Mưa Nhỏ Hồng Trần

Nghiêu Vũ trố mắt
nhìn Hứa Dực Trung rút cây nến ra, giấu giá nến vào trong áo complet,
miệng cô há rất to, anh định làm gì? Vừa ra khỏi nhà hàng, Hứa Dực
Trung đột nhiên rút giá nến trong áo đưa cho cô, “Tặng cô làm quà
Giáng sinh! Có cần tôi gói trong cái hộp để cô mở ra?” Nghiêu Vũ kinh
ngạc trố mắt…

Nghiêu Vũ và Tiểu Điền chỉ huy công nhân trang
trí cây thông Noel ở sơn trang, cây thông cao bảy, tám mét treo đầy đèn
màu và những hộp nhỏ xinh xắn. Trong mỗi chiếc hộp đều có một món
quà. Những du khách đến sơn trang mang theo con nhỏ là có thể hái một
hộp quà xinh xắn mang về.

Hứa Dực Trung cũng làm cùng cô và Tiểu Điền,
anh cười hỏi Nghiêu Vũ: “Giải thưởng của chương trình đã rất nhiều,
vì sao còn thiết kế thêm phần này?”. Anh muốn biết tại sao Nghiêu Vũ
nhất định đòi thêm khâu đó.

“Hồi còn nhỏ, tôi nhìn cây thông Noel là muốn
hái những hộp nhỏ bên trên, các cô các chú tưởng tôi thích cái hộp
nên hái cho tôi rất nhiều, tôi háo hức mang về nhà mở ra, thấy bên
trong chẳng có gì, thất vọng vô cùng. Tôi nghĩ, du khách đưa con nhỏ
đến đây, sau khi hái hộp quà trên cây thông, trẻ con sẽ nhớ, thì ra
quà Giáng sinh đúng là treo trên cây thông Noel”. Nghiêu Vũ ngửa đầu
nhìn công nhân bắc thang treo đèn màu và hộp quà giải thích với Hứa
Dực Trung .

Nhìn bộ dạng của cô, anh rất vui, “Sao tôi thấy
mắt cô hau háu, như muốn lấy hết số quà trên cây vậy?”

“Đúng, nếu tất cả là của tôi thì tốt, có
điều bây giờ lớn rồi, không hứng thú lắm với đồ chơi, chỉ cảm thấy
lúc hái rất vui. Bởi không biết bên trong là quà gì, niềm vui bất ngờ
chính là như vậy”.

“Giáng sinh này cô muốn được nhận niềm vui bất
ngờ thế nào?”.

Nghiêu Vũ liếc anh, “Nói ra có còn là bất ngờ
không?”.

Hứa Dực Trung không biết nói gì, cũng cười
theo.

Cuối tuần Thiên Trần muốn đưa Tiêu Dương về nhà.
Giáo sư Đào và vợ hơi căng thẳng. Từ khi Thiên Trần nói sẽ đưa anh về
ra mắt bố mẹ, ngực hai người bắt đầu đánh trống.

Trước đây Thiên Trần không như vậy, bố mẹ nói
gì cô rất ít phản đối, dù phản đối chỉ cần nhẹ nhàng vài câu.
Nhưng lần này, vừa bảo cô đi gặp gỡ tìm hiểu, hai ngày sau cô nghiêm
trang tuyên bố, để bố mẹ gặp Tiêu Dương rồi tính.

Mẹ Thiên Trần kiên nhẫn lắng nghe xong, chỉ nói
một câu: “Mẹ phản đối thì con sẽ cho là mẹ tính toán, con luôn nghe
lời bố, lần này mẹ không tham gia”.

Ý bà là nếu bố cô cũng phản đối, hôn sự của
cô và Tiêu Dương tuyệt đối không thành.

Thiên Trần lại phấn khởi, bố là người hiền
hậu, rất cưng chiều cô, chính ông cũng xuất thân gia cảnh khó khăn,
nhất định bố hiểu và thích Tiêu Dương! Thiên Trần nghĩ vậy thấy vui
vui.

Giáo sư Đào hiền hậu nhìn con, bất giác thở
dài, con gái đã lớn. Ông rất hiếu kì đối với chàng trai có thể
chiếm trọn trái tim con gái. Quan điểm của ông khác với vợ, nếu gia
cảnh kém một chút, nhưng người tốt, có năng lực là được, vợ chồng
ông có thể hỗ trợ kinh tế. Ông mong chàng trai đó không làm ông thất
vọng.

Vậy là thứ bảy, Tiêu Dương đến nhà Thiên Trần.

Mẹ cô dửng dưng nhìn anh. Bà ngồi trên sofa lặng
lẽ gọt táo. Thiên Trần cảm thấy mẹ dù không nói cũng làm người
khác căng thẳng, lo lắng nhìn Tiêu Dương, nói nịnh, “Tài gọt táo của
mẹ em là nhất hạng, gọt hết cả vỏ cũng không bị đứt”.

Mẹ nhìn cô, không nói, tiếp tục gọt. Thiên Trần
muốn trấn an Tiêu Dương, nũng nịu nói với giáo sư Đào, “Bố à, người
ta khen mẹ, mẹ cũng chẳng nói gì”.

Giáo sư Đào vỗ vai con gái, liếc nhìn Tiêu
Dương.

Tiêu Dương ngồi ngay ngắn, lòng cũng rất
căng thẳng, nhưng cố không để lộ, đây là lần đầu tiên anh đến nhà
Thiên Trần. Căn nhà trang trí đậm chất trí thức, không xa hoa, nhưng
sang trọng đẳng cấp. Vừa bước vào anh đã biết tại sao mẹ cô phản
đối, khoan nói ngôi nhà kiến trúc châu Âu hai tầng kiểu cũ, riêng bài
trí bên trong, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Nếu dùng một câu
để nói sự khác biệt duy nhất, đó chính là, nhà anh tuy nhỏ, nhưng
thoải mái.

Anh biết bố mẹ Thiên Trần là người tình cảm,
rất yêu thương con gái, Tiêu Dương mong anh có để lại ấn tượng tốt với
họ. Như vậy Thiên Trần ở giữa cũng không quá khó xử.

Mỗi khi mẹ cô hướng ánh mắt về phía anh, Tiêu
Dương đều cố gắng giữ nụ cười trên mặt, anh nhìn thấy nét căng thẳng
trên mặt Thiên Trần giảm đi rõ rệt, dường như yên tâm về anh. Chỉ có
bản thân anh biết cứ tiếp tục cười thế này, cơ mặt anh sẽ co rúm.

Anh muốn hút thuốc, nhưng lại nghĩ, tốt nhất
không nên. Nhìn quanh không thấy bóng dáng chiếc gạt tàn. Tiêu Dương
thầm nghĩ, bằng này tuổi, từ ngày đi học, chưa bao giờ anh ngồi
nghiêm chỉnh như lúc này.

Giáo sư Đào rất thẳng thắn, chưa đến mười phút
sau ông nói với Thiên Trần: “Hai mẹ con đi mua ít thức ăn về làm cơm,
bố và Tiêu Dương nói chuyện”.

Mẹ cô đặt quả táo xuống, lại nhìn Tiêu Dương,
rồi cùng con gái đi ra.

Thiên Trần biết, bố cô muốn nói chuyện riêng
với anh, cô ở lại không tiện, liền nhoẻn cười với anh, cùng mẹ đi ra
cửa. Đến cửa, khoác tay mẹ, ngoái đầu nói với giáo sư Đào, “Bố
đừng quá nghiêm khắc, trông anh ấy kìa, có phải trong giờ học đâu!”.

Tiêu Dương gượng cười.

“Đi mau về, nhớ mua những món Tiêu Dương thích!”.

Giáo sư Đào cũng cười, quay lại nói với Tiêu
Dương, “Nhà tôi quá chiều nó, có lúc Thiên Trần vẫn như trẻ con”.

“Vâng, cô ấy nhiều khi rất đơn giản”.

Tiêu Dương ngồi trong phòng khách nghĩ tới lời
dặn của Thiên Trần: “Chỉ cần qua cửa ải bố em là được, ít nhất tỉ
lệ bỏ phiếu trong nhà là hai trên một!”. Anh thấy giáo sư Đào là người
điềm đạm, không hề gây áp lực với anh. Tuy nhiên, anh rất căng thẳng.
Ít nhất biết tại sao mẹ cô phản đối, nhưng anh không nắm bắt được
thái độ bố cô.

“Tiêu Dương, nghe nói cháu mở công ty?”. Giáo sư
Đào cầm quả táo vợ gọt đưa cho Tiêu Dương.

“Cháu cảm ơn!”. Tiêu Dương lễ phép nói, cầm quả
táo, “Cháu mở chung với một người bạn. Cũng chuẩn bị xong, tết Dương
lịch sẽ khai trương”.

“Sao không đi làm nhà nước, muốn tự làm riêng?”.

“Lúc đó cũng không vào được cơ quan nào tốt,
tự làm riêng, giao thiệp rộng, có khi hay hơn làm nhà nước”.

Giáo sư Đào chuyển sang chuyện khác.

Tiêu Dương thận trọng ứng đối.

Nói chuyện một lát, Thiên Trần và mẹ trở về,

Tiêu Dương đứng lên vào bếp giúp việc, mẹ cô ngăn lại. Anh đành ngồi
xuống, Thiên Trần vui vẻ ngồi cạnh anh, cười hỏi: “Hai người nói
chuyện gì?”.

Giáo sư Đào cười hiền hậu, “Bố đâu có ăn thịt
cậu ấy!”.

“Ứ” Thiên Trần cười khanh khách, cô liếc trộm
sắc mặt bố, không có gì lạ, nhưng thấy họ không nói nhiều, cô chủ
động đưa ra chủ đề.

Ăn xong bữa trưa, Tiêu Dương lễ phép cáo từ, tất
cả đều hòa nhã. Thiên Trần thấy mẹ không hỏi nửa câu về hoàn cảnh
gia đình Tiêu Dương, bố và Tiêu Dương cũng lúc nói lúc cười, cảnh
tượng tất cả ngồi im không khí căng thẳng mà cô lo lắng đã không xảy
ra. Khi tiễn Tiêu Dương, trên mặt cô vẫn nụ cười không kìm được: “A
Dương, bố em nói chuyện gì với anh?”.

“Chỉ hỏi qua tình hình công ty, cũng không nói
chuyện khác”.

“Thái độ bố em có tốt không?”.

“Thiên Trần, bố em rất hiền, em về đi, buổi
chiều anh còn phải đi nhận máy, sư huynh về rồi”. Tiêu Dương cảm giác
tình hình không tốt, bố mẹ cô không thấy biểu hiện gì, cũng thỉnh
thoảng nói với anh, cũng có thể coi là nhiệt tình. Nhưng anh không
tìm thấy một chút hài lòng trong mắt họ, anh không thể nói với Thiên
Trần đang tràn đầy hi vọng. Thầm hạ quyết tâm, phát triển công ty
thật tốt.

Thiên Trần cũng muốn trở về nghe ý kiến bố
mẹ, ngó quanh không thấy ai, hôn Tiêu Dương một cái, cười vui vẻ: “Tiểu
Vũ đâu, câu ấy đã biết chưa?”.

“Chuyện này em đừng nói vội, để anh gặp sư huynh
đã. Ngộ nhỡ anh ấy muốn cho Tiểu Vũ một bất ngờ”.

Thiên Trần gật đầu.

Tiêu Dương lặng lẽ nhìn theo cô bay vút như con
chim. Nếu bố mẹ phản đối, Thiên Trần có còn vui như thế?

Cô về đến nhà, bố mẹ đang ngồi đợi ở phòng
khách. Thiên Trần phát hiện có gì bất ổn, bố cô trầm lặng hơn mọi
ngày.

“Thiên Trần, bố không đồng ý!”. Câu nói của
giáo sư Đào đẩy Thiên Trần xuống vực.

“Tại sao?”.

“Các con không hợp!”.

“Thế nào là không hợp?”. Thiên Trần không hiểu.
Cô nhìn bố, hẫng hụt cực độ. Cô còn tưởng ông cũng thích Tiêu Dương.

“Thiên Trần, con biết chúng ta là gia đình tri
thức, Tiêu Dương, quá nặng chất xã hội!”.

“Con không cảm thấy! Tiêu Dương rất tốt!”. Cô
thầm nghĩ, thế nào là quá nặng chất xã hội? Chẳng qua bố mẹ dạy
học trong trường ít tiếp xúc với xã hội!

Mẹ cô ngồi bên cười nhạt, “Xem đấy, không chỉ
mình mẹ, bố con cũng không thích”.

Chỉ một câu đó làm nước mắt Thiên Trần trào
ra. Giáo sư Đào nhìn con gái mắt rớm nước, nhẹ nhàng nói: “Bố chỉ
cảm thấy một người đàn ông quá nặng chất xã hội, sẽ không hợp với
con. Thiên Trần, con từ nhỏ lớn lên trong trường, bố sợ sống với anh
ta khó hòa hợp”.

Lời của bố như hòn đá đập thẳng đầu Thiên
Trần, cô bất bình thay cho Tiêu Dương: “Anh ấy tự mở công ty, lăn lộn
trong xã hội, lẽ nào còn có thể máy móc trì trệ như người làm học
thuật?”.

Giáo sư Đào giọng ôn hoà: “Không phải Tiêu Dương
không có ưu điểm, con người cậu ta cũng rất được. Ý bố là con nên
quen thêm vài người để so sánh. Nói là đi xem mặt thực ra chỉ gặp
gỡ, làm quen tìm hiểu, không có nghĩa đi gặp là nhất định phải yêu
nhau. Bây giờ mọi thứ thoáng hơn trước nhiều, không phải cứ yêu là
cưới, có nhiều đối tượng để so sánh, lựa chọn, dẫu cuối cùng con
lựa chọn Tiêu Dương ít nhất cũng càng yên tâm, không phải sao? Bố mẹ
cũng chỉ vì con, chúng ta thận trọng một chút, không phải là phản
đối, hiểu không?”.

Mẹ Thiên Trầm khâm phục nhìn chồng, ông nói quá
kín kẽ, hợp tình hợp lí, giáo sư triết học quả có khác, nói năng
chí lí hơn giáo sư kinh tế.

Thiên Trần ngây người, bố cô vòng vo nửa ngày,
thực ra là không tán thành, ông chỉ dùng cách khác khiến cô dễ dàng
chấp nhận hơn.

“Thiên Trần, mẹ cũng có một ý kiến, chúng ta
nên tiếp xúc nhiều hơn, so sánh một chút, hôn nhân là chuyện cả
đời!”. Bà lại tiếp, “Bố mẹ không thể hại con, đúng không?”.

“Con biết rồi!”, Thiên Trần không nói nữa. Bố
khoan hậu nhìn cô, mẹ cũng lo lắng quan tâm.

Họ cũng muốn tốt cho cô, cô không thể tuyên bố
thẳng một câu, không lấy Tiêu Dương cô sẽ chết.

Nhưng như vậy nghĩa là vẫn phải đi gặp những
người được giới thiệu. Thiên Trần trăn trở trên giường, chợt nghĩ,
tại sao mình không thể sau khi gặp gỡ, so sánh vẫn lựa chọn Tiêu
Dương? Ý nghĩ vừa nhen, bỗng bật cười.

Bố nói một cách uyển chuyển như vậy, cô hiểu
nỗi thất vọng của ông đối với Tiêu Dương. Ông muốn gả cô cho một
người hoàn mĩ, không nói Tiêu Dương, dù người khác, ông cũng hà khắc
phóng đại khuyết điểm của họ.

Mặc dù quan điểm khác nhau, như bố mẹ yêu thương
cô, chỉ dần dần thuyết phục. Thiên Trần nghĩ vậy, thấy dễ chịu hơn,
để Tiêu Dương tự khẳng định, làm nên sự nghiệp và mình kiên quyết
không đổi ý, bố mẹ sẽ bằng lòng.

Xác định rõ như vậy, nỗi buồn bực bỗng chốc
tiêu tan. Cô gọi cho Tiêu Dương, “Khi nào anh ra sân bay?”.

“Lát nữa”.

“Cho em đi cùng, em cũng muốn gặp Đồng Tư Thành,
còn muốn thay Tiểu Vũ mắng anh ta một trận”. Thiên Trần cười khúc
khích.

Tiễn Đồng Tư Thành về nhà, Tiêu Dương và Thiên
Trần nắm tay nhau dạo phố. Trong dòng người tấp nập lướt qua, Thiên
Trần nắm bàn tay ấm nóng của Tiêu Dương, bỗng cảm thấy vô cùng hạnh
phúc, “A Dương, anh chưa đủ tốt”.

Tiêu Dương nghiêng đầu nhìn cô, Thiên Trần khẽ
cười, mắt long lanh “Bố mẹ phản đối?”.

“Vâng, mẹ phản đối khỏi nói, bố cũng không tán
thành, làm thế nào bây giờ?”.

Thiên Trần nói vậy, nhưng giọng vẫn vui. Tiêu
Dương nghĩ, nhất định cô đã có cách, anh nhướn mày nói đùa: “Đúng,
làm thế nào?”.

“Em đang hỏi anh”.

Thiên Trần lắc tay Tiêu Dương, giọng nũng nịu
giận hờn. Tiêu Dương nén cười, cúi đầu giả bộ nói nhỏ, hôn trộm cô
một cái, “Em nói xem, làm thế nào!”.

“Em phải xem xét ý kiến bố mẹ”. Thiên Trần
liếc anh, bẽn lẽn cúi đầu.


“Thiên Trần, tết Dương lịch công ty khai trương,
anh sẽ làm tốt”. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng.

Thiên Trần ngước nhìn anh, đôi mắt trang nghiêm
của anh in vào lòng cô, cô sững người, dụi đầu vào ngực Tiêu Dương,
cười sung sướng, vòng ngực anh luôn ấm áp, tim anh luôn đập mạnh mẽ
như vậy “Em sẽ ở bên anh! A Dương, bố mẹ vì em, nhưng khi biết lòng em
chỉ có anh, bố mẹ sẽ không phản đối nữa”.

“Anh biết!”. Tiêu Dương hiểu ý cô, nhớ lại ánh
mắt lạnh nhạt của mẹ cô nhìn mình, nỗi tủi lại ngấm ngầm len lỏi
trong lòng.

Tiêu Dương nắm chặt tay cô, anh chỉ biết một
điều, Thiên Trần nguyện ở bên anh, khó khăn thế nào anh cũng không từ
bỏ.

Đêm Noel, Nghiêu Vũ không hề biết Đồng Tư Thành
đã trở về thành phố này. Cô ngồi trong nhà, lặng lẽ lên mạng đọc
tiểu thuyết. Ngoài đường rất đông vui, các quán bar, vũ trường, phòng
nhạc đêm nay chắc đông nghẹt. Nghĩ tới hồi đại học, vào đêm này cô
và Đồng Tư Thành đến nhà thờ, mặc dù người đông, vẫn ngốc nghếch xếp
hàng đi vào.

Đồng Tư Thành vười cô: “Nhà thờ có gì hay?”.

“Đông người rất vui!”. Còn một lí do Nghiêu Vũ
chưa nói ra, đó là đêm Noel dù muộn mấy trên đường vẫn còn người,
các cặp đôi đều náo nức hoan hỉ, nắm tay Đồng Tư Thành chen trong
dòng người cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ra khỏi nhà thờ, cô và Đồng Tư Thành, mỗi
người cầm một cây côn khí hơi, lao vào chỗ đông người. Chỗ nào có
chiến tranh Nghiêu Vũ liền xông đến, Đồng Tư Thành mải đuổi theo cô,
nhìn thấy chỗ nào có côn khí bay đến thì đánh trả, Nghiêu Vũ hò
hét lao vào đánh giúp. Suốt buổi tối, Đồng Tư Thành luôn mồm hét,
Nghiêu Nghiêu em là yêu tinh khát máu! Chỉ muốn thiên hạ đại loạn! Anh
suýt chết mệt vì em!

Nghiêu Vũ thích bầu không khí đó, thích Đồng Tư
Thành tả xung hữu đột bảo vệ cô. Có năm quảng trường người quá đông,
chỉ nhìn thấy gậy hơi bay loạn, phải huy động cảnh sát duy trì trật
tự, bao vây quảng trường, chỉ cho ra không cho vào.

Nghĩ tới lúc đó, Nghiêu Vũ thở dài, hết thời
sinh viên, hầu như không thể lặp lại những trò hăm hở cuồng nhiệt như
vậy nữa.

“Ánh trăng lạnh…”. Nhạc chuông điện thoại vang
lên, Nghiêu Vũ liếc qua, không muốn nhận điện thoại của Hứa Dực Trung,
anh ta lại có việc gì? Tối nay cô không muốn đi đâu.

Tiếng nhạc chuông vẫn nhẫn nại vang lên, gọi
liên tục, đúng là gan lì! Nghiêu Vũ bất lực cầm máy.

“Sao lâu thế, không muốn nghe?”.

“Không muốn nghe!”. Nghiêu Vũ mặt sầm sì.

Không chấp thái độ đó, Hứa Dực Trung cười to:
“Nếu không nghe sẽ tổn thất lớn!”.

“Sao?”.

“Chẳng hạn mất một bữa tối dưới nến, mất một
trận phá phách trong vũ trường, hoặc một bộ phim đang hot ở rạp!”.

“Vậy đến quảng trường dùng côn khí đánh nhau
thuì sao?”.

“Nếu cô muốn, có muốn không?”. Tiếng cười khe
khẽ từ đầu bên kia.

“Hứa Dực Trung, đêm Noel anh thảm hại thế sao?
Không có cô gái nào chịu đi cùng? Tối nay quả thực tôi không muốn
nhúc nhích, anh hẹn người khác đi!”.

“Cô ở nhà làm gì?”. Hứa Dực Trung nghĩ đến
vừa bị từ chối đã bực tức, hóa ra mình cũng chẳng người lớn hơn cô
ta, vậy là quyết định không chấp.

“Lên mạng, xem băng, ngủ, vất vả mãi mới làm
xong việc của bên đó, thật sự không muốn nhúc nhích!”. Giọng Nghiêu
Vũ như cầu khẩn. Cô không muốn khuấy đảo vũng nước, lại là vũng
nước liên quan đến Đỗ Lối!

“Nhưng tôi đã ở dưới tầng. Thế nào vậy, chỉ ăn
bữa cơm, ăn xong là về. Tôi đã hẹn một giai nhân, chỗ đã đặt rồi,
người ta lại có việc đột xuất không đi được, một mình tôi ăn thì quá
kì quặc, không thể lãng phí, cô nói xem đúng không?”. Hứa Dực Trung
nói dối trơn tru.

“Vậy cứ để lãng phí một chút, đằng nào anh
cũng lắm tiền”. Nghiêu Vũ nói xong tắt máy, đi đến bên của sổ ngó
trộm ra ngoài, xe của Hứa Dực Trung đúng là đậu dưới đường, sao anh
ta lại hẹn mình tối nay. Cô thở dài, tiếp tục lên mạng.

Một lát sau, nghe thấy tiếng con chó đầu bò ở
tầng dưới kêu ăng ẳng, sau đó là điện thoại của Hứa Dực Trung, “Mau
xuống đi, hàng xóm của cô yêu cầu tôi đền con chó!”.

Nghiêu Vũ rên lên, anh ta đúng là kẻ gây sự! Vội
cầm túi xách đi xuống, hàng xóm bắt đền, không phải anh ta giẫm chết
chó của người ta chứ!

Cô xông xuống cầu thang, nhìn thấy hàng xóm đang
quát con chó: “Muội Muội, im đi!”.

Hứa Dực Trung nhìn thấy cô, toét miệng cười:
“Không sao rồi, suýt nữa thì giẫm què nó!”.

Nghiêu Vũ nhăn mặt lườm anh, “Đã nói là không
muốn đi đâu!”.

“Tôi đảm bảo cô chưa bao giờ được ăn bữa cơm
dưới nến thú vị như vậy”.

“Sao anh lại gọi tôi, anh thật sự không tìm được
người ư?”. Nghiêu Vũ không hiểu, tại sao Hứa Dực Trung mời cô đi ăn
tiệc Giáng sinh. Sao không hẹn hò Đỗ Lối? Lần trước trong quán bar,
hai người khoác tay nhau thân mật như vậy. Với tính kiêu ngạo của Đỗ
Lối, cô ta khoác tay như vậy, không phải cố tình để cô nhìn thấy,
cũng là muốn tuyên bố cô ta có ý với Hứa Dực Trung!

Hứa Dực Trung trả lời nghiêm túc: “Thực ra tôi
rất tiết kiệm, cô biết đấy, đặt được bàn ăn vào tối hôm nay khó khăn
thế nào, một mình ăn bữa cơm giá một ngàn chín, quá lãng phí! Thế
này vậy, cô không ăn, thì nhìn tôi ăn?”.

“Đừng hòng”. Nghiêu Vũ lườm anh. Hứa Dực Trung
nhăn nhở.

“Nếu tôi không đi, thì anh tổn thất một ngàn
chín!”.

“Đúng!”. Hứa Dực Trung bất lực nhún vai.

“Vậy được, tôi đi, anh trả tiền cho tôi, coi như
chỉ tổn thất một nửa!”.

Không ngờ Hứa Dực Trung lập tức rút ví, lấy
hết tiền ra đếm, “Bảy trăm bảy, chiết khấu ít nhiều, thế nào?”.

Nghiêu Vũ ngây ra, ngơ ngẩn hồi lâu, Hứa Dực

Trung nhất định muốn cô đi. Người đã đứng đây, cũng không có lí do từ
chối, dù gì anh ta cũng đã mấy lần đưa cô về, sáng sớm lại mua đồ
ăn, đêm nay lại…

“Ghi nợ cho anh, nợ tôi chín trăm chín! Không
chiết khấu gì hết!”.

Hứa Dực Trung thở phào, cuối cùng cũng thuyết
phục được cô. Bữa ăn một ngàn chíu, lại còn nợ cô chín trăm chín!
Không hề gì chỉ cần cô chịu đi, không đắt tí nào! Nhưng thâm tâm vẫn
bực. Nếu Nghiêu Vũ nhất định không đi, anh cũng hết cách.

Không khí đêm Noel thật náo nhiệt. Trong khoảnh
sân trước nhà hàng bày rải rác những chiếc bàn vuông nhỏ, trên đặt
những ly thủy tinh cao để bên trong có ngọn nến hồng cháy sáng tựa
đóa hoa, khung cảnh huyền ảo như trong mộng, từng cặp tình nhân ngồi
sát nhau thầm thì, tiếng cười vụn vỡ và tiếng đàn violin êm ái.
Không khí lãng mạn đã xua đi cái giá lạnh của tiết trời đông, chỉ
còn hơi ấm và tình nồng.

Trong phòng lại là một cảnh trí khác, thảm
lụa dài, gối dài, gối vuông mềm mại, salon các màu sặc sỡ. Ánh nến
huyền ảo nhập nhòa, đèn màu ẩn hiện, tất cả đều chìm trong một
thứ ánh hồng ấm áp hư ảo như sương mù. Bỏ ra chín trăm chín chính
là mua bầu không khí như vậy.

Âm nhạc trữ tình của những quốc gia khác nhau
dìu dặt, trôi nổi bên tai. Nghiêu Vũ nhìn những đốm nến lung tinh
ngoài sân qua làn của kính, trầm trồ thán phục. Cô nhớ tới câu nói
của Đồng Tư Thành phải có điều kiện vật chất mới có thể tạo ra
lãng mạn trong cuộc sống, lại cười chua chát.

Trong kí ức của cô cũng từng có bữa tối dưới
ánh nến cùng với Đồng Tư Thành. Sinh nhật hai mươi tuổi của anh, cô
mua chiếc bánh ga tô, giấu kĩ, hẹn anh đến bên sông, bảo anh nhắm mắt,
sau đó châm từng cây nến bê đến trước mặt anh, đêm đó gió thu hiu hiu,
trên tay cô bê từng đốm lửa, chiếu sáng mặt Đồng Tư Thành. Anh nói,
Nghiêu Nghiêu, anh không nỡ thổi nến.

Cẩn thận tránh những thân nến dài, dùng chiếc
dĩa xiên lên một đóa hoa bằng pho mát đưa vào miệng, vị ngọt tan ra.
Ánh đèn bên sông như sao, bầu trời trong và sáng, điểm những vì sao,
miệng cười, tất cả in vào trong mắt, ánh nến lung linh trong đôi mắt
đen cháy mãi không thôi, trong hơi thở chỉ có mùi tình yêu nồng nàn
hơn mùi pho mát.

Bánh ga tô chỉ mất hơn năm mươi tám đồng. Chín
trăm chín, có thể mua được bao nhiêu chiếc bánh như thế? Cho dù mua
được, liệu có còn cảm hứng mang đến cho người khác niềm vui bất
ngờ?

Lãng mạn không cần treo giá bao nhiêu, lòng đã
không còn lãng mạn, còn nói gì cảm hứng?

“Phong cách Pakistan, món ăn rất phong phú: Âu,
Nhật, Ấn Độ, Thái Lan, Trung Quốc, tùy thích, chín trăm chín, chúng
ta có thể tùy ý lựa chọn, nhất định phải ăn một trận thật đã,
Tiểu Vũ…”.

Lòi Hứa Dực Trung kéo cô ra khỏi hồi ức, “Anh
gọi tôi là gì, tôi và anh chưa thân thiết như vậy!”.

Hứa Dực Trung lạ lùng nhìn cô, “Gọi cả họ tên
rất mệt! Bạn cô chẳng gọi thế sao?”.

Bạn? Nghiêu Vũ lẩm bẩm, như một trận gió xuân
bất ngờ, qua một đêm, vạn cây lê nhất loạt nở hoa. Cô đã thành bạn
anh ta từ lúc nào? Nghiêu Vũ lườm anh, đã nhượng bộ đi cùng, chớp
mắt đã lấn tới, cô vẫn chưa quên chính anh ta bắt cô thức trắng đêm
làm việc.

Hứa Dực Trung đã có chuẩn bị. Hình như không
để ý thái độ Nghiêu Vũ, bắt đầu nói thao thao. Anh đi cũng nhiều,
trời nam biển bắc bao nhiêu chuyện, cuối cùng đắc ý phát hiện Nghiêu
Vũ từ lơ đãng trở nên chăm chú, dần dần tự nhiên, bắt đầu nói
chuyện thoải mái.

Anh nhìn quanh, ánh nến ấm áp, âm nhạc êm ái,
bầu không khí thật tuyệt vời.

Hứa Dực Trung thong thả nhấp từng ngụm Whisky,
vị bạc hà mát lạnh ngấm vào cổ. Anh vừa kể vừa chăm chú nhìn
Nghiêu Vũ, phát hiện, hiểu biết của cô rất rộng, mỗi khi anh nhắc
đến một chủ đề cô đều có thể tranh luận, thỉnh thoảng lại khiến anh
thấy bất ngờ, mới mẻ. Lúc này anh phấn khích thoải mái như nói
chuyện với bạn cũ. Anh gọi tên cô, mỗi lúc càng tự nhiên. “Tiểu Vũ,
hình như sở thích của cô rất rộng, tại sao?”.

Nghiêu Vũ cười: “Phó tổng Hứa và tôi không thân,
thân rồi sẽ biết, tôi chỉ là cái mình có một ít nước kêu óc ách,
cái gì cũng muốn biết, thực ra không sâu, nhưng nhiều sở trường cũng
thấy hay”.

Phó tổng Hứa? Cô vẫn không sập bẫy, cố tình
gọi anh khách khí như vậy? Lòng anh như có bóng đen vút qua, tiếng
gió rít vù vù, vậy là anh mất không một ngàn chín? Hứa Dực Trung
vẫn hào hứng, mặt không đổi sắc, mỉm cười thân thiện, tiếp tục diễn
thuyết: “Cô có thích đi du lịch trên núi”.

“Trước đây thường đi!”.

“Đi nhiều nơi không?”.

Nghiêu Vũ cười: “Không nhiều lắm”.

“Thích vùng núi nào?”.

“Núi lửa”.

Hứa Dực Trung ngạc nhiên, “Núi lửa?”.

“Đúng, anh đến Đằng Xung Vân Nam chưa? Thành phố
xây dựng trên nham thạch núi lửa đã tắt từ lâu, đứng trong nội thành
nhìn về phía tây, xung quanh toàn núi lửa ngủ say, ngọn núi hình thù
đa dạng, hình trụ, hình tháp, hình vuông, tôi từng leo lên núi Đại
Không, cảnh tượng im lìm hoang vu như…”. Nghiêu Vũ dừng lại, nghĩ tới
tâm trạng lần đi Đằng Xung sau khi chia tay Đồng Tư Thành, ánh mắt chợt
tối. “Con người luôn bé nhỏ trước thiên nhiên, tôi thích nhất là vùng
quê có cây cầu Hòa Thuận, đi đến đó lòng trở nên yên tịnh an tường…”.

Nụ cười dần dần hiện lên trong thảng thốt,
Nghiêu Vũ xúc động nhất là đến vườn mộ quốc gia, mỗi bước đi, lòng
rưng rưng thành kính. Trên dốc đèo mang tên Tiểu Đoàn, trong mỗi tấm
bia hình vuông cao tới một thước đều có một anh lính viễn chinh, trận
huyết chiến kéo dài bốn mươi hai ngày, ba ngàn người bỏ mạng, cảnh
tượng ngày xưa oanh liệt bi tráng thế nào. Cuộc tình thất bại của cô
có là gì? Lòng Nghiêu Vũ lại đầy ắp tình yêu với cuộc đời.

Hứa Dực Trung ngắm nhìn cô, trên miệng Nghiêu Vũ
lại là nụ cười tươi rói, một vẻ rõ ràng khác lạ trong đôi mắt trong
veo.

Có lẽ những câu chuyện Hứa Dực Trung vừa kể
cũng buộc Nghiêu Vũ nhìn nhận khác về anh. Nghe anh kể hồi ở Roma
vào ngày nghỉ đi khắp thành phố tìm hiệu cắt tóc, cô băn khoăn hỏi,
“Người ta đến đài phun nước ném tiền xu cầu nguyện, đến bậc thềm
trên quảng trường Tây Ban Nha ăn kem, tưởng tượng đang ngồi cùng công
chúa, anh đi tìm hiệu cắt tóc làm gì?”.

“Ha ha, tôi chỉ muốn cắt tóc”.

Nghiêu Vũ cười phun cả nước trong miệng, vội
lấy khăn lau.

“Buồn cười thế sao?”.

“Ha ha, đúng, tôi đang nghĩ tóc anh nên cắt thế
nào để thành kiểu đầu công chúa!”.

Hứa Dực Trung ngắm nghía cô: “Tóc cô dài
thế kia, cắt thử là biết”.

“Hi hi, tôi không thích tóc ngắn, cả đời không
cắt tóc ngắn. Con người tôi, tạm được nhất là mái tóc dài, chưa
từng uốn, chưa từng nhuộm, chưa từng sấy, nếu cắt đi, chà chà, xấu
chết được”.

Tâm trạng tốt là khẩu vị tốt, tối nay Nghiêu
Vũ ăn rất nhiều, bữa tiệc trị giá chín trăm chín, quả thực không
tồi. Ăn của người, ít nhất cũng phải đối tốt với người ta. Vậy là,
chủ động hỏi Hứa Dực Trung, “À, sao anh chưa có bạn gái?”.

“Ý cô là sao không với Đỗ Lối?”. Anh cười hỏi
lại.

“À, cũng là một trong những nghi vấn”. Nghiêu
Vũ cười, nghĩ tới lời Thiên Trần, nếu Đỗ Lối có được Hứa Dực Trung
sẽ không để ý so bì với cô nữa. Cô cầu trời mong cô ta được như ý.

“Được thôi, ta trao đổi điều kiện, cô phải cho
tôi biết, tại sao cô chưa có bạn trai”.

Nghiêu Vũ trầm ngâm, phát hiện ăn uống, cười
đùa, nói chuyện với Hứa Dực Trung cô không nghĩ tới Đồng Tư Thành.
Hứa Dực Trung vừa nhắc, bóng dáng Đồng Tư Thành lại hiện ra. Anh sắp
về nước, anh muốn bắt đầu… gần gũi lòng càng mềm yếu. Nghiêu Vũ
cuối cùng nghĩ ra, sở dĩ cô nhận lời đi ăn cùng Hứa Dực Trung, còn

có một nguyên nhân chủ yếu chính là không muốn tối nay bóng dáng
Đồng Tư Thành lởn vởn trong đầu mình.

Mỉm cười, xua đi hình bóng đó, bắt đầu nói
đùa, “Chẳng phải tôi chưa tìm được người phù hợp sao? Lẽ nào anh
cũng thế?”.

“Đúng, sao lại không?”. Hứa Dực Trung vội bộc
bạch, “Chuyện này phải trông vào duyên phận, đúng không? Đẹp mấy không
có cảm giác cũng không được!”.

Cặp mày thanh tú của cô hơi nhướn, ngạc nhiên,
có phải ý Hứa Dực Trung là anh ta và Đỗ Lối không có gì? Vậy anh
tìm cô, có phải là… lập tức phủ định. Cô thà tin Hứa Dực Trung thật
sự sợ phí bữa ăn đắt tiền hoặc do lương tâm áy náy vì đã cố tìm
cách buộc cô thức đêm làm việc nên mới mời cô đi ăn.

Cô ngước nhìn Hứa Dực Trung, ánh nến hắt lên
khuôn mặt tuấn lãng của anh ta, khóe miệng với đường gấp rõ ràng,
thấp thoáng nụ cười, cử chỉ lịch lãm, rất hào hoa. Một người như
vậy, cả ngoại hình lẫn túi tiền đều đáng nể, thịnh tình của anh
chắc không chỉ với một mình cô. Bạn bè? Anh ta cảm thấy làm bạn với
cô rất thú vị sao? Nghiêu Vũ nhiều bạn, cô đã quen người ta thích kết
bạn với mình. Hứa Dực Trung chắc cũng thế, lòng lập tức nhẹ nhõm,
lại thấy tiếc vì đã từ chối công việc của Gia Lâm, “Tôi sợ nhất là
rắc rối, cho nên mới từ chối dự án mới của Gia Lâm!”.

“Sao lại nói thế?”.

“Tôi ngại Đỗ Lối, cô ấy thật sự đã nhắm anh,
đi với anh, liệu cô ta có để tôi yên? Ha ha!”.

“Ra vậy, cô và Đỗ Lối có chuyện gì?”.

“Cũng không có gì, chỉ là phụ nữ với nhau
thường hẹp hòi, cô ấy hẹp, tôi cũng hẹp, nhìn nhau thấy nghịch mắt,
không hợp. Nếu tôi cướp ý trung nhân của cô ấy, Đỗ Lối sẽ không vui.
Mà tôi lại không có ý đó với anh, như vậy chẳng phải tự chuốc rắc
rối vào thân?”.

Hứa Dực Trung nghe vậy, rất khó chịu. Nghiêu Vũ
nói thẳng không có ý với anh? Anh sờ cằm! Đúng, khuôn mặt ngời ngời
làm thiên hạ chết mê này của mình lại bị cô vẽ thành mặt lợn! Anh
cười nhìn cô, “Cô nói vậy quả thực đại tổn thương lòng tự tôn của
tôi. Nói xem, tôi có chỗ nào không tốt? Sao lại không có ý với tôi?”.

“Anh chẳng có gì là không tốt, nhưng người tốt
không hiếm, tôi thích hết được sao?”.

Hứa Dực Trung cười, nói vậy cũng có lí, nhưng
anh không cam lòng, “Nhưng tôi có ưu thế hơn người! Điển trai, lại có
tiền, tìm đâu ra?”.

Nghiêu Vũ cười vang, “Anh không chỉ dẻo mồm, da
mặt cũng rất dày. Tầm mắt Đỗ Lối quả không bằng tôi!”.

Hứa Dực Trung hơi phật ý, “Cô không thích tôi
vậy sao? Người ta thích tôi, cô lại bảo mắt có vấn đề?”.

Nghiêu Vũ cười ngặt nghẽo, “Anh trẻ con quá, có
thế cũng để bụng?”.

“Sao không để bụng? Tự tôn đàn ông bị tổn thương
nghiêm trọng!”. Hứa Dực Trung nhăn mặt làm bộ đau khổ, khiến Nghiêu Vũ
cười chảy nước mắt. Cô cảm thấy bữa ăn này quả thật rất ngon.

Khi cô thôi cười cúi đầu ăn tiếp, ánh mắt Hứa
Dực Trung trở nên dịu hiền. Nghiêu Vũ quá dễ tin người, một con sói
đầy dã tâm ngồi trước mặt cũng không nhận ra. Anh chỉ muốn hiểu cảm
xúc của mình rõ hơn mà thôi.

Anh quyết định bắt đầu từ làm bạn với Nghiêu
Vũ. Ở quán bar hôm nào nhìn thái độ của cô đối với Tiêu Dương anh đã
nghĩ, khi trở thành bạn bè, nhất định Nghiêu Vũ không từ chối tiếp
xúc anh.

Bằng này tuổi, anh chưa bao giờ thận trọng như
vậy, người ta nói, thứ không có được mới là tốt nhất, anh không muốn
vì cảm giác đó mà khiến mình trở thành kẻ ngốc.

Nghiêu Vũ thoải mái cười đùa mất hẳn thái độ
xa cách ban đầu. Hứa Dực Trung nghĩ, nhất định là vậy, chẳng qua do
anh không cam lòng, tuyệt đối không phải là yêu cô.

Nghiêu Vũ vừa ăn, vừa nhìn chiếc giá nến mô
phỏng hình cây đèn thần của Aladanh, giơ tay cầm lên xem kĩ. Nó được
chế tác khá tinh xảo, hoa văn chạm khắc rất đẹp, cô vuốt nhẹ những
đường hoa văn. “Có đúng là của Pakistan?”.

“Cô thích à?”.

Nghiêu Vũ gật đầu, “Nghe nói chỉ cần xoa lên
đèn thần là có một vị thần xuất hiện đáp ứng một điều ước của
chủ! Còn nhiều hơn quà của ông già Noel!”. Nghiêu Vũ nói.

Vẻ trẻ con của cô khiến Hứa Dực Trung buồn
cười, anh nhìn quanh, thấy nhân viên nhà hàng đứng phía xa, miệng cười
tinh quái, cầm một giá nến lên ngắm nghía, sau đó Nghiêu Vũ trố mắt
nhìn anh rút cây nến ra, giấu giáo nến vào áo complet, cô há miệng,
anh đang làm gì? Một người đàn ông ba mươi tuổi, phó tổng giám đốc
tập đoàn Gia Lâm nổi tiếng thành phố này, anh…

“Ăn xong chưa? Sắp mười hai giờ rồi, nếu ăn xong
chúng ta đi thôi!”. Hứa Dực Trung nháy mắt với cô, rút tiền để lên
bàn.

Nghiêu Vũ đầu cúi gằm, sợ bị phát hiện.

Ra khỏi nhà hàng, Hứa Dực Trung bỗng lôi giá
nến trong áo đưa cho cô, “Tặng cô quà Giáng sinh! Có cần tôi bỏ trong
cái hộp để cô mở ra?”.

Nghiêu Vũ ngây người nhìn giá nến trong tay anh,
ngoái đầu liếc nhanh về phía nhà hàng, kéo anh chạy thẳng, “Xấu hổ
quá! Không đi mau, người ta phát hiện đuổi theo thì phiền!”.

Hứa Dực Trung bị cô kéo chạy một đoạn xa, thấy
Nghiêu Vũ thở hổn hển, anh cười ngất, “Đồ ăn trộm có phải càng
đẹp?”.

“Đúng”, Nghiêu Vũ gật đầu thật mạnh, cũng cười
theo. Bao nhiêu năm không làm trò đó, thì ra thú vị thật!

Hứa Dực Trung nhìn cô không nén được cười, “Xe
của tôi vẫn để trong sân nhà hàng, vẫn phải quay lại”.

“Tôi không quay lại đâu, mình anh quay lại thôi,
rồi lái xe đến đây!”, Nghiêu Vũ cười khúc khích, “Ngộ nhỡ bị bắt,
không thể bị tóm cả hai, đúng không?”.

Hứa Dực Trung nhăn mặt, “Cuối cùng tôi đã biết
thế nào là khinh suất khi kết bạn! Được rồi, vì món quà Giáng sinh
của cô, đành vậy!”. Anh nhanh chóng đi vòng phía sau, quay lại lấy xe,
một lát đã lái đến.

Nghiêu Vũ ngồi trong xe say sưa ngắm chiếc giá
nến, hình dung lại điệu bộ của anh khi giấu nó vào trong áo vest,
lại cười ngặt nghẽo.

Hưa Dực Trung nghiêng đầu nhìn cô, anh thích nhìn
vẻ sung sướng của cô, cảm thấy những nơi nụ cười của cô vọng đến,
bóng tối rút đi như thủy triều nhường cho khoảng không tươi sáng. “Lần
sau thích gì, tôi sẽ ăn trộm cho cô!”.

Nghiêu Vũ hoảng hốt, “Đừng, như thế không hay!”.

“Ha ha!”. Hứa Dực trung cười vang, Nghiêu Vũ quả
thực rất thú vị, anh vừa cười vừa nói, “Ăn trộm nhiều cũng không
thú vị, đúng không? Chỉ một giá nến này làm kỉ niệm được chứ? Nếu
lương tâm cô cắn rứt, ngày mai tôi đưa tiền đến coi như mua lại!”.

“Thôi, chỉ một lần này là được, hi hi!”. Nghiêu
Vũ lại cười, cứ nghĩ tới điệu bộ anh lúc thủ giá nến giấu vào
trong áo lại không nhịn được cười.

Xuống xe, Nghiêu Vũ cầm giá nến lắc lắc trước
mặt anh, “Hứa Dực trung, cảm ơn món quà Giáng sinh, quả thật rất bất
ngờ, cảm ơn!”. Khi cô cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đều tăm tắm.
Dưới ánh đèn đêm, bước chân vui như con hươu sung sướng.

Anh phấn chấn vô cùng, thái độ của Nghiêu Vũ
lúc này quả thực rất tốt, cuối cùng cô đã gọi tên anh, luôn miệng
cảm ơn.

“Nếu cô cần gì cứ xoa tay vào nó, biết đâu sẽ
có vị thần xuất hiện thật!”.

Anh cười ha hả nhìn cô đi lên cầu thang, đèn
từng tầng lóe sáng rồi lại tắt, đã nhiều lần nhìn cô lên tầng như
vậy, chỉ có lần này lòng anh lai láng một cảm xúc dịu dàng. Đến
khi đèn tầng bảy sáng lên, anh bấm còi tạm biệt rồi mới phóng đi.

Trở về nhà, vào phòng tắm, rửa mặt, chợt
phát hiện trong gương, mặt mình vẫn đang cười. Anh nghi hoặc nhìn vào
gương nhe răng, lại ngây ra, rồi kinh ngạc, rốt cuộc mình bị làm sao,
có thể ăn trộm giá nến ở nhà hàng cho Nghiêu Vũ? Lại còn sung sướng
cười mãi không thôi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận