Mộng Yêu Đương

Tranh thủ vào cuối tuần, Niên Mộc Miên sắp xếp công việc về nhà ăn cơm với cha mẹ. Dạo này hình như anh hai của cô được nhiều người theo đuổi lắm. Lúc Mộc Miên về đến nhà đã vô tình trông thấy một bình hoa hồng thật to được trưng trong phòng khách.

Niên Mộc Miên hơi bất ngờ tại vì cô biết mẹ mình ít khi bày hoa hồng. Bình thường cha chỉ toàn mua hoa mẫu đơn tặng cho mẹ bởi vì đây là loài hoa mẹ Niên yêu thích. Cô tò mò đi vào trong bếp hỏi thử mẹ mình - "Mẹ, hoa hồng ngoài phòng khách ai mua vậy?"

Mẹ Niên đang cắt rau củ, không tiện ngẩng đầu lên - "À, hồi sáng có người gửi hoa đến tặng cho Niên Viễn, mẹ thấy đẹp quá nên đem cắm vào bình."

"Ui trời, thì ra anh hai của con có người theo đuổi sao? Không biết là cô gái xinh đẹp nào bị mê muội vậy?" - Niên Mộc Miên thích thú hỏi chuyện.

Từ hồi đi học, anh hai của cô đã có rất nhiều người theo đuổi rồi. Nhưng Niên Viễn cực kỳ nghiêm túc với sự nghiệp học hành của mình nên từ chối hết tất cả các lời tỏ tình. Sau này khi đi làm rồi cũng chẳng hẹn hò với ai mặc dù anh hai có nhiều cơ hội tiếp xúc với mọi người.

"Mẹ không biết. Nhưng có vẻ Niên Viễn không hứng thú lắm. Lúc nhận được bó hoa cũng chỉ thảy qua giao cho mẹ." - Bà khẽ thở dài đem các nguyên liệu bỏ vào nồi súp.

"Tôi không biết sao mà mấy anh mấy chị bây giờ lại kén chọn như vậy. Cứ yêu đương tìm hiểu thử đi rồi mới biết hợp hay không chứ. Cứ đặt cái tiêu chuẩn cho cao vào lại rốt cuộc gặp được người không thích hợp." - Mẹ Niên muốn mắng anh hai cô kén chọn vừa tiện thể đá xéo luôn cô.

Niên Mộc Miên cảm thấy hơi oan uổng. Cô đâu có đặt tiêu chuẩn cao đâu, bản thân chỉ là vô tình gặp phải một người đàn ông cực phẩm mà thôi. Dù sao ông trời đã đưa đến cho mình một người tốt như vậy, không chịu hưởng thụ thì thật không biết điều. Tuy rằng đoạn tình cảm này đã gây tổn thương cho Mộc Miên nhưng cô cảm thấy mình không hối hận. 

Màn đêm dần nhẹ buông xuống phủ lên thành phố thủ đô phồn hoa, bên trong căn nhà của Niên gia mọi người quây quần bên nhau dùng bữa tối.

Cha Niên không quên nhắc nhở con gái mình nên đi kiểm tra răng định kỳ. Từ nhỏ hàm răng của cô đều do một tay cha chăm sóc nên nó mới được đẹp tự nhiên như bây giờ.

"Con biết rồi, hôm nào đó con sẽ ghé qua phòng khám của anh hai." - Mộc Miên ngoan ngoãn đáp.

"Em muốn đến khám thì đặt lịch đi." - Niên Viễn lại khăng khăng bảo.


"Không phải chứ. Em gái anh chỉ đến khám thôi mà cũng phải đặt lịch nữa à?" - Mộc Miên không vui hỏi.

"Tất nhiên rồi. Không có ngoại lệ." - Niên Viễn tỏ vẻ giữ vững nguyên tắc làm nghề của mình.

"Cha, cha nhìn xem, anh hai bắt con hẹn lịch đợi hai tháng đó." - Cô ngay lập tức mách với cha.

"Con đừng đến phòng khám của nó, đến bệnh viện đi cha sẽ khám cho con. Đợi không lâu đâu." -  Cha Niên cưng chiều con gái mình nói.

"Cha của con đúng là nhất." - Niên Mộc Miên bật ngay ngón tay cái cho cha mình.

***

Trong phòng phục chế văn vật...

"Khương tiền bối, vậy việc quét hồ lên giấy để bồi tranh lụa với quét hồ lên giấy để bồi tranh giấy khác nhau thế nào ạ?" - Tần Anh Vi đứng bên cạnh chỗ ngồi làm việc của người đàn ông, chăm chú quan sát học hỏi.

Tần Anh Vi là nhân viên thực tập mới trong phòng phục chế văn vật, kinh nghiệm thực hành làm nghề cũng khá ít nên luôn cần có người hướng dẫn kế bên. Mọi hôm đều là thầy Nhiếp Hưng đứng ra phụ trách chỉ dạy cho Tần Anh Vi nhưng hôm nay ông đã xin nghỉ cáo bệnh ốm. Cho nên thầy Mạnh đã chỉ định Khương Huyền Triết hướng dẫn cho cô nàng một hôm.

Mạnh Tinh Vĩ giao cho cô bé một bức tranh giấy lâu đời đã bị rách và ố vàng, còn bị mọt ăn lủng mấy lỗ. Đây là một nhiệm vụ khá khó nhằn với một người mới học kỹ thuật bồi biểu chưa bao lâu như Tần Anh Vi. Cũng may còn có Khương Huyền Triết đứng kế bên hướng dẫn cô. Nếu cô lỡ tay làm sai thì còn có hắn ngay lập tức sửa lại cho mình.

"Bồi tranh giấy thì dùng hồ lỏng, bồi tranh lụa thì dùng hồ đặc, hồ càng đặc thì càng khó quét, bởi vì dùng hồ đặc nhưng phải quét thật đều, thật mỏng thì mới đạt. Làm thẳng một bức tranh lụa cũng khó hơn làm thẳng một bức tranh giấy, làm thẳng tranh giấy thì chỉ cần phun sương để tạo độ ẩm là có thể làm thẳng được rồi. Làm thẳng tranh lụa thì không phun mà dụng cọ thấm nước ở mép tranh để căng tấm lụa." - Khương Huyền Triết chậm rãi giải đáp thắc mắc của cô.


Bồi tranh lụa là một kỹ thuật vô cùng khó chỉ có những người làm nghề lâu năm như thầy Mạnh hay thầy Nhiếp mới thực hiện được. Khương Huyền Triết lại là một trường hợp ngoại lệ khi chỉ mới có vài năm làm nghề đã thành thạo kỹ thuật bồi biểu tranh lụa đến mức cao siêu.

Tần Anh Vi như được tiếp thu thêm kiến thức mới, trong lòng tràn trề cảm giác nhiệt huyết.
"Khương tiền bối, anh đúng là biết nhiều thật đó. Mong rằng sau này em có thể học hỏi ở anh nhiều hơn, anh không phiền chứ?"

"Cô nên học hỏi thầy Nhiếp. Thầy ấy có kinh nghiệm lâu năm hơn tôi."

Khác xa vẻ mặt cao hứng của cô, Khương Huyền Triết bộ dạng lại rất hờ hững chỉ chuyên tâm thị phạm quét hồ lên giấy cho cô xem. Bàn tay bốn ngón cầm cọ của hắn khẽ lướt qua lướt lại một cách đều đặn. Góc nghiêng cương nghị hơi cúi thấp tập trung làm việc tạo cho người khác cảm giác nam tính mị hoặc.

Thao tác làm việc của hắn thực sự rất khéo léo và tỉ mỉ, khó có người trẻ tuổi nào bì kịp. Nhìn thì rất dễ nhưng không phải ai cũng thực hiện được.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy Khương Huyền Triết, cô đã chú ý đến bàn tay phải khiếm khuyết của hắn. Trong lòng thầm nghĩ người đàn ông anh tuấn như thế mà lại cụt mất một ngón tay, thật sự khiến người ta xót xa.

Sau khi thị phạm xong, Khương Huyền Triết giao lại cho Tần Anh Vi tự mình làm. Còn hắn chỉ đứng quan sát bên cạnh.

Đến giờ nghỉ trưa, Đường Tư Thuấn theo thói quen bám theo Khương đại sư của chúng ta tới nhà ăn ăn trưa. Còn không ngừng líu lo bên tai hắn hỏi han - "Này được làm việc với mỹ nữ cảm giác thế nào?"

Khương Huyền Triết không thèm để ý đến cậu ta lấy phần thức ăn của mình rồi quay về bàn ngồi. Đường Tư Thuấn ngồi xuống bàn theo hắn, cảm thấy mình bị cho ăn trái bơ, có chút không cam lòng - "Khương đại sư, cậu thực sự không có cảm giác gì với con gái à?"


"Nếu tôi nói phải thì sao?" - Hắn nhàm chán nhìn người ngồi đối diện.

Đường Tư Thuấn ngay lập tức trợn tròn mắt, nuốt nước bọt thì thầm hỏi - "Cậu nói thật đấy hả?"

"Em ngồi đây được không?"

Tư Thuấn còn đang muốn biết câu trả lời của Khương Huyền Triết thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên tai, có phần giật mình. Cậu ta vội vàng ngẩng đầu liền trông thấy Tần Anh Vi đang cầm khay thức ăn đứng trước bàn hai người.

Trong chớp mắt cậu ta đã thay đổi sắc thái bằng một vẻ mặt tươi như đoá hoa nở - "Được, được chứ. Người đẹp muốn ngồi đâu mà chẳng được."

Tần Anh Vi mỉm cười nhanh chóng đi qua phía bên trái, ngồi xuống chỗ bên cạnh Khương Huyền Triết. Tư Thuấn nhìn một phát đã nắm bắt được ánh mắt của cô nàng hướng về lão Khương.

"Lúc nãy em định rủ hai anh đi ăn trưa chung mà hai người ra khỏi phòng thay đồ nhanh quá nên em không chạy theo kịp." - Tần Anh Vi cười cười kể lại.

"Vậy hả? Sao em không nói trước với bọn anh. Lần sau anh nhất định sẽ đợi em đi ăn cùng." - Tư Thuấn nhanh nhảu bảo.

"Dạ vâng. Tại vì em mới vào đây làm việc nên cũng không quen ai cả. Mấy tiền bối khác thì đều lớn tuổi chững chạc, em sợ mình nói chuyện còn nhiều thiếu sót. Thấy có hai tiền bối là gần bằng tuổi nên em cảm thấy thoải mái hơn nhiều." - Người con gái ngại ngùng nói ra.

Đường Tư Thuấn nghe cô nói vậy trong lòng liền dâng lên cảm giác muốn làm con người thân thiện tốt bụng - "Đúng đó. Trong cái phòng này chỉ có anh là trẻ tuổi yêu đời nhất nên em cứ việc thoải mái với anh đi. Không cần phải ngại ngùng gì đâu. Còn cái tên họ Khương này ấy..."

Anh ta chợt liếc mắt qua Khương Huyền Triết, khinh thường nhận xét - "Chỉ có vẻ bề ngoài là trẻ tuổi thôi. Chứ tính tình của cậu ta như lão già vậy. Không phải tự nhiên người ta gọi cậu ấy là Khương đại sư đâu."

"Khương đại sư ư? Sao lại gọi anh ấy như thế?" - Tần Anh Vi nghiêng đầu ngạc nhiên.

"Em không biết đâu."


Đường Tư Thuấn như được bật công tắc, vô guồng kể xấu đồng nghiệp của mình.

"Cậu ta suốt ngày chỉ biết vùi đầu làm việc rồi về nhà, không quan tâm sự đời, rủ đi chơi, đi nhậu cũng không đi. Ngay cả phụ nữ cậu ta cũng không thèm để mắt đến. À..."

Cậu ta dùng ngón cái chỉ chỉ qua người đàn ông đang ngồi trầm lặng dùng bữa, thấp giọng kể - "Cậu ta vừa mới bảo với anh, cậu ta không có cảm giác với con gái đó."

"Cho nên Anh Vi, lão Khương là gay đó!" - Đường Tư Thuấn cố gắng cảnh báo cho mỹ nữ trước mặt mình, mong cô nàng quay đầu là bờ.

Thế nhưng Tần Anh Vi lại rất bình tĩnh không đồng tình - "Không thể nào. Em cảm thấy anh ấy khí tức nam tính tràn trề mà."

Đường Tư Thuấn cho rằng cô phán đoán sai rồi - "Nam tính đâu có nghĩa là không gay đâu. Chính miệng cậu ta thừa nhận mình không thích phụ nữ còn gì."

"Phải không, lão Khương?" - Cậu ta lại hướng về Khương Huyền Triết, muốn chứng minh mình đúng.

Khương Huyền Triết lúc này mới nhìn qua cậu ta bằng nửa con mắt, lạnh nhạt nhả ra hai từ - "Nông cạn."

"Ấy ấy, cậu bảo ai nông cạn hả? Tôi nghe cậu nói rõ ràng như vậy mà." - Đường Tư Thuấn bực bội phản đối.

Tần Anh Vi thấy thế ngay lập tức cười nói - "Mà Khương tiền bối nói gì cũng vậy thôi. Em tin con mắt nhìn người của mình lắm. Anh ấy chính là một nam nhân thực thụ đó, tuy hơi lạnh lùng một chút nhưng em cảm thấy anh ấy rất có khí chất."

Đường Tư Thuấn cảm thấy mình vừa mắc phải tâm bệnh khiến bản thân xém tức ói máu, cậu ta giơ tay từ chối hiểu - "Không sao, em không cần dùng nhiều từ mỹ miều như vậy đâu. Cứ nói thẳng ra là cậu ta đẹp trai đi."

Nhan sắc chói loá sẽ khiến người ta mù loà các giác quan khác. Chỉ cần đẹp trai tất nhiên sẽ tự động ngầu lòi, khí chất các kiểu. Còn nếu không có nhan sắc thì làm gì cũng như khỉ thôi.

Tần Anh Vi ấy vậy mà lại mím môi không phủ nhận, ý cười thẹn thùng còn đọng lại trong ánh mắt. Tư Thuấn thấy rõ ràng là con bé này đã phải lòng cái tên đại sư kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận