Money Money Much Be Money

"Án mạng."

.

.

.

.

.

Tanaoki lấy lại bình tĩnh sau khi vừa hét lên, cô khẽ nở một nụ cười thân thiện xã giao sau đó thì về phòng.

Cô mặc kệ tất cả đám người kia và trở về phòng của mình. Thế nhưng khi đi ngang qua phòng thay đồ cô liền khựng lại, bên trong có âm thanh cười nói của con gái.

Tanaoki liền vặn cửa đi vào, trước mặt cô là một khung cảnh hỗn độn.

Các tủ quần áo và váy vóc đều bị mở bung ra, túi xách hàng hiệu và trang sức bị lôi ra làm trò mua vui. Ngay cả bộ kimono được làm thủ công mà ông ngoại đã tặng để làm quà sinh nhật năm vừa rồi cũng bị lôi ra và vứt xuống sàn cho nhăn nhúm.

Tanaoki thấy có vẻ như giới hạn của mình đã bị chạm đến, cô đi thẳng vào trong cầm chiếc áo kimono lên trong sự giận dữ. 

Đám con gái đó giây trước còn vui vui vẻ vẻ nhưng giây sau liền bị làm cho đông cứng, chẳng ai dám cử động hay thở mạnh dù chỉ là một giây.

Hay cho ngày hôm nay, bố của Tanaoki đối tốt với con riêng quá rồi.

"Quản gia đâu!!!." Tanaoki liền vứt mạnh chiếc áo xuống sàn và hét lên.

Tiếng hét phát ra trên lầu hai cùng với một âm thanh lớn vang lên, gương mặt của Mai biến sắc hoàn toàn khi nghe thấy tiếng hét đó. Cô nhìn ra ngoài sân trong sự lo sợ, hình như trong đám bạn được mời đến bị thiếu mất 3 người.

Một âm thanh chói tai vang lên, âm thanh đó như một tảng đá đập vào tấm kính khiến cho nó vỡn vụn thành từng mảnh. Quản gia và người hầu vội vàng chạy nhanh lên tầng 2, có cả Mai và những người khác nữa. 

Mai tái mặt khi nhìn vào căn phòng hỗn độn đó. Chiếc gương lớn nhất trong căn phòng đã bị hộp trang sức ném cho vỡ tan tành.

Những đứa con gái kia nhìn thấy Mai như một vị cứu tinh liền chạy đến cầu cứu.

"Mai, cứu bọn tớ."

"Bọn tớ thật sự không có cố ý đâu!."

"Bọn tớ chỉ tò mò thôi!." Bọn họ sợ hãi mang Mai ra làm lá chắn trước sự phẫn nộ của Tanaoki.

Đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn là bè, Tanaoki nhìn được Mai đang bị đám con gái ngu ngốc kia lợi dụng mà.

Tanaoki hít một hơi thật sâu giữ lại sự bình tĩnh, cô nhìn những người bên ngoài cong môi cười ngọt ngào, sau đó chỉ tay vào đống hỗn độn trong căn phòng nhẹ nhàng bảo: "Ông cho người dọn dẹp lại giúp tôi nhé và xem thử trong đúng trang phục và trang sức đó thứ nào có dấu hiệu bị chạm tay vào thì cứ vứt ra ngoài bãi rác."

"À...còn về bộ kimono của ông ngoại tôi tặng, giữ nó lại nhé." 

"Mai và đám bạn của cô...chúng ta nói chuyện một tí nhé." 

Mai vậy mà cũng ngoan ngoãn hợp tác để câu chuyện này có thể nhanh chóng đi vào hồi kết.


"Cậu có chắc mọi thứ sẽ ổn chứ?." Mikey lo lắng hỏi.

"Sẽ ổn thôi, chị ấy sẽ không làm hại tớ đâu."

Mai khẽ trấn an cậu bạn của mình và tiễn bọn họ về nhà. 

Cô nhìn lên ban công rộng lớn của tầng hai, Tanaoki đang đứng ở đó và quan sát cô từ trên cao.

Có một chút cảm giác chẳng lành.

Trên ban công lớn lộng gió, Tanaoki nheo mắt chỉnh ống nhòm ra phía xa. Hình như có ai đó đang lén lút theo dõi người nhà Miruno thì phải.

"Được rồi ta sẽ vào thẳng việc chính nhé."

Tanaoki ra lệnh cho vị luật sư đang ngồi bên cạnh, anh ta đẩy tờ giấy sao kê thiệt hại tài sản về phía Mai và đám con gái kia.

"Như được biết thì các vị tiểu thư đây đã tự ý mở cửa phòng thay đồ của tầng 2 và vào trong mà không hề có sự cho phép của tiểu thư Tanaoki, tổng hợp tất cả những món đồ có dấu hiệu hư hại thì có hơn 40 món tính cả trang sức và túi xách."

"Đây là bản sao kê, các người có thể xem nó." 

Nhìn một lượt bản sao kê và nhìn xuống trang cuối, số tiền thiệt hại lên đến hơn 9 con số. Một con số lớn như vậy sợ làm cả đời cũng sẽ không đủ để trả hết số tiền đó. Nhìn vào những con số 0 ở phía sau, đám người đó liền phản bát.

"Bọn tôi chỉ chạm có một tí thôi mà, sao lại thành phá hoại tàn sản chứ?."

"Đây là bằng chứng các người đã tự ý mở tủ và vứt đồ xuống sàn, trong đó có cả bộ kimono được sản xuất hoàn toàn thủ công với thời gian trên 12 tháng."

"Mai à, bọn tớ không cố ý đâu."

"Bọn tớ nói thật đó."

"Chỉ vì bọn tớ tò mò thôi!."

Không cãi được liền tìm sự trợ giúp, trợ giúp không được liền đổ lỗi cho nhau và cãi vã cuối cùng lại đánh nhau. Tanaoki nhìn thấy rõ sự thất vọng đang hiện hữu trên đôi mắt của Mai.

Cô bé đó có vẻ sốc lắm nhỉ.

"Trả tiền hoặc ngồi tù."

Nghe đến chữ ngồi tù, đám người đó liền xanh mặt chạy đến chỗ của Tanaoki quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Họ tiếp tục chiêu trò đổ lỗi cho nhau, lần này đối tượng không ai khác chính là Mai. 

Họ buông lời chỉ trích Mai còn nói rằng chính cô ta mới là người đã gây ra toàn bộ sự việc.

"Ồn ào quá, lôi ra ngoài hết đi." Tanaoki lặng lẽ châm điếu thuốc rồi đưa lên môi.

Căn phòng chỉ còn lại hai người, người hầu cũng biết chuyện sắp diễn ra nên liền đi ra ngoài và để cả hai ở lại trong phòng. Mùi thuốc lá bay lững lờ, căn phòng chẳng còn ai ngoài Tanaoki...ngừng một giây, những giọt nước mắt liền lăn dài trên gò má và chảy xuống mu bàn tay của cô bé.

Mai không dám khóc to, cô bé để cho những giọt nước mắt cho mình lăn thuận theo tự nhiên vốn dĩ đã được sắp đặt.

"Thấy rồi chứ? Thứ mà cô gọi là bạn..." Tanaoki nói.


"Chị nhìn thấy từ bao giờ?." Mai hỏi.

"..."

Tanaoki ngâm điếu thuốc trên môi sau đó chậm rãi đi đến chỗ của Mai. Cô liền đưa tay bóp mạnh nâng cằm của Mai lên cao, mùi thuốc lá càng lúc càng nồng, các ngón tay của Tanaoki đang bấu vào da thịt mỏng manh kia.

"Không có thứ gì gọi là tình bạn vĩnh viễn, ngoại trừ lợi ích của bản thân."

"Cô vừa chứng kiến nó đấy thôi."

"Một khi bước vào giới thượng lưu cô nên học cách trở thành một con sói đi."

Tanaoki đẩy Mai ngã xuống ghế sau đó lấy giấy lau tay thật sạch sẽ. Những giọt nước mắt đó tởm chết đi mất, nó cứ như những con vi khuẩn đang bám vào bàn tay xinh đẹp của cô vậy.

"Lau sạch nước mắt đi, tối mai sẽ diễn ra buổi lễ chào đón cô con gái thứ hai của nhà Miruno đấy."

"Lo mà chuẩn bị cho kĩ vào."

Chỉ còn Mai một mình ở lại trong căn phòng này, chẳng còn một ai cô bé liền ôm mặt khóc nức nở.

"A...có vẻ như Tanaoki nguyên tác không ghét cô bé đó đến thế..." Tanaoki tự nói với chính mình.

"Mang cho tôi một phần đồ ăn nhẹ vào phòng."

Ngày hôm sau lại đến, khuôn viên nhà chính của gia đình Miruno nhộn nhịp hơn thường, họ hàng tò mò xem đứa con gái bên ngoài của người đang nắm vị trí gia chủ tương lai là ai.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị rất tốt, tất cả đều phải đâu vào đó.

Giới tài phiệt có liên kết với gia đình Miruno đều được mời đến tham dự, có lẽ buổi gặp mặt và ông bố của Tanaoki đã nói chỉ là lời nói mà thôi. Sự thật thì ông ta đang muốn công khai địa vị của cô con gái thứ hai này cho người khác biết đến.

Trái với sự kiêu sa của cô chị, cô em lại có vẻ ngọt ngào và đáng yêu hơn.

"Tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?."

"Tiểu thư à, cô nghĩ sao về mối liên hôn của hai nhà chúng ta?."

"Tiểu thư-"

"Tiểu thư-"

Tanaoki rất ghét chuyện bị đám con trai của nhà khác đến trò chuyện, nó rất nhảm nhí khi toàn nói về bản thân và hay đá câu chuyện đến việc liên hôn hai nhà với nhau.

Tanaoki thở dài rồi lấy điếu thuốc lá từ trong túi đưa lên môi trước sự bất ngờ của đám con trai nhà giàu kia. Chẳng trách được mấy giây sau họ liền chủ động đưa bật lửa mồi thuốc giúp cô.

"Náo nhiệt nhỉ?." 

Cứu tinh đến rồi, Kaze đi lại giải tán đám người đang bao quanh lấy Tanaoki, anh ta đuổi họ đi hết để giải cứu cho cô em gái bé bỏng của mình.


"Không được hút thuốc, anh đã nói sao hả?." Kaze liền cướp điếu thuốc của Tanaoki cất đi còn tịch thu cả bao thuốc lá của cô nữa.

"Em cũng có muốn đâu, tại đám người ngu ngốc kia cứ bám lấy em chứ bộ..." Tanaoki nói.

"Mà vào trong thôi anh trai." Cô nàng liền lặt mặt tỏ ra vui vẻ ôm tay của Kaze đi vào bên trong.

Mai hiện đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi, cô bé đã được bố dẫn đi giới thiệu cho rất nhiều người có máu mặt trong giới thượng lưu. Ngoài mặt thì họ vẫn tỏ ra niềm nở và vui vẻ với cô bé, thế nhưng đâu có cô bé cũng cảm nhận được có một sự giả tạo đang diễn ra trên nét mặt của họ.

"Gì đây?..."

Một người phụ nữ với bộ trang phục lỗng lẫy đi vào trong. Bà ta là vợ của anh trai của bố, trên vai vế thì sẽ gọi là bác gái.

Bà ta nhìn Mai từ trên xuống dưới rồi đi lại ngồi đối diện cô.

"Mày là đứa con riêng của thằng khốn kia đúng chứ?." Bà ta nói.

"A..."

"Cô là..."

"Ha, thứ vô học ngay cả vai vế của họ hàng còn chẳng nhận ra." Bà ta nói tiếp: "Đúng là cái loại con hoang ngoài đường, chẳng biết tại sao lại mang về đây nữa."

"Ôi trời, bác nói ai vô học thế bác gái?." Tanaoki mở cửa đi vào trong.

Cô ngồi bên cạnh Mai rồi vui vẻ bóc quả nho tươi đưa vào miệng.

"A...bác có nói gì đâu con. À mà dạo này mẹ thế nào hả Naoki? Lúc trước bác có nghe nói rằng mẹ con bị ốm phải nhập viện nhưng lại buồn nỗi không có thời gian đến để thăm." Lật mặt không ai nhanh bằng mà, bà ta chỉ mới giây trước tỏ ra khinh bỉ Mai, giây sau lại tỏ ra cung kính với Tanaoki khi cô bước vào.

"Mẹ con vẫn khỏe." Tanaoki chủ động dùng nĩa ghim vào miếng táo rồi đưa cho Mai.


Hành động của Tanaoki khiến cho bà ta có chút bất ngờ, nghe nói rằng Tanaoki rất có thành kiến với cô con riêng này nhưng tại sao lại lạ thế? Lẽ nào tin tức có sai xót chăng?.

"Mà nghe bảo bác trai vừa bị cảnh sát tìm đến, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?."

"A...không có gì đâu con, không có gì." Nhắc đến chuyện chồng vừa bị cảnh sát tìm đến bà ta liền xanh mặt tìm cớ đổi chủ đề

"Ủa? Con tưởng bác trai bị phát hiện là có hối lộ với một số chính trị gia nên bị cảnh sát tìm đến chứ?." Tanaoki tỏ ra ngây thơ bảo, nhưng thực ra là cô nàng đang nói móc bà ấy.

"Bác ra ngoài một lát." Bà ta tìm cớ rời phòng.

Căn phòng hoa lệ chỉ còn mỗi Tanaoki với Mai. Mai có chút ngượng, cô bé len lén nhìn sang Tanaoki rồi lại thôi.

"Đây có phải phòng nghỉ không nhỉ?." Một cô gái khác với mái tóc ngắn đẩy cửa vào trong.

"Phải, mời vào."

"Em...là Tanaoki Miruno nhỉ?." Cô ấy nói: "Còn bạn nhỏ bên này là Mai Miruno?." 

"A dạ!." Mai đáp.

Tanaoki chỉ gật đầu rồi mỉm cười thân thiện, người này nhìn rất quen hình như trước đây có xuất hiện tại bữa tiệc của nhà Miruno một vài lần.

"Nếu em đoán không lầm thì...chị là tiểu thư Sonoko của nhà Suzuki nhỉ?." Tanaoki hỏi.

"Đúng rồi, không ngờ là em biết cả tên chị đấy." Sonoko đáp.

Tanaoki cười, nhà Suzuki à, trước cũng có đến vài lần nhưng dạo gần đây nghe nói ông bác gia chủ nhà Suzuki đang điên cuồng theo đuổi một tên trộm mà không tiếc tiền phô ra cho cả thế giới xem về những lần giăng bẫy bắt trộm. 


Đúng là trò cười cho thiên hạ mà

"Sonoko à, cậu ở trong này đúng chứ?." Một cô gái khác đẩy cửa vào trong.

"Ran, mình ở đây nè."

Ngoài cô gái đó ra thì còn có cả một thằng nhóc và một ông bác râu kẽm kì lạ nữa. 

"Mình ở đây, vào đây đi!." 

Phòng nghỉ cứ tưởng im ắng nhưng giờ đây đã có thêm người, Tanaoki không thấy ngại gì cả, cô làm việc của cô, họ làm việc của họ.

"À, giới thiệu cho các em đây là bạn của chị và gia đình của cô ấy."

"Xin tự giới thiệu, tôi là Mori Kogoro!."

"Rất vui được gặp mọi người chị là Mori Ran."

"Còn em là Edogawa Conan"

Tanaoki vắt chéo chân sau đó chìa tay về phía Mori mỉm cười ngọt ngào đáp: "Tanaoki Miruno, rất vui được gặp mọi người."

"Còn cô bé bên cạnh tôi là em gái cùng cha khác mẹ, Mai Miruno." 

"ÁAAAAAAAAAAA!"

Lời vừa dứt một tiếng hét thất thanh vang lên, đứa trẻ nhỏ cùng ông bác vội vàng chạy ra ngoài, kéo theo là cô con gái và nàng tiểu thư của gia đình Suzuki. Chỉ riêng Tanaoki vẫn thong thả từ tốn ở lại trong phòng thưởng nốt tách trà ấm trên tay.

"Chị không chạy ra ngoài đó sao?." Mai khẽ hỏi.

"Tại sao?." 

"Ừm...lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?." Mai nói.

"Nó có liên quan đến lợi ích của tôi không?"

"E-Em xin lỗi..."

Bên ngoài dần ồn ào hơn, có lẽ đã có một chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra trong dinh thự của nhà Miruno.
1



















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận