Mộng Yêu Đương

Niên Mộc Miên chậm rãi sải bước quay về bãi đỗ xe của trung tâm triển lãm. Mặc dù đã sắp sửa sang tháng tư, thời tiết cũng đã dần ấm lên nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy quá giá lạnh. Người con gái vừa bước được mấy bước thì bất ngờ phải dừng lại.

Từ đằng xa, một thân ảnh nghiêm trang đang đứng dựa vào xe ô tô của mình hút thuốc, trông có phần tùy tiện. Ánh trăng khuyết le lói vẫn đủ để soi rọi cái bóng cô độc của hắn trải dài dưới mặt đất.

Niên Mộc Miên có phần sững sờ. Sao hắn vẫn còn ở đây? Hắn vẫn chưa về ư?

Giống như có linh cảm, Khương Huyền Triết ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy cô. Cơ thể cao lớn chậm rãi đứng thẳng.

Niên Mộc Miên từ từ bước đến gần hắn, trong đầu lại nhớ đến những lời mình nói lúc nãy. Và cả sự không vui trong mắt hắn khi đang truy hỏi cô.

"Cậu ở đây làm gì?" - Mộc Miên vẫn hỏi mặc dù cô đã đoán ra nhưng người con gái vẫn có chút hy vọng nhỏ nhoi rằng không giống như những gì mình nghĩ.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, bên tay cầm một túi giấy có in tên của nhà hàng nào đó đưa đến trước mặt cô - "Cầm đi. Cậu chưa ăn tối còn gì."

Cô còn tưởng hắn sẽ lại đào bới chuyện của mình và Tần Vệ Khâm nhưng không ngờ lại đưa đồ ăn tối cho mình.

Tầm này cũng đã hơn chín giờ nhưng bụng dạ cô cảm thấy khó chịu hơn là đói.

Niên Mộc Miên hạ mắt nhìn túi giấy trong tay hắn, cảm xúc phức tạp - "Cậu không cần phải mua thế này cho tôi đâu. Tôi sẽ tự về nhà nấu ăn."

Tay cầm túi thức ăn của Khương Huyền Triết vẫn giữ nguyên không nhúc nhích, lạnh giọng bảo - "Cậu nấu ăn dở tệ làm sao mà nuốt được."

Người con gái bất giác cau chặt lông mày. Được rồi, cô nấu ăn tệ thật. Có về nhà cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài đến.


Nhưng Mộc Miên chỉ từng cho Khương Huyền Triết ăn đồ mình nấu đúng một lần hồi trung học, hắn cũng đâu cần để bụng lâu như thế chứ.

"Cậu cầm về đi. Tôi không ăn đâu." - Cô vẫn kiên quyết không nhận từ hắn.

Khương Huyền Triết lạnh lùng nhìn cô, sau đó giọng điệu để lộ chút gắt gỏng - "Không muốn ăn thì vứt đi!"

Cô sững người, tự hỏi có còn ai ngang ngược như hắn không chứ? Mịch Nhiên từng bảo hắn hình như đã thay đổi tính nết nhưng đối với cô, ít nhất là trước mặt Mộc Miên hắn vẫn y như ngày trước, còn có phần ngang ngược hơn.

Mộc Miên có chút bực dọc trong lòng muốn nói hắn nhưng ngay khi nhìn thấy đống tàn thuốc, đầu lọc thuốc lá vương vãi dưới mặt đất cảm giác nặng nề mâu thuẫn lại phủ lên lòng cô.

Giữa bãi đậu xe rộng lớn yên tĩnh chỉ có một mình hắn chờ đợi suốt gần một tiếng đồng hồ.

Suy nghĩ một hồi, cô cuối cùng vẫn cầm lấy túi đồ ăn từ tay hắn. Sau đó lại thở dài mở miệng - "Lần sau đừng mua nữa. Nhận đồ của cậu làm tôi khó xử lắm. Lần trước cũng là cậu mời tôi ăn."

"Lần sau mời lại là được." - Người đàn ông lãnh đạm trả lời.

Niên Mộc Miên chớp mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ gật đầu - "Tôi biết rồi."

Người con gái lại nhìn xuống dưới chân hắn, khẽ nhắc nhở - "Cậu cũng bớt hút thuốc lại đi. Không tốt cho sức khỏe đâu."

Khương Huyền Triết không trả lời cô nhưng cũng không nói rằng không thích.


"Còn nữa..."

Niên Mộc Miên nắm chặt túi giấy trong tay, âm thanh mềm mại phát ra giữa đêm tối - "Sau này, đừng đứng đợi tôi như thế nữa."

Vẻ mặt người đàn ông dửng dưng không chút cảm xúc. Ánh trăng khuyết trên bầu trời dường như đã bị mây mù che khuất nên cũng không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn.

"Đợi ai là quyền của tôi. Không cần sự cho phép của cậu." - Giọng hắn thanh lạnh lại có chút cao ngạo.

Khương Huyền Triết đã nói vậy cô chỉ đành nín thinh, không thể nói gì thêm. Niên Mộc Miên chần chừ vài giây rồi mới mở miệng - "Vậy tôi về trước đây."

Người đàn ông lại giữ thái độ trầm mặc, không phản ứng.

Cô tạm coi như đó là một sự chấp nhận sau đó quay đầu tìm đến vị trí đậu xe của mình nằm sâu bên trong. Người con gái mau chóng khởi động xe, di chuyển ra lối giữa ra vào của bãi đỗ. Mộc Miên lén nhìn qua chỗ khi nãy nhưng Khương Huyền Triết cùng với xe của mình đã biến mất từ lúc nào.

***

Thiệu Hưng Trạch cầm cặp táp đến trước một căn hộ cao cấp vào tối muộn, thẳng thừng bấm mật khẩu mở cửa. Anh cởi giày ra rồi bước vào phòng khách ngồi phịch xuống ghế sô pha, mệt mỏi đưa tay nới lỏng cà vạt ngay cổ.

Khương Huyền Triết vừa mới tắm xong, trên cổ vẫn còn choàng khăn lông lau khô mái tóc ướt át bước ra ngoài. Vài lọn tóc rũ rũ trước trán hắn có phần tùy hứng gợi cảm. Hắn nhìn tên đàn ông nằm ngửa trên ghế sô pha nhà mình như con cá chết, đôi lông mày kiếm bất giác dí sát lại gần nhau.

"Từ khi nào nhà tôi đã biến thành chỗ công cộng cho cậu ra vào tùy tiện vậy?"


Thiệu Hưng Trạch ngửa cổ nhắm mắt như kiểu mệt mỏi sắp chết rồi ấy - "Ai bảo cậu không chịu đổi mật khẩu. Cậu không đổi mật khẩu chứng tỏ muốn tôi tùy ý vào nhà còn gì."

Cái lão Khương này có mỗi một mật khẩu mà xài suốt hơn năm rưỡi, bị hắn biết rồi mà cũng không chịu đổi. Đúng là con người cố chấp.

Khương Huyền Triết hừ lạnh một cái, dứt khoát bảo - "Cút về nhà cậu đi. Tôi còn phải đi ngủ."

Nhưng anh ta vẫn ương bướng dính sát vào ghế sô pha êm ái - "Không về."

"Về nhà nhức đầu lắm. Tôi không muốn về." - Người đàn ông chán chường lên tiếng.

Hắn không thèm nhìn đến Thiệu Hưng Trạch, đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy nước suối uống.
"Nếu không muốn nhức đầu nữa thì lấy vợ đi."

Hắn vừa dứt câu xong người ngồi bên kia ngay lập tức ngẩng đầu mở mắt chửi bới - "Tên chó nhà cậu! Nói thế thì sao cậu không mau đi kiếm người yêu đi."

Rõ ràng là hắn cố tình nói vậy để đâm thêm một nhát dao vô tim anh.

Nhìn Thiệu luật sư nổi nóng đến mức dùng từ ngữ thô tục, tâm trạng của Khương Huyền Triết dường như lại rất thoải mái - "Cha mẹ tôi không hối. Tôi kiếm làm gì."

"Bây giờ thì thế thôi. Đợi hai, ba năm nữa xem. Cậu cũng sẽ bị hối tới đít thôi." - Thiệu Hưng Trạch không cam lòng nhìn bộ dạng ung dung tự đắc của hắn.

Huyền Triết uống từ tốn một lần hết gần nửa chai nước mới nhìn qua bạn mình - "Rồi sao, cậu định tính thế nào?"

"Kiếm tiền." - Lão Thiệu lại ngửa mặt mình nhìn lên trần nhà, ánh mắt có phần trống rỗng.

"Kiếm thật nhiều tiền để xây cho cha mẹ tôi một căn nhà khang trang, mở một cửa hàng bán hải sản cho mẹ, báo hiếu ơn dưỡng dục của mẹ tôi."


Cha Hưng Trạch thì đã thất nghiệp nhiều năm, sau đó chỉ biết theo vợ phụ việc. Mẹ anh lại bán hải sản ngoài chợ, gồng gánh hết kinh tế của gia đình, nuôi con trai ăn học thành tài. Tuy tính tình mẹ anh có phần hung hăng, độc đoán nhưng người ấy vẫn là mẹ anh không thể thay đổi được.

Để làm được hai điều trên anh thực sự phải cần rất rất nhiều tiền. Thiệu Hưng Trạch phải phấn đấu thêm năm, sáu năm nữa may ra mới có thể đạt được ý nguyện.

Anh ta lại nghĩ đến chuyện nhà của mình, tâm trí tiếp tục phiền não.
"Tất cả là tại bà thầy bói đó."

"Ai bảo lúc tôi mới còn bé tí bà ấy đã phán sau này tôi lấy vợ giàu chứ!" - Thiệu Hưng Trạch bực bội muốn chết.

Hồi anh còn nhỏ, mẹ đã đi xem bói, bà thầy bói bảo rằng Hưng Trạch lớn lên sẽ thành công. Đặc biệt sẽ phát tài sau khi lấy vợ. Nhờ lấy vợ mà giàu có sau một đêm.

Cũng tại bà thầy bói ấy mà mẹ anh mới ôm cái chấp niệm bắt hắn đi xem mắt với cô gái nhà giàu nào đó là con gái của bạn mẹ.

"Đừng đổ tội cho bà thầy bói. Do suy nghĩ của mẹ cậu thôi." - Khương Huyền Triết lạnh nhạt buông lời như gáo nước lạnh tạt vào mặt anh ta.

Nhưng lần này Thiệu Hưng Trạch cũng không thể phân bua. Anh ta chống tay xoa xoa ấn đường của mình, chợt liếc nhìn qua lão Khương hỏi - "Uống rượu không? Tôi muốn uống rượu."

"Cậu định biến nhà tôi thành chỗ cho cậu bê tha à?" - Khương Huyền Triết bỏ chai nước vào lại tủ lạnh vừa đáp.

Thiệu Hưng Trạch ngay lập tức khinh thường mở miệng - "Cậu tỏ vẻ đạo mạo cái gì. Cái người sau khi đi du học nghiện rượu, nghiện hút thuốc là ai? Tuy bây giờ đỡ hơn rồi nhưng đừng tưởng tôi không biết tuần nào cậu cũng uống."

Mà cái tên Khương Huyền Triết nhàm chán này uống rượu chỉ thích uống ở nhà một mình, không chịu đi ra ngoài quán uống với anh. Hắn bảo không thích mấy nơi ồn ào, uống ở nhà say rồi lên thẳng giường ngủ luôn, đỡ mất công đi đâu.

Rốt cuộc thì Khương Huyền Triết cũng chịu mang chai rượu và hai cái ly ra ngồi uống với kẻ chán đời kia. Hai người đàn ông ngồi uống rượu tâm tình cho đến tận khuya. Chủ yếu là Thiệu Hưng Trạch than thở còn hắn chỉ trầm mặc ngồi nghe, dường như tâm tư cũng đặt ở nơi khác.

Kết quả sáng hôm sau Thiệu Hưng Trạch nằm vất vưởng trên ghế sô pha, quần áo xộc xệch, người ngợm không ra người ngợm. Còn Khương Huyền Triết vẫn biết đường chui về phòng leo lên giường ngủ một cách an tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận