự làm, lại thấy buồn cười.

Trên giá có rất nhiều sách, phần lớn là tiểu thuyết,
anh nhìn thấy cuốn Từ điển Triện khắc thư pháp bụng
nghĩ, lẽ nào Nghiêu Vũ còn biết thứ này? Liền rút ra xem.

Mở mấy trang, lật ra trang gấp mép ở góc trên, bên
trong là các kiểu chữ “Thành”. Hứa Dực Trung cau mày, lại lật trang gấp nếp
khác, tìm thấy chữ “Đồng” và chữ “Tư”.

Hứa Dực Trung trầm ngâm một lát, gập lại, để vào giá
sách rồi rút một cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Hoàng Dịch.

Nghiêu Vũ ngủ một mạch đến trưa, cô bị đánh thức bởi
tiếng chuông điện thoại của Hứa Dực Trung. Mở mắt, thấy anh đang vừa gọi điện
vừa gửi văn bản qua mạng.

“Anh chưa đi à?”.

Hứa Dực Trung ngoái lại cười nói, “Được rồi, giờ cô
không phải làm gì nữa, thứ tư và thứ năm đến sơn trang giám sát trang trí là
được”.

“Theo thiết kế kia ư?”.

“Sửa một chút, Tiểu Điền sẽ đi liên hệ bố trí, cô cứ
đến làm theo thiết kế, tôi sẽ bảo sơn trang phối hợp. À, hết chương trình vui
chơi mừng Giáng sinh, tối thứ năm tuần tới cô nhất định phải đến sơn trang”.
Hứa Dực Trung giải thích, “Hôm đó Gia Lâm tổ chức dạ tiệc mừng năm mới, mời tất
cả các đối tác. Tôi mời cô trước, đằng nào hôm đó giám đốc cô cũng đến”.

“Hôm đó không được!”. Nghiêu Vũ nói ngay.

“Tại sao?”.

Nghiêu Vũ cúi đầu không nói, từ chối rồi, mới nhận
thấy, thì ra cô mong ngày đó. Nếu Đồng Tư Thành tháng mười hai về nước, anh
nhất định về kịp lễ Giáng sinh. Hôm đó cô sẽ được gặp anh.

Lẽ nào thâm tâm mình mong gặp anh? Nghiêu Vũ cảm thấy
khó chịu, khẽ lắc đầu, xua đi ý nghĩ, không muốn thừa nhận thực ra cô mong đợi
Đồng Tư Thành, lại vội nói chữa: “À, hôm đó nếu không có việc khác, tôi sẽ
đến”.

“Đi thôi, đi ăn trưa! Tôi cũng bận suốt buổi sáng”.
Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ nhận lời, lòng rất vui.

“Hôm nay tôi mời, việc hậu kì anh đã làm giúp tôi”.

“Lại Macdonal?”.

“Có thể không?”.

Hứa Dực Trung cười, “Không được!”.

“Vậy thì ở nhà ăn mì nấu!”.

“Tôi đột nhiên cảm thấy món bánh Hamburger của
Macdonal cực ngon, lúc đói, ăn nóng là hay nhất!”. Hứa Dực Trung lập tức đưa ra
phương án có lợi nhất đối với mình.

Nghiêu Vũ cúi đầu khẽ cười, cùng anh đi ra.

Lúc ra khỏi cửa Hứa Dực Trung thầm nghĩ, hình như anh
đang lấy đá tự đập chân mình.

Khi hai người đang trong nhà hàng Macdonal, Đỗ Lối
ngồi ngây ở văn phòng. Mới sáng sớm đã có điện thoại của Hứa Dực Trung bảo cô
đến công ty nhận tài liệu, sau đó phối hợp chuẩn bị chương trình vui hơi mừng
Giáng sinh ở sơn trang.

Đây là lần thứ mấy làm thêm? Đỗ Lối không nhớ. Trước
đây mỗi lần ở lại làm thêm cô đều rất vui, xong việc là Hứa Dực Trung mời đi
ăn, đưa về nhà, lúc đó cô hoàn toàn một mình ở bên anh.

Cảm giác chỉ có hai người thật là tuyệt. Hết giờ làm,
anh trút bỏ vẻ mặt nghiêm nghị, rất phóng khoáng sôi nổi. Nhiều lúc, những ánh
mắt xung quanh vô tình hữu ý nhìn họ, Đỗ Lối cảm thấy anh và cô rất giống một
cặp tình nhân. Thậm chí đã thấy, nếu tiếp tục thế này, Hứa Dực Trung không có
lý do không thích cô. Do vẻ ngoài nổi bật của cô, anh cũng thấy hãnh diện với
xung quanh.

Đỗ Lối buồn rầu khẽ vuốt tà váy, cuối tuần làm thêm
không cần mặc đồng phục của công ty, hôm nay cô mặc chiếc váy mới, phụ nữ hãnh
diện vì nhan sắc. Ai không thích người đẹp? Cô nhếch mép cười chua chát. Vốn
tưởng Hứa Dực Trung cũng làm thêm ở tập đoàn như mình, nhưng không thấy anh.
Sau đó cô biết chương trình vui chơi mừng Giáng sinh của sơn trang đều giao cho
Đại Đường làm, hơn nữa còn do Nghiêu Vũ viết kịch bản. Trực giác mách bảo, chắc
chắn Hứa Dực Trung đang ở cùng Nghiêu Vũ.

Vì công việc, hay vì nguyên nhân khác? Lại nhớ lần Hứa
Dực Trung thức trắng đêm cùng Nghiêu Vũ lắp hộp đèn quảng cáo, những việc như
vậy hoàn toàn không cần đích thân anh ra tay. Vậy là, chỉ có một nguyên nhân...
Đỗ Lối lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.

Cô nhìn bản chương trình trong tay. Lễ Giáng sinh này
Nghiêu Vũ vẫn lượn lờ trước mắt cô sao? Hứa Dực Trung sẽ cùng cô ta giễu trước
mặt cô?

Ý nghĩ vừa lóe, Đỗ Lối bàng hoàng. Mình có chỗ nào
thua Nghiêu Vũ? Cô ta đẹp hơn, cô ta thật sự đẹp hơn cô? Đỗ Lối chua chát nhận
ra chỉ cần Nghiêu Vũ xuất hiện là cô mất tự tin.

Vừa nghĩ đến dáng điệu ung dung phớt đời của Nghiêu Vũ
là cô căm ghét. Cô ta không bận tâm gì sao? Trên đời này không có việc gì khiến
cô ta bận tâm? Ngày chia tay với Đồng Tư Thành hình như cô ta cũng như chưa
từng khóc.

Đồng Tư Thành! Trước mắt cô hiện ra bóng dáng tuấn lãm
đó. Đỗ Lối nghĩ, người đàn ông có đôi mắt trầm tư kia sao lại bỏ Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối khẽ cười, Đồng Tư Thành sắp về nước, Nghiêu Vũ
nhất định nghiêng về anh ta. Cô biết, kiểu người trọng tình cảm như Nghiêu Vũ
sẽ không vì một lần chia tay ra nước ngoài mà hoàn toàn phủ định anh ta. Ánh
mắt tư lự dừng trên tập kịch bản trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận