Mưa Nhỏ Hồng Trần

Đỗ Lối ngồi một góc lặng
lẽ nhìn Hứa Dực Trung, tại sao anh lại hát bài “Anh đã yêu em”? Có phải là dành
cho cô? Lần đầu tiên Đỗ Lối không nắm bắt được ý nghĩ của đàn ông. Hứa Dực
Trung khác với những người theo đuổi cô, cô không đoán được anh nghĩ gì.

Lúc đi làm, Trương Lâm Sơn gọi điện hẹn gặp Hứa Dực
Trung. Nhìn chung, điện thoại của Trương Lâm Sơn lúc này nghĩa là có chuyện
muốn nói, Hứa Dực Trung đương nhiên nhận lời, “Vâng, hết giờ tôi sẽ liên lạc”.

Vừa cúp máy, Đỗ Lối gõ cửa, cười tươi đi vào. Hứa Dực
Trung ngẩng đầu nhìn cô, cũng cười tươi, “Sao hôm nay trang điểm đẹp thế?”.

“Đâu có? Vẫn bộ đồng phục của công ty mà!”. Đỗ Lối mỉm
cười.

Hứa Dực Trung dựa lưng vào salon, ngắm cô một lượt từ
đầu đến chân, “Hôm nay cô làm kiểu tóc mới, trang điểm rất tuyệt!”.

“Cảm ơn phó tổng ban khen, hình như kiểu này hợp với
em”. Đỗ Lối đúng là uốn lại tóc, trang điểm nhẹ nhàng, rất đáng yêu, bộ đồng
phục ôm khít cơ thể cao thon thả, đầy sức sống.

“Nói đi, có sự kiện gì?”.

“Là thế này, tối nay phòng kế hoạch, phòng thị trường
hợp tác tổ chức liên hoan, mời phó tổng tham dự, chung vui với mọi người!”.

“Tối nay? Không được, tối nay tôi có hẹn”. Hứa Dực
Trung đã nhận lời gặp Trương Lâm Sơn, đầu vẫn đang nghĩ không biết là chuyện
gì. Anh hiểu đây nhất định là vấn đề quan trọng, nếu không lúc gọi điện giọng
Trương Lâm Sơn đã không nghiêm túc như vậy.

Vẻ thất vọng hiện ra trên mặt, Đỗ Lối cúi đầu chán
ngán, lẩm bẩm, “Uổng công nịnh anh”.

Hứa Dực Trung buồn cười, “Rốt cuộc là chuyện gì mà hai
phòng hợp tác liên hoan?”.

“Nếu anh không đến thì phải bỏ tiền bao bữa đó!”. Đỗ
Lối dẩu môi.

“Tại sao?”. Hứa Dực Trung hứng thú nhìn Đỗ Lối, anh
không thể không thừa nhận Đỗ Lỗi hôm nay vô cùng hấp dẫn, vừa trẻ trung vừa
chín chắn, một sự kết hợp hoàn hảo.

Đỗ Lối ngẫm nghĩ, lại cười tươi: “Đến muộn một chút
cũng được, anh đến thì được mời ăn, không đến thì bị phạt chi bữa đó. Có điều,
nếu anh không đến, em sẽ không biết ăn nói thế nào với người của hai phòng
kia”. Đỗ Lối mỉm cười bí hiểm, quay người bỏ đi.

Hứa Dực Trung nghĩ mãi không hiểu chuyện gì. Hết giờ
làm buổi chiều anh hẹn Trương Lâm Sơn đến một nhà hàng đặc biệt, ở đây cảnh
quan đẹp lại yên tĩnh, không có phòng lớn, chỉ toàn phòng nhỏ.

Không lâu sau Trương Lâm Sơn đến, chỉ thấy có mình Hứa
Dực Trung, liền cười, “Tôi tưởng cậu đi đâu cũng mang theo Tiểu Đỗ”.

“Ha ha!”. Hứa Dực Trung cười, “Lần trước anh chăm sóc
cô ấy suốt đêm, Đỗ Lối suốt ngày nhắc đến anh, không quên ơn đâu”.

Trương Lâm Sơn lườm anh, “Một cô gái tốt như vậy, sao
phải suốt ngày chạy theo kẻ lông bông như cậu! Được rồi, nói vào chuyện
chính!”.

Hứa Dực Trung thong thả ngăn anh, “Không vội, đợi dọn
đồ ăn đã”. Thân nhau từ nhỏ là một chuyện, muốn qua Trương Lâm Sơn biết thông
tin là chuyện khác, Trương Lâm Sơn nóng vội như vậy, Hứa Dực Trung vẫn muốn
tranh thủ thời gian suy nghĩ thêm.

Thức ăn đưa lên, Trương Lâm Sơn gắp một đũa, vừa ăn
vừa cười nói: “Hoa viên Lệ Thành của quốc tế Đông Nam ở khu Giang Dương mới xây
đến tầng hai, nghe nói trong hồi chợ nhà ở vừa rồi đã bán hết veo!”. Trong mắt anh là nụ
cười không giấu nổi.

Hai nhà là đối thủ, Gia Lâm ra tay không chậm, đều
muốn khai thác khu mới, quảng bá thương hiệu của mình.

“Ha ha, chúng tôi cũng có mảnh đất ở khu Giang Dương
cần khai thác, dự án chẳng phải đã gửi lên chỗ anh”.

“Ờ, xem rồi, kì phùng địch thủ, khu đất của cậu ngay
sát khu của quốc tế Đông Nam”.

Hứa Dực Trung nhướn mày, chạm ly với Trương Lâm Sơn,
“Phòng quy hoạch của anh dưới quyền quản lí của phó giám đốc Chu phải không?”.

“Đúng, anh ta quả rất có tài, tuổi mới bốn mươi”.
Trương Lâm Sơn cười.

Hứa Dực Trung rót rượu cho Trương Lâm Sơn, “Sơn Tử,
tôi thấy anh cũng rất có năng lực, trẻ măng đã làm trưởng phòng, tiền đồ thênh
thang. Chỉ có tôi bất tài, vẫn ăn bám ông già, trong ngõ mình ngày trước, chỉ
có anh là giỏi nhất!”.

Trương Lâm Sơn vỗ vai Hứa Dực Trung, cười lớn, “Anh em
ta còn khách khí như
vậy, cậu vẫn lẻo mồm như hồi nhỏ!”.

Hai người vui vẻ ăn uống, Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ,
thấy không còn sớm, chuyện cũng bàn xong, vui vẻ, “Tối nay anh còn việc gì nữa
không? Nếu không, mời anh cùng tôi đến dự liên hoan, hai phòng bên dưới hợp tác
tổ chức liên hoan, nghe nói nếu tôi không đến, tôi phải chi bữa đó, muốn đến
xem thế nào”.

“Tôi đi được không?”. Trương Lâm Sơn hỏi.

“Đi với tư cách cá nhân, chỉ là bữa liên hoan thường, không
phải là tiệc tùng tiếp khách!”. Tính hiếu kỳ của Hứa Dực Trung bị Đỗ Lỗi kích
thích. Thầm nghĩ hai phòng đó rất lâu không ăn với nhau, sao bỗng dưng lại cùng
tổ chức liên hoan.

Khi Hứa Dực Trung và Trương Lâm Sơn đi vào nhà hàng,
nghe thấy một trận cười rộ từ bên trong. Nhìn vào thấy mọi người ngồi kín hai
cái bàn tròn rộng, Đỗ Lối một mình đứng giữa cầm ly rượu vang dở khóc dở cười,
thấy hai người vào, cô sung sướng reo lên, “A, chính chủ đến rồi!”.

Mọi người cười rộ, “Phó tổng Hứa đến đúng lúc! Nếu
không trợ lí Đỗ sắp trụ không nổi!”.

Hứa Dực Trung đang ngơ ngác, Đỗ Lối đã đi đến, đặt ly

rượu vào tay anh và Trương Lâm Sơn, “Nếu anh không đến, em phải một mình tác
chiến, không phòng nào chịu nhận em, một mình bơ vơ, rượu của anh em phải uống
thay!”.

Hứa Dực Trung cười, giới thiệu Trương Lâm Sơn, sau đó
cùng mọi người chạm li. Nhân viên hai phòng đa số đều trẻ, họ ồn ào đua nhau
đến chúc rượu hai người. Hứa Dực Trung nháy mắt chỉ vào ông bạn. Trương Lâm Sơn
cười ha hả, “Bây giờ mới hiểu vì sao cậu lôi tôi đến đây. Thôi được, hôm nay
rất vui, cạn ly!”.

Hứa Dực Trung mỉm cười nháy mắt, hai người hiểu ý, anh
rất khoái trá, nghiêng đầu hỏi Đỗ Lối: “Bây giờ có thể tiết lộ được chưa? Lí do
liên hoan?”.

Đỗ Lối cười, đứng lên nói to: “Tắt đèn! Tắt đèn! Đến
giờ rồi!”.

Đèn trong phòng vừa tối, nhân viên nhà hàng đẩy chiếc
bàn nhỏ để bánh ga tô vào, tất cả hát bài mừng sinh nhật, Hứa Dực Trung không
hiểu, Đỗ Lối vui vẻ nói: “Phó tổng Hứa của chúng ta, một lòng vì công việc,
quên cả sinh nhật của mình!”.

Lúc này Hứa Dực Trung mới nhớ ra, trên chứng minh thư,
hôm nay là sinh nhật, trước giờ theo quy định của bố, cả nhà luôn tổ chức sinh
nhật anh theo âm lịch, anh cười cảm ơn.

Đỗ Lối vui vẻ đứng trước mặt anh, trong ánh nến, mắt
cô dịu dàng như nước, “Anh thổi nến rồi ước đi!”.

Hứa Dực Trung liếc nhìn Trương Lâm Sơn, anh ta cười
nhăn nhở, nhìn trả. Hứa Dực Trung nhắm mắt suy nghĩ, thổi một hơi tắt nến.
Tiếng vỗ tay rầm rầm, Đỗ Lối lại đưa cho anh bát mì trường thọ, “Nhất định phải
ăn!”.

Mắt cô long lanh ánh sáng quen thuộc. Anh hiểu, tất cả
những thứ này đều do Đỗ Lối dày công bố trí, mắt lướt qua các nhân viên xung
quanh, mọi người vui vẻ nhìn anh chờ đợi, anh thầm than thở, mỉm cười gắp một
đũa mì đưa lên miệng. Ăn xong mì, Hứa Dực Trung vui vẻ nói, “Bây giờ tôi mời
mọi người đi hát, ai cũng phải vui hết mình!”.

Mọi người vỗ tay hò reo tán thưởng. Sau khi ngồi
xuống, Hứa Dực Trung nói với Đỗ Lối, “Cảm ơn!”.

Đỗ Lối lườm anh, “Chỉ có vậy thôi à?”.

Trương Lâm Sơn cười, “khục” một tiếng, “Dực Trung,
nghe thấy chưa, kiểu gì cậu cũng phải trả đủ mới được, Tiểu Đỗ sinh tháng
mấy?”.

“Vừa may, cũng tháng này!”. Đỗ Lối phấn khởi.

“Ô, tháng này được ăn không hai bữa tiệc của Dực
Trung, đến lúc đó nhất định phải mời tôi!”.

“Đương nhiên!”. Đỗ Lối nhoẻn cười.

Hai người nói xong, cùng quay nhìn Hứa Dực Trung. Anh
cười xởi lởi, “Nhất trí, đảm bảo sẽ làm thật tưng bừng!”.

Mọi người ăn xong, kéo nhau đi hát, Hứa Dực Trung cố
gắng quan tâm đến từng nhân viên, anh xoay tứ phía tiếp mọi người, Đỗ Lối lại tiếp
Trương Lâm Sơn.

Không phải tiếp khách, Trương Lâm Sơn tối nay tỏ ra
đặc biệt thoải mái, Hứa Dực Trung mấy lần liếc lại đều thấy Đỗ Lối lúc rót
rượu, lúc cùng hát với anh, nên cũng mặc hai người. Các nhân viên để ý, biết
đây là nhân vật được phó tổng quan tâm, tự nhiên cũng nhiệt
tình tiếp đón, lần lượt đến chúc rượu, không để Trương Lâm Sơn ngồi suông lúc
nào.

Rượu chính là vậy, văn hóa mấy ngàn năm hình thành bản
sắc độc đáo. Người ta nói, vô tửu bất thành yến. Yến tiệc không có rượu,
không khí kém vui, khách uống nhiệt tình, chủ càng vui. Rượu làm người lạ thành
quen, người quen thành thân.

Sau mấy tuần rượu, Trương Lâm Sơn không trụ nổi trước
thịnh tình của lớp trẻ. Hứa Dực Trung ngồi bên mặt hớn hở, nhìn anh cười khoái
trá, Trương Lâm Sơn thầm rủa Hứa Dực Trung ỷ thế người đông bắt chẹt anh.

Đỗ Lối thấy vậy liền đứng ra giải vây cho Trương Lâm
Sơn, mọi người lại ồn ào chuyển mục tiêu sang cô.

Đỗ Lối vốn là người của phòng kế hoạch, lên làm trợ lí
của Hứa Dực Trung, địa vị trong mắt mọi người cũng khác, thấy mình bị tấn công
cô lùi mấy bước đẩy Hứa Dực Trung ra. “Này, đây mới là phúc tinh hôm nay, mọi
người phải tìm đúng mục tiêu ra tay chứ!”.

Thế là tất cả lại bỏ Đỗ Lối, vây lấy Hứa Dực Trung.

Đỗ Lối nhân cơ trốn vào một góc, cùng Trương Lâm Sơn
ngồi cười nhìn Hứa Dực Trung chịu trận. Trương Lâm Sơn nói với cô: “Em gái thật
thông minh, chớp mắt đã đảo ngược tình thế!”.

Đỗ Lối đắc ý cười lớn, “Ai bảo vừa rồi anh ta thấy
chết không cứu, phải cho anh ta nếm đủ!”.

“Cùng lớp với nhau, sao Tuệ An không có những trò tinh
nghịch như vậy!”.

“Tôi tốt mấy cũng không bằng Dực Trung đúng không?”.

“Anh Trương, trong lòng Dực Trung không có em!”.

“Làm gì có chuyện! Cô đẹp như vậy, lại thông minh hoạt
bát, Dực Trung hơi kiêu một chút, để hôm nào tôi bảo cậu ta!”.

“Cảm ơn anh!”.

Hứa Dực Trung bị mọi người bao vây, bất lực nói to,
“Thế này vậy, rượu quả thực tôi không uống được nữa, tôi hát đền một bài được
không?”.

“Hay quá!”. Mọi người hô vang, Đỗ Lối và Trương Lâm
Sơn ở góc kia cũng dỏng tai nghe. Không biết Hứa Dực Trung định hát bài gì, mọi
người đều háo hức chờ đợi.

Hứa Dực Trung đã hơi chếnh choáng chọn bài Anh đã yêu
em của Trương Quốc Vinh[1]. Mọi
người không ngờ anh có thể bắt chước giọng Trương Quốc Vinh giống như vậy, tất
cả ngồi lặng, như dại như say.


[1]
Diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của Hồng Kông. Anh là ngôi sao có tầm ảnh
hưởng khắp châu Á.

Trương Lâm Sơn cười nháy mắt với Đỗ Lối, “Vậy mà cô
còn nói không có gì, nghe xem, gã đó giấu kĩ thế”.

Đỗ Lối nghe chỉ cười, không hiểu thế nào.

Hứa Dực Trung vừa hát xong, tiếng vỗ tay nổi lên rầm
rầm, một cô gái bạo dạn hỏi anh: “Phó tổng Hứa, đã yêu ai? Phó tổng hát bài này
tặng bạn gái ư?”. Mọi người cười ầm, mấy ánh mắt vô ý hữu ý liếc về phía Đỗ
Lối.

Hứa Dực Trung cười ngất, nói, “Bây giờ đang tập, sau
này hát cho bạn gái nghe!”.

Đỗ Lối ngồi một góc lặng lẽ nhìn Hứa Dực Trung, vì sao
anh hát bài này? Dành cho cô ư? Lần đầu tiên cô không nắm bắt được ý nghĩ của
đàn ông. Hứa Dực Trung khác với nhũng người theo đuổi cô, cô không đoán được
anh nghĩ gì.

Mặt anh vẫn cười tươi, vui đùa với các cô gái, ánh đèn
lướt qua, trong đôi mắt sâu đen đó lại không thấy gợn sóng, không nhìn thấy tâm
tư. Đỗ Lối bất giác thở dài, đứng dậy đi đến cùng vui với mọi người, cô cần
không khí ồn ào để khỏa lấp nỗi lòng.

Trương Lâm Sơn nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ đó,
chăm chú nhìn cô. Ánh đèn mờ ảo bao phủ người Đỗ Lối, cho dù miệng cười đùa, cả
người cô vẫn như bao trùm bởi màn sương ảm đảm. Trương Lâm Sơn ngấm rượu, bất
chợt bất bình thay cô, gọi Hứa Dực Trung: “Dực Trung, đến đây anh bảo!”.

Hứa Dực Trung mủm mỉm đứng lên đi đến. Trương Lâm Sơn
kéo anh ngồi, “Người anh em, đứa em gái này của tôi, cậu nghĩ thế nào?”.

“Rất tốt,” Hứa Dực Trung sáng mắt gật gù, anh đã say,
cũng nhận thấy Trương Lâm Sơn đã say.

“Anh bảo cậu nhé, nếu không sau này lại hối hận! Cận
thủy lầu đài tiên đắc nguyệt!”[2].

[2] Nghĩa
là, ở gần có cơ hội được ưu tiên.

“Sao? Sơn Tử?”.

“Cần làm gì thì làm đi, đến khi bay mất, hối cũng
không kịp. Cậu không bé nhỏ gì nữa, ông già không giục sao? Nên xem xét đi.
Thấy được đừng chần chừ!”. Trương Lâm Sơn thật thà nói thẳng.

Hứa Dực Trung ngước nhìn, Đỗ Lối và mấy cô gái đang
chơi bài. Anh khẽ cười, vỗ đùi ông bạn, “Được, Sơn Tử, mượn lời hay của anh,
cậu em này cũng nên tìm bạn gái, anh cứ việc vui hết mình”.

Trương Lâm Sơn nhăn nhở nhìn anh, rồi dựa vào thành
salon, ngủ khì.

Hứa Dực Trung không muốn quấy rấy cánh trẻ, lặng lẽ ra
khỏi phòng, nghe nhắc đến chuyện đó đầu óc anh tỉnh táo trở lại.

Đây là lần thứ ba Hứa Dực Trung lái xe đến khu nhà
Nghiêu Vũ. Lần đầu tiên do tức khí vì Nghiêu Vũ không để mắt đến anh, lần hai
vì muốn biết thái độ của Nghiêu Vũ khi thấy anh và Đỗ Lối thân thiết khoác tay
nhau trong quán bar, lần này anh muốn đến đây thử tìm lời giải tại sao anh có
thể vì cô làm những chuyện ngốc nghếch như vậy. Anh không thích mình như thế.
Ba mươi tuổi anh không lạ gì những chuyện tình, nhưng không muốn bị một cô gái
làm xáo trộn tâm tư.

Bốn bề vắng lặng, Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, hơn một
giờ sáng. Anh nhìn cửa sổ tầng bảy tối om, bất giác nhăn mặt, lần nào cũng đến
không đúng lúc.

Anh châm thuốc ngồi trong xe, nhớ lại từng chi tiết từ
ngày quen Nghiêu Vũ, nghĩ mãi dường như vẫn chỉ có kết luận cũ, điều kiện của
mình quá tốt, được nhiều phụ nữ vây quanh thành ra kiêu ngạo. Cho nên khi thấy
Tiêu Vũ thờ ơ lại bực mình mà chú ý đến cô.

Hứa Dực Trung cười nhạt, tự giễu mình, giáo trình tâm
lí học nghiên cứu mãi cuối cùng cũng bằng không, sao có thể thiếu tự chủ như
vậy? Anh thà tin hàng loạt những việc làm ngớ ngẩn của mình là phản
ứng tâm lí bình thường, cũng không muốn tin đó là tình yêu.

Tình yêu? Hứa Dực Trung tin là có, nhưng anh chưa nhìn
thấy. Anh luôn tin tình yêu thuần túy chỉ tồn tại thời cắp sách trước khi bước
vào xã hội. Đối với tuổi anh, không nên có những xúc động bồng bột như một gã
trai mới lớn.

Hứa Dực Trung học chuyên ngành tiền tệ, đó là yêu cầu
của gia đình, hứng thú cá nhân của anh là tâm lí học, anh cảm thấy hoạt động
tâm lí của con người cực kì hấp dẫn, nghiên cứu tâm lí giúp phân biệt và dùng
người trong kinh doanh.

Có câu, bác sĩ khó chữa bệnh cho bản thân, Hứa Dực
Trung đột nhiên phát hiện Nghiêu Vũ đã cho anh thấy một bài học sinh động, anh
đã không phân tích hoạt động tâm lí của chính mình.

Dập tắt điếu thuốc, Hứa Dực Trung lại nhìn cửa sổ tầng
bảy, rồi lái xe đi, anh muốn mình bị động.

Sau khi Hứa Dực Trung đi khỏi, mọi người dần dần giải
tán. Đỗ Lối phát hiện Trương Lâm Sơn ngủ gật trên salon, cô đi đến gọi, nhưng
anh đúng là say rượu, không sao lay được. Gọi mấy lần không có phản ứng, cô thở
dài, đến quầy lễ tân hỏi mượn tấm chăn, sau đó cùng một cô phục vụ đỡ anh nằm
xuống, đắp chăn xong, cô đến ngồi ngây trên một góc salon khác.

Bữa tiệc sinh nhất Hứa Dực Trung hôm nay cô đã bỏ bao
nhiêu công sức, nói xa gần vòng vo để người của hai phòng chủ động liên hoan.
Đặt bánh ga tô, đặt mì trường thọ, cuối cùng không hiểu sao, anh hát hết bài đó
là bỏ đi. Anh cảm động chăng? Đỗ Lối không biết, cô không đoán được suy nghĩ
của Hứa Dực Trung. Cô nhìn khắp căn phòng bừa bộn, Hứa Dực Trung bỏ đi, bỏ lại
cô và anh bạn của mình? Đột nhiên thấy tủi thân, dù gì cô cũng được công nhận
là một mĩ nhân, không ít đàn ông say mê, theo đuổi, đã bao giờ cô nhiệt tình

với một người nào như vậy?

Trương Lâm Sơn ngáy khò khò. Đỗ Lối càng nghĩ càng
giận Hứa Dực Trung, cô lại mở một chai bia, uống một mình. Trương Lâm Sơn đã
say, cô không thể bỏ đi, lần trước anh chăm sóc cô như vậy, cô không thể bỏ anh
một mình.

Đầu hơi váng, Đỗ Lối mượn men rượu gọi điện cho Hứa
Dực Trung, “Dực Trung, anh Trương say rồi, vâng, vẫn trong phòng đó, em không
dìu nổi anh ấy”.

“Tôi đang quay lại, vừa rồi có chút việc, cô cứ chờ ở
đó”.

Đỗ Lối thở phào, anh nói đang quay trở lại, anh chưa
đi, lòng đột nhiên nhẹ nhõm.

Mình thích anh ta thật sao? Cho nên một lời nói, một
cử chỉ của anh ta đều ảnh hưởng đến tâm trạng của mình? Đỗ Lối thầm nghĩ.

Lát sau, Hứa Dực Trung đẩy cửa vào, Đỗ Lối nhìn thấy
anh, không hiểu sao mắt cay đỏ, khẽ reo, “Dực Trung!”.

“Sao giờ vẫn chưa về?”. Hứa Dực Trung nói vẻ áy náy,
giọng dịu dàng. Bữa tiệc hôm nay, Trương Lâm Sơn chỉ quen Đỗ Lối, anh ta lại
say, làm sao cô có thể đưa anh ta về nhà.

Bộ dáng cô rất tội nghiệp, như đứa trẻ tủi thân vì chờ
bố mẹ quá lâu, Hứa Dực Trung vỗ vai cô, “Chờ lâu quá phải không, bây giờ chúng
ta sẽ đưa anh ấy về”.

Đỗ Lối sụt sịt, Hứa Dực Trung hơi hoảng. “Đỗ Lối!”.

Cô ngước nhìn anh, dưới ánh đèn mờ, vẻ lo lắng của anh
làm cô buồn cười. “Anh ấy rất nặng!”.

“Không sao, để tôi!”. Rút khăn giấy đưa cho Đỗ Lối,
anh đến bên Trương Lâm Sơn, lay gọi: “Sơn Tử, dậy dậy!”.

Trương Lâm Sơn vẫn không nhúc nhích. Hứa Dực Trung móc
chìa khóa xe đưa cho Đỗ Lối, “Xe để bên ngoài, cô ra mở cửa xe, tôi cõng anh
ấy”.

Anh cúi xuống, hít một hơi, xốc Trương Lâm Sơn lên
lưng. Mừng thầm, cũng may anh thường xuyên chơi thể thao, nếu không, làm sao
cõng nổi ông bạn, người say cảm giác nặng hơn bình thường.

Liếc nhìn Trương Lâm Sơn say mềm nằm trên ghế sau, Hứa
Dực Trung buồn cười, đành lái xe về nhà mình, anh và Đỗ Lối chật vật khiêng
Trương Lâm Sơn vào salon phòng khách, di động của Trương Lâm Sơn rơi ra, có tới
hơn mười cuộc gọi nhỡ. Anh vội gọi lại, “Tuệ An, tôi là Hứa Dực Trung, Sơn Tử
đang ở nhà tôi, tối nay anh ấy uống say không nghe máy. Vâng, yên tâm, không
sao, đang ngủ... chị nghỉ đi”.

Sau một hồi vận động, Hứa Dực Trung cũng mệt, anh dẫn
Đỗ Lối sang phòng khách nhỏ hơn, “Đỗ Lối, giờ cô nghỉ lại đây. Bàn chải, khăn
mặt đều mới, cứ dùng tự nhiên, ngủ sớm đi”.

“Dực Trung!”.

Hứa Dực Trung quay người, Đỗ Lối mắt rớm lệ nhìn anh.
Hứa Dực Trung nhìn vô số người đẹp, nhưng Đỗ Lối lúc này nước mắt đẫm mi, vẫn
làm tim anh đập mạnh. Không phải không quyến rũ, chỉ là... anh cười, “Ngủ sớm
đi! Chúc ngủ ngon!”.

Đỗ Lối buột miệng, “Em có gì không tốt?”.

Hứa Dực Trung hít một hơi, “Không phải!”. Không phải
cô không tốt, mọi phương diện từ dung mạo, năng lực, trí tuệ, sự ân cần tinh tế
trong sinh hoạt, cô đều hoàn hảo. Dù cô nhắm vào vẻ ngoài điển trai của anh,
hay tài sản gia đình anh, Hứa Dực Trung đều thông cảm, có ai bảo các cô gái
thích đại gia là không đáng yêu? Đàn ông kiếm tiền vốn là để cho phụ nữ tiêu,
không phải vì vậy mà anh không ưa Đỗ Lối. Chỉ có điều...

“Là bởi vì anh thích Nghiêu Vũ?!”. Đỗ Lối vừa nói ra
đã cảm thấy lỡ lời.

Người ta bảo, ác quỷ trốn sâu trong lòng, không động
vào, nó sẽ mãi mãi ngủ yên, một khi động vào là dẫn tới tai họa. Có lẽ Hứa Dực
Trung chỉ hơi tò mò với Nghiêu Vũ, là cảm giác mơ hồ, vậy mà mình lại nhắc đến,
đốm lửa nhờ cơn gió có thể bùng thành ngọn lửa. Cô há miệng, nhìn Hứa Dực
Trung, hối hận vô cùng.

Mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt sâu đen như màu
đêm, “Đỗ Lối”.

Anh chưa nói hết, Đỗ Lối đã bước nhanh tới ôm lấy anh,
gục đầu vào ngực anh, nghẹ ngào: “Trong lòng em có con quỷ, anh đừng bận
tâm!... Hôm nay nếu anh không quay lại, em không biết làm thế nào”.

Mùi hương nhẹ từ cơ thể Đỗ Lối kích thích thần kinh
anh, quả là mình ngọc thơm hương, một cô gái đẹp như vậy, đàn ông nào có thể từ
chối? Hứa Dực Trung hơi sững người, đứng yên.

Lát sau anh cúi đầu nhìn Đỗ Lối đang nức nở. Khẽ vỗ
lưng, nhẹ nhàng kéo cô ra, lau nước mắt cho cô, “Hôm nay em uống hơi say! Ngủ
một giấc là hết”.

Đỗ Lối cảm thấy bẽ bàng, hết sức bẽ bàng, giọng Hứa
Dực Trung ấm bao nhiêu, ân cần bao nhiêu, cử chỉ đó của anh vẫn làm cô tê tái.
Ngay ôm cô, anh cũng không muốn! “Phải, là em say, nếu không say, em sẽ không
nói với anh những lời đó! Anh... anh không thích em một chút nào ư?”.

Giọng Hứa Dực Trung càng dịu dàng, “Nghe lời anh, ngủ
đi”. Hứa Dực Trung cố kiềm chế, anh biết, chỉ cần anh mềm lòng chút nữa, đêm
nay chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đỗ Lối xinh đẹp như vậy, đã bộc lộ phần yếu đuối nhất
của cô, bất cứ đàn ông nào cũng sẽ động lòng. Anh nghĩ đến trải nghiệm trong ba
mươi qua, nghĩ đến những rung động đầu tiên tuổi mới lớn, nhịp tim dồn dập khi
lần đầu khoác tay bạn gái, nỗi rạo rực khi lần đầu ngửi thấy mùi nước hoa phụ
nữ...

Hứa Dực Trung lặng lẽ nhìn Đỗ Lối, nhất thời không
biết nói gì. Nếu là mười năm trước, không, là ba năm trước, anh sẽ không do dự
chấp nhận cô. Lúc đó anh sẽ không từ chối một cô gái xinh đẹp. Có lẽ đã trải qua
nên mới dửng dưng.

“Tại sao? Tại sao không trả lời em? Em ở bên anh lâu
như vậy, đừng nói anh không biết gì? Em đối với anh... tại sao, anh không chấp
nhận em?”.

Đỗ Lối ngửa mặt, đôi mắt rớm lệ nhìn anh, nếu hôm nay
không uống nhiều như vậy, nếu không do tác dụng của men rượu, có lẽ cô không có
can đảm hỏi anh, tự đưa mình vào ngõ cụt như thế.

Câu cô hỏi, anh cũng từng tự hỏi mình, anh nhíu mày,
nhẹ nhàng dỗ dành, “Đỗ Lối, tối nay em uống hơi nhiều, ngủ đi!”. Anh không muốn
trả lời câu hỏi đó.

Đỗ Lối dồn ép, “Phải, đúng là lời nói lúc say, anh cứ
coi như lời nói lúc say cũng được. Em thích anh, bởi vì anh đẹp trai, anh có
tiền, có năng lực, em không cảm thấy em chủ động là điều đáng xấu hổ!”.

Sự bạo dạn của cô khiến anh thích thú, cô can đảm nhìn
anh. Hứa Dực Trung yên lặng một lát nói: “Em không sai, em là cô gái rất ưu
tú”.


“Nhưng anh chỉ rung động bởi Nghiêu Vũ!?”.

“Đỗ Lối!” Hứa Dực Trung hơi bực, “Chuyện này không
liên quan đến Nghiêu Vũ!”. Anh nhẫn nại thuyết phục, “Em uống hơi nhiều, ngủ
một giấc là ổn”.

“Xin lỗi, em quan tâm anh, quan tâm lòng mới hẹp hòi”.
Đỗ Lối cúi đầu, buồn tê tái.

Cô đứng đó, đầu cúi gằm, dáng vẻ tội nghiệp, Hứa Dực
Trung không chịu nổi, “Em ngủ đi, ngày mai thức dậy, những lời này coi như
không có, hiểu chưa? Ngủ ngon!”. Anh nhẹ nhàng khép cửa, lên gác, về phòng
riêng.

Đỗ Lối nhắm mắt, hai hàng nước mắt giàn giụa. Anh cho
là cô say, say nhưng đầu rất tỉnh, cô vẫn chưa say đến mức không biết mình nói
gì.

Hứa Dực Trung hiểu, anh hiểu hết, nhưng anh không chịu
cho cô câu trả lời rõ ràng. Anh ân cần dỗ dành an ủi, lẽ nào anh thật sự không
biết một cái ôm của anh còn an ủi cô hơn mọi lời nói? Không cam chịu, buồn,
thất vọng tất cả dồn nén trong lòng, Đỗ Lối lao lên giường, đấm như điên xuống
nệm.

Nằm một lát hơi tỉnh ra, lặng lẽ nhớ lại đoạn đối
thoại vừa rồi. Bỗng hối hận, cô không nên nói thẳng với anh như vậy, như thế
liệu có làm anh càng xa lánh cô?

Đỗ Lối hối hận vì hành động khinh xuất của mình, mới
thấy anh chưa có động tĩnh gì sau một thời gian ở bên nhau, thấy Nghiêu Vũ vừa
xuất hiện đã vội xác nhận chuyện đó. Nghiêu Vũ nói với cô, cả hai đều đã trưởng
thành. Đỗ Lối cũng biết, bản thân cô quá bận tâm. Cô luôn nghĩ đến vấn đề này,
mà lần nào cũng nôn nóng, chỉ cần là liên quan đến Nghiêu Vũ là cô không sao
chấp nhận.

Đối với Hứa Dực Trung cũng thế, anh có đủ điều kiện
như cô mong muốn, nhưng chủ động thổ lộ như vậy chính cô cũng chưa từng nghĩ.
Cô buột miệng nói ra chỉ vì nghĩ tới Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối lặng lẽ nghĩ, nếu Hứa Dực Trung không có cảm
tình với Nghiêu Vũ, cô có bất chấp thái độ của anh
tiếp tục theo đuổi anh như trước? Chính cô cũng không biết.

Cô nằm bẹp trên giường suy nghĩ miên man, ngủ một
giấc, ngày mai liệu có thể coi như tối nay chưa nói gì?

Hứa Dực Trung tắm xong, rõ ràng rất mệt nhưng không
ngủ được. Tại sao anh không thể chấp nhận Đỗ Lối? Tại saokhông muốn hưởng thụ
những giờ phút bên nhau như trước? Thực ra anh vẫn quan tâm cô, không có những
rung động kiểu đó nhưng vẫn quan tâm, Đỗ Lối tốt với anh như thế nào, anh biết
hết.

Con người có một bản lĩnh, đó là bản tính chinh phục
và hài lòng nhìn thấy tác động của sự chinh phục đối với anh. Nhưng chắc chắn,
cô không phải người anh muốn có. Anh không thích phụ nữ lao vào lòng đàn ông,
mẫu đó không hợp khẩu vị của anh. Đỗ Lối đã tình nguyện, tại sao anh vẫn không
đối xử với cô như với vài cô gái trước đây? Có thật vì Nghiêu Vũ?

Anh châm thuốc, câu hỏi của Đỗ Lối lại vang trong đầu,
lại nghĩ tới nhũng hành động bất thường anh đã làm vì Nghiêu Vũ.

Nghĩ tới khuôn mặt trắng ngần sạch sẽ của cô, vẻ thờ ơ
dửng dưng của cô. Anh cố kiềm chế nỗi bồn chồn. Thầm nghĩ, có nên theo đuổi
Nghiêu Vũ, để nhận rõ lòng mình hơn?

Hứa Dực Trung cười đau khổ, muốn nhìn rõ lòng mình rất
dễ, nhưng có can đảm nhìn thẳng lòng mình mới khó.

Phản xạ có điều kiện của con người luôn có ý thức tự
bảo vệ một cách bản năng, biểu hiện bằng hành vi né tránh, né tránh những gì mà
bộ óc nhận định là nguy hiểm.

Nghiêu Vũ với anh chính là sự nguy hiểm đó ư? Phương
ngôn có câu, người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo. Anh có thể nhìn rõ tâm tư
Đỗ Lối, hiểu những câu bóng gió của Trương Lâm Sơn, nhưng lại không nhìn rõ bản
thân.

Hứa Dực Trung quyết định từ bỏ, lần đầu tiên cảm thấy
kiến thức tâm lí học vô dụng đối với mình. Lại tự nhủ, cứ để mọi thứ thuận theo
tự nhiên. Hiểu người, phân tích suy nghĩ của người khác đã thành thói quen,
nhưng với bản thần lại như đi vào ngõ cụt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Dực Trung suýt không tin
vào mắt mình, một cảnh tượng gia đình đầm ấm như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trương Lâm Sơn ngồi ở phòng ăn xì xụp húp cháo, Đỗ Lối cười, gọi anh rất tự
nhiên, “Anh đánh răng rửa mặt xong xuống ăn cháo!”.

“Sơn Tử, anh gọi điện về nhà chưa? Tối qua chắc Tuệ An
sốt ruột lắm”. Hứa Dực Trung đi đến ngồi cạnh bàn ăn. Băn khoăn nghĩ, cảnh
tượng này có gì đó rất lạ.

Trương Lâm Sơn ăn vội vàng, “Rất ngon, hương vị tuyệt
vời, lâu lắm không ăn cháo mới nấu. Đã gọi cho Tuệ An, cô ấy nói ghi tội cho
cậu, làm tôi say khướt!”.

Hứa Dực Trung cười khoái trá, “Được, tội này tôi xin
gánh”.

Trương Lâm Sơn ăn xong, bỏ bát xuống nói: “Tôi phải
đến cơ quan, đi trước đây, hôm nào lại tụ tập, cảm ơn cô, Tiểu Đỗ!”.

“Anh Trương khách sáo rồi!”. Đỗ Lối múc cháo cho mình
cũng ngồi xuống ăn.

Trương Lâm Sơn chào xong đi ra. Hứa Dực Trung cũng ăn
vội, định ăn xong là đi làm, chợt nghe giọng vui vẻ của Đỗ Lối: “Đừng ăn nhanh
như thế, sao trông anh bối rối vậy! Đến công ty em vẫn là trợ lí của anh, ngày
nào cũng nhìn thấy anh”.

Hứa Dực Trung suýt sặc vì câu nói trúng ý nghĩ, anh
băn khoăn nhìn Đỗ Lối. Sáng sớm cô chưa son phấn, khuôn mặt sáng, sạch sẽ,
không còn dấu vết yếu đuối đêm qua.

“Bây giờ chênh lệch ba tuổi đã có khoảng cách, huống
hồ sáu tuổi! Không thích thì thôi, lẽ nào suốt ngày em phải gào khóc đòi lấy
anh!”. Đỗ Lối nói giọng nghiêm túc.

Hứa Dực Trung ngớ ra một lúc, lắc đầu cười: “Lớp trẻ
bây giờ khác thật!”.

“Đúng, có khoảng cách, ha ha! Ngon không, phó tổng?”.
Đỗ Lối cười vang, cố ý nhấn mạnh hai từ “phó tổng”.

“Ngon lắm, ngon lắm! Như Sơn Tử nói đã lâu không ăn
cháo mới nấu, ha ha!”. Hứa Dực Trung là người thông minh, đương nhiên biết cách
làm thế nào xử lí sự việc một cách tự nhiên.

Chỉ sau một đêm, Đỗ Lối quả thực khiến anh khâm phục,
lớp trẻ bây giờ quả thật rất khác.

Bầu không khí vừa thoải mái, lòng Đỗ Lối cuối cùng
cũng nhẹ nhõm, cô nghĩ suốt đêm, cảm thấy chỉ có làm như vậy mới xua được cảm
giác khó xử tối qua.

Người ta bảo, lùi để tiến. Nhiều lần quan sát ánh mắt
đàn ông, Đỗ Lối tỉnh táo nhận ra, giữa đàn ông và đàn bà giống như cuộc chiến
tranh, câu này thật không phải nói bừa, lạnh nóng vừa độ, muốn trói thì phải
buông, lời khuyên từng chữ quả là quý tựa ngọc châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận